Bệnh Vương Độc Sủng Kiều Thê

Chương 33: Tặng thuốc (tt)


Đọc truyện Bệnh Vương Độc Sủng Kiều Thê – Chương 33: Tặng thuốc (tt)

“Nhưng phải tặng thuốc gì đây?” Lâm thúc có chút khó xử, không phải còn chưa tìm được biện pháp phá giải hay sao.

Qúy thúc nói:

“Tặng thuốc là chuyện tốt, thanh thế cũng phải lớn một chút.” Qúy thúc mỉm cười nhìn Đường Tĩnh.

Đường Tĩnh gật đầu đồng ý.”Tất nhiên phải như vậy rồi.”

“Vậy không bằng lấy danh nghĩa của Thần vương? Thiên uy của Hoàng gia có thể tạo ra thanh lớn, dân chúng càng tin tưởng.

Tuy đang đừng trước mặt mọi người nhưng ánh mắt lại nhìn Ddường Tĩnh như hỏi ý kiến của nàng.

Đường Tĩnh trong lòng thầm oán lão hồ ly này, nhưng gương mặt lại lộ ra nụ cười: “Tất nhiên là như vậy.” Vừa lúc có thể làm cho Thần vương phủ lấy được lòng dân, nàng cũng không phải tên ngốc, nhất cử lưỡng tiện tại sao không làm?

“Được, vậy thì làm như vậy đi, chưởng quầy, ngươi đi dán bảng đi.” Qúy thúc gật đầu lộ ra nụ cười như thực hiện được âm mưu, Lâm thúc bừng tỉnh đại ngộ, gật đầu đi thu xếp.

“Phàm là thuốc phòng dịch bệnh đều dựa vào phương thuốc dự phòng thông thường kê là được.”

“Vương phi, có chuyện này ta muốn nhờ.” Mấy người thương lượng xong, Phong Minh lên tiếng.

“Phong Minh, có chuyện gì ngươi cứ việc nói thẳng, không cần nói nhờ hay không.”

“Vậy được, ta nói thẳng là được rồi.” Phong Minh che giấu ý cười nghiêm túc nói: “Ta nghe nói lần ôn dịch này do Thái tử và Thần vương cùng nhau phụ trách, ta muốn vận dụng một chút y thuật yếu kém của ta.” Khuôn mặt ôn nhã mang theo mấy phần kiên nghị, muốn Đường Tĩnh đồng ý.

Ý cười trên gương mặt Đường Tĩnh càng sâu :”Phong Minh, đây là chuyện tốt, làm gì phải cầu xin ta.” Bàn tay vung lên, dũng cảm nói: “Ta đương nhiên là đồng ý. Mấy ngày nữa ta và Vương gia tới Đồng thành, không bằng ngươi đi cùng chúng ta được không?”

“Đa tạ Vương phi.” Phong Minh thở ra nói tiếng cảm ơn, trong mắt hiện lên mấy phần cảm kích.

Chương 23: Đồng thành

Đường Tĩnh hồi phủ thì thấy Mặc thúc xuất phủ tới tìm nàng: “Vương phi, Vương gia mời người tới thư phòng một chuyến.” Quản gia thở hổn hển bẩm báo.


“Vương gia có nói có chuyện gì không?” 

“Đại khái là chuyện ôn dịch ở Đồng thành.”

“Được, lập tức đi.” Nói xong Đường Tĩnh không thèm quan tâm cái khác giống như ngựa quen đường cũ đi đến thư phòng, nàng vội vã trở về cũng vì chuyện này.

Ở ngưỡng cửa vừa vặn thấy Mộ Dung Thiên Thần vội vã đi ra ngoài, thấy Đường Tĩnh liền vội vàng nói: “Nàng trở về đúng lúc, nahnh thu thập này nọ, chúng ta phải lập tức khởi hành tới Đồng thành.”

“Sao lại gấp như vậy?” Đường Tĩnh khó hiểu.

“Ở Đồng thành hơn một nửa người dân nhiễm bệnh, có nhiều người chạy trốn tới Vận thành, hiện tại lòng người ở Vận thành hết sức hoảng sợ, Phụ hoàng muốn ra và Thái tử lập tức tới Đồng thành chống ôn dịch.

