Bệnh Phú Quý

Chương 140: Sánh Vai


Bạn đang đọc Bệnh Phú Quý – Chương 140: Sánh Vai


Quách Quý phi đi qua đi lại trong cung Tuyên Hòa, đến khi nữ quan Thu Diệp chạy vào, thở hồng hộc nói: “Nương nương, cấm quân trong cung đã thay đổi toàn bộ, nô tỳ ngay cả nội cung cũng không ra được.”
Quách Quý phi sửng sốt, định đi ra ngoài, chợt thấy một đội cấm quân vọt vào.

Trong điện lập tức vang lên tiếng kêu sợ hãi của các cung nữ.

Quách Quý phi cố gắng để mình bình tĩnh lại rồi hét lên: “Các ngươi thật to gan, dám tự tiện xông vào cung Tuyên Hòa!”
Vị thống lĩnh dẫn đầu cấm quân kia cười cười, cúi người ôm quyền: “Trong cung xảy ra chuyện, suy xét đến an nguy của nương nương, mạt tướng mang nương nương tới chỗ Hoàng thượng.”
“Các ngươi đã làm gì Hoàng thượng rồi?!” Quách Quý phi lạnh giọng hỏi.

“Nương nương vẫn nên lo cho mình trước đi.” Thống lĩnh kia phất tay một cái, mấy cấm quân tiến lên bắt lấy Quách Quý phi.

Thu Diệp định cản lại, lại bị cấm quân đẩy ngã xuống đất.

“Nương nương!” Thu Diệp kêu lên.

Quách Quý phi quay đầu lại nhìn nàng một cái, đã bị cấm quân mang đi.

Mà bên kia, Chân Tông Hoàng đế vốn đang xem tấu chương, cảm giác được trà lạnh, gọi Đồng Ngọc.

Một tiểu thái giám chạy vào nói: “Đồng Ngọc công công có việc ra ngoài rồi.”
Chân Tông cũng không để bụng, sai tiểu thái giám kia đi đổi tách trà nóng tới.

Nào biết tiểu thái giám mới vừa đi đến cửa đại điện đã thấy mấy chục cấm quân cầm binh khí vọt vào.

Tách trà trong tay hắn rơi xuống đất, “choang” một tiếng vỡ thành vài mảnh.

“Các ngươi, các ngươi muốn làm gì? Nơi này là đại điện, các ngươi…”
Một cấm quân trong số đó dùng kiếm kề vào cổ hắn, hắn không dám nói gì nữa.

Những người còn lại vọt thẳng vào trong đại điện như vào chỗ không người.

Chân Tông ngẩng đầu, lúc nhìn thấy cấm quân vọt vào, sửng sốt một chút, ngay sau đó vỗ bàn hỏi: “Các ngươi làm gì vậy?”
Một người tiến lên, chắp tay nói: “Hoàng thượng.” Lại đúng là nguyên Khu Mật sứ Vương Tán đang bị điều tra.

“Ngươi muốn tạo phản sao?” Chân Tông quát.

Vương Tán lắc đầu: “Thần không muốn tạo phản, chỉ là muốn mời Hoàng thượng dời bước lên thành lầu xem trò hay mà thôi.”
Chân Tông nghiêm mặt không nói lời nào.


Lúc này, mấy cấm quân khác cũng mang Quách Quý phi vào.

Quách Quý phi vừa nhìn thấy Chân Tông, sắc mặt càng trắng thêm, trong mắt đong đầy nước mắt, ngập ngừng nói: “Hoàng thượng…” Bà không mở miệng cầu cứu, chỉ là lắp bắp nhìn Chân Tông.

Chân Tông lấy lại bình tĩnh, nói với Vương Tán: “Ngươi muốn gì cứ nhằm vào trẫm đây, bắt nạt một nữ nhân thì có bản lĩnh gì chứ!”
Vương Tán cười cười, giơ tay, cấm quân lập tức thả Quách Quý phi ra.

Quách Quý phi chạy như bay về phía Chân Tông, thân thể không kìm được phát run.

