Bệnh Phú Quý

Chương 28


Bạn đang đọc Bệnh Phú Quý – Chương 28


Mạnh thị bảo nha hoàn đi qua xem, nha hoàn kéo một thiếu nữ trở về.

Thiếu nữ tầm mười ba mười bốn, mặc váy vải thô giống bách tính bình thường nhưng dung mạo rất xinh đẹp, diễm lệ như hoa đào hoa mận.

Nàng ta bị nha hoàn của Mạnh thị lôi kéo, kêu lên: “To gan! Ngươi mau buông ta ra!” Nha hoàn bị nàng ta quát, trở lại bên cạnh Mạnh thị, uất ức nói: “Phu nhân người xem nàng ta kìa! Rõ ràng là tới làm trộm, còn phách lối như thế.”
Mạnh thị chỉ cảm thấy mặt mũi thiếu nữ này hơi quen, nhưng nhất thời không nhớ nổi từng gặp ở đâu.

Thiếu nữ khoanh tay trước nguc, hỏi với thái độ kiêu ngạo: “Lâm Huân đâu, có phải ở đây không?”
Mạnh thị nhìn dáng vẻ này của nàng ta thì bỗng nhớ ra, chẳng phải nàng ta là Nghi Hiên Công chúa mà Hoàng hậu sinh ra sao? Vội kéo Khởi La quỳ xuống hành lễ: “Chẳng biết Công chúa giá lâm, không tiếp đón từ xa, Công chúa thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”
Các nha hoàn bên cạnh đều sợ hãi quỳ xuống, đâu có thể ngờ Công chúa một nước lại ăn mặc thế này đi trèo tường nhà thần tử?!
Triệu Nghi Hiên chỉ vào mình: “Ngươi…!biết ta ư?”
“Lần trước lúc sinh nhật Công chúa, thần thiếp vào cung dự tiệc, còn nói chuyện với Công chúa.

Công chúa hay quên, chắc hẳn quên mất thần thiếp rồi.” Mạnh thị cười trả lời.

Triệu Nghi Hiên là Công chúa được đế hậu sủng ái nhất, người nịnh hót vô số kể, không nhớ Mạnh thị cũng là chuyện bình thường.

Nàng ta gật đầu nói: “Nếu ngươi biết ta là ai, mau nói cho ta biết Lâm Huân ở đâu.

Ta tìm hắn nửa ngày rồi, vừa rồi trông thấy cỗ kiệu của hắn dừng ở trước cửa phủ của các ngươi.”
Mạnh thị thành thật trả lời: “Khởi bẩm công chúa, Thế tử có từng tới, nhưng bây giờ đã đi rồi.”
“Cái gì? Hắn đi rồi ư!” Lông mày Triệu Nghi Hiên dựng lên, trông vô cùng tức giận: “Thật là! Trước đó trong hoàng cung không từ mà biệt, hôm nay vất vả lắm mới bắt được hắn, không ngờ lại muộn một bước.” Nàng ta lại căn dặn Mạnh thị: “Nếu có người tới tìm ta thì nói không nhìn thấy ta, cũng không thể nói cho bọn họ hướng đi của ta biết chưa?”
“Vâng.” Mạnh thị đáp.

Triệu Nghi Hiên hùng hổ rời đi.

Khởi La đỡ Mạnh thị dậy, nha hoàn nói nhỏ: “Nếu phu nhân không nói, nô tỳ có thế nào cũng không ngờ vị này lại là Công chúa.” Mạnh thị thở dài: “Nếu là Công chúa tất nhiên không dám như thế, nhưng vị Nghi Hiên Công chúa này lúc ra đời trời ban điềm lành, đế hậu rất sủng ái, lại là người coi trời bằng vung thích gì làm đấy.

Nàng ta một lòng thích Thế tử Dũng Quan hầu, e là không đạt mục đích thì không chịu từ bỏ.”
…!
Lâm Huân trở lại Hầu phủ và tới thẳng thư lâu.

Hắn c0i áo choàng đưa cho nha hoàn rồi ngồi ở bàn gần cửa sổ làm bằng gỗ lê vàng đọc sách.

Thư lâu Bác Nhã này ở bên hồ, tổng cộng có ba tầng, phong cảnh ngoài cửa sổ rất hợp lòng người.