“Được, ta lập tức cùng Xuân Ngọc thu thập này nọ.” Đường Tĩnh sốt ruột nói, ôn dịch so với tưởng tượng của nàng còn nghiêm trọng hơn.

“Còn nữa.” Mộ Dung Thiên Thần giữ chặt tay nàng: “Chúng ta đi nhanh cho nên quần áo nhất định phải đơn giản.”

“Ta biết.” Đường Tĩnh buông tay hắn ra cười nói.

Mộ Dung Thiên Thần gật đầu, nhẹ nhàng hôn hai bên má và trên trán nàng: “Vất vả cho Vương phi rồi.”

Hai gò má Đường Tĩnh ửng hồng, ánh mắt chớp chớp nhìn thấy Mặc thúc đám người bọn họ đều vụng trộm nhìn bên này, nàng cảm thấy vô cùng xấu hổ đẩy Mộ Dung Thiên Thần ra đi về phía trước.

Mộ Dung Thiên Thần dịu dàng nhìn bóng lưng Đường Tĩnh, cười híp mắt theo bước chân nàng đi vào phòng.

Đám người Mộ Dung Thiên Thần và Thái tử buổi trưa giục ngựa đi về phía Đồng thành, không đến mấy canh giờ đã tới Đồng thành. Đồng thành yên tĩnh tan hoang xơ xác, gió thu hiu quạnh, đường phố vốn náo nhiệt chỉ còn mấy người đi đường, còn có mấy phụ nhân và trẻ em mặc cả áo đơn tay ôm đứa nhỏ đi qua đi lại.

Đường Tĩnh gắt gao nhìn chằm chằm vào đứa bé kia, đôi mắt thiên chân vô tà giống như mặt nước không gợn sóng thấy Đường Tĩnh liền lóe lên sự hoảng sợ, càng gắt gao trốn trong lòng mẫu thân. Đường Tĩnh thở dài, nhìn ôn dịch mang đến cho dân chúng nhiều tai nạn như vậy.

Đoàn người Mộ Dung Thiên Tứ cả đoàn người ngựa không ngừng nghỉ mà đi một vòng quanh Đồng thành, thị trấn lớn như vậy nhưng không có một bóng người, từng cánh cửa lớn đều đóng chặt, giống như Tử thành.


Mộ Dung Thiên Thần căn cứ theo đề nghị của Đường Tĩnh phân phó cho Thái thú Tiết Bảo tuần tra trong cự ly năm dặm những hộ gia đình có người nhiễm dịch bệnh cắm trại tập trung vào một chỗ, để tránh lây bệnh lại thuận tiện chăm sóc và tìm biện pháp phá giải.

Dạo vòng quanh xong bọn họ tiến vào phủ Thái thú. Bởi vì ôn dịch nên phần lớn nô tài trong phủ người chết người trốn chỉ còn lại mấy người. Trong phủ cũng chỉ để lại mấy thị vệ, Mộ Dung Thiên Tứ nhìn mấy thị vệ tiều tụy vì bệnh tật mà lộ ra vẻ bất mãn, bất quá tình hình ép buộc nên không nói điều gì.

Đồng thành mặc dù cách Vận thành không xa nhưng cũng không phát triển. Xem ra Tiết Thái thú cũng là quan thanh liêm, chi nên trong phủ Thái thú không có nhiều thứ quý giá, chỉ giữa đại viện chỉ có mấy bức tường bằng bũi nhão chia mấy gian nam bắc, giữa sân có một tượng đá cẩm thạch khảm tạo dáng sông núi, cho thấy chủ nhân là người điềm đạm phong nhã, tiền thính bài trí cũng đơn giản như trong sân, chỉ có mấy chiếc ghế bằng tử đàn hương, một cái bàn khắc hình con rồng, bên trái chiếc bàn dài bầy mấy bình sứ tráng men thanh hoa.

