Đọc truyện Bệnh tương tư – Chương 22
Giang Nguyệt chưa từng nghĩ tới người khác có thiên phú trên phương diện thủ công còn tàn tạ hơn cả mình.
Nhờ có sự ‘hỗ trợ’ của Lục Chu, khăn quàng cổ của Giang Nguyệt đến ngày sinh nhật Chu Cẩn vẫn chưa làm được. Ngay cả một nửa trước đó đan tốt cũng vì bàn tay vô vọng của Lục Chu mà tanh bành hết cả.
“…”
Giang Nguyệt hết cách, chỉ có thể lại mua đồng hồ làm quà tặng, kiểu dáng do Lục Chu chọn.
Sinh nhật Chu Cẩn tổ chức tại khu nghỉ dưỡng suối nước nóng trên núi của anh ta. Khu nghỉ dưỡng ở giữa sườn núi, có khoảng cách nhất định từ nội thành, lúc Giang Nguyệt tới thì đã gần tối rồi.
Dưới ánh đèn thấp thoáng, làn da Giang Nguyệt càng trắng nõn trong suốt trong màn đêm.
Lục Chu hơi nghiêng đầu qua, ánh mắt tỉnh bơ nhìn lướt qua cần cổ thon dài của cô gái, con ngươi đen trầm xuống.
Đây là lần đầu tiên cậu thấy dáng vẻ Giang Nguyệt mặc trang phục lộng lẫy, mái tóc dài mềm mại hơi uốn cụp, lộ ra một đoạn cổ thon dài trắng nõn.
Trên ngực là chiếc dây chuyền khảm ngọc bích, có hình một mặt trăng nhỏ, nghe nói là được Chu Cẩn cố ý cho người đưa tới.
Hôm nay công chúa nhỏ tham gia tiệc rượu, cố ý thay một bộ váy màu xanh da trời, làn váy dài đến đầu gối, lộ ra đôi chân nhỏ trắng nõn nhẵn nhụi, bả vai mảnh khảnh cũng lộ ra không khí.
Có lẽ do đi đường chòng chành nên mắt Giang Nguyệt hơi híp, mí mắt nặng chịch, dường như có thể ngủ thiếp đi bất cứ lúc nào.
Trong đôi mắt mờ mịt hơi nước, bờ mi như lông vũ nhẹ rung động, tạo thành một bóng râm dưới mí mắt.
Lục Chu khẽ rũ mắt xuống, loại bỏ bớt chút khác thường trong mắt, ngón tay đặt trên đầu gối dần cong lại.
Lúc xuống xe, sắc trời đã dần tối, vầng trăng mờ xuất hiện phía chân trời, gần như có thể nhìn thấy những ngôi sao lấp lánh.
Lục Chu hờ hững thu tầm mắt, khi nhìn thấy bờ vai run rẩy của Giang Nguyệt thì hơi nhíu mi.
Dù đang là muda hè, nhưng nhiệt độ trên núi thấp hơn nội thành rất nhiều, nhiệt độ buổi tối càng giảm sâu.
Có cơn gió nhẹ lướt qua gò má, Giang Nguyệt hơi rụt cổ lại, một giây sau trên vai có thêm một cái áo khoác vest.
Cô hơi ngạc nhiên, ngước mắt nhìn người con trai trước mặt nhưng Lục Chu đã xoay người nhìn về nơi khác.
Giang Nguyệt chớp mắt mấy cái, bên trong Lục Chu chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng, cổ áo hơi mở, có thể thấy rõ xương quai xanh quyến rũ.
Nhìn còn phong phanh hơn cả cô nữa.
Cô ngẩn ra, ra vẻ định trả lại áo khoác trên vai cho Lục Chu. Nhưng người thiếu niên vừa rồi vẫn nhìn chỗ khác đột nhiên quay đầu, lạnh lùng lườm cô một cái, ánh mắt không vừa lòng.
Thấy ngón tay Giang Nguyệt đặt trên áo vest, sắc mặt Lục Chu trần xuống, lạnh lùng nói: “Không cho cởi.”
Vest của anh màu lam, vừa vặn tông xoẹt tông với váy của Giang Nguyệt.
Giang Nguyệt ngoan ngoãn “Ồ” một tiếng, không dám lộn xộn nữa.
Chu Cẩn vốn muốn đích thân tới đón Giang Nguyệt nhưng bị cô từ chối vì Chu Cẩn tránh không khỏi phải ở lại tiếp đón khách mời tại đại sảnh.
