Bệnh Sủng

Chương 9: Yên lặng đi theo


Đọc truyện Bệnh Sủng – Chương 9: Yên lặng đi theo

Editor:trang kto

Beta:Linh Ngọc

“Khụ khụ ~” Bà Giản trước hết hoàn hồn, vội vàng lấy khăn tay trong túi ra,“Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý.”

Bạch Tiểu Thỏ khóe miệng run rẩy một chút, vội vàng lắc đầu,“Không có vấn đề gì, cháu tự lau một chút là được rồi.”

Bà Giản đánh giá Tiểu Thỏ, có chút không xác định hỏi,“Cô tên là Tiểu Thỏ?”

“Đúng vậy, cháu họ Bạch, tên Bạch Tiểu Thỏ.”

Tiểu Thỏ, Bạch Tiểu Thỏ, Tiểu Bạch,con Tiểu Thỏ, trong đầu bà Giản liên kết
các chi tiết vào cùng một chỗ với tốc độ nhanh nhất, giương mắt, phòng
con trai ở đối diện cửa siêu thị, bà suy nghĩ cẩn thận, có chút hưng
phấn nhìn Bạch Tiểu Thỏ, chỉ là mình hiểu lầm, con thích Tiểu Thỏ này
không phải Tiểu Thỏ kia.

“Bà không sao chứ?” Bạch Tiểu Thỏ bị ánh mắt bà Giản nhìn có chút không được tự nhiên.

“Tôi không sao, tôi không sao, tôi thật sự rất tốt, chưa từng tốt như vậy.”
Bà Giản nhìn con dâu, càng nhìn càng thuận mắt, thật sự là một cô gái
đáng yêu, bộ dáng cười lên thật đẹp, mặt mũi thanh tú, thật đáng yêu,
càng nhìn càng thích.

“Cô bao nhiêu tuổi rồi?”

“Cháu năm nay hai mươi hai.”

“Là người địa phương sao?”

“Vâng.”

“Trong nhà có những người nào?”

Bây giờ xảy ra chuyện gì sao, mặc dù Bạch Tiểu Thỏ có chút kỳ quái, nhưng
nhìn đối phương giống như dì của mình, liền xấu hổ cười cười,“Nhà của

cháu chỉ có mình cháu, mẹ cháu đã chết, ba cháu sau khi tái hôn thì
chuyển đến thành phố khác.”

“Hóa ra là như vậy, có bạn trai không?”

“…… Không.”

Thấy Tiểu Thỏ càng ngày càng không được tự nhiên, rốt cục bà Giản cũng ý
thức được mình dọa đến cô gái này, vội vàng cười cười,“Ha ha, Tiểu Thỏ,
nếu con không ngại thì có thể gọi dì bằng dì được không?”

Thấy
Bạch Tiểu Thỏ cười gật đầu, giọng nói có chút vui mừng,“Là như vậy,
trong nhà dì có đứa con trai 25 tuổi, cũng không có bạn gái, đứa con
trai này của dì, bộ dạng rất tuấn tú, chỉ là có chút hướng nội, nhưng là đứa trẻ tốt, dì vừa nhìn đã thích con, con cũng không có bạn trai, dì
muốn đưa con giới thiệu cho con trai dì, con nghĩ thế nào?”

“A?”
Bạch Tiểu Thỏ choáng, khi nào thì số đào hoa của cô tốt như vậy, bình
thường lúc muốn bạn trai thì không có, đầu tiên là gặp tên bệnh thần kinh Giản Chính Dương, hiện tại lại có một dì nói vừa gặp mình đã
thích, muốn giới thiệu mình cho con trai, cô lớn như thế này cũng không
biết mình có sức quyến rũ như vậy.

“Khụ ~” Trước ánh mắt nóng rực của Lạc Ca và bà Giản, Bạch Tiểu Thỏ đành phải mỉm cười xấu hổ,“Việc
này, cám ơn ý tốt của dì, nhưng cháu cảm thấy chuyện tình cảm, là phải
dựa vào cảm giác và duyên phận, nếu miễn cưỡng sẽ không được lâu dài,
cháu tin rằng nếu chúng cháu thật sự có duyên, nhất định sẽ yêu nhau,
việc này, không cần phải cố ý sắp xếp đâu ạ.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn
hồn nhiên, bà Giản càng nhìn càng thích, nếu có con dâu đáng yêu như
vậy, khẳng định là một chuyện rất hạnh phúc, nhưng lại thay đổi suy
nghĩ, tính tình con trai như vậy, thích Tiểu Thỏ không có gì đáng trách, nhưng Tiểu Thỏ có thể quản được con trai bà hay không, cuộc sống hai
người, con trai cần người chăm sóc, cô gái này có thể chăm sóc tốt cho
con trai bà sao?

