Bạn đang đọc Bệnh Phú Quý – Chương 1
Đây là tháng chạp năm nàng mười sáu tuổi, cách năm mới rất gần.
Nàng ở nơi cách rất xa quê hương này, chuẩn bị kết thúc tính mạng của mình.
Gió lạnh mãnh liệt thổi vào cơ thể tr4n trụi của nàng, làn da lộ ra ngoài đau đớn tê cóng.
Tóc đen tung bay, vết xanh tím trên cổ còn có thể thấy lờ mờ.
Nàng đi về phía trước một bước, đá dưới chân dồn dập lăn xuống, vách núi sâu không thấy đáy, nước mắt cuộn trào mãnh liệt không dứt.
Bởi vì một vụ án lớn khiến phụ thân làm Huyện lệnh của nàng bị bắt đi.
Nàng chạy tới cầu xin người kia, dùng hết tất cả mọi cách rồi mà hắn vẫn không chịu ra tay cứu phụ thân.
Nàng tới bước đường cùng, trơ mắt nhìn phụ thân bị chém đầu máu bắn ba thước lụa trắng ở giữa phố xá sầm uất.
Sau đó, cả nhà bị xử lưu đày.
Trên đường lưu đày, kế mẫu nàng chụp thuốc mê nàng đưa lên giường thủ lĩnh quan sai háo sắc để cầu xin được mời đại phu xem bệnh cho con trai ruột…!
Đời này nàng chẳng còn dũng khí sống tiếp.
Không bằng mang theo đau khổ và thù hận này ngã xuống địa ngục thôi.
…!
Nàng bị người ta lay khẽ, có người không ngừng kêu gọi ở bên tai.
Nàng từ từ mở mắt, lọt vào tầm mắt là một phu nhân ăn mặc lộng lẫy, bộ trang sức bằng vàng nạm trân châu, áo ngoài bằng vải thanh la nhũ vàng rực rỡ, váy dài thêu hoa văn chim tước.
Viền mắt vị phu nhân kia vốn ửng đỏ, ôm nguc, thấy nàng mở mắt thì ôm nàng vào nguc: “Giảo Giảo, tâm can bảo bối của mẹ, con tỉnh lại rồi! Từ ma ma, mau đi gọi đại phu đến đây!”
Một bà tử vội vàng vâng dạ đi ra ngoài.
Nàng hoảng hốt nghi hoặc giơ tay mình lên, vừa trắng vừa mềm như trẻ con vậy.
Chuyện gì xảy ra vậy? Không phải nàng nhảy xuống núi rồi ư?
Nàng bị phu nhân ôm vào trong nguc vừa hôn vừa xoa, nhìn cảnh vật trong phòng qua đầu vai phu nhân.
Bàn gỗ đàn hương, bên trên bày lư hương ba chân làm bằng sứ màu trắng xanh quý giá, trên bàn trang điểm chạm khắc tinh xảo có gương đồng rất lớn, trong gương phản chiếu một vị phu nhân đang bế một bé gái ba bốn tuổi.
Bé gái có đôi mắt to và sáng, làn da trắng trẻo vừa mềm mại vừa mịn màng.
Nàng là cô bé ấy?
Trong phòng có tám nha hoàn đang quỳ, bên cạnh còn có một đại nha hoàn địa vị cao hơn đang đứng, mọi người đều có dáng vẻ vui đến phát khóc.
Nha hoàn đang đứng có gương mặt trứng ngỗng, ngũ quan tinh xảo, mặc đoản y[*] thêu hoa mai màu hồng phấn, váy dài màu trắng xanh nhạt.
Nàng ta tiến lên phía trước nói: “Phu nhân, sợ là tiểu thư đói bụng rồi.
Nô tỳ đi chuẩn bị ít thức ăn nhé?”
[*] Trang phục có vạt áo ngắn, bình dân cổ đại thường dùng.
Vị phu nhân kia vội vàng lau nước mắt: “Đúng vậy! Vẫn là Ngọc Trâm suy nghĩ chu đáo.”
Nàng kinh ngạc ngẩn người, mãi tới khi một nam tử trông có vẻ là đại phu tiến vào bắt mạch xong nói: “Chúc mừng phu nhân, tiểu thư thật sự là phúc đức sâu dày! Đã hết sốt, không còn gì đáng lo!” Phu nhân nghe xong thở phào nhẹ nhõm, mọi người trong phòng đều vui vẻ.
Nha hoàn tên Ngọc Trâm dẫn người bưng một bát cháo trắng và mấy đĩa thức ăn lên rồi mời nàng xuống giường ăn.
