Đọc truyện Bệnh Ngược – Chương 23
Sáng sớm tôi ngồi thở dài trong sân nhìn đám Lăng Tiêu, giật tóc mình oán hận bản thân không có gì lại đi nói ra câu thiếu đòn như thế…
Đậu Phộng phát điên chạy loanh quanh trong sân, ba hồi xông vào rừng cây bên kia, năm hồi nhảy vào bụi cỏ bên này, rất động kinh.
Nó thì sải bốn chân ra quấy, còn lòng tôi lại dạt dào nỗi thấp thỏm chờ đợi.
Thật ra Diệp Tàn Sinh không để tôi phải chờ lâu, dày vò của tôi chắc cũng chỉ xảy ra trong vòng 5 giây thôi. Cậu ấy vô cùng hưng phấn, hai ngón tay tôi vê vê mớ tóc rối trước trán nhìn cậu vội vàng thu dọn những thứ cần dùng đến…
Chỉ cần là chuyện có liên quan nhất đến tôi, thì cũng có thể làm cậu phấn khởi đến thế đấy, tối ngày hôm qua một đôi chân dài cạ cạ cọ cọ tôi nửa buổi mới chịu ngủ là tôi đã biết cậu tuyệt đối xem chuyện cắt tóc là thật rồi.
Ban đầu quá trình cũng xem như thuận lợi, cậu còn biết phải choàng thêm một cái khăn tắm lớn lên cổ tôi để ngừa tóc rớt xuống, mãi đến tận lúc cậu bắt đầu cắt tóc, tôi mới dần thấy lo sợ bất an…
“Tên nhóc thúi tôi nói bao nhiêu lần rồi, đừng có cố tình chạm vào cổ tôi!”
Tôi vươn tay lên bắt lấy bàn tay đang cắt tóc của cậu, buột miệng nói to. Thằng nhóc thúi này từ lần đầu tiên ma sát sau gáy tôi thì bây giờ không ngừng xẹt qua chỗ đó, tuyệt đối là cố ý!
“Ừm.” Đằng sau truyền đến giọng nói trầm thấp nhưng nghiêm túc của cậu, rõ ràng nghe qua rất biết điều, nhưng không bao lâu, tại chỗ đó chợt bị cây kéo lạnh lẽo chạm tới, làm tôi run cả người.
Loại cảm giác ấy rất quỷ dị, như dòng điện lưu nhỏ bé chợt chảy khắp toàn thân, ngay cả ngón tay cũng đều lưu lại cơn tê dại vừa rồi…
Cái cảm giác ấy làm người ta sợ, tóc gáy tôi nhanh chóng dựng hết cả lên…
“FUCK!! Ông đây không thèm cắt tóc nữa!!”
Trong người gần như tích tụ, thứ này không phải đang cố ý mới là lạ, cậu ấy chắc chắc cố ý chạm vào chỗ đó!
“Được rồi, phía sau được rồi.” Cậu cũng bình tĩnh vứt câu nói này cho tôi, sau đó nhìn tôi ra hiệu đằng trước có hớt không?
Khóe miệng tôi giật giật, khá lắm, cậu được lắm? Tính toán kỹ vào, rồi toàn bộ thời gian đều để bắt nạt tôi…
“Cậu cắt đi.” Tôi thổi thổi tóc trước trán.
Nghĩ tới nghĩ lui cũng không thể để cái mái tóc trước dài sau ngắn đi ra ngoài được, mà đằng trước thì cậu ta cũng không giở trò được…
Cậu trịnh trọng kẹp mấy sợi tóc lộn xộn của tôi lên, đôi mắt đen nghiêm túc nhìn chằm chằm cái kéo trong tay trông cũng ra dáng thành thạo, cái kéo nhỏ bé thoăn thoắt vui vẻ giữa mấy ngón tay thon dài của cậu, tóc bên tai dần rớt xuống.
Tôi cũng an nhàn hưởng thụ thuận theo cậu, tầm mắt phóng đến Đậu Phộng cách đó không xa đang nhảy nhót trái phải, còn bên tai là tiếng kéo xoẹt xoẹt, cũng xem như nhàn hạ lắm. Có lẽ tối hôm qua đã rơi xuống một trận mưa nên bầu trời hôm nay trong vắt bất ngờ.
Tay Diệp Tàn Sinh vòng qua bên tai tôi, vuốt lại mớ tóc rối của tôi, hơi ấm tay cậu lưu lại bên tai thật sự rất thoải mái.
“Vân Sanh.” Giọng cậu vang lên bên tai tôi.
“Ừ?” Tôi lười biếng sưởi ánh nắng sớm không quá gay gắt.
“Nhắm mắt lại, tóc ở trước sẽ rớt vào trong mắt đó.”
Thấy cậu nói cũng đúng, tôi ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
“Ngước mặt lên.”
“Ừm.”