Bà không nghĩ tới Vương gia lại to gan như vậy, dám trực tiếp mưu phản, bức vua thoái vị.

Hiện tại bà và Hoàng đế như hai con cá nằm trên thớt, mặc người xâu xé.

Chỉ mong tin tức Thu Diệp để lộ ra kia có thể khiến bọn họ có chút cảnh giác.

Ngày đó Thu Diệp âm thầm nhìn thấy Hạ Oánh cầm khóa trường mệnh đi, lại không biết có tác dụng gì.

Quách Quý phi cũng không dám tùy tiện chỉ trích người có cùng phẩm giai trong hậu cung là Vương Hiền phi, sai Thu Diệp nghĩ cách lén truyền tin cho hai người định tới phủ Dĩnh Xương là Lục Vân Chiêu hoặc Quách Hiếu Nghiêm.

“Không có việc gì, không có việc gì.” Chân Tông vỗ lưng bà ta, nhìn về phía Vương Tán: “Rốt cuộc là ngươi muốn như thế nào?”
“Mời hai vị dời bước lên lầu.”

Lâm Huân cưỡi ngựa vào Tuyên Đức Môn, cảm giác được đại môn sau lưng chậm rãi đóng lại, mà hai cửa ngách của Quốc Khánh Môn trước mặt đi thông tới điện Quốc Khánh cũng đều đóng chặt.

Hắn siết chặt cương ngựa, chậm rãi quan sát bốn phía xung quanh, tường cao chót vót, trên thành lâu có binh lính mặc áo giáp đứng gác, không khác gì so với ngày thường.

Hắn cao giọng nói: “Đây là ý gì!” Giọng nói vang vọng trong khắp nơi trống rỗng này, nhưng không ai trả lời hắn.

Một lát sau, Vương Tán xuất hiện trên thành lâu, cấm quân xô đẩy Chân Tông và Quách Quý phi đến bên cạnh ông ta.

Chân Tông nhìn xuống một cái đã thấy Lâm Huân một mình cưỡi ngựa đứng đó, ông trừng lớn hai mắt, hỏi Vương Tán: “Nghịch tặc, rốt cuộc ngươi muốn làm gì!”
Vương Tán giơ tay, trên tường thấp hai bên bỗng nhiên xuất hiện mấy chục người cầm cung tiễn, động tác nhất trí nhắm ngay mũi nhọn vào Lâm Huân, kéo căng dây cung.

Ân thanh dây cung được kéo căng khiến không khí chung quanh cũng như ngưng lại theo.

Tật Phong đứng tại chỗ đạp chân vài cái, dường như gặp phải trường hợp giương cung bạt kiếm nên cảm thấy rất bất an.

Lâm Huân trấn an vỗ vỗ nó, ngẩng đầu lên, gió thổi chiếc áo choàng tối màu của hắn tung bay, nhìn như một lá cờ.


Ánh mắt của hắn vừa kiên định lại xa xăm, trên mặt không thấy chút hoảng sợ nào.

Tuy chỉ có một người, sau lưng lại như có khí thế của thiên quân vạn mã, khí thế nuốt chửng núi sông.

Chân Tông nhào tới nắm lấy cổ áo của Vương Tán, đôi tay run rẩy, giọng điệu lại thô nặng: “Ngươi dám giết nó! Ngươi dám giết con trai của trẫm!” Vương Tán cứ để ông túm lấy cổ áo như vậy, bất động như núi: “Tại sao ta lại không dám? Hắn muốn tước đi quyền lợi của ta, đoạt đi vinh hoa phú quý của Vương gia ta, chẳng lẽ ta phải trơ mắt nhìn sao? Trừ hắn ra, ta ủng hộ Tần Vương đăng cơ, như thế có thể đảm bảo một đời vinh hoa!”
Chân Tông lui ra phía sau hai bước, ngón tay run rẩy chỉ vào hắn, bỗng nhiên thân thể cứng đờ, giơ tay che lại ngực, sắp ngã ngửa ra sau.

Quách Quý phi vội vàng đi qua đỡ Chân Tông, Chân Tông run rẩy môi nói không nên lời, nhưng vẫn cố hết sức nhìn xuống dưới thành lâu.

