Đọc truyện Bệnh Mỹ Nhân Sư Tôn Tẩy Trắng Rồi Sao – Chương 6
Một giấc này Lộ Thính Cầm ngủ rất sâu, rất dài, ý thức tựa hồ cũng cảm thấy mỏi mệt, lúc ngủ đắm chìm trong giấc mơ không muốn mở mắt.
Sâu thẳm trong mơ, vài khe hở ánh sáng ngẫu nhiên hiện lên.
Là một thiếu niên với con ngươi trong trẻo, ríu rít nhảy về phía trước, tựa một con chim nhỏ vây cánh chưa lớn.
Quá sáng, đôi mắt của con chim nhỏ này, ánh vàng rực rỡ, tẩm ánh mặt trời, hân hoan không hề giữ lại khát khao.
Tươi cười nhỏ vụn, mơ mơ hồ hồ.
Ai, đổi, đổi.
Hắn nhìn ra thiếu niên này là ai, ở trong mơ đều phải thở dài, muốn đi nhanh qua khỏi mảnh vỡ này.
Chim nhỏ ủy khuất giương mắt, thân hình ảnh phiến cũ kỹ một dạng ố vàng, rách nát.
Hắn được như ý nguyện, rơi xuống, rơi xuống, không còn thoải mái, an toàn, trống trải trong bóng tối.
…!
Lộ Thính Cầm không tình nguyện mở trừng mắt, hắn bị ánh mặt trời hoảng tỉnh.
Mới vừa tỉnh lại, toàn thân trên dưới đều khoan khoái rất nhiều.
Đơn giản cúi đầu, thấy bản thân ngủ cuộn trong chăn ấm áp.
Bên ngoài mặt chăn phủ một màu thuần trắng, dày chắc, tính chất đẹp đẽ quý giá như áo choàng.
Bên trong là mặt lông nhung, tầng ngoài là lụa, mặt lụa có thêu họa tiết rồng bay phượng múa chìm bằng chỉ vàng chỉ bạc.
Lộ Thính Cầm có chút ngốc, cân nhắc một hồi, nhận ra là phong cách của Kê Hạc.
Tim tựa như phong bế trong lớp băng bị mèo cào qua, trong độ ấm áo choàng từng chút tan chảy, gãi nhè nhẹ.
Hắn muốn sờ sờ lông trên áo choàng.
Tay nâng lên, cổ tay bị trói vòng bạc, mặt dưới một mảnh tinh tế bện thành xiềng xích, cánh tay vừa động, phát ra tiếng leng keng.
Lộ Thính Cầm xoay chuyển vòng tròn.
Vòng bạc lạnh băng, chế trụ mắt cá chân hắn, cổ tay, dán vào làn da, đều quấn lấy một tầng lông mềm trên áo choàng giống nhau.
Đây là cảm giác của người trong nhà lao sao?
Hắn mua vui trong cái khổ mà nghĩ, cảm tạ Kê Hạc, nghiên cứu tình cảnh của bản thân.
Đây là một gian nhà ở đơn giản sạch sẽ, nói là nhà ở, càng giống ba mặt hành lang bị vây dựng lên.
Hướng mặt sân trong không có vách tường, treo một bức màn trúc, có thể thấy mơ hồ một chút.
Nhà ở mộc mạc đến đơn sơ, mặt đất lót cỏ, trải đêm chăn cho hắn.
Bên cạnh gối sứ đặt hai cái chén nhỏ, một cái đựng đầy nước, một cái để vào mấy viên thuốc.
Lộ Thính Cầm rút ra tờ giấy đặt dưới chén, chữ trên mặt giấy mạnh mẽ hữu lực, hai chữ to chiếm kín tờ giấy.
“Uống, ăn.”
Lật mặt giấy lại, là vài dòng chữ đoan đoan chính chính cực nhỏ, cẩn thận viết dược tính dược lý, dựa vào để dùng, dặn dò nước phải dùng linh lực làm ấm, lạc khoản Lệ Tam.
Trong lòng Lộ Thính Cầm vuốt mèo cào nhẹ, ê ẩm mềm mại.
…!Không biết các sư huynh, cùng nguyên thân rốt cuộc quan hệ như thế nào.
Nếu là bọn họ biết tình hình hiện giờ, có thể đã đổi người?
Hắn gấp gọn áo choàng đặt ở trên đệm giường, lấy đi cái chén bên cạnh.
Xiềng xích bị một trận động phát ra thanh âm.
