Bệnh Nhân Tâm Thần Sướng Hơn Nhiều

Chương 8: Tôi ngẩng đầu, nở nụ cười, “Là anh a.” .


Thực ra tôi chưa bao giờ nghĩ rằng tôi sẽ tiến tới với Thẩm Kính Bỉnh.

Không phải tôi không dám, cũng không phải tôi ghét bỏ hắn, mà là tôi suy nghĩ thực tế hơn những người khác.

Điều đó không có nghĩa là tôi không động tâm, không có nghĩa là tôi không yêu hắn.

Có lẽ bắt đầu từ ngày đó, tôi đã yêu hắn, yêu trong run sợ, lo lắng đến tái mét mặt mày.

Tôi biết trong thời khắc nguy hiểm, a-đrê-na-lin trong máu tăng vọt, tạo nên ảo giác tình yêu, tôi là bác sĩ, tôi biết.

Nhưng thời gian trôi qua lâu như vậy, loại tâm tình này vẫn không biến mất, tôi cuối cùng cũng nhận ra mọi việc bắt đầu không theo quỹ đạo.

Nhưng Thẩm Kính Bỉnh là bệnh nhân của tôi, tôi là bác sĩ, đây là thiên chức.

Tôi biết rất rõ ràng, sẽ có một ngày hắn hoàn toàn khỏi bệnh.

Từ khi giúp hắn hiểu đúng định nghĩa về nấm, một ít ý nghĩ của hắn tựa hồ bắt đầu đi đúng đường ray với người thường, cũng rất ít nói nhưng điều vượt qua phạm vi ngôn luận thường thức.

Tuy rằng ý thức còn hỗn loạn, nhưng chắc chắn hắn sẽ khỏi hẳn. Trong khi đó, tôi lại càng ngày càng khó giải thích được tâm tình xuống dốc của mình.

Tôi không phải kẻ tinh thần biến thái, sẽ không vì hắn tốt lên mà cảm thấy khổ sở, nhưng trái tim này, chưa bao giờ nghe lời tôi.

Bất kể là lúc tôi yêu hắn, hay hiện tại.


Tôi cũng muốn cùng Tiểu Hắc tâm sự về việc này, dù sao Tiểu Hắc cũng coi như là anh em thân thiết của tôi, nhưng hôm nay tâm tình người anh em của tôi rõ ràng rất kém.

Không, là phi thường kém.

Tôi dùng bút máy trên bàn chọc chọc cánh tay ủ rũ của hắn, “Nhá, trang tình thánh đâu rồi?”

Không biết lời nói của tôi có chỗ nào đâm trúng hắn, hắn lập tức đứng dậy, liếc tôi một cái, “Nói vớ vẩn cái gì đấy?!”

Hắc, tôi nở nụ cười, “Cậu kích động cái gì, chọc vào tim đen của cậu à?”

Tiểu Hắc nhìn tôi nửa ngày, lại nằm úp sấp xuống, “Hôm nay là sinh nhật tôi.”

“Sinh nhật vẫn buồn?”

“Anh không hiểu, ” Tiểu Hắc liếc tôi, “Tôi, ai ~~”

Thấy hắn muốn nói lại thôi, tôi mau chóng tới dụ hắn, hắn mới chậm rãi nói với tôi.

Tôi cuối cùng cũng hiểu tại sao khổ sở, nếu là tôi, tôi cũng không vui.

Tiểu Hắc không có ba, khi mẹ hắn sinh hắn, chảy máu quá nhiều mà chết, hắn triệt để thành một người tiêu dao tự tại, mỗi lần đến sinh nhật đều lẻ loi một mình, nghĩ đến mẹ, khó tránh khỏi có chút thương cảm.

Sau đó, hắn gặp một người, người này cùng hắn trải qua mỗi lần sinh nhật, sau đó nữa, người ấy âm thầm rời bỏ hắn, hắn lại biến thành kẻ lẻ loi một mình.

Nếu không ở lại thì đừng xuất hiện, lướt qua càng khiến người ta khó chịu.

Tôi cúi đầu nhìn Tiểu Hắc ủ rũ, thử thăm dò hỏi, “Là chủ nhiệm?”

Tiểu Hắc có vẻ biết trước tôi sẽ đoán được, không thừa nhận, cũng không phủ nhận, nặng nề thở dài một hơi, “Tình yêu a, đều là vô nghĩa, phải giải sầu —— ”

Nói xong, hắn hào khí vạn trượng từ dưới đáy bàn lấy ra một túi bia.