Ba mặt đều có cửa sổ, trong phòng bày đầy giá sách và giá bát bảo [*].

Trên giá sách sắp xếp nhiều loại sách đóng chỉ, sách lụa và thư từ, phân loại rõ ràng, rất phong phú, còn có rất nhiều bộ sách không xuất bản nữa.


Từ khi kỹ thuật in ấn lưu hành rộng rãi, mọi người đều muốn mua sách đóng chỉ hơn, sách lụa và thư từ càng ngày càng quý, nhưng chủ yếu là để sưu tầm.

[*] Ảnh minh họa cuối chương.

Nha hoàn biết hắn không thích hầu hạ bên cạnh nên rất cẩn thận, sợ làm ra tiếng động gì.

Nàng nhẹ nhàng mở lư xông hương[*] có đỉnh kỳ lân mạ vàng trước bàn sách ra, cẩn thận thêm mấy miếng hương liệu rồi tự động lui ra ngoài.

[*] Lư xông hương hay lư đồi là một loại lư của Trung Quốc dùng để thắp hương.

Những chiếc lư được thiết kế giống như những ngọn núi thu nhỏ.

Lâm Huân nâng sách lên, hơi tựa vào thành ghế.

Hành quân lâu dài và huấn luyện nghiêm khắc hình thành cho hắn tư thế ngồi rất ngay ngắn và sống lưng thẳng tắp, cho dù ngồi cũng có khí phách oai phong.

Sau tấm bình phong có tiếng động nhỏ, Lâm Huân quát: “Người nào! Ra đây.” Theo tiếng quát của hắn, hộ vệ bên ngoài chen chúc vào, đồng loạt rút kiếm ra.

Triệu Nghi Hiên nhăn nhó đi ra, đến bên cạnh Lâm Huân: “Là ta!”
“Công chúa?” Lâm Huân giơ tay, bọn hộ vệ lui ra ngoài theo thứ tự rất nghiêm chỉnh.

“Sao tai huynh thính như vậy? Ta lén trốn ở ngự thư phòng của phụ hoàng nhiều lần, ông ấy cũng không phát hiện ra ta.” Triệu Nghi Hiên cười nói: “Ta bảo người canh cửa lén cho ta vào, lúc đầu muốn cho huynh một bất ngờ.”
Lâm Huân đứng dậy, khuôn mặt nghiêm túc: “Ta bảo người đưa Công chúa về cung.”
“Không muốn, ta không quay về!” Triệu Nghi Hiên tiến lên, ôm chặt lấy Lâm Huân từ phía sau: “Lâm Huân ca ca, ta nhớ huynh lắm.”
Hai tay Lâm Huân hơi nâng lên, ánh mắt sa sầm: “Công chúa là lá ngọc cành vàng, xin tự trọng.”
“Tự trọng cái gì? Ở trước mặt huynh, ta đã chẳng cần mặt mũi gì từ lâu rồi!” Triệu Nghi Hiên đi đến trước mặt hắn nhìn hắn: “Ta không hiểu, rốt cuộc ta không tốt ở đâu? Từ nhỏ đến lớn, rất nhiều người thích ta, ta lại chỉ thích một mình huynh.

Vì sao huynh không chịu nhìn ta nhiều một chút? Ta biết huynh lo lắng cái gì, lo lắng sau khi cưới ta thì phải giúp đỡ hoàng huynh và mẫu hậu ta đoạt hoàng vị.

Ta nói với mẫu hậu còn không được sao? Không để huynh tham gia những chuyện đó.”
Lâm Huân khẽ nhíu mày nhìn nàng, không biết phải nói thế nào với nàng ta vì nàng ta còn nhỏ tuổi, những thứ này chẳng liên quan gì, chỉ là mình không thích nàng ta.

Hắn kéo cánh tay Triệu Nghi Hiên ở trên lưng mình ra, lạnh nhạt nói: “Công chúa tuổi còn nhỏ, thần chỉ xem Công chúa như muội muội.”
Triệu Nghi Hiên cắn môi.

Nàng ta là lá ngọc càng vàng, cũng có kiêu ngạo và tự tôn.

Nhưng mà người này khó chơi, cho dù nàng ta khiêm tốn ra sao, theo đuổi nhiều lần, hắn cũng không chịu tiếp nhận nàng ta.


