Bệnh Vương Độc Sủng Kiều Thê

Chương 51: Ban thưởng


Đọc truyện Bệnh Vương Độc Sủng Kiều Thê – Chương 51: Ban thưởng

Mặt trời chiếu sáng cây cối hai bên đường là lúc Mộ Dung Thiên Thần và Đường Tĩnh cùng nhau về phủ Thái thú, biết ngày hôm qua đám người Mộ Dung Thiên Tứ rời đi, Mộ Dung Thiên Thần chỉ khẽ gật đầu không nói gì.

“Chúng ta phải nhanh chóng đuổi theo bọn họ sao?” Đường Tĩnh hỏi.

“Gấp cái gì, thân thể của nàng không thích hợp với việc xóc này, chúng ta không cần vội, ở bên ngoài thưởng thức một lúc.” Mộ DUng Thiên Thần mỉm cười, trong đôi mắt lấp lánh tỏa sáng.

Đường Tĩnh tức giận nhìn hắn một cái, thân thể không khỏe- hắn vẫn còn bình tĩnh được, còn không phải muốn nàng lần này lần khác, cũng không đến mức này, ngồi trên xe ngựa xóc nảy toàn thân như rời rạc ra, đau ê ẩm.

Mộ Dung Thiên Thần và Thái thú cùng nhau xử lý những chuyện còn lại, Đường Tĩnh dự định trở về phòng ngủ bù. Đi tới cửa phòng lại nhìn thấy a Tựu cũng ở nơi đó.

“A Tựu, sao lại rời giường sớm như vậy, đây là ngày đầu tiên sau khi thành thân còn tới hầu hạ ta.” Đường Tĩnh mỉm cười chọc ghẹo nàng ấy.

Ngày hôm nay a Tựu mặc toàn thân chiếc váy màu đỏ tươi, búi kiểu tóc lưu vân của người phụ nữ đã gả, mang một chiếc trâm gắn mấy đóa hoa lựu đỏ thắm. Mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều tản ra sự mềm mại quyến rũ, khuôn mặt kiều diễm bởi vì Đường Tĩnh chọc ghẹo mà đỏ ửng.


“Cho dù thành thân cũng không thể quên bổn phẩn của chính mình, a Tựu hầu hạ người trang điểm.” Đưa tay đỡ Đường Tĩnh vào phòng.

Đường Tĩnh gật dầu, “Là ta sơ sót, hôm nay nên cho ngươi nghỉ ngơi.”

“Vương phi, a Tựu hầu hạ người không được bao nhiêu nữa, hay để cho ta hầu hạ người thật tốt.” Vương phi lại đối với nàng không tệ, nghĩ lại Vương phi sẽ nhanh chóng về Vận thành liền cảm thấy không nỡ.

Trong lòng Đường Tĩnh cũng không biết cảm nhận gì, dù sao hậu hạ nàng nửa tháng, mà phủ Thái thú hầu như không có nữ quyến, chỉ có nàng ấy và nàng giống như tri kỉ, mấy ngày qua cũng có không ít tình cảm.

Kéo a Tựu tới trước người, lấy cây trâm hoa mai trên đầu đưa cho nàng. “Có thể thấy Thanh Phong đối với ngươi rất tốt, sau này các ngươi sống tốt ta cũng cực kì yên tâm, cây trâm này là một chút tâm ý của ta, không uổng công ta xem ngươi như tỷ muội.”

a Tựu cầm cây trâm nặng trịch trên tay, nhụy hoa màu đỏ phát ra ánh sáng nhàn nhạt, càng làm cho gương mặt nàng thêm sinh động. Tay không kìm được mà run nhẹ, nước mắt đảo quanh. “a Tựu nhất định sẽ nhớ lời Vương phi nói, sống tốt cùng với Thanh Phong ca.”

“Còn nữa – nhớ phải nhanh sinh cho Chung thúc một đứa cháu mập mạp.”

“Vương phi.” a Tựu nín khóc mỉm cười, hai người không tiếp tục bi thương nữa mà tiếp tục nói chuyện với nhau.

“Ôi chao.” Nói được vài câu, a Tựu vỗ vỗ cái đầu mình, “Xem trí nhớ của ta, chỉ lo nói chuyện phiếm với người, đều quên nói cho người, ngày hôm nay Trà Hương cũng khởi hành về nha, trước khi đi muốn gặp người nói lời cảm ơn. Nàng ấy chờ người từ lúc trời còn chưa sáng.”