Tôi ngạc nhiên, “Cậu làm sao đưa được vào đây?”

“Không được đưa vào, ông đây lén lút tàng trữ.” Tiểu Hắc hào khí bày lon bia trên bàn, ném cho tôi một lon, “Đến, không say không về!”

Trong mắt tôi, Tiểu Hắc như người anh hùng lòe lòe toả sáng.

Nếu như sau khi say hắn không khóc ròng ròng ôm cổ tôi lắc qua lắc lại thì càng giống hơn.

“Anh nói, tại sao?” Tiểu Hắc một bên rầm rì một bên chỉ vào bản thân, “Mặt tôi không đẹp?”


Tôi nấc bia, híp mắt nhìn hắn, cười nói, “Đẹp lắm đẹp lắm.”

Bình tĩnh xem xét thì Tiểu Hắc ngoại trừ mặt hơi đen, lớn lên cũng tạm được, tôi muốn an ủi hắn, “Rất dễ nhìn!”

“Đánh rắm!” Tiểu Hắc vừa cười vừa lớn tiếng phản bác tôi, như người điên.

Tình huống của tôi cũng không tốt hơn hắn bao nhiêu, mơ mơ màng màng nhìn thấy có một người đi lại đây, tôi cười hắc hắc, nỗ lực trợn to mắt mới thấy rõ người tới.

“Ha, chủ nhiệm!”

Chủ nhiệm đan tay sau lưng, nghiêm túc nhìn chúng tôi dây dưa không rõ trên ghế sa lon, “Hết giờ làm rồi, hai người ở đây làm gì vậy?”

“Uống bia.” Tôi quơ quơ lon bia trong tay, “Uống không?”

Miệng Tiểu Hắc bừa bãi nói gì đó, đập lên tay tôi, “Sặc chết rồi!”

Bên trong lon bia còn chút bia, vừa vặn hất xuống quần hắn. Tiểu Hắc hùng hùng hổ hổ chuẩn bị kéo phép mơ tuya xuống.

Chủ nhiệm nhanh tay lẹ mắt đè tay hắn lại, Tiểu Hắc không vui, rầm rì nói gì đó.

Chủ nhiệm cười khổ kéo hắn lên, ôm vào trong ngực, như là dỗ đứa nhỏ vỗ lưng Tiểu Hắc, “Ngoan ngoan, tôi không làm khó em.”

Tôi ở bên cạnh cười hì hì, cho dù có bảy phần mơ hồ, ba phần lý trí vẫn giúp tôi nhìn rõ mặt của chủ nhiệm đang chậm rãi nở nụ cười.

Hắn nghiêm túc, tuy rằng tôi không biết trước kia hai người ràng buộc nhau thế nào, nhưng lúc này hắn rất nghiêm túc.

Tôi nhìn chủ nhiệm mềm giọng dụ dỗ Tiểu Hắc không an phận trong lồng ngực, khuôn mặt dễ nhìn mang theo ý cười mỏng manh, đột nhiên mắt tôi có chút mỏi.


Thật tốt, có một người đối xử tốt với hắn như vậy, thật tốt.

Tiểu Hắc chậm rãi an phận, chủ nhiệm nháy mắt một cái, tựa hồ nghĩ tới điều gì, khóe miệng hiện lên nụ cười không có ý tốt.

“Được, tôi dẫn em đi đổi quần.”

Nói là làm, chuẩn bị đứng dậy dìu Tiểu Hắc lên, còn nói với tôi, “Cậu bây giờ ngồi tạm trên ghế salông một chút đi, lát nữa tôi tìm người đến xem cậu.”

Trực giác cảm thấy tình cảnh Tiểu Hắc không ổn, vội vã kéo lấy tay thõng xuống một bên của Tiểu Hắc.

Chủ nhiệm mặt không thay đổi, cười híp mắt nhìn tôi, “Cậu muốn tăng ca?”

Tiểu Hắc, thật xin lỗi.

Chủ nhiệm rất hài lòng với phản ứng của tôi, gật gật đầu, đỡ Tiểu Hắc nhuyễn thành một bãi bùn nhão rời đi.

Căn phòng lập tức yên tĩnh lại, nhưng cũng không để tôi dễ chịu hơn một chút, chất cồn trong đầu bành trướng, vô cùng đau.

Nửa ngày, một đôi dép lê mềm mại xuất hiện ở trước mắt tôi, còn mang theo đường sọc áo ngủ dễ nhìn.

Tôi ngẩng đầu, nở nụ cười, “Là anh a.”

Ngày thứ 7….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.