Bệnh Vương Độc Sủng Kiều Thê

Chương 53: Phong ba nạp thiếp


Đọc truyện Bệnh Vương Độc Sủng Kiều Thê – Chương 53: Phong ba nạp thiếp

Lúc tin tức truyền đến chỗ Đường Tĩnh, nàng và Ngọc Tử Khâm đang ở phía sau hậu cung nói chuyện phiếm với Thái hậu. Bọn họ bình an trở lại Vận thành nên Thái hậu vô cùng vui mừng, tinh tế đánh giá Đường Tĩnh.

“Ai gia thấy nàng dâu nhà lão Ngũ so với trước gầy đi không ít.” Thái hậu cười cười nói.

“Nô tì cũng thấy vậy, vừa rồi ngoài đường còn tức giận với Thần vương gia, làm sao lại không chăm sóc tốt cho nàng dâu như vậy.” Ngọc Tử Khâm tiếp lời.

Từ lúc có thai, Mộ Dung Thiên Hiên chăm sóc nàng hơn, cuộc sống hạnh phúc hơn trước kia rất nhiều, càng sau này càng nhiều hy vọng, Ngọc Tử Khâm nói chuyện cũng tích cực hơn lúc trước rất nhiều.

“Làm gì gầy, chỉ là nô tì không chú ý bản thân mà thôi.” Đường Tĩnh mở miệng phản bác.

“Nhìn xem, nhìn xem, vẫn còn thiên vị với Thần vương gia, may mới chỉ nói có mấy câu thôi đấy.” Ngọc Tử Khâm che miệng cười.

“Đúng vậy, hiện tại bên người lão Ngũ chỉ có một mình ngươi, chi phí ăn mặc do một mình ngươi lo, sao có thể lo lắng cho bản thân được, không thể mệt nhọc như vậy được, thiệt thòi cũng phải để ý tới bản thân. Các người đã thành thân được một thời gian, sao bụng ngươi vẫn chưa có động tĩnh gì vậy.” Thái hậu nhìn bụng Đường Tính. “Nếu cứ như vậy thì không được, Ai gia tìm mấy vị tiểu thư tốt, ngươi chọn mấy người thuận mắt cho lão Ngũ, ngươi có thể sớm ngày khai chi tán diệp cho Hoàng gia chúng ta.”

Thái hậu dứt lời thì sắc mặt hai người thay thay đỏi, Ngọc Tử Khâm cũng nghĩ tới sẽ có ngày như vậy, nhưng nàng không ngờ lại nhanh như vậy, có lẽ lần này Mộ Dung Thiên Thần lập được đại công, cho nên các đại thần bắt đầu hành động, Thái hậu mới có chủ ý này.

Nàng nhìn Đường Tĩnh đang cúi đầu không nói một lời, trong lòng thở dài, mấy ngày trước thấy cảnh hai người bọn họ ân ái, giống như không ai có thể lọt vào được. Huống hồ nàng biết với tính tình của Đường Tĩnh chỉ sợ sẽ không cho phép người khác tiến vào.

Đường Tĩnh nghe Thái hậu nói như vậy hết sức đột ngột, không có bất cứ chuẩn bị nào, cho nên không biết trả lời như thế nào, đồng ý thì không thể nào, nhưng không đồng ý thì không biết mở miệng như thế nào.


Trong lúc do dự, Ngọc Tử Khâm nhẹ nhàng nở nụ cười, “ Thái hậu cũng quá nóng vội rồi, Lan muội muội vẫn còn nhỏ như vậy, nói không chừng Thần vương gia của chúng ta còn chưa muốn nàng phải chịu khổ.” Hai lời ba ý thay Đường Tĩnh giải vây.

Đường Tĩnh giúp nàng có được bảo bảo đã khát vọng từ lâu, Vương gia cũng dịu dàng chăm sóc nàng hơn trước, hậu viện Vương phủ bình yên vô sự, cuộc sống của nàng cũng yên ổn hơn nhiều. Thật lòng mà nói, nàng đã xem Đường Tĩnh giống như muội muội của mình, cho nên không hy vọng nàng cũng giống như mình, ở sau hậu viện to lớn đấu đá nhau.

“Dù như thế nào, trong nhà lão Ngũ chỉ có một Vương phi, không có thị thiếp, thông phòng, cũng không phải là chuyện tốt, người ngoài còn tưởng là Vương phi lơ là, nàng dâu Lão Ngũ nói có đúng không?” Tuy gương mặt Thái hậu vẫn nở nụ cười nhưng giọng nói lộ ra mấy phần nghiêm khắc.

Đường Tĩnh hiểu rõ, bà ấy đang ám chỉ nàng một mình chiếm lấy Mộ Dung Thiên Thần. Trải qua lần ôn dịch này, địa vị của Mộ Dung Thiên Thần ở trong triều càng được củng cố, cũng là được các đại thần tin tưởng. Chọn mấy nữ tử trong các thế gia vào phủ, có thể lung lạc được các thế lực, chỗ đứng trong triều càng ổn định.