Trả lời xong đợi nửa buổi cũng không thấy động tĩnh gì, tôi buồn bực mở mắt ra nhìn thì thấy Diệp Tàn Sinh giơ hai tay ngây người như phỗng đứng trước mặt tôi…
Vẫn duy trì cái tư thế cắt tóc cho tôi, nhưng hai mắt lại si ngốc nhìn tôi, trên mặt còn lưu lại vệt hồng khả nghi…
…
Trong nháy mắt tôi liền đoán ra cậu ấy bị làm sao, hai tay nắm chặt lấy thanh vịn tay ghế hít sâu…
“Cậu cắt cho tôi đi chứ, đỏ mặt cái khỉ gì hả!”
“Thật muốn ăn anh…” Cậu thả hai tay xuống, vươn hai tay ra ôm cổ tôi rồi cúi người xuống…
“Hả? A!”
…
Tôi liếm vết thương vừa xuất hiện ngoài khóe miệng, nhìn vẻ mặt thỏa mãn của Diệp Tàn Sinh mà thầm chửi trong lòng, tiếp đó tôi lại để cậu cắt tóc cho mình, mái tóc này làm tôi phải hiểu ngược nghĩa của chữ “mới” …
“Thế nào?” Cậu nhét chiếc gương nhỏ vào tay tôi, ngồi lên cái ghế bên cạnh ôm Đậu Phộng đang nghỉ ngơi chờ được tôi khen ngợi.
Mà tôi thì sững sờ nhìn kiểu tóc trong gương, tôi chết sống chỉ thốt ra được sáu chữ: “Rất có cảm xúc nghệ thuật.”
Nó sẽ không quét bay sự hào hứng của cậu, và cũng không tính là đang khen cậu.
Thật ra tôi đang nhịn cười rất vất vả, kiểu tóc này thật là…
Trong gương dội lại một con người với mái tóc lởm chởm không đều nhau, chắc chắc có thể khiến người ta dở khóc dở cười. Bên kia thì là mớ tóc dài, bên này lại là mớ tóc ngắn, tung oành ngang dọc hết cả. May mà tóc tôi khá mềm, bằng không tung hoành ngang dọc như thế thật sẽ trở thành con nhím mà bị mọc mấy gai nhọn dài ngắn khác nhau mất…
Tóc mềm quấn vào nhau làm đầu tôi trông tròn vo, rất buồn cười. Dưới tóc là phần lông mày, dưới lông mày là đôi mắt có chút mệt mỏi, màu sắc con ngươi không được đen như của Diệp Tàn Sinh, nó nhạt màu, có loại cảm xúc đặc biệt, vẫn là gương mặt đó nhưng gầy hơn so với trước đây, cằm cũng nhọn hơn…
Trong làn gió nhẹ, mái tóc có hơi ngắn trên đầu tùy ý lất phất, dùng theo ngôn ngữ của Diệp Tàn Sinh là lộ ra vẻ sinh động, không sai, sinh động đến mức khiến tôi muốn đánh người.
Nhìn kĩ lại bản thân trong gương, tôi thấy mình có hơi xa lạ, trắng lên rất nhiều. Mà cũng đúng, mỗi ngày đều bị nhốt trong phòng, sao mà không trắng lên cho được? Nhìn kĩ thấy mặt trông cũng tạm được, chỉ có duy nhất một chỗ không hoàn mỹ đó là khóe miệng sưng đỏ, hiển nhiên là chỗ vừa bị Diệp Tàn Sinh cắn…
Ngày đó tôi với Diệp Tàn Sinh ngồi trong sân cả một ngày.
Thời gian tôi sống với Diệp Tàn Sinh không được xem là rực rỡ tươi đẹp gì nhiều, cũng chỉ mỗi ngày nằm nằm ôm ôm, nhưng tôi lại thích một cuộc sống như thế…
Một khi đã được chấp thuận cho đi ra ngoài, đương nhiên tôi sẽ không ngồi ngốc trên ghế sofa trong phòng rồi.
Động Ngạn có nói một câu rất hình tượng, có mỹ nhân ở bên, quân vương sẽ không lâm triều được. Nguyên nhân hắn nói câu này là vì sau khi tôi quay lại nghe theo ý của Diệp Tàn Sinh thì cậu cứ ôm tôi ròng rã bốn ngày không buông tay. Thật ra lúc hắn nói ra câu này tôi rất hưởng thụ, ừm, mỹ nhân ấy à, thiệt thòi cho hắn có khả năng nhìn cái đầu tóc của tôi mà nói tôi là mỹ nhân.
Tính khí của Tàn Sinh nhà tôi vốn cố chấp ương ngạnh không ai chịu nổi, nên Tứ Đại Thiên Vương chỉ có thể bất đắc dĩ không thể làm gì khác ngoài tự mình ra trận.
Vậy nên ngày đó sau khi ăn cơm trưa với cậu ấy xong, cậu tự nhiên mở hội nghị bốn ngày với Tứ Đại Thiên Vương của mình, còn tôi ôm Đậu Phộng đến chòi nghỉ mát ngồi lên ghế tựa hóng gió, Đậu Phộng được ăn uống no đủ đặc biệt chịu nghe lời, để tôi vuốt ve đầu nó ngủ trưa…
Tôi híp mắt lại, đong đưa thân thể, bản thân chưa từng trải qua khoảng thời gian nào yên ả như vậy.
