Đọc truyện Bệnh Ngược – Chương 35
“Vậy lần này tôi chọn cậu nhé?” Tôi nói.
“Vân Sanh.”
Cậu gọi tên tôi, buông cánh tay ôm siết tôi ra rồi đặt lên tay còn lại của tôi, cậu nói: “Tôi đã không còn tin.”
Chỉ một giây ấy, mắt tôi liền ướt nhòa.
Viền mắt mờ mịt làm mờ đi tầm nhìn Diệp Tàn Sinh lẫn của bản thân tôi rồi…
Cánh tay buông xuống lại bị cậu tóm lấy áp lên mặt mình, không phải áp lên khóe mắt mà là vết sẹo dưới gò má cậu: “Vân Sanh anh biết không? Khi suýt chết trong tay anh trai tôi mới hiểu rõ, rất nhiều thứ phải thật tàn nhẫn thực hiện bằng tất thảy tâm can, mà anh là một ví dụ.”
“Vậy nên lúc ấy tôi ‘làm việc nghĩa chẳng chùn bước’ mà thẳng tay giết Diệp Uân, giết anh trai mình, bởi tôi muốn chiếm được anh, nhưng anh ta lại là thứ gây cản trở.”
Cậu chuyển tay tôi đi, ngậm lấy ngón trỏ của tôi, chỗ cậu liếm là chỗ mà tình nhân đeo nhẫn, nơi ấy cậu đã chuẩn bị tốt vì tôi, vậy mà cuối cùng lại chỉ là gông xiềng, cậu nói: “Thế nên Vân Sanh à, lần này anh không lựa chọn cái khác là bởi anh chỉ có thể chọn tôi.”
Tôi còn tưởng rằng mình sẽ tức giận, mắng cậu đánh cậu giống lúc trước.
Nhưng thực ra tôi rất bình tĩnh, còn bình tĩnh hơn bất kỳ lúc nào.
Tôi nghĩ có lẽ mình đã hỏng rồi.
Tôi trả lời: “Được, nếu cậu đã bày sẵn đường cho tôi, vậy tôi liền vâng theo.”
Cho đến lúc nói xong câu này thì vừa vặn có một thứ nóng hổi lăn xuống từ khóe mắt, chảy qua tai mà tiến vào trong tóc, thấm vào linh hồn, tôi biết, thứ tôi đã từng, đã từng trông mong chỉ còn sót lại Diệp Tàn Sinh.
Chỉ còn sót lại mỗi cậu…
Cậu lấy tay mở hai chân tôi ra, cho dù giờ chúng đã đứt mất một cái thì vẫn chẳng ngăn cản được dục vọng của Diệp Tàn Sinh, huống hồ tôi nghĩ nó đứt như thế thì Tàn Sinh lại chỉ càng thêm hào hứng mà thôi.
“Có thể không làm được không, tôi rất đau.”
Cậu đáp: “Không thể.”
Ngữ điệu không nghe thấy chút thương tiếc, không nghe thấy ý tứ không muốn nào. Cậu chỉ là chiếm lấy thứ cậu nên có.
Tôi dại ra nhìn trần nhà, mặc cậu nhấc đùi đã gần như nhẹ như không của mình lên, sau đó tiến vào trong thân thể tôi, nóng rực cháy bỏng, như một loại hình phạt riêng không ngừng đục khoét lên thần kinh tôi.
Có thứ chất lỏng nóng rực liên tục rớt xuống từ khóe mắt, cuối cùng thì cũng là tôi không cứu được cậu.
Chung quy…
Cái chân hỏng hóc trên giường đung đưa kịch liệt theo người tôi trong bóng tối, cứ như một chi giả làm tôi nổi cơn buồn nôn, một chân khác bị cậu gác lên đầu vai, ưỡn thẳng eo cử động ra ra vào vào trong cơ thể tôi.
