Bệnh tương tư

Chương 27


Đọc truyện Bệnh tương tư – Chương 27

 

Lục Chu mặc dù đang ở nước ngoài, nhưng mà mỗi đêm Giang Nguyệt  trước khi ngủ Lục Chu đều sẽ yêu cầu gọi video.
Hai nước chênh lệch múi giờ, lúc Giang Nguyệt đêm ngủ, phía Lục Chu vừa mới hừng đông.
Phía chân trời vừa hiện ra ánh sáng bạc, Lục Chu đã đứng dậy rửa mặt xong, cầm điện thoại đứng bên cửa sổ gọi video cùng Giang Nguyệt.
Gió mát từ bên cửa sổ phất qua, mang đến một tia gió lạnh.
Lục Chu học tài chính, lúc vừa lên đại học anh thông qua việc đầu tư cổ phiếu thắng được món tiền đầu tiên, sau đó lại dựa vào số tiền này đầu tư, những năm qua cũng kiếm lời không ít tiền.
Anh không biết Giang Nguyệt thích gì, tha hương nơi đất khách quê người trông thấy món đồ chơi gì mới mẻ, trước tiên sẽ mua về, gửi về trong nước.
Giang Nguyệt không có tìm Lục Chu mua hộ, ngược lại là Lục Chu, nước hoa son môi gửi về còn nhiều hơn Giang Nguyệt mua, đến mức mỗi tháng Giang Nguyệt đều thu được lễ vật của người kia.
Thời gian bốn năm trôi qua, vẻ non nớt trên mặt thiếu niên đã hoàn toàn rút đi, khuôn cằm góc cạnh ẩn trong bóng tối, lúc sáng lúc tối.
Trên màn hình Giang Nguyệt ngáp nhỏ một cái, long mi thon dài mờ mịt hơi nước, nhưng mà vẫn cố gắng chỗng đỡ thân thể nghe điện thoại của Lục Chu.
Thân thể cô đã dần dần chuyển biến tốt đẹp, nhưng Giang Ngộ vẫn không dám phớt lờ, sợ Giang Nguyệt xảy ra chuyện sai xót.
“Anh trai, em cho anh xem cái này.”
Vừa nói xong, cô gái trên màn hình đã không thấy nữa, tròng mẳt Lục Chu nhìn chằm chằm màn hình, chỉ chốc lát sau lại thấy Giang Nguyệt nói cười yến yến xuất hiện trên màn ảnh, trong tay có thêm một con hamster nhỏ.
Hamster nhỏ nhỏ mềm mềm, một tay có thể vừa vặn nắm chặt.
Giang Nguyệt nắm vuốt đuôi hamster lắc lư trước camera, cười với Lục Chu: “Anh trai, đây là hôm nay em gắp thú được!”
Cô gái nhỏ liên miên lải nhải một hồi, Lục Chu không để ý lắm, duy nhất nghe thấy một câu cuối cùng của Giang Nguyệt.
“Anh Chu lợi hại hơn em nhiều, anh ấy chỉ tốn mười tệ đã gắp trúng, không như em…”
“Em nói cái gì?” nụ cười trên mặt Lục Chu dần dần biến mất, hắn híp con ngươi lại, không hiểu lặp lại một câu, “Là Chu Cẩn mang em đi?”
Ngón tay thon dài trắng nõn gõ gõ lên bệ cửa sổ, sắc mặt anh chợt trầm xuống.
Bởi vì lời hứa với Giang Ngộ, Lục Chu những năm này vẫn luôn ở nước ngoài. May là hắn thông minh, học phần sáu năm học chỉ cần bốn năm đã học xong rồi.
Như mà cho dù là vậy, Lục Chu vẫn canh cánh trong lòng Chu Cẩn cứ một mực đợi ở bên cạnh Giang Nguyệt.
Giang Nguyệt trên màn hình không rõ ràng cho lắm, kinh ngạc nhẹ gật gật đầu: “Đúng, đúng a.”
Cô nghi ngờ nhíu nhíu mày, hiếu kỳ nói: “Có vấn đề… gì sao?”
Cô gái nhỏ giống như bị Lục Chu hù dọa, ngón tay đang vuốt hamster lo sợ bất an, lại yên lặng đem búp bê trong tay xê dịch, đến khi nó rời khỏi tầm mắt Lục Chu.
Thấy cô bé biểu lộ một bộ dáng bị kinh sợ, Lục Chu rốt cuộc ý thức được biểu tình âm u của mình.
Anh thu lại vẻ tức giận trên mặt, cười nhạt nói: “Không có gì, lần sau anh dẫn em đi.”