Giang Nguyệt đã tới khu nghỉ dưỡng này vài lần, Chu Cẩn cũng từng tổ chức tiệc rượu ở đây. Sau đó anh ta thấy Giang Nguyệt thích nên dứt khoát thầu luôn khu nghỉ dưỡng, tổ chức sinh nhật hàng năm.
“Anh ơi, đi bên này nhanh hơn nè.”
Tới khúc rẽ, Giang Nguyệt xoay người, vẫy tay ra hiệu cho Lục Chu đi con đường nhỏ bên cạnh.
Lục Chu ngẩng đầu nhìn cô một cái, thấy dáng vẻ cô thông thạo, cậu lười nhác cụp mắt, hỏi như lơ đãng.
“Chỗ này… quen thuộc với em lắm à?”
Vuốt nhẹ lòng bàn tay là biểu hiện bất an của cậu.
Không ngờ Lục Chu sẽ tiếp lời mình, Giang Nguyệt nghiêng đầu qua, bước chân thoáng chậm lại, đi song song với Lục Chu.
“Đâu có.” Giang Nguyệt lẩm bẩm phủ nhận, lắc đầu.
Khóe môi Lục Chu cong nhẹ, có sự đắc ý nhàn nhạt trong mắt.
Nhưng một giây sau, giọng nữ mềm mại lại vang lên.
“Nhưng mà năm nào anh Chu cũng tổ chức sinh nhật ở đây nên cũng đến vài lần rồi ý.”
Lục Chu: “…”
À.
Ra là anh Chu bám dai như đỉa.
Mắt thường cũng không thể thấy được tốc độ khuôn mặt Lục Chu từ vui mừng thành ảm đạm. Lục Chu mặt không cảm xúc gật đầu một cái, lá cây dưới mũi giày suýt thì bị cậu nghiền nát.
Khi chuyển đến chỗ ngoặt, biệt thự cách đó không xa đèn đuốc sáng choang, thi thoảng truyền ra âm thanh huyên náo, lờ mờ có cả tiếng cười đùa.
Giang Nguyệt đi đường tắt đèn đuốc không sáng sủa mấy, hôm nay cô lại đi giày cao gót, càng không dễ đi đường.
Lục Chu cụp mắt nhìn một cái, cố ý thả chậm bước chân, đi bên cạnh Giang Nguyệt.
Nhưng vừa đi mấy bước thì bỗng nghe thấy có tiếng xột xoạt trong bụi cỏ, Lục Chu ngừng bước chân.
Khóe mắt thoáng nhìn qua Giang Nguyệt cũng dừng lại, Lục Chu hơi nhíu mày. Hai chữ “Đừng sợ” còn dừng lại ở răng môi nhưng đột nhiên cô gái lại quay đầu, nhìn thẳng tắp vào chỗ nào đó trong bụi cỏ.
Giang Nguyệt không hề hoảng sợ luống cuống tay chân như trong tưởng tượng của anh, hai mắt cô tỏa sáng, dựng thẳng tay ra dấu im lặng với Lục Chu, rón rén bước tới.
Bên này rất tối, cỏ dại rậm rạp, nên khách mời tới tham gia tiệc rượu đa phần đều không chọn con đường nhỏ này.
Bốn phía chỉ có tiếng gió vang lên, thi thoảng có tiếng chim hay côn trùng kêu, người trong bụi cỏ có lẽ nghĩ là sẽ không có ai đi qua đây nên càng thêm phần trắng trợn không kiêng dè.
Cái loại vụng trộm ban đêm dưới con mắt mọi người này càng thêm phần kích thích.
“Nhẹ, nhẹ một chút…”
“Ư ưm…”
Giang Nguyệt vừa tới sát bụi cỏ một bước, liền nghe thấy tiếng phụ nữ rên rỉ. Tiếng ngâm nga truyền ra, trộn lẫn cả tiếng thở phát tiết của người đàn ông.
Âm thanh của hai người không nhỏ, Lục Chu đi sau Giang Nguyệt đương nhiên cũng nghe thấy.
Vẻ mặt cậu cứng đờ, không ngờ cậu và Giang Nguyệt sẽ gặp tình huống này.
Tay Lục Chu bắt lấy tay Giang Nguyệt, sắc mặt lạnh lùng kéo cô về cạnh mình, bàn tay lớn dán lên tai cô gái.
Cậu thì thầm nói: “Nhắm mắt lại.”