Thái hậu suy nghĩ cho Mộ Dung Thiên Thần là không sai, nhưng làm chuyện ngu xuẩn đi đưa chồng mình cho người khác Đường Tĩnh nàng không thể làm, đưa mắt nhìn thẳng vào Thái hậu: “Chỉ cần Vương gia đồng ý, nô tì không có gì để nói.” Đường Tĩnh ngồi thẳng lưng nói.

“Ngươi.” Thái hậu không nghĩ tới Đường Tĩnh không thèm để mặt mũi nàng, “Nạp thiếp là bổn phận của Vương phi, làm sao cần Lão Ngũ đồng ý, ta thấy là ngươi không muốn nạp thiếp cho hắn thì đúng hơn.” Thái hậu thở mạnh một hơi, “Ngươi phải học theo nàng dâu nhà lão Nhị, nạp cho trượng phu mấy tiểu thiếp, trong phủ con cháu thành đàn.”

Học hỏi nàng? Ngọc Tử Khâm cười khổ, nữ nhân nào muốn nạp thiếp cho chồng, đều là do bất đắc dĩ. Nếu Lan muội muội có dũng khí phản kháng, nàng sẽ giúp nàng ấy một chút.

“Thái hậu, những lời này để sau hãy nói, Lan muội muội vừa cùng Thần vương gia cứu vớt dân chúng ở Đồng thành, bôn ba trở lại Vận thành, người coi khuôn mặt nàng nhợt nhạt như vậy, chúng ta để nàng ấy nghỉ ngơi một chút đi.” Ngọc Tử Khâm muốn nhắc tới công lại trong trận ôn dịch này của Đường Tĩnh cho Thái hậu nghe, hiện tại bức nàng ấy nạp thiếp cần phải cân nhắc suy nghĩ, cũng để cho Thái hậu bậc thang đi xuống, nếu không hai người chỉ biết giằng co không ngừng.

Đường Tĩnh nhìn nàng ấy cảm kích, Ngọc Tử Khâm yên lòng cười. Thái hạu hiểu một nay thương lượng không có kết quả gì, phất tay nhìn con dâu lão Nhị nói: “Ngươi về trước nghỉ ngơi cho tốt, chuyện này nói sau.”

Đường Tĩnh và Ngọc Tử Khâm đứng dậy, “Nô tì cáo lui.”


Đi đến nơi không có Thái hậu, Đường Tĩnh kéo tay Ngọc Tử Khâm nhanh chóng đi về phía trước.

“Lan muội muội vội vã như vậy làm gì, phía sau cũng không có sói đuổi theo.” Ngọc Tử Khâm có thai nên hành động có chút chậm chạp, đi được mấy bước đã thở hồng hộc.

“Không có sói nhưng có thứ còn đáng sợ hơn cả sói.” Đường Tĩnh bĩu môi, lời này chọc cười Ngọc Tử Khâm, “Xem ra Thái hậu quyết tâm nạp thiếp cho Thần vương gia, muội định như thế nào?” Ngọc Tử Khâm cũng sốt ruột thay nàng.

“;Làm sao bây giờ, có thể làm gì dây, ta không có khả năng đồng ý.”

Sau đó chuyển đề tài: “Cảm ơn tỷ tỷ lúc này giải vây cho ta.”

“Còn nói cảm tạ cái gì, muốn nói cũng là ta nói mới đúng.” Ngọc Tử Khâm dịu dàng xoa xoa bụng, nơi này là hài tử kết tình của nàng và Vương gia, cũng là sinh mệnh mới.

Đường Tĩnh vui vẻ không thôi: “Là đứa bé có duyên phận, cũng là tỷ ngày ngày tích đức nên được trời cao ban cho một bảo bảo lanh lợi.”

Lời nói của Đường Tĩnh hiển nhiên làm cho nàng vui vẻ, giữa hai hàng lông mày càng tôn thêm ý vị, còn có dáng người thành thục tản ra sức quyến rũ của nữ nhân, cả người đề bao bọc trong tình thương của người mẹ, quả thật nữ tử mang thai là đẹp nhất.

“Muội không đồng ý Thái hậu càng dùng thêm nhiều thủ đoạn, muội phải bảo trọng.”

“Ừ, tỷ tỷ yên tâm đi.” “Nếu đụng tới lợi ích của ta thì ta nhất định sẽ mở miệng, nhiều người dù sao cũng thêm nhiều sức mạnh.”


Năm đó Ngọc Tử Khâm cũng có ý định này, chỉ là nàng không dũng cảm như Đường Tĩnh, nhìn thấy nàng ấy kiên định như vậy cũng hy vọng nàng ấy có thể có được cuộc hôn nhân độc nhất vô nhị, không cần dẫm vào bước chân của nàng.