Chỉ là nắm chặt lòng bàn tay vết đỏ rõ ràng.
Giang Nguyệt không nghi ngờ gì, lại lần nữa đổi chủ đề cùng Lục Chu nói chuyện phiếm.

Bạn cùng phòng của Lục Chu vừa mới vào nhà, chỉ nghe thấy giai điệu âm thanh quen thuộc trong phòng.
Hắn cùng Lục Chu đã ở cùng với nhau bốn năm, vốn tưởng là Lục Chu chăm chỉ, sáng sớm đã đọc thơ tiếng Anh, về sau mới phát hiện ra là anh đọc sách báo cho người ta nghe trước khi ngủ.
Âm thanh anh trầm thấp khàn khàn, khẩu âm tiếng Anh thuần, lưu loát trôi chảy.
Bạn cùng phòng chưa từng nhìn thấy dáng vẻ Giang Nguyệt, chỉ có một lần nghe thấy giọng nữ mềm mềm gọi Lục Chu một tiếng “Anh trai”.
Hắn còn chưa kịp nhìn một chút, chỉ thấy Lục Chu tay mắt lanh lẹ mà đưa ty úp điện thoại úp xuống bàn, lạnh lùng nhìn quét qua một cái.
Bạn cùng phòng không khỏi sợ run cả người, nơm nớp lo sợ lui ra.
Lúc này vào nhà lại thấy Lục Chu đọc thơ cho em gái nhà mình nghe, hắn thức thời im lặng, yên lặng ngồi bên cạnh đợi cúp điện thoại.
“… Có việc?”
Cho đến khi đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng hít thở nhẹ nhàng đều đều của Giang Nguyệt, Lục Chu mới đưa tay cúp máy, nhìn về phía bạn cùng phòng của mình.
Bạn cùng phòng vốn đã buồn ngủ, chợt nghe thấy âm thanh Lục Chu, giật mình bừng tỉnh, ngượng ngùng nói: “Không có… không, có việc.”
Hắn sờ lên đầu, nhìn chằm chằm Lục Chu một lúc lâu, mới mở miệng nói: “Hôm qua, có phải Thu Tử…”
Bạn cùng phòng muốn nói lại thôi, tối hôm qua là bạn của Thu Tử tới tìm hắn, cho nên đối với tình huống tối qua cũng có biết đến, nhưng mà sau khi nghe được tin tức lại không phải như vậy.
Nghe vậy Lục Chu nhấc nhẹ mí mắt, ánh mắt nhàn nhạt lướt qua mặt bạn cùng phòng, ngón tay khớp xương rõ ràng cầm nhẹ một bên ly cà phê.
Anh khẽ nhấp một ngụm, chậm rãi nói: “Cậu biết?”
“Tôi…” 
Bạn cùng phòng da đầu căng thẳng, cúi thấp đầu không nói.
Hắn đương nhiên biết, nếu không phải biết trước, làm sao hăn lại một đêm không về.
Bạn cùng phòng ngượng ngùng im lặng, nửa ngày mới ngẩng đầu nói: “Cậu không biết Thu Tử tiến tổ như thế nào sao?”
Lục Chu nhíu mày không nói.
Anh từ trước đến nay đối với chuyện của người bên ngoài không mấy để ý.
“Hạng mục lần này của chúng ta có một nửa tài chính là do cha mẹ của cô ấy đầu tư, nghe nói đêm qua cô ấy trở về khóc suốt cả đêm, trời chưa sáng đã trở về.”
“Cha mẹ cô ấy sớm muộn cùng biết việc này, hạng mục này của cậu có lẽ…”
Bạn cùng phòng chưa nói lời còn lại, nhưng trong lòng hai người đều biết rõ.