Giang Nguyệt dưới lòng bàn tay rất hiếu kỳ, lắc đầu từ chối, còn muốn đẩy tay Lục Chu ra.
Thấy cô bé có vẻ cực kỳ tò mò nóng lòng muốn thử, Lục Chu càng cau chặt lông mày, không nói gì nắm chặt tay Giang Nguyệt hơn, muốn cứng rắn đưa người đi.
Nhưng còn chưa kịp đi bước nào, sau lưng lại vang lên tiếng người con gái thở hổn hển, theo đó là tên của Giang Nguyệt cũng lọt vào tai.
“Không phải anh nói cái cô đại tiểu thư nhà họ Giang kia cũng sẽ đến ư? Sao đến giờ vẫn chưa thấy?” Người con gái dỗi hờn, nhìn người đàn ông đè trên mình.
Vì có thể đến buổi tiệc, cô ta bỏ ra nhiều mối quan hệ mới leo lên được người của người đàn ông này, nhưng không hề nhìn thấy Giang Nguyệt.
“Ở dưới thân tôi mà vẫn nghĩ đến người khác?” Người đàn ông đâm vào một cái, khiến người con gái hét lên một tiếng.
Không hiểu sao lại nghe thấy tên mình dưới tình huống này, Lục Chu cũng nhận ra được có điều không đúng.
Cậu hơi nhướn mày, cũng may người trong bụi cỏ nay đã ngừng lăn lộn mây mưa.
“Trước đó không phải cô tò mò người ở bên Giang Nguyệt sao?” Người đàn ông thở dốc nói, “Cậu ta tên Lục Chu, nghe nói vừa vào nhà họ Giang chưa lâu, cũng không biết tại sao số lại may mắn được con cáo già Giang Ngộ kia vừa ý.”
“Vậy… Người nhà trước đây của cậu ta đâu?”
Người đàn ông cười lạnh một tiếng: “Lớn lên trong trại mồ côi, đào đâu ra người nhà.”
Anh ta sờ quai hàm, cười lưu manh: “Không chừng lại là con riêng bên ngoài của lão già Giang Ngộ đó, không ít người bên ngoài thanh cao, mặt người dạ thú mà.”
“Chắc là không thể đâu, anh ta…”
Người con gái mãnh liệt phản bác, lại bị người đàn ông xoay người đặt dưới thân.
“Cô gấp cái gì, vẫn lo mà hầu hạ tôi hài lòng cho tốt…”
…
Chỉ còn lại âm thanh khó nghe, Giang Nguyệt trở lại phòng nghỉ ngơi, sắc mặt Lục Chu không tốt mấy, huyệt thái dương nhảy mạnh.
Kết thúc tiệc rượu sẽ là nửa đêm, vậy nên Chu Cẩn đặc biệt sắp xếp hai phòng cho Lục Chu và Giang Nguyệt nghỉ lại.
Thấy sắc mặt Lục Chu trắng bệch, Giang Nguyệt dìu cậu ngồi xuống ghế sofa, rót cho Lục Chu một cốc nước ấm, nhẹ giọng nói: “Anh không sao chứ?”
Lục Chu đưa tay day huyệt thái dương, khẽ lắc đầu.
Giang Nguyệt thấy cậu không khỏe, để anh ở lại phòng nghỉ ngơi. Cô tiện tay đặt áo khoác một bên, vén mái tóc dài sang một bên vai. Làn da Giang Nguyệt trơn nhẵn, xương bướm tinh tế như ẩn như hiện.
Màu mắt Lục Chu hơi trầm xuống, cậu cụp mắt, nhận lấy cái cốc thủy tinh Giang Nguyệt đưa, chậm rãi uống mấy ngụm.
Tinh thần chậm chạp mãi không bình tĩnh được.
Thấy Giang Nguyệt đứng lên ra ngoài, cuối cùng Lục Chu không nhịn được nữa, anh nhìn áo khoác bị Giang Nguyệt đặt một bên, hững hờ nói: “Em… không lạnh à?”
Nói xong, có vẻ định đưa áo khoác cho Giang Nguyệt.
Nhưng mới đưa tay qua một nửa thì bị Giang Nguyệt lắc đầu từ chối.
“Em không lạnh đâu anh.”
Bên trong có điều hòa đang mở, nhiệt độ thích hợp, Giang Nguyệt cười nhẹ với Lục Chu, không chú ý tới tình cảm khác thường trong mắt thiếu niên. Cô phất tay với Lục Chu, xoay người định xuống lầu.