Vừa về đến Vận thành, có nhiều công việc đang chờ Mộ Dung Thiên Thần xử lý, không kịp cùng Đường Tĩnh hồi phủ. Đường Tĩnh và Ngọc Tử Khâm trò chuyện không có Mộ Dung Thiên Thần đi cùng nên tự mình hồi phủ. Vừa bước chân xuống cửa Vương phủ, một bóng dáng đã chạy tới ôm nàng: “Tiểu thư, người đã trở lại, Xuân Ngọc nhớ người muốn chết.” Nghẹn ngào khóc. “Lần sau tiểu thư xuất phủ nhất định phải mang Xuân Ngọc đi cùng, Xuân Ngọc ở trong phủ rất lo lắng cho tiểu thư.”

Đường Tĩnh nhẹ vỗ lưng nàng ta trấn an, trong mắt cũng ngấn nước, nàng cũng rất nhớ tiểu nha đàu thường lải nhải ở bên cạnh.

“Được rồi lần sau ra ngoài sẽ mang ngươi đi cùng.”

“Tiểu thư đã nói nhất định phải giữ lời!” Xuân Ngọc ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Đường Tĩnh, nước mắt trên mặt vẫn long lanh, Đường Tĩnh lấy khăn tay ra giúp nàng lau nước mắt, miệng bảo đảm: “Được, nhất định sẽ giữ lời, nhìn xem, khóc như con mèo nho.”

Mặc thúc ở bên cạnh nhìn hai người chủ tớ tâm sự với nhau, mãi đến khi hai người không nói gì nữa mới cười cười nói: “Cuối cùng Vương phi cũng trở lại.”

“Đã trở lại, để cho mọi người lo lắng rồi.”

Mặc thúc lắc đầu, “Vương phi quay về là tốt rồi, trở về là tốt rồi.” Vương phi trở lại Vương phủ sẽ có tiếng cười, Vương gia và Vương phi không có ở đây cả Vương phủ đều trầm lặng.

Xuân Ngọc kéo Đường Tĩnh nói không ngừng lúc nàng không có ở đây đã xảy ra chuyện gì, bà lão ở trong phủ ôm cháu trai tới cho đến chuyện nàng rời phủ gặp chuyện gì, mỗi chuyện đều nói hết sức tỉ mỉ.

“Làm phiền ngươi còn nhớ rõ như vậy.” Đường Tĩnh cười nói.

“Đương nhiên, ta nhớ rõ để về nói với tiêu thư.”


Hướng Đường Tĩnh đắc ý, tiểu thư nhất định thích nghe những chuyện này.

“Được rồi, cảm ơn ngươi.” Đường Tĩnh mỉm cười: “Gần đây Đồng Thiện đường như thế nào, không phải ngươi chỉ lo nghe ngóng tin tức mà quên chuyện chính đấy chứ?”

“Làm gì có?” Xuân Ngọc xịu mặt, “Chuyện tiểu thư giao cho ta làm sao có thể quên đây?” Lúc đó Đường Tĩnh vội vàng phân phó Xuân Ngọc và Dịch Phong hỗ trợ xử lý chuyện ở Đồng Thiện đường.

“Đồng Thiện đường không có chuyện gì lớn, hai ngày trước vẫn tặng thuốc cho dân chúng, còn có nhiều dân chúng tới cửa cảm ơn.” Nói đến chính sự, thần sắc Xuân Ngọc trở nên phấn khời.

“Vậy Phong Minh hắn có tốt không?”

“Thẩm công tử?” Xuân Ngọc cảm thấy khó hiểu. “Không phải Thẩm công tử cùng người tới Đồng thành sao?”

“Hắn không về Đồng Thiện đường sao?”

Xuân Ngọc lắc đầu: “Không có.”

Bên trong Hoàng cung tráng lệ, trên chiếc giường hoa lệ được trải thảm lông cừu màu trắng, ở giữa có một chiếc bàn gỗ làm từ gỗ trầm hương mà trên đó có một nam tử say khướt, miệng hô “rượu, rượu… cho ta rượu.”

Bên cạnh hạ nhân cúi người khuyên nhủ: “Chủ tử, người không uống rượu nữa vẫn tốt hơn.”

“Ta không say, ta không say.” Thiếu niên quật cường phản bác, nếu không thì làm sao có thể nhìn thấy khuôn mặt nở nụ cười tươi như hoa đang cười với hắn.

Hắn rất muốn tiếp tục ở lại Vận thành, dù không thể ở cùng với nàng nhưng chỉ cần có thể lúc nào cũng có thể nhìn thấy nàng là được. Chỉ là lần này bị loại bỏ phần lớn thế lực, nếu để cho đại ca biết được vì nàng mà ra, hậu quả chắc chắn không thể chịu nổi. Hắn chỉ có thể ngoan ngoãn về chịu tội với đại ca, thành thật ở lại Tinh Lang quốc, tất cả đều chờ đại ca xử lý. Chỉ cần nàng có thể sống tốt thì không gì quan trọng bằng. Nhưng ngẫu nhiên sự đau đớn trong lòng nhắc nhở hắn quết định này đối với hắn mà nói đau đớn biết bao nhiêu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.