Gia đìnhThu Tử quyền cao chức lớn, thầy giáo không có khả năng sẽ vì Lục Chu mà đắc tội Thu gia.
Ánh mắt bạn cùng phòng nhìn Lục Chu chất chứa sự đồng tình, bọn hắn sắp tốt nghiệp, có thể tham gia hạng mục này cơ hội cũng không dễ, nếu thành công, về sau sơ yếu lý lịch sẽ đẹp mắt hơn không ít, ai có thể nghĩ đến lại xảy ra loại chuyện như thế này.
Hắn ấm ức gãi gãi đầu, áy náy nói: “Thật xin lỗi, nếu như tôi…”
Hắn rũ mắt không nói, nếu không phải hắn đã đồng ý đi ra ngoài một đêm, Lục Chu cũng sẽ không gặp phải chuyện này.
“Không liên quan gì đến cậu, không cần tự trách.”
Xem như thầy hướng dẫn không nói, anh cũng sẽ không cùng cô gái kia ở chung một tổ.
Bạn cùng phòng băn khoăn, lại xin lỗi thêm một lần, mới chịu rời đi.
Gian phòng chỉ còn lại một mình Lục Chu, ánh mặt trời ngoài cửa sổ xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh, rơi vào mu bàn tay trăng nõn của Lục Chu.
Anh ngẩng đầu, khẽ liếc mắt nhìn một chút cảnh sắc ngoài cửa sổ, bỗng dưng thu hồi ánh mắt, nhắm mắt dưỡng thần.
Ở đại học, Lục Chu ngoại trừ chọn các môn học tài chính, anh còn chọn một chương trình học khác.
———- Tâm lý học.
Mấy năm nay anh kiếm được không ít tiền, ngoại trừ mua quà bên ngoài cho Giang Nguyệt, số tiền còn lại đều dùng để điều tra chuyện của ba anh năm đó.
Như Ôn Thành nói, mắt thấy còn không nhất định là sự thât, huống chi vẫn chỉ là ký ức.
Nhưng mà sự thật lại giống như trong trí nhớ vậy, ba anh là bởi vì nai nạn xe cộ mới ngoài ý muốn xảy ra chuyện, hơn nữa trên xe lúc ấy, còn có một người phụ nữ khác.
Là Kiều An, mẹ của Giang Nguyệt.
Trước khi xảy ra chuyện, ba Lục Chu là tài xế Giang gia, một mực giúp đỡ Giang Ngộ làm việc, mẹ Lục Chu cũng tính là người giúp việc của Giang gia.
Chỉ là sau khi ba anh xảy ra chuyện, mẹ chịu không nổi kích thích, tinh thần xảy ra vấn đề, được bà ngoại Lục Chu đón về nhà.
Mà Lục Chu chính là đứa nhỏ chút nữa bị vứt bỏ, bà ngoại chỉ chấp nhận đón mẹ, cũng không dẫn Lục Chu theo.
Điều duy nhất khác trong ký ức là ba bởi vì ô tô đột nhiên bốc cháy mới mất mạng, xương cốt không còn.
Mà lúc xảy ra chuyện Lục Chu cũng không mặt tại hiện trường.
Nghĩ đến đây, giữa lông mày Lục Chu ẩn ẩn có chút tức giận, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay trắng nõn.
Trí nhớ của anh cũng không hồi phục, nhiều năm như vậy anh một mực muốn tìm về hai năm ký ức kia, nhưng như cũ không thu hoạch được gì.
Bác sĩ cho kết luận bởi vì lúc đó chịu kích thích quá lớn, cho nên mới xuất hiện tình huống này.
Nếu như không phải lúc sáu tuổi vào cô nhi viện, vậy hai năm sau khi ba xảy ra chuyện, anh ở nơi nào.
Hồi ức cuốn tới như dời sông lấp biển, Lục Chu ôm chặt lấy đầu, thân thể cuộn thành một khối.

