Đọc truyện Bệnh tương tư – Chương 17
Edit: Diana
Ánh mặt trời xuyên qua ngọn cây, nghiêng nghiêng chiếu xuống, ấm áp rơi vãi đầy mặt đất.
Thiếu niên trước mắt cười rất hiền hòa, cậu ta nhìn Giang Nguyệt chằm chằm, đuôi mắt đầy ý cợt nhả.
Cậu ta đút hai tay vào túi, ánh mắt không kiêng dè dừng ở mặt Giang Nguyệt, cậu ta như chỉ đang kể một câu chuyện xưa hết sức bình thường.
Nhưng ngay sau đó, bỗng một tiếng thét kinh hãi vang lên.
Lưu Lâm mới nãy còn dương dương đắc ý, bây giờ lại đau đớn khom người, dáng vẻ lịch sự tao nhã lúc trước không còn nữa.
Cậu ta vừa chạy từ kí túc xá tới, chân đeo đôi dép bình thường nhất.
Mà ngón chân cái lộ ra hiện đang bị Giang Nguyệt dẫm lên không thương tiếc.
Hai hàng lông mày của cô gái hơi nhíu lại, đôi giày da Anh nhỏ nhắn dẫm lên ngón chân Lưu Lâm thờ ơ tăng thêm chút lực.
“Cô, cô dừng lại…”
Lưu Lâm cắn môi, mặt mũi vặn vẹo, ôm đầu gối, định đẩy Giang Nguyệt ra, thế nhưng tay phải vừa đưa ra không trung thì bỗng bị bắt lại.
Lục Chu bất ngờ dùng sức, hất mạnh người cậu ta ra sau, mắt nhìn lạnh lùng.
Bỗng một tiếng lớn vang lên.
Lưu Lâm không kịp đề phòng, ngã sõng soài ra đất, trừng mắt nhìn chằm chằm Lục Chu đứng cách đó không xa, trong đáy mắt là sự không cam lòng và tức giận.
Như thể không tưởng tượng nổi vậy.
“Nguyệt Nguyệt, tới đây.”
Không hung ác như vừa rồi, giọng thiếu niên bây giờ dịu dàng hơn rất nhiều.
Ánh mắt Lưu Lâm thoáng thay đổi.
Dưới ánh mặt trời, Lục Chu từ từ đưa tay ra, túm ngón tay của Giang Nguyệt, kéo cô về phía trước.
“Ca ca.”
Cô gái nhỏ ngang tàng ương bướng vừa rồi như thay đổi hẳn, không thấy gai nhọn trên người đâu nữa, chỉ còn lại toàn lông mềm.
Mặt mũi cô hợp lòng người, tai to mặt đầy, trông rất ngoan dịu, hai mắt trong veo sáng rực, cô sợ hãi đứng bên cạnh Lục Chu, y hệt trẻ con phạm sai bị bắt được.
Cô chớp mắt mấy cái, định giải thích rõ, bỗng thấy Lục Chu liếc mũi chân mình.
Giang Nguyệt lúng túng rụt chân, lại thấy Lục Chu chỉ hời hợt liếc qua, bỗng thốt ra hai chữ.
“Dơ bẩn.”
Giang Nguyệt “a” một tiếng, cô ngạc nhiên tròn hai mắt, Lục Chu chậm rãi ngồi xổm xuống, thong thả móc một chiếc khăn tay trong túi áo ra, đặt vào lòng bàn tay mình.
Giọng nói của cậu trong trẻo lạnh lùng: “Nhấc chân.”
Giang Nguyệt nghe lời làm theo.
Một tay cô vịn bả vai Lục Chu, mắt không buồn chớp mà dán vào mặt Lục Chu, môi mọng khẽ mở, nhưng mãi không nói nên lời.
Thiếu niên không nhanh không chậm vê khăn trong lòng bàn tay, môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng. Từ góc nhìn của Giang Nguyệt, có thể thấy được hàng mi dài của Lục Chu khẽ lay động, bên dưới mí mắt có một đám xanh đen.
Cô từ từ rời mắt, ánh mắt lại lần nữa rơi lên tay Lục Chu.
Ngón tay của Lục Chu thon dài, trắng bóc, khớp xương lộ rõ ràng.
Mặt trời chiếu vào lưng thiếu niên, cậu hơi cong người, ánh mắt chăm chú nhìn lên giày Giang Nguyệt, lau từng chút, từng chút.
Ngón tay hơi lạnh.