Nàng ta giậm chân nói: “Ai muốn làm muội muội huynh hả, ta không muốn làm muội muội huynh! Lâm Huân, một ngày nào đó, ta sẽ khiến cho huynh cam tâm tình nguyện làm phò mã của ta! Huynh chờ đó!” Nói xong thì nàng ta quay người đi ra ngoài.

Lâm Huân gọi nàng lại: “Thần cho người hộ tống Công chúa trở về.”
“Không cần, tự ta có thể trở về.

Tùy tùng đều đang chờ ta ở bên ngoài đó.” Triệu Nghi Hiên kiêu ngạo ngẩng đầu, tự mình bỏ đi.

Vu Khôn ở bên ngoài nhìn thấy một nữ tử ra ngoài, cho rằng mình bị hoa mắt, sau khi vào cửa thì vấp bấc cửa suýt ngã xuống: “Thế tử, vừa rồi có phải có một vị cô nương đi ra không? Sao tiểu nhân thấy bóng lưng của nàng ta quen lắm…”
Lâm Huân trầm giọng nói: “Đánh tất cả những người trông coi thư lâu hôm nay hai mươi gậy cho ta!”
“Rõ!” Vu Khôn không biết những tiểu tử xui xẻo này lại phạm lỗi gì, đặt cái rổ trong tay lên bàn sách: “Đây là cáo trắng con mà Thế tử muốn tìm, vất vả lắm mới mua được từ một thợ săn trong núi.

Thứ này rất ít, phải tốn rất nhiều công sức đấy.

Ngài xem thử xem?”
Lâm Huân nhìn sang, thấy trong rổ là một con vật lông mượt mà, mở to đôi mắt đen láy nhìn hắn, cực kỳ đáng yêu.

Hắn đi tới ôm nó vào nguc, cơ thể của nó hơi run lên nhưng cực kỳ nghe lời.

Trong lòng hắn trào lên một nỗi mất mát, nó chẳng phải Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch sẽ cắn hắn, sẽ nhe răng trợn mắt hung dữ với hắn, giảo hoạt sẽ giấu áo choàng của hắn vào trong bụi cỏ, nũng nịu ở lì trong chăn của hắn làm sao cũng chẳng chịu đi.

Thế gian này nói chung là không còn một con cáo tên là Tiểu Bạch.

“Thả đi.” Lâm Huân thả con cáo vào lại trong rổ, bảo Vu Khôn mang đi.

Vu Khôn lại hỏi thử: “Có phải Thế tử nhớ tới Tiểu Bạch không? Hay là tiểu nhân lại tìm cho ngài thú cưng khác chơi vui hơn nhé?”
Lâm Huân quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trầm mặc không nói gì.

Đúng là hắn nhớ Tiểu Bạch, hắn cũng muốn làm rõ, tại sao hắn lại nhiều lần có cảm giác đã từng quen biết với nha đầu tên Chu Khởi La.

Từ lần đầu nhìn thấy thù hận ẩn chứa trong mắt nàng, tới ngày có cảm giác nàng va vào nguc hắn, trong lúc vô tình nàng xưng hô rất lạ với hắn…!Chẳng lẽ nàng thật sự là Tiểu Bạch chuyển thế? Không thì giải thích thù hận khó hiểu của nàng lại như có một sợi dây liên quan với hắn như từ rất lâu rồi như thế nào?
“Thế tử?” Vu Khôn gọi hắn một tiếng.

Sao ông cảm thấy gần đây Thế tử có chút kỳ lạ?
“Ra ngoài đi.” Lâm Huân lại tiếp tục cúi đầu đọc sách, không muốn nhiều lời nữa.

Qua tháng giêng, Chân Tông Hoàng đế chính thức tuyên chiến với Tây Hạ, phái Lâm Dương làm chủ soái, đại quân theo năm đường tiến đánh Vân Châu bị Tây Hạ chiếm cứ từ trước.


Tây Hạ vốn là thuộc địa của vương triều, nhưng trải qua mấy đời vua, dã tâm của Lý thị càng lúc càng lớn, tới Vũ Liệt Hoàng đế thì chính thức thoát khỏi vương triều, còn nhiều lần quấy nhiễu biên cảnh.