Sao lại thanh đạm như thế? Nàng muốn ăn gà hoàng kim, ngọc quán phế[*], bánh thần tiên phú quý, ngọc lang[*], đậu hũ Đông Pha,…!Nếu nằm mơ, chẳng lẽ chẳng phải nên mơ tới những thứ này à?
[*] Ngọc quán phế: Trộn sáu nguyên liệu cuộn thành nem (Bột mì, bột rán, mè, hạt thông, quả óc chó, thì là), hấp chín trong nồi, cắt miếng vừa ăn.
Rất đẹp.
[*] Ngọc lang: Một món rau trộn từ xà lách, rau diếp.
Nàng ngơ ngác ăn cơm, phu nhân ngồi bên cạnh nàng, nhìn nàng ăn rất nhanh thì không khỏi khuyên nhủ: “Giảo Giảo, con ăn từ từ thôi.”
Lúc này, ngoài cửa có người bẩm báo: “Phu nhân, lão gia đã về rồi.”
Trên mặt phu nhân kia nở nụ cười, căn dặn bà tử: “Từ ma ma, trông tiểu thư ăn cơm.
Ta đi đón lão gia.”
Từ ma ma vâng lời, vị phu nhân kia dẫn mấy nha hoàn ra ngoài.
Nàng ăn no rồi, ý thức được phải biết rõ chuyện gì xảy ra trước nên hỏi Từ ma ma: “Ta là ai? Đây là đâu?”
Từ ma ma sững sờ khi nghe nàng hỏi, lo lắng đưa tay sờ trán nàng: “Chẳng lẽ tiểu thư sốt tới mức hồ đồ rồi?”
“Mau nói cho ta biết đi!” Nàng kiên trì.
Từ ma ma không dám không nghe, vẻ mặt rầu rĩ nói: “Ngài tên Chu Khởi La, là con gái của Tri phủ lão gia phủ Ứng Thiên…!Có nhớ ra chưa?”
Phủ Ứng Thiên – Nam Kinh? Huyện Hạ Ấp do phụ thân quản lý là khu trực thuộc phủ Ứng Thiên.
Chẳng lẽ đây là trùng hợp? Nàng nhìn thấy trên bàn gỗ đàn hương để một quyển sách đóng chỉ[*], trang bìa viết hai chữ “Lịch pháp”.
Nàng nhảy xuống giường vội vã lật ra, trên trang tên sách in Hiến Tông Hoàng đế Hồng Phong năm thứ hai mươi lăm…!Đây rõ ràng trước khi nàng sinh ra mười năm!
[*] Một cách đóng sách truyền thống của Trung Quốc, sợi chỉ lộ rõ ra ngoài bìa.
Đây không phải mơ! Nàng véo mạnh mình một cái, đau đớn kêu úi một tiếng.
Từ ma ma vội vàng qua kiểm tra, sờ cánh tay nhỏ nhắn mềm mại của nàng: “Tiểu tổ tông ơi, ngài làm gì vậy?”
Nàng cố gắng làm mình bình tĩnh lại, suy nghĩ rõ ràng hơn.
Trước đây không lâu nàng nhảy xuống sườn núi, hẳn là ch3t rồi nhưng lại sống lại trên người tiểu cô nương tên Chu Khởi La này, hơn nữa còn trở về hai mươi sáu năm trước! Bây giờ nàng đã là Chu Khởi La rồi.
Chuyện xảy ra quá bất ngờ, nàng ôm đầu gối ngồi ngẩn người ở trên giường.
Hoàn cảnh lạ lẫm, không biết thân phận, còn trùng sinh một cách khó tin.
Nàng cần thời gian bình tĩnh lại.
Rèm châu trên cửa lay động, một nam nhân tuấn tú mặc trường bào cổ rộng tay hẹp đi đến, khoảng ba mươi tuổi, khí chất ôn hòa nhã nhặn.
Phu nhân vừa rồi theo sau ông, nha hoàn bà tử đều cung kính hành lễ, đồng thanh hô: “Lão gia!”
Nam nhân đi đến trước mặt Khởi La, cúi người bế nàng lên, ôn hòa nói: “Giảo Giảo của chúng ta tỉnh lại rồi! Nào, gọi cha đi.”
Nàng nhìn qua nam nhân trước mặt, cảm thấy vẻ yêu thương lộ ra từ giữa lông mày ông giống như phụ thân kiếp trước.
Nếu như phụ thân không ch3t, cả nhà không bị lưu đày thì bây giờ nàng đang ở trong nhà thêu thùa chờ gả, tất cả chỉ mới bắt đầu.