Có thân ảnh nghe tiếng, từ một đầu sân khác đi tới, đứng yên ngoài màn trúc, từng chút đem màn cuốn lên.
Ánh mặt trời chói sáng, Lộ Thính Cầm nheo mắt lại, tim nặng nề rơi xuống.
Thiếu niên mặc bào phục màu xanh nhạt lưu loát, cuốn mành, đôi mắt sâu thẳm, dừng ở trên người Lộ Thính Cầm, khóe môi nhếch một cái, lộ ra một vẻ ngoài cười nhưng trong không cười.
“Ngủ ngon không, sư tôn?”
Trong giọng y đều là kính ý dối trá, miệng gọi sư tôn, càng như là một loại trào phúng.
“Thật không may, thời vận luôn lưu chuyển nhỉ, chỉ chớp mắt, hai ta đều từ trụy Nguyệt Phong, tới Tư Quá Đình.
Xem dây xích này của sư tôn, so với lúc tra tấn ta thì thoải mái hơn nhiều.”
Lộ Thính Cầm lưng dựa trên đệm chăn song song trên vách tường, mặt hướng về phía tường đối diện, xem Trọng Sương như không tồn tại.
“Ngươi sẽ gặp báo ứng, ai cũng cứu không được ngươi.” Trọng Sương đá một góc tường.
Mắt nhìn nước lạnh cùng chén thuốc, không quan tâm đến Lộ Thính Cầm nữa.
Mang theo kiếm, tiếp tục đi vào viện luyện công.
Chờ y đi khỏi, Lộ Thính Cầm lặng lẽ xoay đầu.
Trán và thái dương thiếu niên mướt mồ hôi, cổ tay áo xắn lên.
Thời gian y luyện hẳn là không ít, sau lưng một mảnh ướt đẫm.
Nhìn qua, chính là một tu chân mỹ thiếu niên, ai cũng không thể nghĩ được sau đó sẽ thức tỉnh huyết mạch, biến thành long tế tử.
Lộ Thính Cầm nhớ rõ, trong sách viết, Trọng Sương là một hỗn huyết, từ nhỏ bị Long tộc vứt bỏ.
Người khuyết thiếu trưởng bối dẫn đường, sức mạnh vượt trội trong cơ thể cân bằng sụp đổ, mà tính tình y cứng cỏi, mỗi lần sụp đổ đều trở thành cơ hội thăng cấp, cuối cùng tìm ra một con đường của mình, niết bàn vi long.
Ngày đó y hóa hình, ngọn núi chấn động, đại địa xao động.
Nam Hải, Đông Hải phân ra diện tích hải vực rộng lớn, vạn thú bái phục, cung nghênh tân chủ.
Hiện tại, bá chủ tương lai đang ở nơi này đứng tấn, trên đỉnh đầu thoáng qua cọng tóc không buộc chắc trông ngốc nghếch.
Lộ Thính Cầm vuốt áo choàng, xúc cảm mượt mà của lông nhung làm tâm tình hắn trở nên tốt, ở chung một cái sân nhỏ hẹp với Trọng Sương, tâm thái cũng nhẹ nhàng một chút.
“Sư tôn có cái gì muốn chỉ giáo?” Bá chủ tương lai chú ý đến sự chú ý của hắn, châm chọc nói.
“…” Lộ Thính Cầm bĩu môi, mặt không biểu cảm xoay đầu lại.
Trọng Sương xì một tiếng, cầm lấy kiếm, tìm tòi góc độ cùng lực độ.
Quy Nguyên quyết trong thân thể y như nước vận chuyển, bên ngoài cơ thể bội kiếm dần dần cùng thân thể hợp nhất cảm thụ, sai sử như cánh tay.
Hết thảy thông thuận không trở ngại, phảng phất như mỗi một lần ở trên Thái Sơ Phong, thời điểm đi theo Diệp Vong Quy cọ ké khóa luyện tập.
Tâm thần y cao cao tăng vọt, dưới chân dùng sức, đạp gió nổi lên, lời Kê Hạc chợt vang lên trong đầu: “Còn nói cái gì sư tôn ngươi không dạy qua ngươi, ta vừa thăm dò được, kinh mạch của ngươi, chảy trong đó là linh lực hắn truyền cho ngươi.”
Sư tôn ngươi…
Sư tôn ngươi…
Ầm.
Bội kiếm trôi nổi trên không trung rơi xuống mặt đất.
Trọng Sương nắm chặt quyền, một quyền nện lên mặt đất.
Y hung tợn quay đầu, gặp được sườn mặt lạnh nhạt của Lộ Thính Cầm.
