Bệnh Ngược

Chương 10


Đọc truyện Bệnh Ngược – Chương 10

Tôi duỗi ngón tay ra nhẹ nhàng xoa xoa dưới khóe mắt cậu, cuối cùng giọt nước ứ đọng trong mắt cũng nhỏ xuống, là một giọt nước nguyên vẹn tròn trĩnh chứ không hề bị tán vụn thẳng tắp rớt xuống mắt tôi, tôi không kịp khống chế chớp mắt một cái, sau đó, giọt nước mắt ấy trượt ra từ trong hốc mắt tôi…

“Quỷ con, sao khóc.” Tôi nói.

Cậu thả xuống hai cái chân bủn rủn đã mất đi cảm giác của tôi, nhẹ nhàng ôm tôi: “Bởi vì anh khóc vì em.”

“Này là đạo lí gì hử?” Tôi ôm lấy cậu, khẽ cười nhạo.

“Bởi vì anh là người đầu tiên rơi nước mắt vì em, Vân Sanh.”

Tôi nhắm mắt, một giọt nước còn đọng trong mắt lăn xuống: “Cậu cũng thật quá quyến rũ…”

Cậu khẽ cắn tai tôi: “Diệp Tàn Sinh chỉ có thể bị Phương Vân Sanh quyến rũ thôi.”

“Tên ngốc…”

“Vân Sanh, thật muốn khóa anh lại.”

Tôi cắn một cái lên lỗ tai cậu, rồi đặc biệt rung dây xích trên chân để cậu nghe được âm thanh êm tai, cáu giận nói: “Quỷ con, cậu đã làm vậy rồi.”

“Vậy thì giam cầm!”

“Chứ bây giờ không phải?”

Tàn Sinh trẻ con ương bướng trong lòng tôi lắc lắc đầu, cậu nói: “Em muốn nói là trói anh lên trên giường.”

Mặt tôi đỏ lên, ra vẻ muốn đạp người nhưng lại bị cậu bắt được, sau đấy tôi cảm nhận được thứ đang chôn trong cơ thể mình dần cứng lên.

“Không muốn!”


Sắc mặt tôi trong nháy mắt biến xanh, tôi nhìn về phía Tàn Sinh, thấy cậu tà mị hôn lên mắt cá chân vừa bị cậu tóm lấy, rồi lần thứ hai đè tôi xuống…

Có lẽ lần đầu tiên gặp mặt trong cái hẻm nhỏ dơ bẩn ấy tôi đã bị hấp dẫn bởi đôi mắt rõ ràng là của dã thú, nhưng lại mang theo nét ngây thơ khờ khạo của cậu, cho nên lúc bấy giờ mới nhặt cậu trở về.

Có lẽ tôi nhìn thấy được từ trên người cậu cái gọi là điên cuồng, cô đơn tựa như mình, tiếp đó lại từ trên người cậu lấy được loại tình cảm bản thân mong muốn, được mãnh liệt khát khao, được điên cuồng yêu thương.

Cho tới khi cậu ấy làm xong thì tôi ngay cả một ngón tay cũng không động nổi, dục vọng vừa rút đi Tàn Sinh liền ôm tôi ngồi vào trong phòng tắm giúp tôi tắm rửa, cậu đau lòng vuốt ve những vết tích trên người tôi, nhưng lại không hề lên tiếng xin lỗi.

Trên người tôi rất thảm.

Vết cắn sâu nông không giống nhau, còn có sự khác biệt về trình độ xuất huyết của da, chúng đều là kết quả từ sự mút mát mãnh liệt của Tàn Sinh, xanh xanh tím tím rất xấu xí, nhưng Tàn Sinh lại nói trông rất đẹp…

Phần hạ thể vẫn xé rách vô cùng nghiêm trọng, không hề dễ chịu, tôi bây giờ gần như đi không nổi, thoa thuốc xong chỉ nằm trên giường, Tàn Sinh mở dây xích dưới chân tôi ra, đau lòng vuốt lên mặt da trầy xước.

Mày tôi nhíu chặt lại.

Tôi ngồi dậy kéo cậu ngã xuống giường, ôm cái đầu xót thương ấy: “Không có chuyện gì cả, tôi biết, trong mắt cậu, bạo lực đồng nghĩa với yêu thương.”

Tôi mổ nhẹ lên khóe miệng cậu: “Tôi biết những thứ này đều bởi vì cậu thương tôi.”