Nàng ch3t vào năm mười sáu, vào lúc đẹp đẽ nhất cuộc đời… Nàng bỗng nhiên muốn khóc, mếu máo rồi giọt nước mắt đã treo trên khóe mắt.
“Con bé này, sao vậy?” Nam nhân sờ đầu của nàng, nghi hoặc nhìn phu nhân.
“Quan nhân, Giảo Giảo vừa tỉnh, còn chưa tỉnh táo!” Phu nhân bế Khởi La đặt lên giường rồi đắp chăn kín cho nàng: “Giảo Giảo đừng sợ, mẹ ở chỗ này với con.”
Nam nhân bị gạt sang một bên một cách rất tự nhiên, chỉ có thể thở dài.
Sức khỏe Khởi La ngày càng tốt hơn, rốt cuộc nàng cũng bình tĩnh lại, chấp nhận thân phận hoàn toàn mới.
Nếu ông trời cho cơ hội, không lý do gì nàng không quý trọng.
Hơn nữa, Chu gia mà nàng trùng sinh vào quả thật xem như danh môn vọng tộc.
Tổ phụ của nàng Tĩnh Quốc công Chu Mục cưới muội muội ruột của Hoàng đế là Chiêu Khánh Trưởng Công chúa, sinh hạ hai con trai.
Phụ thân của Khởi La là con trai út, tên Chu Minh Ngọc, nhậm chức Tri phủ của phủ Ứng Thiên.
Thê tử của Chu Minh Ngọc là con gái của Tham Tri Chính sự Quách Tùng Lâm – Quách Nhã Tâm, cũng là mẫu thân của Khởi La.
Hai người bọn họ phu thê tình thâm, thậm chí Chu Minh Ngọc thủ thân như ngọc vì Quách Nhã Tâm, bên cạnh không có thiếp thất, ngay cả một nha hoàn thông phòng cũng không có.
Chu Mục đã qua đời từ mấy năm trước, hiện tại Tĩnh Quốc công là ca ca của Chu Minh Ngọc – Chu Minh Kỳ ở trong kinh thành.
Bởi vì vài chuyện cũ nên hai huynh đệ phân nhà từ lâu.
Mỗi ngày ngoại trừ ăn cơm uống thuốc đúng giờ, hoạt động cơ thể một chút ra thì Khởi La đều nằm ở trên giường nghỉ ngơi, rất ít nói chuyện.
Nàng vừa nhắm mắt là lại nghĩ tới chuyện kiếp trước, ánh mắt đoạn tuyệt của người kia và thủ lĩnh quan sai làm nhục nàng, nàng sợ tới mức hàng đêm rất khó ngủ yên.
Đêm hôm ấy, Quách Nhã Tâm thấy con gái ngủ say hiếm thấy nên lặng lẽ ra khỏi phòng, căn dặn nha hoàn bà tử trông nom.
Bà xuống phòng bếp tự mình làm chút điểm tâm rồi mang tới nơi ở của Chu Minh Ngọc.
Chu Minh Ngọc bị lạnh nhạt nhiều ngày cố ý giả vờ không vui: “Phu nhân vứt bỏ vi phu tận chân trời vì chăm sóc Giảo Giảo rồi!”
“Làm gì có ai ghen với con gái của mình chứ? Giảo Giảo khỏe lên, chàng không vui à?” Quách Nhã Tâm cúi người ôm cổ Chu Minh Ngọc, cúi đầu hôn ông.
Chu Minh Ngọc bị bà trêu tới nỗi cơ thể nóng lên, ôm ngược bà vào nguc, quần áo bị c0i ra rất nhanh, vai lộ ra ngoài, diêm dúa không gì sánh được.
Cây trâm bạc nạm hồng ngọc hình đóa hoa trên búi tóc Quách Nhã Tâm gần như sắp rơi xuống, bà giơ tay che miệng, ánh mắt nũng nịu.
Màu mắt Chu Minh Ngọc thẫm lại, bế thê tử từ chỗ ngồi lên đi thẳng đến giường.
Trong màn điên loan đảo phượng [*], tất nhiên là một đêm phong lưu.
[*] So sánh cảnh nam nữ ho4n ái.
Lúc hừng đông, Chu Minh Ngọc tỉnh trước, hôn kiều thê còn đang ngủ say một cái rồi ra khỏi màn bảo nha hoàn tiến vào hầu hạ thay quần áo.
Đêm qua ông giày vò hơi quá, chỉ sợ hôm nay bà không đứng dậy nổi.
Lúc này, Ngọc Trâm cầm một phong thư đi vào, nói nhỏ: “Lão gia, trong kinh gửi thư.”.