Bệnh Vương Độc Sủng Kiều Thê

Chương 21: Phủ thừa tướng gặp chuyện


Đọc truyện Bệnh Vương Độc Sủng Kiều Thê – Chương 21: Phủ thừa tướng gặp chuyện

Bởi vì cục diện có chút xấu hổ, đôi mắt Lý Chung Lương xoay xoay, tính kế trong lòng, cười nói: “Vương phi và mẫu thân của nàng nhiều ngày không gặp, nhất định rất nhớ nàng, có nhiều lời muốn nói với nàng, không bằng ngươi ra hậu viện cùng mẫu thân và đám di nương ôn chuyện. Cựu thần cùng Vương gia ở đây nói chuyện phiếm.” Hắn đã sớm dặn Triệu di nương, chỉ cần đến hậu viện thì phải lấy được tin tức của Lý Linh Lan.

Đường Tĩnh mỉm cời, xem ra cái lão hồ ly này vẫn chưa từ bỏ ý định, còn muốn tìm hiểu tin tức từ nàng, bát quá nàng và mẫu thân nhiều ngày không gặp có nhiều chuyện riêng tư muốn nói, ánh mắt quét về Lý Chung Lương, gật đầu: “Đi sớm về sớm.”

Lý Chung Lương sắc mặt âm trầm, Đường Tĩnh đang nói cho hắn, kế hoạch của hắn thất bại, bắt đầu tính toán biện pháp mới, dù thế nào thì trước lúc bọn họ rời đi đều phải láy được kết quả, hoặc là khuyên Lý Linh Lan tiếp tục cống hiến sức lực cho Thái tử, nếu khong hắn chỉ có thể mất đi sự tin cậy của Thái tử, nói không chừng cả gia tộc đều không giữ được.

Đường Tĩnh gật đầu, đi tới phòng Chu thị ở hậu viện. Vừa tiến vào cửa, Chu thị lôi kéo tay nàng, nhìn trái nhìn phải đánh giá nàng, tay phải xoa xoa đầu nàng, trong mắt ngấn lệ, vui mừng nói: “Nữ nhi của ta đã trưởng thành, nhìn xem, đã lập gia đình, cũng trầm ổn hơn nhiều. Ở Vương phủ đã quen chưa, Vương gia đối với con có tốt không, có làm khó con hay không, có phát giận với con hay không…” Liên tiếp mấy vấn đề làm cho Đường Tĩnh dở khóc dở cười, không biết nên nói như thế nào.

Không đợi Đường Tĩnh trả lời, Chu thị lại dặn dò Đường Tĩnh, ngàn vạn lần không được trêu chọc Vương gia tức giận… Gương mặt Chu thị và mẹ nàng đều hiền lành giống nhau dung hợp vào một chõ, đều hòa ái dặn dò nàng như vậy. Trước kia mỗi lúc nàng về nhà thăm mẹ đều hỏi cái này cái kia sợ nàng bị ủy khuất, lòng của người mẹ khắp thiên hạ đều vì con gái không vì mình.

Mẫu thân của Lý Linh Lan quan tâm nàng làm cho sự xa xa của Đường Tĩnh gần như không còn, nàng bổ nhào vào lòng Chu thị gào khóc giống như hài tử lạc đường rốt cuộc khó khăn cũng gặp được mẹ, nghĩ nói hết những ủy khuất của mình cho mẹ. Đường Tĩnh không hiểu có chuyện gì xảy ra, có lẽ không nghĩ tới sẽ gặp được mẫu thân, nước mắt rơi không ngừng được.

Nữ nhi vui buồn thất thường tác động đến trái tim người mẫu thân, Chu thị cảm thấy chua xót, bàn tay nhẹ vuốt Đường Tĩnh đang khóc: “Đứa ngốc, đề là mẫu thân sai. Nếu không phải vì mẫu thân, ngươi không phải khổ sở như thế này, là mẹ liên lụy tới ngươi. Tính tình ngươi thẳng thắn như vậy, lại thích gây chuyện, làm thế nào mới tốt đây? Nếu thật sự ở Vương phủ không quen, nghe mẫu thân khuyên, rời khỏi Thần vương phủ đi.”


Đường Tĩnh yên lặng nghe Chu thị nói, ngừng khóc khó hiểu nhíu mày: “Mẫu thân, người đang nói cái gì?” Lời Chu thị nàng cảm thấy mơ hồ, gả cho Thần vương sao lại vì Chu thị, không phải vì Thái tử sao?

“Ngươi cái đứa nhỏ này, từ nhỏ chuyện gì cũng giấu trong lòng, chuyện lớn như vậy cũng không thương lượng với mẫu thân liền tự tiện quyết định.” Chu thị oán trách.

Đường Tĩnh càng nghe càng hồ đồ, chuyện gì nàng lại tự quyết định rồi hả? “Mẫu thân, người đang nói cái gì, làm sao ta nghe không hiểu?” Đường Tĩnh nghi hoặc hỏi.

“Lại còn giả ngu với mẫu thân.” Chu thị lườm nàng một cái, hỏi lại nàng: “Vậy ngươi vì sao phải gả cho Thần vương gia?”

Đường Tĩnh bất đắc dĩ trừng mắt, nàng cũng rất muốn biết cái gì đây.

“Mẫu thân.”

“Được rồi, dù nói thế nào ta và ca ca của ngươi đều bình an vô sự, ca ca ngươi cũng có thể bảo vệ chính mình, nghe lời mẫu thân, rời khỏi Thần vương phủ đi.”


Nói đi nói lại Đường Tĩnh cũng hiểu ra một chút: “Nàng gả cho Thần vương không phải vì Thái tử mà vì người nhà.”