Bởi vì chế độ vương triều, trọng văn khinh võ, thực lực quân đội quá suy yếu dẫn tới chiến tranh với bên ngoài hầu như là nhiều lần thất bại, các nước xung quanh càng ngày càng phách lối.

Cũng may cha con Lâm Dương thiện chiến, tuy không thu phục được lãnh thổ rộng lớn bị mất đi, nhưng ký kết thỏa thuận ngừng chiến với Đại Liêu, khôi phục thái bình ở biên cảnh phía bắc.

Lại chặn Tây Hạ, Thổ Phiên, Đại Lý ở bên ngoài biên giới, có mấy năm thái bình.

Không ngờ lần này Vũ Liệt Hoàng đế lại phái người tới ám sát Chân Tông Hoàng đế, một lần nữa khơi mào mâu thuẫn hai nước.

Phái chủ chiến và phái chủ hòa trong chiều lại liên tục tranh cãi như cải cách chính trị của Văn Xương Tụng lúc trước.

Cuối cùng nhờ có sự ủng hộ của Chân Tông, phái chủ chiến chiếm ưu thế nhưng vẫn có đại thần thỉnh thoảng lên triều hát bài ca ngừng chiến tranh.

Cũng may sau khi Lâm Dương xuất chinh liên tục giành thắng lợi, trong vòng hai tháng thu hồi các vùng Ngân Châu, Vân Châu, ra sức đánh bại quân Tây Hạ.

Mùa xuân kỳ thi của Lễ bộ tổ chức đúng hạn, sau kỳ thi của Lễ bộ còn có thi Đình, nhưng kỳ thi của Lễ bộ là đá thử vàng, là tốt hay xấu đã có thể thấy rõ ràng.

Chỉ có điều người khác tiến vào trường thi đều xếp hàng ở cửa ra vào, mỗi người một thẻ bài đối chiếu thân phận, có người trời chưa sáng đã đến xếp hàng.

Đến khi Lâm Huân mặc quần áo chỉnh tề, ăn cơm xong, khoan thai tới bên ngoài trường thi thì chủ khảo phó chủ khảo thậm chí còn có một nhóm quan viên từ bên trong ra đón, tự mình đưa hắn vào thi.

Bản thân hắn không muốn quá đặc biệt, vốn còn muốn ý tứ một tí nhưng nhìn thấy hàng người quá dài…!Được rồi, cứ dùng đặc quyền đi.

Hắn ngẩng đầu bước vào, mặc cho những thí sinh khác có không phục cỡ nào cũng chỉ có thể ở một bên trơ mắt nhìn, giận mà chẳng dám nói gì.

Kỳ thi diễn ra trong ba ngày, trường thi bị trọng binh canh gác, không cho phép người nào đi vào.

Ba ngày sau, thí sinh lần lượt từ trong trường thi ra, Chu Hoài Viễn đuổi theo, vỗ vỗ vai Lục Vân Chiêu: “Sao rồi, có khó không? Lúc làm đề sách luận, suýt nữa ta vò rụng hết tóc!”
Lục Vân Chiêu cười thoải mái, quay đầu nhìn thấy Lâm Huân lại bị nhóm quan viên vây quanh cung kính tiễn người ra ngoài.

Chu Hoài Viễn nhún vai: “Nhìn thái độ này, Thế tử Dũng Quan hầu tiến vào thi đình là chắc chắn rồi.

Ôi, tất cả đều kém cỏi, chỉ có học hành là giỏi gì chứ, ta thấy giỏi đầu thai là được rồi.

Đệ nói có đúng không?”
Lục Vân Chiêu nhìn Lâm Huân, không nói gì.

Lúc trường thi yết bảng, toàn bộ kinh thành đều ồ lên.

Lục Vân Chiêu trước đó có danh tiếng nhất lại chỉ đứng thứ mười lăm, nhưng cũng may kỳ thi của Lễ bộ không phải kết quả cuối cùng, sau khi thi Đình, còn phải do Hoàng thượng khâm định thứ tự.

Người Triệu Nguyễn phái đi nghe ngóng vội vàng chạy về phủ Quốc Công, sắc mặt không tốt.

Triệu Nguyễn trách mắng: “Ấp a ấp úng, rốt cuộc thế nào hả?”