Những câu khi nãy Lưu Lâm vừa nói, không chữ nào không rơi vào tai cậu.
Trong dự liệu.
Duy chỉ có phản ứng của Giang Nguyệt là ngoài dự liệu.
Lưu Lâm còn ngồi dưới đất, mắt chữ A mồm chữ O ghim ánh mắt vào Lục Chu đang còn chăm chú lau giày cho Giang Nguyệt như gặp quỷ, hồi lâu sau mới phục hồi tinh thần.
Lưu Lâm mắng tục một câu, nhổ lên đất một bãi, sau đó xắn tay áo bò dậy.
Ngón chân khi nãy bị Giang Nguyệt dẫm sưng đỏ lên, Lưu Lâm khập khiễng, táo tợn đi về phía Lục Chu.
Nhưng không đợi cậu ta đến gần Lục Chu thì bên tai đã nghe được tiếng viện trưởng vội vội vàng vàng dẫn người chạy tới.
Thấy Lục Chu ngồi xổm bên chân Giang Nguyệt, đằng sau còn có một tên hung thần Lưu Lâm.
Sắc mặt viện trưởng trầm xuống, lần đầu nổi giận với Lưu Lâm sau nhiều năm.
“Lưu Lâm, cậu muốn làm gì?!!”
Dù Lưu Lâm luôn giỏi nịnh hót nhất thì cũng không bì nổi một câu nói của Giang Nguyệt. Từ sau khi nhận nuôi Lục Chu, Giang Ngộ liền quyên góp một số tiền lớn cho cô nhi viện.
Viện trưởng không ngốc, chỉ mấy giây đã tỏ tường quan hệ lợi ích trong đó. Giang Nguyệt còn chưa lên tiếng, ông ta đã mắng Lưu Lâm xối xả.
Cuối cùng còn ép cậu ta xin lỗi Giang Nguyệt.
Lưu Lâm bất đắc dĩ cúi thấp đầu đứng sang một bên, tuy nhiên mặt không mang chút hối cải nào.
…
Lúc rời đi, Giang Nguyệt từ chối viện trưởng đưa tiễn, đi cùng Lục Chu.
Vẫn là còn đường um tùm cây cối khi nãy, nhưng giờ đây ánh mặt trời đã yếu đi nhiều, từng tia nắng mỏng manh rơi xuống vai hai người.
Giang Nguyệt khoan thai theo sau Lục Chu, nãy giờ cậu không nói không rằng, chỉ im lặng dắt cô tiến về trước.
Giang Nguyệt trộm nhìn góc nghiêng của Lục Chu, đầu ngón tay vẫn nằm trong sự ấm áp của cậu, trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Lúc lâu sau, cuối cùng cô cũng chịu lầm rầm nói: “Ca ca, vừa rồi…”
Lời vừa dứt, hai người cùng rơi vào im lặng.
Giang Nguyệt xoay người, bỗng bắt gặp đôi mắt sâu hút của Lục Chu.
Bàn tay dắt Giang Nguyệt dần buông, cậu đột nhiên lùi về sau một bước, giữ hai bước khoảng cách với cô.
Chỉ hai bước, nhưng đó lại là khoảng cách giữa hai thế giới hoàn toàn khác biệt.
Thiếu niên đứng trong bóng râm, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô gái ở dưới ánh mặt trời. Cô là bông hồng hướng về mặt trời mà sống, còn cậu chẳng qua là ruồi nhặng sống trong cống ngầm, chẳng hề thấy được ánh sáng.
Cả đời cũng không thoát được.
“Giang Nguyệt.” Thiếu niên chậm rãi nói, cậu lại lùi thêm bước nữa, giọng mang theo một nỗi bi thương khó nhận ra.
Mặt trời ngày càng yếu, ánh nắng nhức mắt trên đầu đã hoàn toàn bị lá cây cản lại, chỉ chừa lại một khoảng râm rộng lớn.
Lục Chu mở mắt, nhỏ giọng nói: “Chúng ta không giống nhau.”
Cho nên.
—— đừng để ý đến anh.
Cậu đã quen với việc một mình lủi thủi trong đêm tối, quen với cuộc sống không có ánh mặt trời, quen với cuộc sống tự thân đơn độc.
Ánh sáng dần mạnh lên, những tia nắng trên đầu Giang Nguyệt ngày càng trở nên chói mắt, thế nhưng bên phía Lục Chu vẫn là một vùng mờ tối, hoàn toàn đối lập với nắng mặt trời rực rỡ ở bên Giang Nguyệt.