Lúc này, một đội cấm quân mười mấy người bỗng nhiên từ cửa ngách vọt vào, dẫn đầu chính là thống lĩnh cấm quân Mã Hiến.

Hắn vốn bị Lưu Kiệt nhốt trong sở nha, cảm thấy tình huống có gì đó không đúng, sau khi phá cửa ra đã gọi thân tín của mình tới cứu viện.

Mười mấy người này vây chung quanh Lâm Huân, bảo vệ hắn ở trung tâm, cảnh giác đề phòng cung thủ ở hai bên tường thấp.

Hai bên lực lượng cách xa, vẻ mặt bọn họ thấy chết không sờn.

Mã Hiến lớn giọng nói: “Vương Tán, tên nghịch tặc nhà ngươi, dám can đảm mưu hại Yến Vương! Ngươi cũng biết nếu hôm nay Yến Vương chết ở nơi này, ngày mai biên cảnh có khả năng sẽ có người làm phản!”
“Bớt nói nhảm đi, bây giờ ta không quan tâm được nhiều như vậy! Cung thủ chuẩn bị!” Vương Tán hạ lệnh nói.

“Chậm đã!” Lâm Huân hít sâu một hơi, lớn tiếng hỏi cung thủ ở hai bên tường thấp: “Các ngươi đã từng lên chiến trường chưa?!”
Nhóm cung thủ đã chuẩn bị trận địa sẵn sàng đón quân địch, không người trả lời.

Lâm Huân chỉ roi ngựa vào bọn họ nói: “Nếu các ngươi đã từng lên chiến trường, tận mắt nhìn thấy vó ngựa của kẻ địch làm thế nào giẫm nát thổ địa của chúng ta, bá tánh mất đi thân nhân như thế nào, chắc chắn sẽ hổ thẹn vì mũi tên chĩa về phía đồng bào của mình ngày hôm nay! Ngày hôm nay chẳng qua chỉ là chết mấy người chúng ta, không đáng nhắc đến.

Nhưng các ngươi là quân tinh nhuệ, là tường rào bảo vệ quốc gia này.

Hôm nay, có người có thể sai sử các ngươi giết ta, ngày mai lại sẽ có người khác sai các ngươi giết người, chẳng lẽ các ngươi không có suy nghĩ của chính mình, có tín ngưỡng của chính mình, vĩnh viễn làm một công cụ giết người sao!”
Trận thế ban đầu của nhóm cung thủ bắt đầu rời rạc, tốp năm tốp ba nhìn nhau, trên mặt bắt đầu xuất hiện nét hổ thẹn.

“Các ngươi đang làm gì, tất cả nhắm chuẩn hắn cho ta!” Trên thành lâu, Vương Tán quát lớn nói.

Lâm Huân nhảy xuống ngựa, Mã Hiến giơ tay định cản, Lâm Huân lại vỗ vỗ bờ vai của hắn, đi về phía tường thấp phía đông, tiếp tục nói: “Đại trượng phu, lưu sự nhiệt huyết lại chiến trường, dù có hy sinh tính mạng cũng không tiếc! Lâm Huân ta, từ lúc còn thiếu thời đã tham gia hơn mười chiến dịch, có trận nào không phải là trở thành tấm gương cho binh sĩ? Ta cũng không sợ chết, ta cảm thấy vì bảo vệ tổ quốc mà chết, đó là quang vinh! Các tướng sĩ, chẳng lẽ các ngươi không có tâm huyết sao! Các ngươi cam nguyện trở thành một công cụ cho đấu tranh chính trị, bị cuốn vào cuộc chém giết không hề có ý nghĩa này, vi phạm ước nguyện ban sơ khi các ngươi nhập ngũ sao! Các ngươi, là nguyện chết vì nước, làm một người anh hùng! Hay là nguyện vì phản tặc mà giết chúng ta, chờ đợi những người yêu nước giương cờ khởi nghĩa, nước mất nhà tan!”
Giọng của hắn vang vọng đầy tính giác ngộ, như rót đầy nhiệt huyết vào cơ thể, cung thủ trên hai bên tường thấp đã bắt đầu ồn ào, quân tâm đại loạn.