Đường Tĩnh nhìn Chu thị có chút buồn cười: “Mẫu thân, ta ở Thần vương phủ sống rất tốt, ngươi không cần lo lắng.”

“Còn không nói thật với mẫu thân, ngươi tâm tâm niệm niệm với Thái tử, làm sao cam tâm gả cho Thần vương phủ. Mẫu thân tuy là phụ nữ, nhưng cũng biết Thái tử và Thần vương phủ thủy hỏa bất dung, ngươi làm sao có thể sống tốt?” Chu thị cho rằng Đường Tĩnh đang trấn an nàng, vẫn không tin.

Đường Tĩnh buồn rầu nhíu mai, nói thế nào nàng mới tin tưởng đây, nàng thật sự sống rất tốt.

“Mẫu thân, ngươi tin tưởng t, ta ở Thần vương phủ sống rất tốt. Thần vương, Thần vương đối với ta rất tốt, ngươi yên tâm bớt lo đi.”

Nhớ tới Mộ Dung Thiên Thần, Đường Tĩnh có chút thẹn thùng, Chu thị thấy hai gò má nàng đỏ bừng không giống như nói láo, hơi hơi thở ra, nói: “Một khi đã như vậy, ngươi sống với Thần vương cho tốt, ngàn vạn lần đừng dở tính trẻ con có biết không?”


“Nhớ rõ rồi, mẹ nói nhiều. Đường Tĩnh lôi kéo cánh tay Chu thị nhẹ nhàng tựa vào đầu vai nàng, trong lòng cảm thán những ngày có mẫu thân thương yêu thật tốt.

Hai người hàn huyên chuyện nhà, Đường Tĩnh thỉnh giáo nàng nhiều vấn đề khó giải quyết ở Vương phủ, vốn chỉ oán giận tố khổ nhưng Chu thị có thể phân tích cho Đường Tĩnh làm cho nàng nhìn nàng ấy với cặp mắt khác xưa.

“Mẫu thân?” Đường Tĩnh giật mình nhìn Chu thị, nàng nhìn vẫn đề thông suốt dài lau, người thông tuệ như vậy làm sao có thể sống khổ sở ở đây.

Chu thị mỉm cười nhìn Đường Tĩnh: “Như thế nào, rất ngạc nhiên sao?”

Đường Tĩnh gật đầu, thực sự là phi thường ngạc nhiên.

Chu thị thở dài, hết cách: “Mẫu thân dù sao cũng là thiên kim phủ tướng quân, từ nhỏ xem hậu trạch tranh đấu làm sao không biết những thứ này? Vốn cho rằng không cướp đoạt sẽ bảo hệ mẫu tử chúng ta bình an, nhưng không nghĩ tới kết quả lại hại ngươi. Haiz…”

“Vậy hiện tại mẫu thân như thế nào?”

“Hiện tại? Đại ca ngươi bình an vô sự, ngươi sống tót, mẫu thân cực kì yên tâm.” Ngụ ý nói nàng không muốn trỗi dậy mà vẫn như vậy sống tiếp.


Mộ Dung Thiên Thần và Chu thị đều đề cập tới người đại ca này, Mộ Dung Thiên Thần vẫn luôn hảo cảm với hắn, làm cho Đường Tĩnh rất tò mò, rất muốn gặp hắn.

Vừa muốn nói tiếp gì đó thì một tiểu nha đầu vào nói với bọn họ cơm trưa đã chuẩn bị xong, mời các nàng tới dùng cơm trưa. Đường Tĩnh còn chưa nói xong: “Thời gian trôi qua nhanh như vậy, ta còn muốn tán gẫu thêm với mẫu thân một lúc nữa.”

“Ha ha, còn có thời gian, đi ăn cơm trước đã.”

Đi tới tiền thính có nhiều người đã đến đông đủ. Mộ Dung Thiên Thần ngồi ở chính giữa, Lý Chung Lương ngồi bên trái của hắn, ở giữa còn để lại một vị trí, theo thứ tự là các thiếp thất cùng con cái theo thứ tự ngồi xuống. Đường Tĩnh đỡ Chu thị ngồi xuống trước, sau đó ngồi vào vị trí bên phải MDTT còn để trống. Tất cả yên lặng ngồi cho đến khi MDTT nói thì mọi người mới cầm đũa ăn cơm.

Thức ăn Phủ thừa tướng đương nhiên không thể ngon miệng như ở Thần vương phủ, Đường Tĩnh bị Thần vương nuôi dưỡng cho nên khẩu vị có chút kém, chỉ chọn mấy miếng thịt ăn qua loa. MDTT buồn cười nhìn nàng lựa chọn mài thứ, chọn mấy đũa rau gắp vào chén nàng, “Ăn nhiều một chút.”

Đường Tĩnh nhìn thoáng qua, thả lại trong chén MDTT, ghét bỏ nói: “Không cần.” Đồ ăn khó ăn như vậy lại bảo nàng ăn, vẫn là tự hắn giữ lại cho hắn đi.

Lý Chung Lương nhìn bọn họ như vậy liền chấn động, nàng làm sao dám nói như vậy với Thần vương. Chu thị cũng âm thầm lo lắng, mới dặn nàng không được tùy hứng nhưng chớp mắt lại chống đối với Thần vương, vạn nhất Thần vương thẹn quá hóa giận thì làm sao cho tốt đây.

Nhìn Thần vương không chút để ý gắp mấy đũa đồ ăn đó cho vào miệng ăn, thấp thỏm trong lòng Chu thị mới hạ xuống, xem ra Lan nhi không nói dối, Thần vương đối với nàng rất tốt.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.