“Không tìm thấy tên các công tử trên bảng.” Hạ nhân nơm nớp lo sợ trả lời.

Triệu Nguyễn như bị sét đánh: “Sao cơ, ngay cả tên đại công tử cũng không có ư?”
Hạ nhân sợ hãi gật đầu, Triệu Nguyễn ngã ngồi trên ghế.

Cách thi đình còn có mấy ngày, Khởi La không dám đi quấy rầy Lục Vân Chiêu, sợ hắn áp lực quá lớn.

Kiếp trước Lục Vân Chiêu giành được Trạng Nguyên, nhưng có lẽ kiếp này từ lúc Chu Khởi La còn sống, vận mệnh của rất nhiều người đã lặng lẽ có sự thay đổi.

Diệp Quý Thần và Phú Quý xách tôm tươi tới thăm Khởi La, Khởi La rất vui mừng.

Kiếp trước nàng không biết Diệp Quý Thần và Lục Vân Chiêu còn có Lâm Huân lại thi cùng một khóa, hơn nữa Diệp Quý Thần còn giành hạng tám ở kỳ thi của Lễ bộ, thành tích này khá là ghê gớm rồi.

Quách Nhã Tâm vội vàng bảo Từ ma ma cầm tôm tươi vào bếp chế biến, đồng thời giữ Diệp Quý Thần ở lại ăn cơm trưa.

Khởi La và Diệp Quý Thần đi trong sân nói chuyện, Quách Nhã Tâm ở trong phòng thêu thùa may vá, Ngọc Trâm nói: “Vị Diệp công tử quả thật rất tốt với tiểu thư, chỉ mấy ngày nữa là thi Đình còn sang đây thăm hỏi.

Phu nhân, người nói xem có phải…”
Quách Nhã Tâm liếc nàng một cái: “Đừng nói linh tinh.

Khởi La còn phải gọi hắn một tiếng cữu cữu đó.

Nói thế nào hai nhà cũng là quan hệ thông gia, có lẽ hắn thật sự xem Giảo Giảo là cháu gái?”
Ngọc Trâm che miệng cười: “Diệp công tử cũng không phải là một cậu bé mới lớn mà…”
Khởi La gần đây tập múa, mỗi ngày đều phải ôn chút kiến thức cơ bản, trong sân bày vài thứ kỳ quái.

Diệp Quý Thần hứng thú nghiên cứu trong chốc lát rồi ngồi xuống ghế mây: “Thật ra hôm nay ta tới là có việc muốn nói cho ngươi.

Ngươi có biết vì sao Lục Vân Chiêu lại đứng thứ mười lăm không? Mấy ngày nay người nào cũng đang bàn tán về chuyện này.”
Khởi La lắc đầu, mong chờ nhìn hắn.

Diệp Quý Thần nói: “Sau khi biện pháp cải cách của Văn Tướng thất bại, toàn bộ chủ khảo đổi thành thế lực thủ cựu.

Trước khi vào phòng thi, Tô Tham chính từng phái người bí mật nói với các thí sinh chúng ta, cố hết sức không viết văn chương quá sắc sảo, ít nhắc tới cải cách chính trị, nếu không sợ rằng sẽ bị chấm gắt, lúc ấy Chu Hoài Viễn cũng ở đó.

Ta cho rằng Chu Hoài Viễn sẽ nói vấn đề này cho Lục Vân Chiêu, đâu ngờ lúc yết bảng, bọn họ đều nói Lục Vân Chiêu lại viết bài văn nói quần thần quan lại vô dụng, thừa thãi, hao phí.

Nếu không phải tiếng tăm của hắn thật sự quá vang dội, tài văn chương quá tốt, chủ khảo sợ đánh trượt hắn không cách nào ăn nói với mọi người, e rằng hắn đã thi trượt rồi!”
“Từ trước tới giờ biểu ca không phải người xúc động, sao lại lấy tiền đồ của mình ra làm trò đùa?” Khởi La cảm thấy rất nghi hoặc.

Diệp Quý Thần nhích lại gần một chút, thần bí nói: “Còn có một cách nói là có liên quan tới ngươi.

Ngươi có muốn nghe không?”
Chú thích hình ảnh:
[*] Giá Bát Bảo..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.