Hai người đứng ở hai nơi trái ngược, Giang Nguyệt không lên tiếng, cô hơi nâng đầu, nhìn chằm chằm Lục Chu,.
Hồi lâu sau, cô gái như chuột hamster giật giật ngón chân, chầm chậm bước về phía Lục Chu, cuối cùng dừng lại trước mặt cậu.
Chợt ngẩng đầu, Giang Nguyệt đưa tay lên, ôm eo Lục Chu.
Cô nói.
“Ca ca.”
“Trong đêm tối không có mặt trời, nhưng anh vẫn có thể ôm trăng sáng mà.”
Vì vậy, đừng buông tay.
…
Khi hai người rời khỏi cô nhi viện, sắc trời không còn sớm nữa.
Ánh nắng bên ngoài tươi sáng, Giang Nguyệt quay đầu đi, thấy Lục Chu nhắm mắt giả vờ ngủ, không hào hứng lắm, cô bèn đề nghị đi xem phim một chuyến.
Trùng hợp hôm nay là chủ nhật, người người tấp nập đến rạp chiếu phim, Giang Nguyệt nhìn quanh một vòng, ghế sofa ở đâu cũng kín người, không thừa chỗ trống nào.
Bộ phim kế tiếp nửa giờ nữa mới chiếu, Lục Chu nhìn đồng hồ, thấy xung quanh ngày càng đông đúc, hai hàng lông mày hơi nhíu lại.
Cậu phóng tầm mắt ra xung quanh, cuối cùng cũng tìm được một chỗ trống trước tấm poster.
Lục Chu dắt Giang Nguyệt qua đó, không yên tâm dặn dò: “Em ở đây chờ anh đã, anh đi mua vé.”
Chỗ bán vé lúc nhúc đầy người, khi Lục Chu đến, ở đó người đã xếp thành hàng dài.
Cậu cau mày, sau đó nghiêng người nhìn cô gái ngoan ngoãn đứng ở chỗ poster phim, thấy cậu quay đầu, Giang Nguyệt cười dịu dàng, vẫy tay với Lục Chu một cái, đáy mắt đầy vui vẻ.
Lục Chu mím môi, vừa xoay lại thì nghe thấy cuộc nói chuyện của đôi tình nhân kế bên.
“Vất vả lắm mới đến lượt chúng ta, sao em lại đòi ra?” Chàng trai bất mãn.
Cô gái nũng nịu kêu một tiếng, ôm cánh tay bạn trai nói: “Em cũng vừa mới biết là mua trên app sẽ được đặt in một dòng chữ kỉ niệm mà.”
“A Dũng, đây là lần đầu chúng ta hẹn hò, chẳng lẽ anh không muốn có gì làm kỉ niệm à?”
Chàng trai không kiên nhẫn, hừ một tiếng: “Con gái các em đúng là phiền toái, vì một dòng chữ thôi cũng uổng công xếp hàng đợi nửa ngày.”
“Anh không hiểu, cuộc sống cũng cần những thứ này. Con gái bọn em đều vậy đấy. Hay là anh không thích em?”
…
Tiếng nói chuyện xa dần, Lục Chu từ từ thu ánh mắt lại, quả đấm cũng nắm càng chặt.
Hàng người trước mặt vẫn không thay đổi, nhích về trước từng chút một như ốc sên, không thể thấy được điểm cuối.
Làn người chuyển động như sóng, xung quanh cậu đều rộn rã tiếng nói chuyện.
Lục Chu hơi nhíu mắt, ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng lấy điện thoại trong túi ra, mở app cô gái kia vừa nhắc tới.
Quả nhiên, ở góc dưới thấy một dòng chữ nhỏ: Vé đặt in chữ kỉ niệm.
Lục Chu liếm đôi môi khô khốc, ngón tay chần chừ một chút, dừng tại một khoảng trước màn hình cảm ứng.
Chiếc cổ cứng ngắc lại xoay về sau, Lục Chu nhìn về chỗ Giang Nguyệt đứng.
Cậu chợt thấy cô gái khi nãy vừa nhìn mình giờ đang cười nói vui vẻ với một cậu con trai khác.
Người nọ còn mặc đồng phục học sinh, nhìn tuổi tác xấp xỉ Giang Nguyệt.
Dáng Giang Nguyệt thon nhỏ, đứng cạnh người nọ hệt như một cặp tình nhân nhỏ trốn khỏi trường học.