Tôi cứ như thế nằm nghiêng ngơ ngác nhìn rèm cửa sổ đen chính diện với mình, tôi biết đằng sau cái rèm cửa màu đen ấy là cửa sổ, tôi cố gắng tìm dù chỉ một chút khe hở trên ấy, nhưng không có, một chút cũng không có, không có ánh mặt trời hắt vào, chỉ có vết lốm đốm to lớn của hai cánh cửa sổ in phía trên…
Tôi khẽ quay đầu, gương mặt ẩm ướt mồ hôi nhìn bốn phía, cũng chỉ có ngọn đèn trên đầu giường hiện ra ánh sáng âm u làm tôi sợ, tôi sợ nó bất chợt tắt đi, rồi sau đó chỉ còn lại một mình tôi cất bước trong bóng tối.
Hắc ám bốn phía trong nháy mắt chuyển động, rồi điên cuồng tuôn đến chỗ tôi, có chiều hướng triệt để tháo gỡ xương cốt của tôi nuốt vào bụng.
Đau đớn trên cơ thể nối tiếp nhau như sóng dâng trào, tôi sợ hãi ngẩng đầu nhìn Diệp Tàn Sinh vẫn đang dày vò mình…
Rồi tôi bật khóc thành tiếng…
Tôi không biết mình lấy sức mạnh từ nơi nào mà điên cuồng lùi về sau, tôi rất sợ, cậu dừng động tác lại, thứ kia trượt ra khỏi cơ thể tôi, vẫn đang thủ thế chờ đợi.
Nhìn cậu đến gần, tôi cầm lấy vật xung quanh, cuộn che người mình lại.
“Diệp Tàn Sinh, không, không muốn, tôi thật sự không muốn….”
“Cậu bỏ qua cho tôi đi, bỏ qua cho tôi đi, van cậu…”
Giọng nói nghẹn ngào cùng với tiếng thở dốc nặng nhọc, giấy phút ấy tôi hoàn toàn tan vỡ…
Diệp Tàn Sinh không quan tâm đến sự kinh hoảng tan vỡ của tôi, cậu đè tay chân tôi lại, cầm cái vật bướng bỉnh thủ thế chờ đợi kia một lần nữa vùi vào người tôi, còn tôi lại như bị bỏng mà điên cuồng rít gào.
Chân trái bên trên liên tục đung đưa, rồi chảy máu…
Máu bắn lên trên mặt tôi, giống y hệt với buổi tối ngày hôm ấy, thần kinh tôi bắt đầu căng thẳng, nhìn chân trái trên đỉnh đầu, tôi thấy băng vải đã dần buông lỏng, dần chảy máu ra ngoài, rồi da thịt bên trong bắt đầu thối rữa…
Bọn chúng đang điên cuồng héo tàn…
Bọn chúng đang khóc than ai oán vì tính mạng của tôi, một lần nữa cơn đau kéo đến bao phủ…
Nước mắt hòa với máu đỏ tươi bị Diệp Tàn Sinh liếm đi, tôi trợn to mắt từ rít gào chuyển thành yên tĩnh, đến mức không hề có một tiếng động.
Đêm đó cậu ôm tôi, khóa tôi lại giam cầm tôi.
Đêm đó tôi mở mắt đến hừng đông.
Ngày hôm sau, Diệp Tàn Sinh hôn lên khóe miệng khô nứt của tôi nói: “Vân Sanh, chào buổi sáng.”
Tôi không lên tiếng, chỉ ngây ngốc nhìn cậu.
Cậu xoay mặt tôi đối điện với cậu, lại nói: “Vân Sanh, nói chào buổi sáng với em.”
“…”
“Vân Sanh, nói chào buổi sáng với em.”
“…”
“Vân Sanh, nói chào buổi sáng với em.”
“…”
Sau đấy cậu nổi giận, rất tức giận, phẫn nộ lắc lắc người tôi, còn tôi vẫn lẳng lặng nhìn cậu.
Sau đấy cậu đánh tôi, một tiếng chát rất vang dội hạ cánh trên mặt tôi, cậu nói, “Trả lời em đi!”
Tôi biết cậu đánh tôi, bởi vì rất đau, bởi vì tôi nếm thấy mùi máu tươi.
Sau đấy của sau đấy, Tây Ngạn đến.
Tôi nghe thấy hắn nói: “Cậu chủ, Vân Sanh anh ấy điên rồi…”
Tôi thấy Diệp Tàn Sinh vung một đấm về phía Tây Ngạn, ngày ấy tôi lại khóc…
“Anh ấy sẽ điên à? Làm sao có thể, làm sao có thể!”
