Bệnh Sủng

Chương 25: Tiểu Thỏ bị ăn


Đọc truyện Bệnh Sủng – Chương 25: Tiểu Thỏ bị ăn

Lúc Tiểu Thỏ khôi phục ý thức, còn chưa kịp mở to mắt đã cảm thấy đau thắt lưng kinh khủng, giống như là bị bánh xe đè lên một phen. Cô nhịn không được mà hít vào một hơi. 

“…”

“Tiểu Thỏ, em sao rồi?” Thấy Tiểu Thỏ động đậy, Giản Chính Dương vội vàng quan tâm. 

Nghe tiếng Giản Chính Dương, nhớ lại toàn bộ chuyện vừa rồi, Tiểu Thỏ giật mình, mở to hai mắt, nhìn khung cảnh lạ lẫm và người ngồi trước mặt mình. 

“Giản Chính Dương, đây là nơi nào?”

“Nhà của chúng ta.” Giản Chính Dương bất mãn với cách xưng hô của Tiểu Thỏ, anh liền trừng phạt bằng cách cắn môi cô một cái, “Không được gọi tên đầy đủ của anh ra. Gọi Chính Dương hoặc Dương được rồi.” 

Tính tình Tiểu Thỏ rất được, nhưng cô lại ghét nhất khi bị người khác ép mình làm chuyện không muốn làm. Lúc trước, Giản Chính Dương đã nảy sinh mâu thuẫn tâm lý với cô, bây giờ, hành động thân thiết của anh lại khiến cô càng thêm chán ghét. Đợi lúc Giản Chính Dương buông mình ra, cô liền lấy tay xoa lên môi.


“Ai cho phép anh hôn tôi?” 

Động tác của Tiểu Thỏ đã chọc giận Giản Chính Dương, “Không được xoa.”

“Tôi càng muốn.” Tiểu Thỏ khiêu khích, xoa lên môi thật mạnh. Cô không thích bị hôn như vậy.  

“Anh nói không được xoa!”

“Tôi càng muốn.”

“Em…” Giản Chính Dương tràn đầy lửa giận trong đầu. Bỗng dưng nhớ tới khuôn mặt đắc ý cười tươi của Tiểu Bân, anh liền hận mình không đánh chết anh ta. Hóa ra không chỉ có anh, còn có những người khác cũng thích Tiểu Thỏ, vậy mà cô lại đứng về phía đối phương. Toàn bộ chuyện đó đã kích thích anh. Lý trí dần mất đi, cho đến khi anh nhớ lại câu nói của Giản Tình, “Nếu con muốn hoàn toàn có được con bé, con phải cùng con bé trở thành vợ chồng.” 

Trở thành vợ chồng… mấy chữ nào đảo qua đảo lại trong đầu Giản Chính Dương. Anh đột ngột bắt lấy tay Tiểu Thỏ, trước ánh mắt kinh ngạc của cô, anh hôn lên môi cô thật mạnh. 

“Ưm…” Tiểu Thỏ nán lại một hồi, gấp đến độ đẩy Giản Chính Dương ra, bởi vì cô có cảm giác xấu khi anh cứ quẩn đi quẩn lại bên cạnh cô. 

Giản Chính Dương vốn đã không có sức chống cự trước Tiểu Thỏ. Giờ phút này, trong đầu anh đang liên tục kêu gào rằng anh muốn cô. Vì vậy, anh xuống tay vừa quyết đoán vừa giận dữ, không thèm để ý đến sự phản kháng lẫn tiếng hét của cô, hoặc những lời cô nói khiến anh phẫn nộ. Bản tính trong người anh đã khơi dậy, anh nhất định phải có được cô. 

Giờ phút này, trong lòng Tiểu Thỏ rất giận dữ, bởi vì Giản Chính Dương không thèm để ý đến suy nghĩ của cô mà đã muốn phát sinh quan hệ. Cho dù là bạn trai, anh cũng nên tôn trọng cô mới đúng, nhưng phản ứng của thân thể lại khiến cô cảm thấy thẹn thùng. Cô muốn phản kháng, rốt cuộc lại không còn sức.  