“Vân Sanh, anh là ánh nắng của em.”

Ngày đó tôi quyết định làm ánh mặt trời của Diệp Tàn Sinh, nhưng sau đấy gã cha nuôi đã phá hủy lời thề của tôi với Diệp Tàn Sinh, phá hủy luôn tôi lẫn cả Diệp Tàn Sinh.

Tại Cửu Long Hồng Kông, tay cầm điện thoại của Thương Phàn để trước cửa sổ sát đất dần dần trắng bệch.

Đôi mày kiếm giương lên, nhưng không giấu được sự khó chịu của gã: “Cái gì?! Đã 3 ngày nó chưa đến trường?”

Giọng nói trong điện thoại trả lời: “Vâng, mấy ngày trước cậu ấy có nhắn tin bảo thân thể không khỏe nên muốn nghỉ mấy ngày.”


“Sau đó…”

Ngón tay Thương Phàn để tại nơi có ánh sáng thủy tinh chiếu đến, chờ người ở đầu bên kia tiếp lời.

“Sau đó tôi gọi điện thoại đến đều không ai tiếp, cảm thấy có hơi lạ nên báo cáo với ngài.”

Mặt Thương Phàn nhướng lên, trầm thấp “À” một tiếng.

Rồi nói: “Ngày cuối cùng nó đến trường thì có điểm khác lạ nào không?”

Đầu kia hơi ngừng một lát, ngữ khí rõ ràng khá sốt sắng: “Hình như là, là bị thằng nhóc kia ôm ra ngoài…”

“Thằng nhóc nào?”

“Là cái thằng trước có nhắc qua với ngài…”

Thương Phàn rời khỏi cửa sổ sát đất, chậm rãi đi đến khung ảnh sát TV mới dừng lại: “Ông nói là bị ôm đi ra ngoài à…”

“Này, nhìn không rõ lắm nên…”

Thương Phàn cầm lấy khung ảnh cau mày: “Cái gì gọi là nhìn không rõ!”

“Bởi vì lúc đi ra thì bị ga trải giường bọc lại…” Giọng nói ở đầu kia đang run rẩy.

“Chuyện như vậy ông tới giờ mới nói cho tôi biết, xem ra ông sống tốt quá nên mới không nhớ rõ nhỉ.”

“Thuộc hạ nhất thời hồ đồ, chỉ vì tối hôm ấy đã nhận được tin nhắn nói thân thể không thoải mái, nên cho rằng… Chỉ không ngờ mấy ngày nay lại không hề đến trường.”


Ngón tay Thương Phàn vẫn lưu luyến ở người trong khung ảnh: “Cái thằng nhóc bị thần kinh đó là ai?”

“Thuộc hạ không tra được.”

“Rác rưởi!” Thương Phàn trực tiếp cúp điện thoại.

Gã cầm khung hình lên, trên mặt có thêm vài phần nhu tình: “Tiểu Phó, anh cũng toàn chạy trốn từ trong tay em, lần này tuyệt đốt sẽ không để anh trốn được nữa đâu.”

Nhẹ nhàng đặt khung ảnh về lại chỗ cũ, Thương Phàn đốt một điếu thuốc, gã rất ít khi hút thuốc, đại đa số đều bởi vì nghĩ đến cái người trong ảnh chụp kia, gã mới nhớ đến mà hút thuốc…

Tuy rằng người kia vẫn luôn phản đối chuyện gã hút thuốc…

Lần thứ hai quay lại trước cửa sổ sát đất, nụ cười trên mặt Thương Phàn không còn được xem là dịu dàng nữa.

“Bị người bọc ga trải giường ôm ra khỏi trường, em đây là đánh nhau với cái thằng tâm thần kia, hay là…”

Gã đàn ông khẽ gảy thuốc trong tay, tiếp tục nói: “Hay là bị người thương yêu đến không đứng nổi hử…”

Lúc trước, khi gã bỏ thuốc để cường bạo Phương Vân Sanh, gã đã cố ý dùng một loại phương thức không hề dịu dàng để làm đau em ấy, làm tổn thương em ấy, một phần nguyên nhân cũng là vì bản thân gã muốn khiến em ấy nảy sinh ác cảm với chuyện nam nam, tốt nhất là nảy sinh nỗi sợ hãi với toàn bộ đàn ông…

Bây giờ nhìn lại, dường như hiệu quả không hoàn toàn như ý gã.