Quách Quý phi đứng trên thành lâu nhìn nam nhân vĩ ngạn kia vung tay, nhất hô bách ứng.


Đến giờ phút này, bà mới thấy được phong thái trên chiến trường của hắn.

Thái Tử, Tấn Vương, Tần Vương, không người nào có thể sánh bằng với hắn.

Hắn không thể nghi ngờ chính là một đấng nam nhi đầu đội trời chân đạp đất.

“Đây là Yến Vương đó, là chiến thần hộ quốc của chúng ta, quê quán của ta chính là do ngài ấy bảo vệ, chúng ta không thể làm như vậy!”
“Đúng vậy, chúng ta không thể làm như vậy, chúng ta không nên giết hại lẫn nhau! Vũ khí của chúng ta là dùng để đối phó với quân địch!”
“Các huynh đệ, chúng ta không thể trợ nối giáo cho giặc!”
“Buông vũ khí xuống!” Không biết ai gào to một tiếng, “xoạch xoạch”, rất nhiều cung thủ ném cung tiễn xuống, quân tính tan tác.

Cấm quân trên thành lâu cũng đang nghị luận sôi nổi, ánh mắt không ủng hộ dừng trên người Vương Tán.

Vương Tán không nghĩ tới Lâm Huân vậy mà lại có thể không chiến mà thắng, trong lòng dâng lên sự sợ hãi.

Cuối cùng ông ta vẫn xem thường nam nhân này.

Ông ta xoay người muốn đi, lại nhìn thấy Vương Hiền phi đã lên thành lâu không biết từ khi nào, bên người có Lưu Kiệt đi theo.

Vương Hiền phi trừng mắt nhìn huynh trưởng của mình một cái, mắng: “Chuyện tới hiện giờ, huynh đã không có đường lui nữa rồi! Trốn, huynh có thể chạy trốn tới nơi nào chứ!”
Vương Tán cứng đờ tại chỗ.

Vương Hiền phi quay đầu lại, hô lên: “Dẫn người lên!”
Hạ Oánh áp giải một nữ nhân bị trói đến bên cạnh lan can.

Nữ nhân kia tóc tai hỗn loạn, nhưng nàng ta ăn mặc rất giống đồ của Khởi La.

Lâm Huân bước nhanh lên trước một bước, Vương Hiền phi đã lớn tiếng nói: “Lâm Huân, ngươi luôn mồm đại nhân đại nghĩa.

Thế thì bổn cung hỏi ngươi, giữa nữ nhân này và phụ hoàng ngươi, ngươi chọn cứu người nào?”
Trong thời gian ngắn như vậy, Vương Hiền phi căn bản chưa kịp hỏi Thẩm Oánh, không hề biết nàng ta đã nói thật với Khởi La.

Chẳng qua Vương Hiền phi nghe nói Lâm Huân mê hoặc nhân tâm trước Đại Khánh Môn, Vương Tán sắp bị áp đảo, cho nên tùy tiện kéo một người giả mạo Khởi La tới khiến Lâm Huân bị hỗn loạn.

Bà ta đang đánh cược rằng Lâm Huân sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ trong tình huống hắn chưa biết rõ người này có phải Khởi La thật hay không.

Quả nhiên Lâm Huân không nói chuyện nữa.

Ánh mắt của hắn dán chặt vào người đang đứng cạnh lan can kia, trái tim thắt lại từng chút một.

Nếu như là bản thân hắn, hắn không hề sợ chết.

Nhưng hắn không muốn nàng phải chịu chút tổn thương nào.


Nàng vì hắn mà trải qua sinh tử, bị hủy dung mạo, là hắn nhất quyết muốn mang nàng về, không thể bảo vệ tốt cho nàng, chuyện này còn khó chịu hơn so với việc hắn chết.

“Sao nào, đau lòng rồi sao? Ngươi một mình đi tới dưới thành lâu đi.” Vương Hiền phi cười nói.

“Vương gia, tuyệt đối không thể đi! Đây có lẽ là một cái bẫy!” Mã Hiến khuyên nhủ.