Nhưng vào giây cuối cùng cánh cửa khép lại, đúng lúc gian phòng truyền đến một tiếng ‘loảng xoảng’.
“——Anh!”
…
Trong phòng, cốc thủy tinh vỡ vụn, mặt Lục Chu trắng bệch ngồi trên ghế, đầu ngón tay còn cầm một mảnh thủy tinh vỡ.
Đầu ngón tay cậu bị thủy tinh cắt vào, máu tươi chảy ra ồ ạt, lòng bàn tay cũng thấm không ít máu.
Giang Nguyệt kinh ngạc hét lên một tiếng, khi đến trước mặt Lục Chu thì lòng bàn tay cậu đã hoàn toàn bị màu máu đỏ tươi phủ lên.
“Sao vậy…” Cô gấp gáp xoay đi muốn gọi người nhưng bị Lục Chu gọi lại.
“Trong áo khoác anh có khăn tay chuẩn bị sẵn, em lấy giúc anh trước đã.”
“Vâng.”
May mà áo khoác ở ngay trong tầm với, Giang Nguyệt xoay người tìm trong túi áo khoác, đúng là phát hiện ra một cái khăn tay ở dưới đáy túi.
Nhưng theo đó là ví của Lục Chu cũng rơi ra ngoài cùng khăn tay.
Giang Nguyệt không kịp suy xét, vội vã cúi người nhặt cái ví bị mở rộng lên, nhưng khi tầm mắt lướt qua chứng minh nhân dân thì ngón tay chợt khựng một chút.
“Anh…”
Giang Nguyệt nhẹ cau mày, muốn nói lại thôi, cầm ví của Lục Chu ngừng giữa không trung. Khi mắt chạm phải tầm mắt của Lục Chu thì vội vàng đóng ví lại, xoay người xử lý vết thương cho Lục Chu.
Lục Chu dường như không nhìn thấy vẻ dị thường thoáng qua của cô bé, cậu chỉ cúi thấp đầu, tùy ý Giang Nguyệt xử lý vết thương giúp mình.
Người phục vụ kịp thời đưa hộp sơ cứu đến, Chu Cẩn nghe được tình hình bên này, cũng dặn dò bác sĩ lên lầu.
Có người chuyên nghiệp tại hiện trường, Giang Nguyệt ngoan ngoãn lùi sang một bên, ngẩng mặt nhìn bác sĩ xử lý vết thương của Lục Chu.
Không biết tại sao chất lượng cốc thủy tinh trong phòng lại kém như vậy, vừa sờ cái liền vỡ.
Lục Chu nhận thấy vẻ mặt cứng lại của Giang Nguyệt, cậu hơi cụp mắt, một bên tay rảnh rỗi nắm chặt năm ngón tay Giang Nguyệt, nhẹ giọng an ủi: “Đừng lo, anh không sao.”
Cốc thủy tinh bị anh cố ý bóp vỡ, đương nhiên Lục Chu chú ý mức độ.
Nhưng cô gái không vì được Lục Chu an ủi mà yên lòng, gương mặt Giang Nguyệt vẫn lo lắng như trước, biểu tình nghiêm nghị.
Chờ băng bó vết thương xong, Giang Nguyệt nhìn chằm chằm bàn tay Lục Chu bị quấn như bánh bao, hai hàng lông mày nhíu chặt, một lát sau mới lên tiếng.
“Anh, em ra ngoài trước một chút nhé.”
Vì vừa rồi trì hoãn nên Giang Nguyệt đã bỏ lỡ phần mở đầu tiệc rượu, ngay cả quà cũng chưa kịp tặng.
Thấy cô gái vẫn xuống lầu, cuối cùng Lục Chu không nhịn được, mặt căng cứng, môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng, không nói một lời.
Băng vải trắng có tơ máu mờ mờ chảy ra, Giang Nguyệt như không nhìn thấy, vội vàng ra khỏi cửa.
Sau khi cô đi khỏi, căn phòng lại trở về yên tĩnh.
Lục Chu nhìn chăm chú bóng lưng cô gái rời đi không chút lưu luyến, đóng cửa phòng cái ‘rầm’, cậu mở mạnh ví tiền ra.
Đập vào mắt là chứng minh nhân dân của cậu.
Ngày sinh trên đó, trùng hợp là hôm nay.
…
Giang Nguyệt không quay lại phòng, Lục Chu nghe nhạc nhẽo dưới lầu, thân thể lười nhác ngả ra dựa vào sofa, buồn ngủ.
