Bạn đang đọc Bệnh Phú Quý – Chương 15
Chưa tới mấy ngày, lệnh bổ nhiệm Chu Minh Ngọc ban xuống, quản lý mọi việc phủ Khai Phong.
Khai Phong là thủ phủ thiên hạ, địa vị hiển hách.
Chu Minh Ngọc chịu trách nhiệm mọi việc trong phủ, chưởng quản kinh sư dân chính [*], tư pháp, bắt giữ trộm cướp, thuế má lao dịch, hộ khẩu,…!nhưng Khai Phong toàn là hoàng thân quốc thích, công hầu hiển quý, bất cẩn là sẽ đắc tội với người ta.
[*] Những việc hành chính trong kinh thành.
Bắt đầu thi hành tư tân pháp [*], không chỉ tầng lớp quan lại phản đối mãnh liệt, dân gian cũng chẳng thể an bình.
Các huyện phủ Khai Phong quản lý đều có chuyện trộm cướp, Chu Minh Ngọc lập tức bận tối mày tối mặt.
[*] Luật cho người phạm tội làm lại cuộc đời.
Lúc Chu Minh Kỳ bị bãi quan, phủ Quốc Công quạnh quẽ một thời gian.
Sau khi Chu Minh Ngọc nhậm chức, thiệp mời từ các phủ bay tới như bông tuyết.
Hôm nay, Khởi La ngáp một cái ra khỏi lớp học, nữ tiên sinh gọi nàng lại: “Lục tiểu thư xin dừng bước.”
Khởi La hỏi: “Tiên sinh có việc gì?”
“Có phải lục tiểu thư không hiểu nổi bài giảng ta dạy không? Vì sao mấy ngày nay ta thấy hình như tiểu thư chẳng tập trung chút nào vậy?”
Khởi La bất đắc dĩ cười một tiếng.
Vào lúc năm tuổi nàng đã được Hứa tiên sinh dạy hết Khổng Mạnh, hơn nữa thuộc làu làu.
Hứa tiên sinh còn nói cho nàng nghe rất nhiều điển cố ở trong sách, giải thích ý nghĩa rất thú vị.
Cho nên nữ tiên sinh nói rồi giải thích lại, nàng thật sự chẳng hứng thú nổi.
“Khởi La ngu dốt, làm tiên sinh lo nghĩ rồi.”
Nữ tiên sinh lắc đầu: “Học hành vốn có chênh lệch về thiên phú, không cần miễn cu0ng.
Mấy ngày nữa ta nói với phu nhân mở lớp riêng cho tiểu thư.”
Khởi La sờ gáy, cũng chẳng biết trả lời sao.
Lớp riêng…!chắc là đại bá mẫu sẽ cho nàng học “Thiên Tự Văn”…!
Khởi La vừa suy nghĩ vừa đi qua hành lang nối liền có hoa bao quanh.
Đời trước nàng chưa từng nghe nói về phủ Tĩnh Quốc công, càng không biết kết cục của mấy người Chu Minh Ngọc.
Hiện tại xem ra hình như Chu Minh Ngọc được Hoàng thượng trọng dụng, nhưng trong lòng cứ cảm thấy bất an.
Bỗng nhiên một tỳ nữ đi tới nói: “Lục tiểu thư, Thế tử mời ngài đến vườn hoa bên kia một lát.”
Khởi La dừng bước, giống nghe chuyện cười: “Ngại quá, ta không quen hắn.” Nói xong thì cất bước đi tiếp.
Tỳ nữ kinh ngạc, kế hoạch vốn không phải vậy mà! Tiểu thư bình thường nghe được Thế tử mời, phải chạy vội tới mới đúng?
Khởi La cầm bánh ngọt Ninh Khê mang tới, vừa đi vừa ăn giống như chẳng xảy ra chuyện gì.
“Á!” Trong hoa viên truyền đến một loạt tiếng hét chói tai, các nàng dừng bước lại.
“Cứu mạng! Có rắn, cứu mạng!” Một tỳ nữ chạy tới va vào Khởi La, cũng chẳng quan tâm mà chỉ ôm đầu bỏ chạy.
Khởi La đi xuống hành lang, Ninh Khê giữ chặt nàng: “Tiểu thư, nguy hiểm đó.”
“Không sao đâu, ta đi xem thử.” Khởi La vỗ vỗ tay Ninh Khê rồi đi về phía trước.