Thành thật mà nói, mặc dù con trai thích cô gái

hình thức thế nào bà cũng mặc kệ, nhưng thật ra bà hy vọng con trai
thích cô gái là hiền thê lương mẫu, bằng không, bà thật là lo lắng chịu
không nổi tính xấu của con trai.

Nghĩ như vậy, trong mắt lại có
sầu ưu, nhưng mà, không phải hiền thê lương mẫu cũng không gấp, đến lúc
đó mình có thể huấn luyện con dâu, làm cho cô ấy thành hiền thê lương
mẫu thôi, nghĩ như vậy, bà Giản lại vui vẻ,

“Ha ha, dì nhìn con
hợp ý như vậy, dì tin tưởng,con cùng con trai dì nhất định có duyên
phận, con đã nói như vậy, dì sẽ không cố ý sắp xếp, hy vọng chúng ta
còn gặp mặt.”

Bạch Tiểu Thỏ cười cười,“Dì ở gần đây ư, nếu đúng vậy, chỉ cần đến cửa hàng mua này nọ là có thể nhìn thấy Tiểu Thỏ nha.”

“Con dì ở tiểu khu đối diện, dì nghĩ, không chừng con có thể đã gặp qua nó đấy ”Bà Giản cười cười.

Nghe vậy, khóe miệng Bạch Tiểu Thỏ có chút cứng ngắc, tiểu khu đối diện, vừa nghĩ tới tiểu khu đối diện có người đàn ông nhìn lén mình, cô liền
choáng váng cơ thể không được tự nhiên.

Bà Giản còn muốn nói
chuyện cùng Tiểu Thỏ, hỏi thăm tin tức của cô nhiều một chút, nhưng
Tiểu Thỏ thấy bộ dạng bà giống như chỉ muốn đưa con cho cô, thì cười tủm tỉm bắt đầu đau đầu, kiên quyết không chịu tiết lộ tin tức cá nhân.

Bớt thời gian trả lời một chút vấn đề của Lạc Ca, thấy thế, bà Giản không
biết như thế nào, dù sao con đã coi trọng cô gái này, cô không nóng
tính, nghĩ bọn họ rất nhanh chia tay.

Lần đầu tiên trong đời con
trai có cảm giác vui lòng, con trai không phải đồng tính luyến ái cũng
không là người yêu thú, bằng không bà thật sự muốn đưa con đi bác sĩ tâm lí.

Nói chuyện cùng Tiểu Thỏ tạm biệt rời đi, thắt lưng lần nữa thẳng phía tiểu khu đối diện đi đến.


Tiểu Thỏ nhìn thấy Lạc Ca toàn thân bát quái bộ dạng nhào về hướng mình, vội vàng đưa tay làm hình dáng phản kháng,“Cái gì cũng đừng cần hỏi em, cái gì cũng sẽ không nói.”

Lạc Ca không thú vị dừng bước
chân,“Không thú vị a không thú vị, cuộc sống này thật không thú vị a,
công việc này thật không thú vị a.”

Bạch Tiểu Thỏ mặt không chút
thay đổi,“Lạc Ca em vừa mới nghe được anh oán giận công việc không thú
vị, ở lại một lát em đi mách ông chủ.”

“Hãy đi đi, anh không ngại.” Lạc Ca bộ dạng lợn chết không sợ nước sôi nóng,“Nếu cho nghỉ việc, đúng lúc về nhà giúp đỡ vợ.”

“Lạc Ca không có người theo đuổi.”

“Anh vốn không có theo đuổi, có thể đứng ở cửa hàng nhỏ này, có gì theo đuổi?”

Nghe được Lạc Ca nói như vậy, Bạch Tiểu Thỏ nhất thời hậm hực, nói như vậy, kỳ thật cô cũng không có người theo đuổi.

Lúc 11 giờ rưỡi Tiểu Bân đến, cùng anh bàn giao công việc, Bạch Tiểu Thỏ đi ra cửa, ánh mắt theo bản năng nhìn phía tiểu khu đối diện, một bóng
người đứng ở đó, ai, cô rõ ràng có thể ở trong bóng đêm liền nhìn thấy
bóng dáng đối phương, đây là tốt hay xấu.

Không để ý tới bóng
người kia, Bạch Tiểu Thỏ xoay người hướng phía nhà đi, Giản Chính Dương
dường như cũng không đến quấy rầy cô, yên lặng ở phía sau, mãi cho đến
khi cô vào cửa tiểu khu, chờ cô vào trong tiểu khu nhìn không có bóng
người, lúc này mới chậm rãi rời đi.