Mấy người ngồi xuống, Tiết thái thú tự mình dâng trà cho mỗi người, cung kính nói: “Thái tử và Thần vương gia đi lại mệt ngọc, thuộc hạ đã thu xếp phòng xong, không bằng ăn uống trước xong rồi nghỉ ngơi.”

Sau khi thấy Mộ Dung Thiên Tứ gật đầu, mấy người xóc nảy mấy ngày quả thật rất mệt mỏi, chỉ cần ngồi một chút liền trở về phòng của mình nghỉ ngơi.

Đường Tĩnh sau khi trở về phòng liền đạp đáp mấy tầng chăn bông trên giường, Mộ Dung Thiên Thần săn sóc thay nàng lấy nước rửa mặt, kéo nàng từ trên giường xuống.

“Đến đây, rửa mặt trước. Nơi này không thể so với Vận thành, nàng có thể thích ứng được không?”

Đường Tĩnh nhận lấy khăn mặt, vội vàng rửa mặt, miệng than thở: “Cái này thì tính là gì, so với những nơi gian khổ ta đều có thể vượt qua.”

“Sao? Nàng là tiểu thư dòng chính sao có thể trải qua hoàn cảnh khốc liệt?” Mộ Dung Thiên Thần nhíu mày, trong mắt lộ ra sự không tin tưởng.

Tay Đường Tĩnh ngừng lại một chút, cắn môi, làm sao lại không cẩn thận lỡ miệng như vậy:

“À… là… là mấy năm trước sống có vẻ khổ.” Đường Tĩnh ấp a ấp úng nói cho có lệ.

Mộ Dung Thiên Thần không nghi ngờ gì mà chỉ đau lòng: “Tất cả đã qua không cần phải như vậy nữa rồi.”

Nghe hắn dịu dàng an ủi, Đường Tĩnh hổ thẹn cúi đầu, bao lần lời nói đến miệng nàng đều không có dũng khí nói ra, nàng hiện tại lưỡng lự sợ hắn biết xong cho rằng nàng là quái vật thì làm sao bây giờ. Cùng lắm thì tìm một thời cơ thích hợp, nàng sẽ nói toàn bộ mọi chuyện cho hắn, Đường Tĩnh hạ quyết tâm.

Khi nói chuyện, Mộ Dung Thiên Thần cũng chỉ rửa qua mặt rồi cùng Đường Tĩnh giữ nguyện quần áo rồi ôm nhau ngủ.

Lúc chạng vạng hai người mới rời giường, ngoài cửa sổ hoàng hôn vẩy vào trong phòng chiếu lên hai người. Mộ Dung Thiên Thần và Đường Tĩnh sau khi chỉnh sửa xong thì dắt tay ra cửa.


“Dù lúc nào nàng cũng phải cách Thái tử xa một chút có biết không?” Từ lúc ra cửa, Mộ Dung Thiên Thần ở bên Đường Tĩnh dặn dò. Chuyện đã qua mấy ngày nhưng trong lòng hắn vẫn còn sợ hãi. Nếu không phải Đường Tĩnh có lòng muốn phân ưu cùng hắn, hắn dù như thế nào cũng không mang nàng tới Đồng thành.

“Biết rõ, từ lúc chàng ở trong xe ngựa nói thì ta đã nhớ ở trong lòng rồi, tuổi còn trẻ làm sao lại lải nhải như người già vậy.” Đường Tĩnh thở dài, nhưng trên mặt lại bày ra bộ dạng ngược lại.

Nghe nàng nói vậy, Mộ Dung Thiên Thần thoáng yên tâm: “Còn có cái gì mà Phong Minh đó, cần phải cách xa hắn một chút có biết không?”

Đường Tĩnh nhìn hắn, “Sao loại giấm chua nào cũng đều ăn, Phong Minh chỉ là bằng hữu của ta mà thôi.”

Vậy cũng không nhất định, Mộ Dung Thiên Thần trong lòng phản bác, dọc đường đi, ánh mắt Phong Minh nhìn nàng là ánh mắt yêu thương nóng rực, hắn là nam nhân thì tất nhiên sẽ hiểu ánh mắt đó đang nói lên điều gì.