Nhưng tiệc vui chóng tàn, tiếng gọi “Anh dâu Diệp” như sét đáng làm con Golden con trên bụng tôi cũng tỉnh giấc…
Mở mắt nhìn Đông Ngạn đứng trước mặt, tôi đau đầu xoa xoa mày, làm sao mà Tàn Sinh dẫn Tứ Đại Thiên Vương ra sân rồi.
“Sao mấy người ra đây? Không sợ tôi nghe thấy cái không nên nghe à?” Tôi xoa đầu ôm con Đậu Phộng bị dọa đến hoảng sợ rồi bỏ vào lòng Tàn Sinh.
Bỗng ý thức được bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, tôi ngẩng đầu nhìn người bước đến…
Đông Ngạn không tiếp tục nhai kẹo sing-gôm, bộ dáng quay mặt qua chỗ khác nhẫn nhịn đến cùng, trong lúc đó tay Tây Ngạn kẹp điếu thuốc một cách nguy hiểm, còn Nam Ngạn đang cõng Bắc Ngạn gần như ngủ gục lại há miệng đến mức kẹo mút ngậm trong miệng cũng sắp rơi xuống.
Tôi bất đắc dĩ thở dài, tiếp tục ngồi xuống bên cạnh Diệp Tàn Sinh liếc cậu một cái, thở dài: “Muốn cười thì cứ cười đi, cẩn thận nín đến nội thương đó.”
Cũng không phải chỉ thay đổi kiểu tóc thôi sao, tự nhiên cứ như gặp ma giữa ban ngày vậy.
Sau đó là trận cười to…
“Ha ha ha, ha ha ha, anh dâu Diệp, chùm tóc ngố trên đầu anh là cố ý hả?”
“…” Đang cẩn thận nhai kẹo sing-gôm cũng bật cười!
“Là trào lưu mới gần đây? Anh dâu Diệp, anh quá có tài! Ha ha ahaha…”
“…” Mẹ! Kẹo cũng rơi…
Tôi đen mặt, lại liếc sang Diệp Tàn Sinh nói: “Hỏi thiếu gia của các cậu đi!”
Vừa quăng câu này ra, hai người kia nhanh chóng ngừng cười, mà Diệp Tàn Sinh cũng phối hợp bắt hai chân lên hơi lườm bọn họ.
Vẫn là Tây Ngạn thông minh nhất, hắn ném ra câu: “Rất có tính nghệ thuật.”
“Có ý kiến gì không?” Tôi cũng bắt chéo hai chân, cầm chén trà trên bàn uống một ngụm, học dáng vẻ của Diệp Tàn Sinh lườm bọn họ…
“Không..”
Năm người một chó ngồi trong sân chòi hưởng thụ giờ chiều nhàn tĩnh hiếm có này, gió thổi man mác mang theo mùi hương nhàn nhạt của loài tường vi.
Một tên đã chết, không đúng, phải nói là Bắc Ngạn bị Nam Ngạn vứt trên ghế ngủ say như chết, mỗi lần nhìn thấy hắn đều là với bộ dáng ngủ say như thế nên tôi mới quy hắn vào loại người chết.
Nhìn bọn họ cứ thở gấp không một ai thích thú với chén trà tôi pha tôi liền vướng mắc: “Mấy người lại đây là để cười nhạo tôi hay uống trà của tôi?”
“Đương nhiên là vì chuyện tốt rồi!”
Nam Ngạn đầy ý vị liếm liếm cây kẹo không biết lấy từ đâu ra…
“Chuyện tốt gì?”
“Dẫn anh đi ra ngoài.” Giọng Diệp Tàn Sinh ngồi cạnh tiến vào tai tôi, giọng cậu nghe vô cùng không tình nguyện.
Nội dung câu nói ấy làm tôi gần tưởng rằng mình nghe lầm…
“Lặp, lặp lại lần nữa…” Tôi ngoáy ngoáy lỗ tai.
Diệp Tàn Sinh chợt quay đầu lại: “Dẫn anh đi ra ngoài, ngày mai…”
Chén trà trong tay tôi rớt xuống đất đánh thức Bắc Ngạn đang ngủ ở bên cạnh, hắn ngã xuống từ trên ghế dụi dụi mắt, rồi lại như không có chuyện gì bò lên lại, sững sờ nhìn tôi: “Xấu quá…”
Lúc ấy tâm tình tôi vô cùng tốt, nên đương nhiên sẽ chẳng thèm tính toán chi với mấy đứa nhóc…
Thật ra nếu như tôi biết đêm đó mình sẽ gặp lại Thương Phàn, rồi những bình lặng này sẽ bị xáo trộn hết cả thì tôi tình nguyện chẳng thà Diệp Tàn Sinh cứ nhốt tôi lại…