Vương Hiền phi nhìn Hạ Oánh một cái, Hạ Oánh ấn nửa người của người kia ra ngoài lan can.

Mà Lâm Huân đã sải bước tới dưới thành lâu không hề do dự.

Vương Hiền phi nhìn hắn chậm rãi đến gần, môi nở một nụ cười đắc thắng, mà cung tên trong tay Lưu Kiệt nấp sau vách tường đã nhắm thẳng Lâm Huân.

Trong phạm vi tầm bắn này, hắn chắc chắn có thể một tiễn đâm thủng ngực Lâm Huân, không để cho hắn có cơ hội sống.

Ngay khi Lưu Kiệt chuẩn bị thả tay bắn tên, một mũi tên bất ngờ xuyên qua không trung từ bức tường thấp ở phía đông, bắn thẳng vào vai phải của Lưu Kiệt một cách vừa nhanh vừa chuẩn.

Lưu Kiệt đau đớn hét lên, lùi lại phía sau một bước, cung tên trong tay rơi xuống đất.

Mọi người nhìn về phía bức tường thấp, thấy Hoắc Nhiên bình tĩnh rút cung trả lại cho cung thủ bên cạnh.

Vương Hiền phi híp mắt, đang định nói thì một giọng nói từ phía Tuyên Đức Môn truyền đến: “Mẫu phi, mẫu phi, cứu con với!”
Tuyên Đức Môn mở ra một khe nhỏ, Tần Vương Triệu Tiêu bị bắt làm con tin, chậm rãi tiến vào trong tầm mắt của mọi người.

Mà người bắt cóc hắn kia lại chính là thống lĩnh thị vệ Huyền Ẩn bên người Lăng Vương Triệu Sâm.

Lăng Vương và Lục Vân Chiêu đi theo phía sau, ở cuối cùng còn có một người mặc áo giáp.

Quách Quý phi thở phào nhẹ nhõm, Lục Vân Chiêu tới, đó là đã thu được tin tức Hạ Oánh truyền lại.

Nếu không lúc này bọn họ đã trên đường tới phủ Dĩnh Xương rồi.

“Các ngươi cho rằng dùng Tần Vương là có thể kiềm chế ta? Ngây thơ, nực cười!” Lời nói lạnh băng thốt ra từ trong miệng Vương Hiền phi, bà ta phất tay áo đánh mắt sang hướng khác, làm như không thấy được Triệu Tiêu.

Triệu Tiêu nhìn bà ta với ánh mắt khó tin: “Mẫu phi, người thật sự không hề quan tâm con một chút nào sao?”
Vương Hiền phi không nói lời nào, Triệu Tiêu cúi đầu cười hai tiếng, bi thương trào ra từ trong lòng.

Lục Vân Chiêu chỉ vào người trên thành lâu rồi nói với Lâm Huân: “Yến Vương đừng bị mắc mưu, người kia không phải Khởi La! Tất cả đều là âm mưu của Vương Hiền phi!”
Lâm Huân vừa mới bước lên đã cảm giác được người kia có gì đó không đúng, nhưng bởi vì không dám chắc, vẫn liều mạng tiến lên mấy bước.

Lúc này nghe thấy Lục Vân Chiêu nói như vậy, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống, hắn vội vàng lùi lại.

Người mặc giáp kia đi tới phía dưới thành lâu, ngẩng đầu nhìn Vương Hiền phi đứng bên trên, giọng nói mang theo vô vàn thương tiếc: “Xuân Cẩm, ngươi đừng mắc thêm lỗi lầm nữa.”
Vương Hiền phi nghe được khuê danh đã lâu không có người gọi kia, ngây người một lát, sau đó khịt mũi coi thường: “Chu Hải Sinh, ngươi coi mình là thứ gì! Cút ngay!”
Phụ Quốc công duỗi tay đè trán lại lắc đầu, rốt cuộc cuồng loạn kêu lên: “Ngươi sai rồi, ngươi thật sự sai rồi! Người năm đó không phải Lâm Dương, mà là ta!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.