Trong nội tâm nàng nghi hoặc, tự dưng lại có rắn à? Tỳ nữ kia lúc trước muốn mời nàng tới vườn hoa, chẳng lẽ…?
Dưới mảnh đất trống cạnh núi giả, một đám cô nương co rúm lại ôm nhau và trốn ở bên cạnh.
Một con rắn bò chầm chậm ở trước mặt các nàng, thè lưỡi.
Tiếng sàn sạt loáng thoáng khiến người nghe rùng mình.
Huyện Xương Ấp được khen là quê hương của loài rắn, có rất nhiều người nuôi rắn, canh rắn nơi đó rất nổi tiếng, còn có người chuyên nuôi các loại rắn độc luyện thuốc, trước đây Khởi La thấy thường xuyên nên chẳng sợ hãi.
Nhưng mà, con này là rắn hoa không có độc.
“Ninh Khê, tìm Mạnh quản gia nói trong phủ có rắn.” Khởi La quay đầu sai bảo.
Ninh Khê hoàn hồn từ trong sửng sốt, gật đầu lia lịa rồi nhanh chóng chạy đi.
“Con rắn này không có độc, không phải sợ.” Khởi La an ủi mấy cô nương.
Trên núi giả có một chòi nghỉ mát, Lâm Huân thích yên tĩnh, chọn đọc sách ở chỗ này.
Lúc đầu hắn đang nghiêm túc nghiên cứu sắc lệnh mới, nghe thấy tiếng ồn ào dưới núi, thấy là con rắn hoa nhỏ thì không nhúc nhích mãi tới khi Khởi La tới.
Nhìn từ bên trên, Khởi La rất mập như một quả bóng bằng thịt, tiểu cô nương tầm tuổi này đã rất thích chưng diện, phần lớn là yểu điệu mảnh khảnh, vóc dáng của nàng như vậy lại rất bắt mắt.
Nàng cực kỳ bình tĩnh đứng ở đó, trong đôi mắt lanh lợi lộ ra vẻ xảo quyệt.
Nha đầu béo này, có chút thú vị.
Chu Huệ Lan trốn sau Toái Châu, thò đầu ra và sợ hãi hỏi: “Lục muội muội, muội có biện pháp đuổi nó đi không?”
Khởi La gật đầu, cúi người bắt chuẩn lấy thân rắn, giơ lên trước mặt mấy người Chu Thành Bích.
Con rắn giãy giụa điên cuồng ở trong tay nàng, các cô nương bên kia sợ tới nỗi thét lên liên tục.
Chu Thành Bích sợ tới nỗi ngất xỉu tại chỗ, Chu Huệ Lan thì ngồi sụp xuống đất.
Lúc này Khởi La mới thu tay lại, nói rất chân thành: “Thật sự không có độc mà.” Trước kia nàng từng bắt rắn hoa làm canh rắn ở trong nhà người nuôi rắn, lúc đầu cũng sợ muốn ch3t, là phụ thân bế nàng cùng nhau bắt con rắn kia, sau đó nàng không sợ nữa.
Ninh Khê và Mạnh Tứ Bình rất nhanh dẫn người nuôi rắn chạy tới, người nuôi rắn nhìn thấy Khởi La bỏ rắn vào giỏ trúc rất thành thạo thì không khỏi khen ngợi: “Lá gan của lục tiểu thư thật là lớn.
Tiểu thư bình thường nhìn thấy đều sợ hãi, ngài còn dám dùng tay bắt ư?”
“Trước đây ta từng bắt con rắn này rồi, làm canh rắn rất ngon.” Khởi La phủi tay, nói với Mạnh Tứ Bình: “Tứ Bình thúc, thúc kiểm tra kỹ vườn hoa này đi, tránh cho dọa những nữ quyến khác trong phủ.”
“Vâng.” Mạnh Tứ Bình cung kính đáp rồi sai hạ nhân đi kiểm tra.
Lâm Huân nhìn đến đây thì giơ tay gọi Vu Khôn tới bên cạnh, căn dặn hai câu.
Vu Khôn kinh ngạc trợn to mắt: “Sao Thế tử biết là bà ta làm? Tam tiểu thư cũng ở đó mà.”
