Đọc truyện Bệnh Vương Độc Sủng Kiều Thê – Chương 47: Đường Tĩnh tức giận (1)
“Đều đứng lên đi.” Sau đó lại nói với Đường Tĩnh: “Trở về không thấy nàng ở trong phòng, hỏi mấy người hạ nhân mới biết được nàng tới đây.”
“Đúng vậy, là vị cô nương này nấu ăn quá tốt làm khơi dậy con sâu tham ăn trong bụng ta.” Đường Tĩnh cười đáp.
“Ngày khác phải nhờ vị cô nương này nấu mấy món ăn cho ta.” Mộ Dung Thiên Thần thản nhiên nhìn qua Đường Tĩnh và vị cô nương kia, lại trêu ghẹo nàng.
Thừa dịp bọn họ nói chuyện mấy người nhanh chóng dọn sạch đồ ăn trên bàn, pha cho hai người bọn họ ly trà.
Hai người nhận lấy, Đường Tĩnh hỏi: “Vị cô nương này là?”
“Dân nữ Trà Hương thỉnh an Vương phi.” Âm thanh thanh thúy như dòng suối trên núi, vang vọng.
“À… lớn lên bộ dáng thật tốt.” Đường Tĩnh khích lệ.
“Tạ Vương phi.” Đón nhận ánh mắt tức giận của a Tựu, đều nói tình địch gặp nhau đỏ mắt, quả nhiên, ánh mắt của a Tựu như hận không thể đâm mấy lỗ trên người Trà Hương mới hả dạ.
Nhẹ nhàng hớp một hớp trà, Đường Tĩnh từ từ mở miệng: “Chung thúc, ngươi có lẽ đã hiểu dụng ý Bản cung tới đây.”
“Lão nô không biết.” Đây là đang tuyên bố muốn Đường Tĩnh nói rõ, không nể mặt như vậy Đường Tĩnh căn răng nhưng không làm sao được.
“Thanh Phong đã lớn như vậy cũng nên thành gia lập nghiệp rồi phải không?” Đường Tĩnh cười tít mắt.
“Vừa lúc a Tựu bên cạnh ta cũng đến lúc nên lập gia đình. Ta thấy hai bọn họ trai tài gái sắc từ nhỏ lại lớn lên cạnh nhau, không bằng… cùng nhau thành thân đi.”
“Phốc.” Mộ Dung Thiên Thần suýt chút nữa thì sặc, có nhà nào lại có Vương phi làm mai mối, mở miệng liền bảo người ta thành thân.
Hai đương sự nghe xong cũng đỏ mặt tai hồng, Vương phi sao lại nói trắng ra như vậy. Không cần nói đến bọn họ, chính là nàng không nói gì lại tự nhiên thốt ra hai chữ thành thân/ Bất quá cũng không thể trách nàng, nàng sao, nàng thật sự không biết nói gì.
May mắn Chung thúc nhiều tuổi trải qua nhiều chuyện nên có vẻ bình tĩnh: “Khởi bẩm Vương gia và Vương phi, tiểu nhi đã có con dâu chưa qua cửa, cũng không phiền đến Vương phi quan tâm.”
“Vậy thì cưới luôn hai người.” Mộ Dung Thiên Thần không cần nghĩ liền thốt ra.
“Không được.” Thanh Phong đứng bên cạnh chưa nói gì liền phản đối.
“Vương gia, thảo dân chỉ muốn cười a Tựu, ngoài nàng ta ta không cần người nào khác.” Tiếng nói khí phách, mang theo sự quyết tuyệt.
A Tựu nghe được lời nói thâm tình của hắn, nước mắt trong mắt như suối tuôn ra. Có những lời này của hắn là đủ rồi, cho dù để nàng cùng cô nương Trà Hương này cũng hầu hạ hắn nàng cũng nguyện ý.
Đường Tĩnh lạnh lạnh liếc mắt Mộ Dung Thiên Thần một cai, chân thành nói: “Vương gia cũng có ý tứ này sao, nô tì liền trở về thu xếp cho ngài, ngài xêm có được không?” Sau đó lại thay thành bộ dáng xin lỗi: “Đều là nô tì nghĩ không chu toàn, không có suy nghĩ cho Vương gia.” Nếu không biết có lẽ còn nghĩ Đường Tĩnh bi thương vạn phần chuyện đã qua.