Diệp Tàn Sinh cầm lấy vai tôi lắc lắc người tôi, đôi mắt gần như bệnh trạng gắt gao nhìn tôi, cậu không tin một người vẫn luôn giãy dụa như tôi sẽ phát điên.
Tây Ngạn đứng dậy, trầm mặc lau máu tươi nơi khóe miệng.
Mắt tôi nhìn về phía Tây Ngạn, tôi không hiểu tại sao hắn lại muốn nói dối… thay tôi…
Tôi biết, biết rõ mình rất tỉnh táo, mình không hề phát điên.
Tôi chẳng qua là có một chút khổ sở, có một chút mệt mỏi mà thôi…
Tây Ngạn đối diện thu dọn lại mấy thứ rải rác, trông hắn có phần tiều tụy, đôi mắt dùng dư quang nhẹ liếc qua tôi, ẩn trong đó là thâm ý an ủi không rõ.
“Vân Sanh, em là ai?” Giọng nói hơi lộ vẻ xúc động.
Tôi thu hồi tầm mắt, nhìn về con người đang tóm chắt lấy bả vai mình.
Tóc đen mắt đen, ngoại hình xinh đẹp như thế cũng chỉ có ở Diệp Tàn Sinh của tôi, thế nhưng tôi không mở miệng, bởi trong một khoảnh khắc Phương Vân Sanh đã phát điên rồi, bị Diệp Tàn Sinh bức điên rồi.
“Trả lời em! Em là ai!!”
“…”
Tình cảm trong con ngươi của cậu đến cùng là phẫn nộ hay đau lòng vậy, tôi không biết.
Tôi với cậu cứ lặng lẽ nhìn nhau như thế, tôi gần như có thể nhìn thấy bản thân trong con ngươi của cậu, tiều tụy, trắng bệch rất giống một du hồn bị nhốt giam cầm tù trong căn phòng hắc ám này…
Người trong con người của cậu vô thần, trống rỗng, đã bị làm hỏng.
Nhưng người đàn ông trong đó đang khóc, tôi ngơ ngác mò tay lên mặt mình, rồi nói: “Cậu là ai…”
“…”
Cậu kéo bàn tay dính nước mắt của tôi đến, biểu hiện làm tôi sợ hãi.
Tôi có thể nghe thấy tiếng thở nặng nề của cậu, bởi vì tôi không quen biết cậu nên Tàn Sinh đang rất tức giận, bàn tay đang nắm bả vai tôi bấu chặt từng ngón lại, xương cốt chấn động, tôi nhíu mày lại, vì con người không cách nào thích ứng được với đau đớn.
“Em là Diệp Tàn Sinh của anh!!”
Cậu rống lên xong câu này liền cắn lên môi tôi, nó đã bị cậu đánh chảy máu.
Chăn bị cậu vứt ra, nương theo tiếng xích vang vọng là đầu lưỡi dần đắng chát. Toàn thân bỗng lạnh lẽo tôi mới phát hiện thì ra mình đang trần trụi.
Thần kinh bắt đầu hoảng loạn, bắt đầu vặn vẹo.
Phương Vân Sanh chính là Phương Vân Sanh, Phương Vân Sanh không thể nào thích ứng được với đau đớn, không thể nào quen thuộc với đau đớn Diệp Tàn Sinh gây ra, bởi tôi có tình cảm với cậu ấy.
“Vân Sanh, Vân Sanh, anh không thể quên em, anh làm sao có thể quên em…”
Cậu cuồng loạn chen vào giữa trong hai chân tôi, muốn mở đôi chân đã không còn cảm giác gì ra, động tác rất mạnh liên lụy đến vết thương bị xé rách gần đây, tôi đau đến bật kêu thành tiếng, sau đó Tây Ngạn xông lên…
Thế nhưng hắn kéo không ra nổi, Diệp Tàn Sinh nắm tay tôi, ôm người tôi không chịu buông ra, rồi lại như đứa trẻ đang bảo vệ búp bê mà nó yêu nhất.
“Em là Diệp Tàn Sinh mà.”