“Tỳ nữ can ngăn vừa rồi trông rất quen, hẳn là từ phủ Dũng Quan hầu ra.” Lâm Huân khép sách lại, đứng lên rồi lạnh lùng nói: “Đã nhiều năm như vậy rồi, vẫn là mấy trò thế này.” Tiếng của hắn rất trầm thấp như tiếng gió rung chuông trên núi, mang theo khí thế.
Vu Khôn chỉ cảm thấy dựng tóc gáy, trí nhớ của Thế tử lợi hại vậy ư? Trong phủ có rất đông hạ nhân, lại còn có thể nhớ rõ một tỳ nữ hồi môn đã xuất phủ nhiều năm rồi?
Khởi La trở lại Lộc Minh Tiểu Trúc, trước khi đi vào nàng dừng lại căn dặn: “Ngươi nhớ rõ là đừng nói tỉ mỉ chuyện vừa rồi cho mẹ ta đó.”
Ninh Khê do dự nói: “Nhưng vừa rồi tỳ nữ kia vốn muốn mời tiểu thư qua, nếu con rắn này là có người cố ý để đó, chỉ sợ là nhắm vào ngài.
Chúng ta giấu phu nhân có ổn không?”
Khởi La lắc đầu: “Ta có chừng mực.
Đối phương dùng rắn hoa không có độc chắc hẳn chỉ muốn dọa ta thôi, dù sao trong nội trạch nhà quyền quý cũng không dám gây ra chuyện dính tới mạng người đâu.
Mẹ ta được cha ta che chở quá kỹ, nói những chuyện này cho bà ấy thì bà ấy cũng chịu thôi, cố gắng đừng để bà ấy lo lắng.”
Ninh Khê hiểu rõ lo lắng của Khởi La.
Lúc trước nàng còn rất hâm mộ phu nhân, cảm thấy thế gian này khó mà tìm thấy nam tử si tình giống như lão gia, lúc nào cũng che chở, chịu trách nhiệm, không để phu nhân lo nghĩ.
Nhưng bây giờ xem ra cũng không tốt, gặp hậu viện phức tạp như phủ Quốc Công, tiểu thư làm con gái lại phải lo nghĩ cho mẫu thân.
Quách Nhã Tâm đã nghe nói chuyện xảy ra trong vườn hoa, sợ tới nỗi toát mồ hôi lạnh.
Khởi La vừa bước vào chỗ ở của bà thì bà đã sốt ruột hỏi: “Giảo Giảo, con không bị thương chứ? Đó là rắn đó, sao con dám bắt hả? Lần sau gặp thì phải trốn xa ra.”
“Mẹ, không có chuyện gì, trước kia con thường xuyên bắt mà.” Khởi La thốt ra, nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ của Quách Nhã Tâm thì vội bổ sung: “Là, là biểu ca dạy con! Huynh ấy từng dẫn con tới nông hộ bắt rắn làm canh rắn.”
“Vân Chiêu…!còn dạy con cái này ư?”
Khởi La chỉ có thể cười xấu hổ.
Cuối cùng Quách Nhã Tâm cũng buông tha cho nàng, nàng vội vàng trở lại trong phòng viết thư cho Lục Vân Chiêu, muốn hắn khai giống mình, tuyệt đối đừng lỡ miệng nói sai.
Lâm Thục Dao đang dùng nước hoa hồng thoa mu bàn tay, nghe nói Khởi La không bị rắn dọa, ngược lại là Chu Huệ Lan sợ hãi không nhẹ thì mắng to: “Ngu xuẩn!” Ngâm Tuyết vội vàng quỳ mặt đất, vẻ mặt đau khổ nói: “Nô tỳ không biết lục tiểu thư không mắc mưu, còn không sợ rắn…!Là tự tam tiểu thư đi qua.”
Lâm Thục Dao đặt hộp thơm làm bằng bạc xuống, hỏi: “Chuyện con rắn xử lý sạch sẽ chưa?”
Ngâm Tuyết cúi đầu bẩm báo: “Phu nhân yên tâm, Mạnh Tứ Bình lục lọi vườn hoa mấy lần cũng không tìm thấy manh mối gì, chỉ cho rằng bất cẩn để nó bò tới từ nơi nào đó thôi.”
Lúc này sắc mặt Lâm Thục Dao mới tốt hơn một chút, phất tay để Ngâm Tuyết đứng lên.
Một nha hoàn ở ngoài cửa nói: “Phu nhân, phòng bếp đưa một phần canh bổ tới.”