Anh chậm rãi co đầu gối, chôn đầu giữa hay gối, bên tai vẫn vang tiếng ong ong.
Đột nhiên.
Chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Lục Chu ngẩng đầu từ giữa hai đầu gối, hững hờ nhìn lướt qua màn hình, đồng tử khi nhìn thấy chữ trên màn hình, bỗng dưng to ra.
[ Trần Lan là em gái ruột của anh.]
“Loảng xoảng” một tiếng, tiếng di động rơi xuống đất.
Lục Chu kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, nửa ngày rốt cuộc tỉnh táo lại, nhặt điện thoại từ dưới đất lên, tay run run bấm mở màn hình.
Tin trước còn có một hình ảnh, là kết quả kiểm trai DNA.
Sợ tin tức kiểm tra sai, người bên kia còn liên tục đổi mấy kiểm tra đo lường cơ cấu, nhưng mà kết quả đều giống nhau.
Trần Lan xác thực là có quan hệ huyết thống với Lục Chu.
Thật lâu sau.
Gian phòng đột nhiên truyền đến một tiếng cười lạnh.
Lục Chu nhẹ nhàng cong môi, bên trong đôi mắt đen chưa đầy vẻ trêu tức.
Màn hình điện thoại di động đã hoàn toàn tối đi, Lục Chu đưa tay, động tác quen thuộc mở màn hình.
Hình nền di động là ảnh chụp Giang Nguyệt ngủ thiếp đi.
Anh nhẹ nhàng đưa tay, một chút miêu tả theo hình dáng thiếu nữ trên màn hình.
Sau một lúc lâu, Lục Chu rốt cuộc thu tay lại, nhẹ nhàng lưu lại một nụ hôn trên màn hình.
—- Là thời điểm.
—- Lấy lại công đạo
Ngày Lục Chu về nước, đúng lúc là sinh nhật hai mươi tuổi của Giang Nguyệt.
Cô gái da thịt như tuyết, mái tóc mềm mại phía sau ót, lộ ra một đoạn cổ mảnh khảnh.
Mười ngón tay như hành, thon dài trắng nõn, cô gái chậm rãi cầm lấy một thỏi son môi trên bàn trang điểm, nhẹ nhàng vặn mở nắp.
Son môi màu vỏ quýt vặn ra một chút, cô gái nhìn vào gương, miêu tả đọc theo vành môi tinh tế, mắt ngọc mày ngài, nói cười tự nhiên.
Cô thỏa mãn mấp máy môi, đầu ngón tay nhẹ nhàng quệt qua điểm đỏ trên khóe môi, ý cười trên khóe môi ngày càng rõ ràng.
Cô gái ánh mắt mang ý cười nhìn mình trong gương, con ngươi đen nhánh như ngôi sao tỏa sáng lóa mắt, chiếu đến hình bóng yêu kiều của cô.
Gò mã trắng nõn, Giang Nguyệt ý cười nhàn nhạt, cô thỏa mãn nhìn chính mình y phục lộng lẫy trong gương, lại thấy Lâm mụ đứng bên cạnh tán dương mình.
“Tiểu thư thật sự là ngày càng đẹp ra.”
Giang Nguyệt thẹn thùng rũ mắt xuống, che giấu chút ngượng ngùng trong đáy mắt.
Hôm nay có không ít người tham gia buổi tiệc, bóng đêm vẫn chưa tối hẳn, dưới lầu đã có ba lượt khách đến vào bàn.
Chúng tinh bầy tập, rộn rộn ràng ràng đem đại sảnh vây đầy. 众星群集一般, 熙熙攘攘将大厅围满.
Giang Ngộ chỉ có một đứa con gái là Giang Nguyệt, nhiều năm như vậy có rất nhiều người giao thiệp với Giang gia, nhiều lần có người đến cửa đề cập đến chuyện hôn sự của Giang Nguyệt với Giang Ngộ, chỉ là tất cả đều bị ông từ chối.