Giống như con thuyền trôi trên biển cả, phiêu đãng lềnh bềnh, vốn dĩ không có lực đánh trả, Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy mình giống như phát sốt tới mấy chục độ vậy, từ trong ra ngoài đều nóng hôi hổi, toàn thân mềm nhũn, đầu óc mơ hồ. Cô muốn phản kháng, nhưng tay lại không thể động đậy, mãi cho đến khi đầu óc hoàn toàn mất đi khả năng suy nghĩ…  

Cô cho rằng lần đầu tiên nhất định sẽ đau đến chết đi sống lại, nhưng rốt cuộc chỉ cảm thấy có chút không khỏe, sau đó thì lâm vào cảm giác tràn đầy dục vọng, ham muốn… 

Tựa như nước chảy bèo trôi, trước mắt đột nhiên có luồng sáng chói loà, toàn thân Bạch Tiểu Thỏ cứng hết cả. Rùng mình một cái, ngón tay lẫn ngón chân của cô giống như bị rút gân, không thể động đậy.

Sau khi đi qua đỉnh điểm, cô giống như cá bị thiếu nước vậy. Tiểu Thỏ thở từng hơi một, cảm thấy mình giống như vừa mới trải qua cái gọi là sống chết, thật đáng sợ. 

Giản Chính Dương cũng có cảm giác như vậy. Anh phát tiết toàn bộ tinh hoa của mình ra ngoài, sau đó thở từng hơi một. Thân thể anh mệt nhoài, nhưng lại không nỡ ngã lên người Tiểu Thỏ. Một là vì sợ cô đau, hai là vì anh muốn nhìn dáng vẻ thở hổn hển của cô. Cả hai ướt đẫm mồ hôi. Tiểu Thỏ yếu ớt mà xinh đẹp quá đỗi. Anh muốn liều lĩnh “phá hủy” cô. Cô đẹp như vậy, nhưng chỉ có thể thuộc về một mình anh, dù là người nào cũng không cho gặp! 

Cho đến khi khí tức của hai người đã vững vàng, Giản Chính Dương mới kề sát tai Tiểu Thỏ mà thề, “Bạch Tiểu Thỏ, về sau, anh sống, em sống, anh chết, em chết.”  

Tiểu Thỏ không để ý đến sức nặng đang đè trên người mình, cũng không nghe rõ tuyên ngôn của ác ma. Khóe mắt cô chảy ra một giọt lệ. Cô hận, hận sự phản kháng của bản thân cuối cùng lại trở thành sự nghênh đón. Tuy rằng quá trình vừa rồi rất mơ hồ, nhưng cô có một chút khẳng định, lúc cô bị anh chinh phục, đón lấy anh vào lòng, cô thật sự đã muốn… Thời điểm đó, cô khẳng định mình cực kỳ dâm đãng.

Không thể chấp nhận việc mình dâm đãng như vậy, thậm chí còn nghênh đón Giản Chính Dương, nước mắt của Tiểu Thỏ không ngừng chảy xuống. 


Trong mắt Giản Chính Dương, dáng vẻ của cô rất xinh đẹp. Tiểu Thỏ không phải người đẹp nhất, nhưng khi cô cười tươi lên, quả thực khiến người ta cảm thấy ấm áp. Lúc cô động tình, so với những cô gái xinh đẹp khác còn quyến rũ hơn. Cô quả là yêu tinh trời sinh. Càng nhìn anh lại càng muốn cô thêm nữa. 

Nghĩ đến Tiểu Thỏ xinh đẹp “nở rộ” ở dưới thân mình, vật nào đó của Giản Chính Dương đã mềm lập tức bật dậy. Anh khàn giọng nói.

“Bảo bối, anh còn muốn nữa.”

Không đợi Tiểu Thỏ có phản ứng, một vòng tình cảm mãnh liệt lại bắt đầu… 

Trong phòng khách, nghe thấy tiếng rên rỉ lại vang lên, bà Giản cười bất đắc dĩ. Nhìn chiếc túi lớn trong suốt trên bàn, xem ra con trai bà có sức hấp dẫn thật đó. Bà đi mua một đống đồ, có vẻ như không dùng được rồi, hay là đem đi đi, nếu Tiểu Thỏ ra ngoài mà nhìn thấy bà sẽ xấu hổ lắm. 

Con trai cũng lớn rồi, cứ để nó giải quyết cho tốt đi. Nếu nó giải quyết không được thì bà sẽ hỗ trợ. Có lẽ bà nên tin tưởng con trai mình một chút.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.