Mộ Dung Thiên Thần thầm kêu không xong, lúc Thanh Phong đứng ra phản đối hắn liền biết mình nói sai, làm sao lại nói chuyện không suy nghĩ như vậy. Hắn thật không dám xem lời nàng nói là thật.
“Ha ha.” Cười gượng mấy tiếng. “Không phải đang nói chuyện của bọn họ sao. Lan nhi sao lại đẩy đến người Bổn vương. Chẳng lẽ Lan nhi cho rằng còn có biện pháp nào tốt hơn sao?”
Đúng vậy nhưng không thể để cho Thanh Phong lấy Trà Hương cô nương, dù sao lệnh cha mẹ cũng không thể trái. “a Tựu, ngươi có bằng lòng hay không?” Đường Tĩnh xoay người hỏi a Tựu.
“Vương phi, nô tì nguyện ý.”
“Không được.” Thanh Phong sốt ruột nói. “Ta không thể để cho nàng ủy khuất như vậy được, ta đã nói rồi đời này sẽ chỉ lấy một mình nàng.”
Đường Tĩnh ngầm tán thưởng, ở thời đại này lại có người có thể chỉ cưới một người, a Tựu đúng là không tìm nhầm người.
“Thật khó có được phen tâm ý này của Thanh Phong, Vương gia ngươi cảm thấy như thế nào?” Đường Tĩnh cười tít mắt hỏi.
“Đúng thế, phen tâm ý này thật đáng quý, đáng để học tập.”
Mộ Dung Thiên Thần đương nhiên hiểu được nguyên nhân vì sao Đường Tĩnh hỏi như vậy, làm sao có thể để cho mình nói sai, nhanh chóng thừa dịp này bảy tỏ sự trong sạch, chính hắn cũng chưa bao giờ nghĩ đi nạp thiếp.
“Chung thúc, ngươi xem như thế nào?” Đường Tĩnh ra vẻ khó xử hỏi Chung thúc, đem củ khoai lang nóng cho hắn.
“Cái này…” Chung thúc nhìn a Tựu, lại nhìn Trà Hương đều do dự, không có chủ ý.
“Không cần khó xử.” Âm thanh mát lạnh vang lên, Trà Hương phúc thân với Mộ Dung Thiên Thần, “Vương gia, Vương phi, Chung thúc, Chung thẩm không cần phải khó xử, Trà Hương thành toàn cho đôi người yêu nhau.”
“Trà Hương?” Chung thúc không tin được nhìn nàng, “Con suy nghĩ tốt chưa?”
“Đúng vậy, con nghĩ kĩ chưa, đây chính là đại sự cả đời.” Chung thẩm cũng hỏi nàng.
“Trà Hương đã nghĩ kĩ.”
“Trà Hương.” Đường Tĩnh áy náy gọi nàng, nàng không có ý tứ chia rẽ nàng ấy và Thanh Phong.
“Vương phi không cần nói gì, Trà Hương đều hiểu. Vương phi cũng muốn thành toàn người ta mà thôi, dù sao hai người bọn họ đều yêu nhau, nên nhận được chúc phúc.” Càng nói âm thanh càng thấp, không còn thoải mái như trước, cả người tản ra sự ưu thương.
Nghe nàng ấy nói như vậy Đường Tĩnh càng xấu hổ, người xưa nói rất đúng thà phá mười ngôi miếu cũng không thể hủy một mối nhân duyên, nàng hôm nay đã phạm phải, có thể làm mối được hay không thì chưa biế ngược lại đi hủy một việc hôn sự.
“Ngươi có ý trung nhân sao?” Mộ Dung Thiên Thần nhạy cảm nhận ta.
“Trà Hương quả thật có ý trung nhân, đều giống họ là thanh mai trúc mã của ta. Nhưng gia cảnh hắn bần hàn, cha mẹ không đồng ý để ta theo hắn chịu khổ. Trước đó mấy ngày Chung thúc đến nhà ta nói muốn báo đáp ơn cứu mạng của cha ta, cha liền nghĩ gả ta cho Thanh Phong ca.”
Trà Hương cười khổ: “Lệnh cha mẹ khó cãi, nếu không có Vương phi tác hợp cho chúng ta, ta chỉ có thể từ bỏ hắn mà gả cho Thanh Phong ca.”