“Vậy nhanh bảo nàng ấy vào đi.”

“Vâng.” a Tựu đáp lời. Không bao lâu thì Trà Hương đi vào, Trà Hương cung kinh vấn an Đường Tĩnh, “Cha mẹ ở nhà nghe nói như vậy, lại có Vương phi làm mối cho nên đã đồng ý gả dân nữ cho Tử Nhiên ròi. Dân nữ tới đây đặc biệt cảm tạ Vương phi.”

Đường Tĩnh ra hiệu cho a Tựu đỡ Trà Hương đứng dậy, “Không cần phải nói cảm tạ hay không cảm tạ, nếu ta có thể giúp thì sẽ giúp. Ta vẫn nói câu nói đó, các ngươi sống tốt là báo đáp lớn nhất đối với ta rồi.”


“Không được, trong lòng Trà Hương vẫn còn áy náy,vẫn mong Vương phi để cho Trà Hương làm điều gì đó vì người, như vậy trong lòng Trà Hương cũng dễ chịu hơn một chút.”

“Ta thật sự không cần ngươi phải làm gì cho ta, lại nói với ngươi, ngươi yên tâm trở về làm tân nương chờ gả đi.” Đường Tĩnh vỗ vỗ vai nàng cười nói.

Dù nói như thế nào thì Trà Hương vẫn không chịu, phải làm gì đó cho Đường Tĩnh mới được. Đường Tĩnh rũ mắt một lúc, “Như vậy đi, phía sau thôn của ngươi là núi, nghe nói bên trong sinh trưởng nhiều dược liệu nổi tiếng, người trong thôn các ngươi đều lấy nghề hái thuốc làm kế sinh nhai. Ta muốn để cho người giúp ta tìm hiểu về thiên trúc đào.”

Thiên trúc đào ba năm mới nở một lần, 60 năm mới kết quả, quả chính sẽ có thể bảo tồn vĩnh viễn, là thuốc giải độc trăm năm khó thấy, cũng là một trong ba vị thuốc giải độc cho Mộ Dung Thiên Thần mà vẫn chưa tìm được. Mấy ngày nay nàng và hắn vẫn phái người hỏi thăm Thiên trúc đào ở đâu có, nhưng nghe nói đã tuyệt chủng, chỉ có mấy quả nằm trong tay dược nông *** người nông dân chuyên trồng cây thuốc hoặc thu gom thuốc.

Cho nên Đường Tĩnh cũng không hy vọng quá nhiều, chỉ là không lay chuyển được sự cầu xin của Trà Hương, hơn nữa người trong thôn bọn họ có nhiều thế hệ hái thuốc, có khả năng sẽ có người có được Thiên trúc đào, cho nên mới nói như vậy.

“Thiên trúc đào?” Trà Hương lặp lại, “Vương phi phi muốn thiên trúc đào làm gì?”

“Ta tự có ý của ta, ngươi cứ tìm hiểu cho ta là được.”

Cánh môi Trà Hương nhếch lên, Thiên trúc đào giải độc rất tốt, Vương phi cần Thiên trúc đào tất nhiên là để cứu người, đành hạ quyết tâm: “Trong tay dân nữ có một quả có thể tặng cho Vương phi.”


(Cái này có cái câu gì ấy nhỉ, gì mà đi mòn giày sắt cũng không thấy, đến lúc thấy lại chả mất chút sức nào sao sao ý.)

“Ngươi có sao?” Đường Tĩnh mừng rỡ, sao lại trùng hợp như vậy? 

“Vâng ạ.” 

“Trà Hương, quả này thật sự rất quý giá, ngươi thật sự tặng cho ta sao?” Nhìn ra Trà Hương có chút khó xử, Đường Tĩnh cũng không ép buộc nên hỏi thử một lần.

“Vương phi giúp Trà Hương chuyện lớn như vậy, có thể giúp đỡ Vương phi là vinh hạnh của Trà Hương.”

“Thiên trúc đào này đối với ngươi có cảm tình gì đặc biệt sao?” Đường Tĩnh suy đoán.

“Qủa Thiên trúc đào này là bảo bối gia truyền của Tử Nhiên, cũng là tín vật đính ước của chúng ta.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.