Dần dà, những người kia không chỉ không chịu thua, ngược lại càng đánh càng hăng, thấy Giang Nguyệt chậm chạp không đính hôn, người tới cửa mai mối hôn sự nối liền không dứt.
“Lâm mụ, lông mày của con vẽ lệch phải không?”
Dưới lầu người tới ngày càng nhiều, Giang Nguyệt càng ngày càng không tập trung, tinh thần không yên. Cũng không biết tại sao, cả ngày hôm nay cô đều lo lắng bất an, mí mắt phải cứ nhảy.
Giang Nguyệt cầm gương, nhìn chằm chằm lông mày của mình trong gương, nhẹ chau mày lại.
Sau một lúc lâu cũng không thấy Lâm mụ trả lời, Giang Nguyệt nghi ngờ quay đầu, lầm bầm: “Lâm…”
Bỗng dưng.
Âm thanh dừng im bặt.
Giang Nguyệt kinh ngạc nhìn chằm chằm người đàn ông nói cười yến yến sau lưng, lúc lâu sau vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, Lâm mụ sau lưng đã không thấy đâu, thay vào đó là hình dáng cao lớn của Lục Chu.
“Anh… Anh trai?”
Giang Nguyệt kinh ngạc lên tiếng, không thể tin nhìn chằm chằm người đàn ông gần trong gang tấc.
Dù là liên hệ mỗi ngày, nhưng mà bốn năm không gặp, Giang Nguyệt vẫn không nhịn được đỏ mặt, cô lúng ta lúng túng: “Anh không phải nói không tới được sao?”
Đêm qua cô còn gọi video với Lục Chu, biết rằng hôm nay anh có lớp không đến được, Giang Nguyệt mặc dù thất vọng, nhưng cũng không để cho Lục Chu có ý định trốn học.
Bỗng dưng trông thấy người vốn không nên xuất hiện, cô nhất thời cả lúc lâu cũng chưa hồi phục.
Người đàn ông không có lên tiếng, cứ vậy tựa ở cạnh cửa, yên lặng nhìn chằm chằm vẻ mặt kinh ngạc của cô gái, khóe môi mỉm cười.
“Choáng váng?”
Lục Chu cong môi, chậm rãi bước đến bên cạnh người cô gái, nhặt lên bút kẻ lông mày bị cô ném ở một bên, anh hơi cúi người, thân thể cao lớn tựa hồ bao phủ Giang Nguyệt.
Ngón tay tinh tế khớp xương rõ ràng nắm vuốt bút kẻ lông mày, Lục Chu khẽ nhếch khóe môi, anh xích lại gần Giang Nguyệt, khí tức ấm áp phun ở cổ cô, thanh âm êm dịu.
“Không phải nói vẽ lệch sao?”
Anh cười nhạt nói: “Anh giúp em.”
Giang Nguyệt thân thể cứng đờ, chỉ mở to mắt hạnh đầy hơi nước, cả người một chút cũng không dám động.
Ý cười trên khóe miệng người đàn ông càng sâu, môi mỏng như có như không lướt qua gò má Giang Nguyệt, chỉ cười nhạt một tiếng.
Bút kẻ mày trong lòng bàn tay vừa muốn rơi xuống.
Đột nhiên.
Ở cửa truyền đến tiếng hét kinh hãi của Lâm mụ.
“Không xong rồi tiểu thư, tiên sinh xảy ra chuyện!”
 
Tác giả có lời muốn nói: đoạn cuối cùng là nửa chương đoạn sau của tối hôm qua, nhưng bên kia tôi đã thay thế lại, cho nên các bạn không mua trùng.
Phiền toái cho mọi người, có lỗi T^T 
LỜI TÁC GIẢ KHÚC SAU CÒN 200 CHỮ CẢM ƠN XÀM


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.