Chuyện Hồng Kông bên này của gã quá nhiều, lúc trước gã không thể không trở về để xử lý, lúc đó tuyệt đốt không thể dắt Phương Vân Sanh theo cùng.

Chuyện gã làm nhất định không được có một sơ hở nào, trước tiên ẩn giấu cái gai nhọn này đã, chờ đến lúc tất thảy đều nằm trong tay mình thì mới tiếp tục ra tay, đây chính là tác phong từ trước tới giờ của gã, bởi vì rất nhiều lúc, chỉ cần một sai lầm thôi thất bại cũng đã đón chờ mình…

Thương Phàn hút một hơi thuốc, cảm thụ khói từ trong xoang mũi mình chậm rãi thẩm thấu tiến vào phổi, sau đó khuếch tán ra toàn cơ thể.

Cả người đều như chiếm được sự thả lỏng…

Thuốc đôi khi lại là đồ tốt.

Nghĩ đến đêm ấy, cái đêm mà gã cưỡng bức Phương Vân Sanh ấy.


Cho đến giờ gã vẫn nhớ đến đôi mắt cực kỳ giống với người kia hoảng loạn nhìn gã, thân thể cố thế nào cũng không động được, loại hoảng loạn đấy rõ ràng đã rất muốn gào khóc mà còn làm bộ bình tĩnh, thật sự làm cho gã mê luyến mà…

Thời điểm bị gã tiến vào, sự không ngờ đến của em ấy, nỗi thống khổ của em ấy, sự run rẩy của em ấy, sự kinh ngạc bật thốt lên của em ấy làm gã rất hưởng thụ.

Cái khuôn mặt xinh đẹp ấy đến sau nửa đêm chỉ có thể dùng từ thê thảm để hình dung, ngụm nước từ khóe miệng vô lực thở dốc tràn ra, dưới ngọn đèn mê hoặc không ngờ, kết cục với bộ dáng như thế mà còn không chịu buông tha mắng chửi người.

Gì mà cầm thú, gì mà khốn kiếp, lúc ban đầu còn ra dáng mắng chửi lắm, thế nhưng đến cuối cùng ngữ khí cứ như đang câu dẫn gã.

Có lẽ chính bản thân Phương Vân Sanh cũng không biết, kỳ thực em ấy rất đẹp, đặc biệt là lúc ở trên giường.

Một đôi mắt đen kịt phối hợp với mái tóc đen nhánh mềm mượt khó tin, trông không khác gì với mèo đen trong đêm tối, tứ chi mềm mại, mạnh mẽ, thon dài, vóc người không gầy cũng không quá cường tráng, rõ ràng tựa như tên du côn cà lơ phất phơ, nhưng ở thời điểm yên tĩnh lại như một con sói cao ngạo, mà con sói lại là loại động vật chuyên cắn người…

Thương Phàn nhếch khóe môi lên, lười nhát chuyển điếu thuốc trong tay.

Ai mà ngờ đến sẽ bị động thủ chứ, một người vốn không động đậy nổi lại đột nhiên kéo quần áo của bạn, sau đấy cắn sâu vào bả vai bạn không chịu nhả ra…

Quật cường đến vậy…

Chỉ có điều loại quật cường này không có tác dụng, chẳng phải cũng vẫn bị gã đặt dưới thân làm đến tan rã đấy thôi sao, vả lại, đến cuối cùng đau vẫn chính là em ấy.

Nghĩ đến đây Thương Phàn không khỏi bật cười, gã móc điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại.

“Này, là tôi.”

“Giúp tôi tra về cái tên nhãi thần kinh ở cạnh Phương Vân Sanh, tôi muốn thông tin chuẩn xác nhất.”

Vừa đặt điện thoại xuống, điện thoại bàn liền vang lên, đây là chiếc điện thoại kiểu cũ phục cổ, toát ra khí tức cổ điển nồng đậm, rất tương xứng với căn phòng.

Thương Phàn cầm điện thoại lên, khóe miệng cười đến không ngừng được.

“Rất tốt, quyền giám hộ đã chuyển được rồi à, tốt. Đem giấy chứng nhận đến đây.”

Thả điện thoại xuống, Thương Phàn còn đang bận nghĩ, có phải đã đến lúc đi một chuyến đến Liễu Thị thăm “con trai” gã rồi không…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.