Phía sau đốt pháo hoa, màu sắc sặc sỡ chói mắt phản chiếu trên cửa sổ thủy tinh, nhưng Lục Chu chẳng buồn xoay người.
Cậu biết, đây là pháo hoa đốt mừng sinh nhật Chu Cẩn.
Khoảng hai tiếng sau, cửa phòng lại bị mở ra, Giang Nguyệt rón rén bước vào, đúng lúc tới trước mặt Lục Chu thì cậu mở mắt.
“Anh tỉnh rồi à?”
Gương mặt căng thẳng giờ mới thả lỏng, Giang Nguyệt thở phào nhẹ nhõm. Cô chớp mắt mấy cái, thấy miệng vết thương Lục Chu không chảy máu nữa, mở miệng thăm dò.
“Vừa nãy anh không thấy pháo hoa sao, đó là…”
“Không thấy.” Lục Chu lạnh lùng đáp.
Giang Nguyệt ngượng ngùng “Ồ” một tiếng, nhưng vẫn không nhụt chí, kéo tay Lục Chu ra ngoài: “Trùng hợp ghê, em cũng không thấy. Anh đi theo em nhé.”
Pháo hoa đã châm ngòi xong, bầu trời đêm vắng lặng, chỉ có một vầng trăng treo lơ lửng.
Khi Lục Chu và Giang Nguyệt đi tới vườn hoa thì khách khứa đã về hết biệt thự, chỉ có hoa tươi đầy đất cho thấy sự long trọng vừa nãy.
Giang Nguyệt giẫm lên hoa tươi giấy màu, đi cùng Lục Chu tới một cái đình nhỏ.
Ánh sáng không tốt lắm, Lục Chu dựa vào ánh trăng đi theo Giang Nguyệt. Cậu vẫn cúi đầu, mãi khi đến gần mới phát hiện trong cái đình bày một chiếc bánh gateaux xinh xắn.
Hình dáng không đẹp lắm, vừa nhìn liền biết tác phẩm của ai.
Hai mắt Lục Chu tối sầm, vừa ngẩng đầu thì phía chân trời bỗng nổ vang một tiếng, sau đó pháo hoa rực sáng trên bầu trời, màu sắc rực rỡ, không kém cạnh ban nãy.
“Anh, sinh nhật vui vẻ!”
Không biết Giang Nguyệt đã đứng cạnh Lục Chu từ lúc nào, cô cầm trong tay chiếc bánh gateaux hình dáng không đẹp lắm kia, cô nở nụ cười nhẹ, thẹn thùng đưa bánh đến trước mặt cậu.
Giang Nguyệt chạy vào bếp vừa học vừa làm, vì thời gian gấp rút nên bánh gateaux không chỉnh chu cho lắm.
“…Cảm ơn.”
Lúc sau, cuối cùng ngọn nến cắm trên bánh gateaux cũng bị Lục Chu thổi tắt, mắt cậu hơi ửng hồng, nhận lấy đồ trên tay Giang Nguyệt.
Pháo hoa vẫn chưa ngừng lại, là Giang Nguyệt cố ý gọi điện bảo người ta châm.
Tia sáng sặc sỡ ánh lên mặt Giang Nguyệt, và cả khóe môi nhợt nhạt của cô.
Hai người cùng ngồi trong đình, may là tiệc rượu bên trong đang đến đoạn cao trào, không ai chú ý sự khác thường ngoài này.
Giang Nguyệt thấy Lục Chu vùi đầu ăn bánh gateaux, tò mò hỏi.
“Có phải anh không thích pháo hoa không?”
Hình như từ lúc bắt đầu, tầm mắt Lục Chu vẫn chưa rời khỏi chiếc bánh gateaux xấu xí của cô.
Lục Chu hơi ngước mắt lên: “Cũng tạm, chỉ là anh không thích những thứ sớm nở tối tàn.”
So với niềm vui nhất thời, cậu vẫn thích sự vĩnh cửu hơn.
Giang Nguyệt nâng cằm: “Thật ra anh có thể chụp ảnh lại mà, như vậy thì nó sẽ thành một tấm hình tồn tại vĩnh viễn.”
“Có vài thứ chỉ là thoáng qua, nhưng anh cũng có thể có cách lưu giữ nó lại.”
Giang Nguyệt chỉ thuận miệng nói nhưng cô không ngờ Lục Chu nghe cô nói xong, con ngươi đen hơi trầm xuống như suy nghĩ gì đó.