“Canh bổ?” Lâm Thục Dao nghi ngờ nói: “Ta không hề bảo phòng bếp làm canh bổ gì.”
Ngâm Tuyết đi ra cửa, nhận bát canh sứ màu trắng hoa văn hoa sen: “Có lẽ Quốc Công gia thấy phu nhân gần đây không khỏe nên cố ý căn dặn phòng bếp làm.”
Lâm Thục Dao nhớ tới Chu Minh Kỳ, khóe miệng cong lên đường cong đắc ý.
Nói cho cùng, ông ấy vẫn thích mình.
Lúc trước ông ấy chắc chắn sẽ không làm những chuyện quan tâm này, sợ là lần này phạt bà ta ở phòng hối lỗi hơi lâu nên đau lòng.
Ngâm Tuyết cẩn thận đặt bát canh ở trước mặt Lâm Thục Dao, Lâm Thục Dao tươi cười đưa tay mở nắp, vừa nhìn thấy thứ ở bên trong thì lập tức thét lên, sợ hãi tới nỗi ngã ngồi xuống đất.
“Phu nhân!” Ngâm Tuyết vội vàng đỡ bà, ngước mắt nhìn trong bát canh, rõ ràng là canh rắn!
Lâm Thục Dao ôm nguc, kêu lên: “Mang đi! Có ai không, mau mang đi cho ta!” Lập tức có nha hoàn tiến đến bưng bát canh đi, Lâm Thục Dao lớn tiếng hỏi: “Rốt cuộc là ai đưa bát canh này tới hả?!”
Nha hoàn quỳ rạp trên mặt đất, ấp úng: “Nô tỳ, nô tỳ chưa từng thấy người đó.”
“Vô lý.” Lâm Thục Dao đi lại trong phòng, rốt cuộc là ai nhìn ra chuyện con rắn, còn có gan đưa canh rắn đến Lan Khê Viện? Trong phủ Quốc Công không có người nào ăn canh rắn, chắc là không phải phòng bếp làm.
Chẳng lẽ là Triệu Nguyễn? Nhưng nếu là bà ta, với tính cách của bà ta chắc chắn xông đến đây rồi, sao có thể chỉ đưa một bát canh rắn chứ?
Người này làm việc không để lại dấu vết nào, đã cảnh cáo bà ta, cũng không để người ngoài biết chân tướng, xem ra về sau bà ta phải làm việc cẩn thận hơn.
Chu Thành Bích bị khiêng về Mộc Xuân Đường, nghỉ ngơi một lát thì tỉnh.
Sau khi tỉnh lại, chưa hoàn hồn, ôm chặt Triệu Nguyễn khóc.
Triệu Nguyễn vừa an ủi nàng, vừa hỏi nhũ mẫu Lý ma ma: “Mạnh Tứ Bình có tra ra manh mối gì không? Thật sự là trùng hợp à?”
“Gần đây mưa nhiều, có rắn rết qua lại cũng là bình thường.” Lý ma ma bẩm báo: ” Tam tiểu thư và ngũ tiểu thư đều rất sợ hãi, chỉ có lục tiểu thư dám bắt rắn…”
“Quả nhiên là nha đầu tầm thường từ nông thôn đến, chỉ biết những thứ chẳng ra gì.” Triệu Nguyễn hừ một tiếng.
“Phu nhân.” Một nha hoàn xinh đẹp đi tới, cung kính nói: “Phủ Dũng Quan hầu gửi thư giục Thế tử trở về, lúc này ngài ấy đã đến Tùng Hạc Uyển xin từ biệt Công chúa rồi.”
Nha hoàn này là Oánh Nhi mà Chu Thành Bích dẫn về từ phủ Ứng Thiên, nhưng mà Triệu Nguyễn thấy nàng ta trông quá xinh đẹp, sợ nàng ta có lòng quyến rũ mấy thiếu chủ tử nên giữ nàng ta lại hậu viện Mộc Xuân Đường làm công việc quét dọn, ngày thường quản lý rất nghiêm.
“Mẹ, Lâm Huân ca ca sắp đi rồi, làm sao bây giờ?” Chu Thành Bích nắm tay Triệu Nguyễn hỏi.
Triệu Nguyễn cũng nóng vội, hôn sự này còn chưa quyết, sao có thể để hắn trở về như vậy?.