Lục Chu nheo mắt, dùng ánh mắt bất thiện quan sát mặt hai người, u ám thâm trầm.
Không biết người nọ nói gì mà chọc cho Giang Nguyệt cười nói liên tục, nét cười ở đuôi mắt hết sức rõ ràng.
Lục Chu thu ánh mắt lại, đôi mắt âm u xẹt qua một tia không kiên nhẫn, cậu chậm rãi siết chặt quả đấm.
Ánh mắt cậu lại đặt trên màn hình điện thoại lần nữa, con ngươi không còn sự do dự vừa nãy nữa.
…
Vé điện tử phải tự lấy, chỉ cần có máy là lấy được, người ở bên kia không nhiều, lúc Lục Chu lấy vé xong, Giang Nguyệt vẫn đứng chờ.
Thấy Lục Chu đi về phía mình, Giang Nguyệt vội vã chạy đến chỗ Lục Chu.
“Ca ca.” Cô xoay người nhìn hàng dài mua vé, hiếu kì hỏi: “Sao anh từ bên kia tới?”
Máy bán vé tự động và quầy bán vé nằm ở hai hướng ngược nhau, Giang Nguyệt quay đầu đi, nhón chân nhìn ra sau lưng Lục Chu, tò mò: “Anh mua vé trên mạng luôn hả?”
Lục Chu gật đầu, mắt lại thấy cậu bé vừa nãy nói chuyện rất thân thiết với Giang Nguyệt đang nhìn về bọn họ bằng ánh mắt nóng bỏng.
Mặt cậu giật một cái, tỉnh bơ tiến về trước một bước, chặn ánh mắt nóng bóng đó lại.
Lần này, Giang Nguyệt không để ý gì cả, cô cầm tấm vé Lục Chu vừa đưa, dưới tấm vé nhỏ màu sắc rực rỡ có một dòng chữ màu đen không rõ lắm.
Thấy tầm mắt Giang Nguyệt rơi trên dòng chữ nhỏ, Lục Chu rất căng thẳng, hàng mi dài khẽ động.
Nhưng mà chốc lát sau liền nghe Giang Nguyệt tò mò “ôi” một tiếng, mày liễu hơn nhíu lại.
Giang Nguyệt ngẩng đầu lên, nghi hoặc nói.
“Ở trên này…”
Trái tim Lục Chu bị treo lên đến họng.
“Sao còn có mojibake* thế này?”
(*) mojibake: văn bản bị cắt xén là kết quả của văn bản được giải mã bằng cách sử dụng mã hóa ký tự ngoài ý muốn. Kết quả là một sự thay thế có hệ thống các biểu tượng với những biểu tượng hoàn toàn không liên quan, thường là từ một hệ thống chữ viết khác
Lục Chu: “…”
Không biết nên vui hay nên buồn nữa, môi Lục Chu dần kéo về thành một đường thẳng. Cậu mang vẻ mặt như thường, rút vé khỏi tay Giang Nguyệt, có điều lúc cậu nhét vé vào túi thì khẽ thở dài một tiếng mà không ai biết.
Có một chút… Thất vọng.
Phim sắp chiếu, vì vậy nhiều người đã lật đật chạy qua.
Thấy có người cầm trà sữa và bỏng ngô chạy qua mình, cô kéo tay áo Lục Chu, nhẹ giọng nói: “Ca ca, em muốn uống trà sữa.”
Nếu đi với Giang Ngộ, Giang Nguyệt tuyệt đối sẽ không dám yêu cầu như vậy.
Nhưng với Lục Chu thì khác.
Người trẻ tuổi luôn có chung suy nghĩ.
Quầy bán quà vặt cách đó không xa, Giang Nguyệt ngẩng đầu lên, kéo tay Lục Chu muốn đi tới bên kia.
Thế nhưng vừa bước được một bước, ngay giây sau, tay cô bỗng cảm nhận được nhiệt độ của một ly nước ấm áp, dù cách một lớp thủy tinh, cô vẫn rõ được nhiệt độ ở bên trong.
Giang Nguyệt sững sờ, cô ngạc nhiên quay đầu lại, trong lòng có chút vui sướng.
Có điều giây tiếp theo, Giang Nguyệt không cười nổi nữa.
Trong chiếc ly thủy tinh sáng choang kia là táo đỏ đầy đặn tươi đẹp đang bập bềnh trong nước.
Xung quanh còn có mấy quả thanh yên cũng đỏ tươi mê người.
Giang Nguyệt: “…”