Một lát sau gật đầu nói: “Em nói đúng.”
Tầm mắt anh chuyển dần lên khuôn mặt Giang Nguyệt, cuối cùng nhìn vào đôi mắt trong veo của cô, hơi cong môi.
“Anh sẽ suy nghĩ thật kỹ.”
Ví dụ như, giấu cô đi.
Chỉ mình anh nhìn thấy.
…
Có lẽ do vừa nãy bận rộn, pháo hoa bắn được một nửa thì Lục Chu đột nhiên cảm giác bả vai hơi nặng xuống. Cậu khẽ nghiêng người, vừa vặn nhìn thấy cô gái tựa lên vai mình, mắt hơi lim dim.
Hô hấp bình thản.
Cậu cong khóe môi, bánh gateaux trên bàn bị cậu thản nhiên dịch qua một bên. Lục Chu cúi người, ôm ngang Giang Nguyệt lên.
Nhưng vừa đi một bước ra khỏi đình, trước mắt đột nhiên có thêm một bóng đen. Trần Lan sắc mặt khó coi đứng trước mặt Lục Chu, giọng nói ẩn nhẫn.
“…Anh thích cô ta à?”
Bóng người đột nhiên xuất hiện cũng không cắt ngang động tác của Lục Chu, cậu làm như không nhìn thấy Trần Lan, lòng thanh thản đổi tư thế ôm lấy Giang Nguyệt, đặt cô trước ngực mình.
Cô gái trong lồng ngực ưm một tiếng, hai tay không tự chủ bám lấy cổ Lục Chu, lại ngủ mê mệt tiếp.
“Lục…”
Trần Lan không nhịn được gào lên một tiếng, nhưng thanh âm lạnh lẽo lại im bặt dưới ánh mắt rét lạnh của Lục Chu.
Cô ta trừng to hai mắt, không cam lòng chỉ vào ngực mình, hỏi lần nữa: “Anh biết tôi là ai không?”
Thiếu niên trước mắt là người bà ta tìm kiếm đã lâu, nhưng Lục Chu chẳng buồn liếc bà ta một cái, lướt qua bà ta muốn rời đi.
“Đứng lại, anh không được phép…”
Trần Lan giơ tay muốn chặn người lại, ánh mắt chạm tới đôi mắt lạnh lùng của Lục Chu thì không tự chủ lùi thân thể về sau một bước.
“Tôi biết cô là ai.”
Cuối cùng Lục Chu lên tiếng, nhưng lời nói ra còn sắc bén hơn lưỡi kiếm: “Phá thai ở bệnh viện, theo dõi tôi ở bãi đỗ xe, vừa nãy còn…”
Cậu hơi ngừng lại, cười khẩy, tầm mắt đảo nhanh qua mặt Trần Lan, chậm rãi nói: “Làm loại chuyện đó với người khác ở vườn hoa, đều là một mình tiểu thư Trần Lan đây.”
Cậu thả chậm hết sức tốc độ nói, ý cười nhẹ bên môi làm tổn thường người khác.
Cuối cùng Trần Lan không nhịn được, thân thể lảo đảo một cái, nghe giọng Lục Chu vang lên văng vẳng bên tai.
“Trong điện thoại tôi đã có sẵn ảnh rồi, nếu cô dám động tí nào vào cô ấy, tôi chẳng ngại…”
Lục Chu không nói hết, nhàn nhạt liếc Trần Lan một chút, thong dong tự đắc nhấc chân lên, dứt khoát xoay người rời đi.
…
Phòng Giang Nguyệt ở ngay cạnh mình, Lục Chu nhẹ nhàng thả cô xuống, động tác khẽ khàng đắp chăn cho Giang Nguyệt.
Ánh trăng lạnh lẽo xuyên qua tấm rèm chiếu xuống mặt đất, Lục Chu mỉm cười, trong miệng vẫn còn hậu vị bánh gateaux vừa nãy lưu lại.
Cô gái trên giường hít thở đều đều, có ánh đèn chiếu lên mặt cô, ngủ ngon an giấc.
Lục Chu lẳng lặng ngồi một lát, ánh mắt tham lam nhìn gương mặt Giang Nguyệt, muốn in sâu đường nét của cô vào trí nhớ mình.
Lúc sau, người con trai bên giường mới đứng dậy, đặt một nụ hôn nhẹ xuống bờ mi của cô gái, giọng nói vô cùng dịu dàng.
“Ngủ ngon nhé… Công chúa nhỏ của anh.”