Nhưng mà trên gương mặt vẫn nở nụ cười: “Ta biết các nàng chỉ là bằng hữu, chẳng qua thân phận hiện tại của nàng là Thần vương phi, mỗi lời nói và cử động đều đại biểu cho Thần vương phủ, nếu các nàng quá phận mà thân mật thì không thể ngăn cản người khác nói. Cho dù nàng không suy nghĩ cho Thần vương phủ thì cũng nên suy nghĩ cho thanh danh của mình.

Nói thật tình thâm ý trọng nha, Đường Tĩnh nghe lời giải thích của hắn vừa ngượng ngùng vừa lúng túng, Mộ Dung Thiên Thần vì nàng mà suy nghĩ đủ bề nhưng nàng lại nghĩ hắn như vậy, hết sức nhỏ nhen, đành nhẹ giọng: “Là ta hiểu lầm chàng, chàng yên tâm, ta nhất định sẽ giữ khoảng cách với hắn.”

Mộ Dung Thiên Thần gật đầu, thấy mục đích đã đạt được hắn cũng không thấy có gì cần nói đành thỏa mãn mà cùng Đường Tĩnh và mọi người trở về.

Lúc bọn họ đến tiền thính thì Phong Minh đã ở đó, hắn tùy tiện kéo Đường Tĩnh, “Vì sao giờ mới đến, ta chờ các người lâu lắm rồi.”

Đường Tĩnh rút tay về, Phong Minh thấy có điều gì đó thay đổi, dùng ánh mắt tổn thương nhìn Đường Tĩnh, Đường Tĩnh xấu hổ cười: “Ra cửa nên nam nữ cách biệt.”

Nghe nói vậy, Phong Minh lập tức cười cười, nụ cười so với ánh mặt trời ban trưa còn rực rỡ hơn. Lập tức vứt chuyện vừa rồi ra sau đầu cùng Đường Tĩnh nói chuyện ra ngoài ngầm điều tra, có rất nhiều thứ buổi sáng bọn họ không nhìn thấy.

Nghe xong, Mộ Dung Thiên Thần và Đường Tĩnh thu lại nụ cười, rất lâu sau đó Mộ Dung Thiên Thần mới mở miệng: “Nhìn tình hình dịch bệnh so với lời trong tấu chương còn nghiêm trọng hơn.” 

Đường Tĩnh cũng gật đầu đồng ý, “Việc cấp bách là phải ngăn cản tình hình dịch bệnh lan tràn, không thể để cho nó gây nguy hiểm cho huyện khác.”

Mộ Dung Thiên Thần lắc đầu: “Nói dễ hơn làm.. Trong lòng dân chúng hoảng sợ chỉ vì lo lắng cho mạng sống mà chạy trốn đến địa phương khác, làm sao có thể ngăn cản đây.”

“Vậy thì giết chết bọn họ thôi.” Mộ Dung Thiên Tứ lững thững đi vào, nhẹ nhàng nói một câu, thoải mái đơn giản như ăn tối, không chút nào để ý mạng người quan trọng.

Đường Tĩnh lạnh lùng nhìn hắn, hắn làm sao có thể dễ dàng nói như vậy, bỏ quên tính mạng của dân chúng như cỏ rác như vậy? Nàng thật sự hoài nghi người như vậy làm sao có thể làm Thái tử của một quốc gia đây.

“Không được.” Đường Tĩnh kiên quyết phản đối.


Mộ Dung Thiên Thần cũng không đồng ý, “Giết dân chúng Đồng thành không khó, nhưng nghe nói có quá nhiều dân chúng chạy tới  Vận thành, có phải muốn nói ngay cả Phụ hoàng cũng muốn giết?” Biểu tình thản nhiên cũng lời nói lạnh nhạt, nhưng lộ ra hàn khí bức người.

Mộ Dung Thiên Tứ ngẩn người, hắn không nghĩ tới Mộ Dung Thiên Thần sẽ nói như vậy. “Vậy ngươi nói nên làm cái gì bây giờ?”