Tiểu Thỏ vốn nghĩ anh đến sẽ
cùng mình đi lên nói gì đó, kết quả anh cứ như vậy im lặng đưa cô về
nhà, nhưng thật ra làm cho cô có chút ngoài ý muốn, cũng có chút tình
cảm, cũng được, anh không phải không có thuốc nào cứu được, nghĩ đến
ngày hôm nay mắng anh qua điện thoại chắc đã làm cho anh thông suốt rồi.

Vì vậy nhận thức, Bạch Tiểu Thỏ ngủ một giấc rất tốt, hợp với mấy ngày,
Giản Chính Dương không chủ động gọi điện thoại, gửi tin nhắn cho cô,
cũng không chủ động nói chuyện cùng cô, chỉ là mỗi ngày buổi tối lúc cô
tan làm thì anh liền im lặng đi phía sau cô, nhìn cô về nhà, sau đó lại
về nhà mình.

Nếu Giản Chính Dương vô lại một chút, Bạch Tiểu Thỏ
có khả năng trực tiếp mắng rồi,nhưng bây giờ anh lựa chọn chính sách
không bạo lực, ngược lại làm cho Bạch Tiểu Thỏ không biết nên làm cái

gì.

Ngày đầu tiên ngày thứ hai, cảm thấy anh rất biết mình, ngày
thứ ba ngày thứ tư, có chút khẩn trương, không biết anh muốn làm gì,
ngày thứ năm thứ sáu, trực tiếp chết lặng, không nhìn người phía sau.

Ngày thứ bảy,ngày thứ tám,ngày thứ chín, ngày thứ mười, mỗi ngày đều là như
thế, dần dần theo mới bắt đầu bất đắc dĩ, đến chết lặng, đến thói quen.

Hầu như chiều nào, Tiểu Thỏ đã có thói quen liếc nhìn phía cửa tiểu khu,
nhìn thấy bóng dáng, ngay cả cô cũng không phát hiện trong lòng mình vui vẻ một chút, ngày thứ mười một, tan làm,theo thói quen liếc mắt nhìn
phía cửa tiểu khu, không có ai.

Làm sao không có ai? Tiểu Thỏ
sửng sốt một chút, một cảm giác không vui hiện lên trong lòng, lại liếc
mắt nhìn một cái, vẫn là không có ai, muốn đi đến cửa tiểu khu nhìn rõ
ràng một chút, vừa bước một bước, lập tức cứng đờ, Bạch Tiểu Thỏ ơi Bạch Tiểu Thỏ, không phải cô muốn thoát khỏi anh ta hay sao, bây giờ anh ta
không ở đây,rằng anh ta buông tha cho cô, bây giờ không phải tốt sao?

Nghĩ đến đây, Bạch Tiểu Thỏ thu lại bước chân, kiên định đi về nhà mình, chỉ là phía sau đã không có bóng dáng kia, dường như thiếu một cái gì.

Lúc đi được một nửa, phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân, khi
nhẹ khi nặng, một chút một chút vào trong lòng Tiểu Thỏ, nhưng không
phải tiếng bước chân của Giản Chính Dương, không có quay đầu lại, nhưng
Tiểu Thỏ dám khẳng định như vậy.

Không biết tại sao trong lòng
dâng lên một cảm giác quỷ dị, Tiểu Thỏ nghĩ thầm khả năng mình bị Giản
Chính Dương làm hư rồi, có anh ở phía sau, cô không cần lo lắng an toàn
của mình, nhưng bây giờ đã không có, lúc này là nửa đêm, phía sau bỗng
nhiên xuất hiện tiếng bước chân, cô không biết nên xử lý như thế nào.

Không nghĩ tới mười ngày ngắn ngủn, cô đã tin tưởng Giản Chính Dương, giờ
phút này Tiểu Thỏ không có suy nghĩ khác, thầm nghĩ mau trở về nhà mình, không có quay đầu, nhưng bàn chân bắt đầu tăng tốc chậm rãi.

Người phía sau dường nhưý thức được Tiểu Thỏ tăng, cảm giác được cước bộ
của hắn dừng một chút, sau đó đi nhanh về phía trước, ý thức được cái
này làm cho trong lòng Tiểu Thỏ dâng lên cảm giác sợ hãi, vội vàng đi
được vài bước, rốt cuộc không khống chế được nội tâm sợ hãi,cất bước
muốn chạy,nhưng một tay nắm được bả vai của cô, Bạch Tiểu Thỏ sợ tới mức hét lên tiếng thét chói tai,

“A ~~~!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.