Mộ Dung Thiên Thần nâng ly trà lên nhẹ nhàng hớp một ngụm, lại tiếp tục nói: “Tuy không có biện pháp tốt nhưng không thể xem mạng người như cỏ rác. Ngày đó ta nhớ õ có người ở trước mặt Phụ hoàng thề son sắt sẽ bảo đảm trong vòng ba ngày sẽ nghĩ đến biện pháp loại trừ ôn dịch, ta cảm thấy người nên đi hỏi người kia một chút.” Nói xong nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Thiên Tứ.

Mộ Dung Thiên Tứ nheo mắt, lúc này hắn mới phát hiện người đệ đệ này có tài ăn nói đến mức này, hừ lạnh một tiếng: “Xem ra ngươi không tin, tốt lắm, vậy Bản cung nói cho ngươi, trong vòng ba ngày Bản cung có thể tìm ra biện pháp làm cho ngươi tâm phục khẩu phục.”

“Không cần ba ngày, hôm nay ta đã có biện pháp.” Phong Minh vẫn chưa mở miệng liền nói.

“Phong Minh?” Đường Tĩnh mở miệng ngăn cản hắn nói tiếp: “Hiện tại không phải là lúc.”

Nhìn thấy ánh mắt của Đường Tĩnh hiện lên sự lo lắng, Phong Minh cười an ủi: “Ta đã chuẩn mạch cho dân chúng, tất nhiên sẽ tin tưởng phương thuốc ta kê.”

“Nhưng mà…” Đường Tĩnh còn muốn nói tiếp gì đó.

“Không lẽ ngươi không tin tưởng y thuật của ta?” Phong Minh thản nhiên nhìn nàng, khóe miệng nhếch lên nụ cười nhẹ, hiển nhiên cực kì hưởng thụ sự quan tâm của Đường Tĩnh.

“Đây không phải là tin hay không, chỉ là mạng người là chuyện lớn, ngươi phải suy nghĩ rõ ràng.” Mộ Dung Thiên Thần nhìn hai người như có như không qua lại, trong lòng có chút chua, cũng lên tiếng nghi ngờ.

“Khởi bẩm Vương gia, quê hương thảo dân đã từng phát sinh dịch bệnh, mạch của những người nhiễm bệnh cũng với mạch của dân chúng Đồng thành là giống nhau, phương thuốc thần vẫn nhớ rõ, cho nên hết sức tin tưởng.”

“Được, Bản cung tin ngươi/ Người tới, hầu hạ giấy và bút mực.” Mộ Dung Thiên Tứ vung bàn tay lên, lập tức có người trình lên giấy và bút mực.

Phong Minh hết sức nghiêm túc, lập tức cầm bút chấm vào mực, lưu loát viết phương thức lên giấy tuyên thành. Chữ như người mạnh mẽ đĩnh đạc lộ ra mấy phần tiêu sái không kiềm chế được.

Nhanh chóng viết xong rồi đưa cho Đường Tĩnh, Đường Tĩnh nhìn nhìn rồi đưa cho Mộ Dung Thiên Thần, Mộ Dung Thiên Thần liếc qua mấy lần rồi đưa cho Mộ Dung Thiên Tứ, Mộ Dung Thiên Tứ tiếp nhận rồi lập tức phân phó cho thủ hạ đi lấy thuốc.

“Không, trước để cho dân chúng sắc thuốc đi.” Đường Tĩnh đề nghị, xoay người nói với Phong Minh: “Không phải là không tin ngươi, nhưng thật sự liên quan đến mạng người không thể cậy mạnh.”

Phong Minh mỉm cười gật đầu: “Ta biết, cẩn thận là tốt rồi.”

Mộ Dung Thiên Thần cũng gật đầu, đắc ý nhìn Mộ Dung Thiên Tứ , dùng ánh mắt nhìn hắn giống như đang muốn khoe nhìn xem Vương phi của chúng ta cẩn thận bao nhiêu.

Mộ Dung Thiên Tứ phẫn hận trừng mắt liếc nhìn Đường Tĩnh một cái, ném phương thuốc lên bàn vung tay áo rời đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.