Lộ Thính Cầm người mặc áo mỏng, tay phủ lên áo choàng.
Ngồi ngay ngắn trên chiếu trong phòng ốc sơ sài, lại như đang ở đỉnh núi cao, tiên gia ngọc điện.
Khí chất lạnh lẽo, cao quý, không thể xâm phạm, mắt như hàn băng, bộ dáng giống như lúc mới gặp.
Tiên nhân khó lường.
Thương hại ta, dẫn dắt ta, vứt bỏ ta, giày vò ta.
Lại như thế nào, khi nào, độ linh lực cho ta, giúp đỡ ta?
Không ai có khả năng có đủ câu trả lời.
Trừ bỏ bản thân Lộ Thính Cầm.
Trọng Sương cân nhắc lời mắng ở bên miệng, gian nan mà nuốt trở vào.
Quy Nguyên quyết vận chuyển, chuyển qua lục phủ ngũ tạng, trong tâm thần y nhịn không được trầm xuống, muốn linh lực chảy nhỏ giọt lưu chuyển bên trong, phân biệt linh lực nào là của Lộ Thính Cầm.
Vừa nghĩ đến đồ vật của Lộ Thính Cầm, sát bên cạnh máu thịt xương tủy của y, y hận không thể lấy đao, lập tức gột luôn bản thân.
Tìm lại tìm, hơi thở Trọng Sương ngày càng trở nên nặng nề, hô hấp dồn dập, tiết tấu đứt quãng.
Dị thường truyền vào trong tai Lộ Thính Cầm rõ ràng, Lộ Thính Cầm chờ rồi lại chờ, không thấy chuyển biến tốt đẹp, nhịn không được nghiêng đầu lại nhìn.
Thiếu niên nằm ở chỗ sân cách hắn xa nhất, cả người cuộn tròn, lộ ra tai cùng gương mặt, tràn ngập màu đỏ tươi đẹp.
Đứa nhỏ này sao lại thế, nói quỳ liền quỳ?
Bốn bề trống vắng, màn trúc phòng ốc cuốn lên, Lộ Thính Cầm gọi thử một tiếng, không người đáp lại.
Lộ Thính Cầm đợi một lúc, xem xét mang áo choàng quý giá kia cẩn thận đặt xuống, đỡ tường thử đứng dậy.
Dây xích ở phía sau hắn phát ra tiếng vang liên tiếp, hắn khom lưng, nhặt lên dây xích quấn lên trên tay, muốn xem thử bản thân có thể đi bao xa, kết quả quấn hết nửa ngày, không thấy được đầu.
“…” Giám sát cũng quá lỏng lẻo đi!*
(*Nguyên văn: 监控也太水了吧!《太水了》 là ngôn ngữ mạng, ý nghĩa của nó là mô tả một người nào đó đang tự lừa mình, làm điều gì đó quá tồi tệ, quá thiếu sót.
Nếu nó nói đến những người quá nhiều nước, nó là nước miếng; nếu nó nói đến trái cây là hàm lượng nước cao; nếu nó nói đến sự vật, nó có nghĩa là những thứ không thực tế.
Theo Baidu百科.)
Vốn dĩ cho rằng bản thân chỉ có thể hoạt động ở trong phòng, hiện tại cảm thấy có thể đi ra sân vòng ba vòng.
Trọng Sương phát ra một tiếng kêu rên.
Lộ Thính Cầm nhận mệnh mà than nhẹ một hơi, giẫm lên giày, đi vào sân.
Làm người trưởng thành duy nhất ở đây, lại đội danh hào sư tôn trên đầu.
Tuy rằng cái gì cũng đều không biết, hắn cảm thấy vẫn là cần thiết qua đó xem thử.
Cánh tay Trọng Sương co rút, lộ ra làn da cánh tay quen thuộc.
Vài đường khủng bố trồi lên, vật sống giống nhau chen chúc du tẩu trên cánh tay y, giống một cơ thể chứa rắn ở bên trong.
Lộ Thính Cầm hoảng sợ, đầu ngón tay lạnh lẽo, không dám đụng vào chỗ đang co rút, cẩn thận sờ sờ lỗ tai thiếu niên.
Chín rồi, chín bảy phần.
(?)
Trọng Sương tai thính giật giật, trong miệng hàm hồ phát ra tiếng hừ nhẹ, khi Lộ Thính Cầm chạm vào, cũng không có phản ứng.
Lộ Thính Cầm có chút đau đầu.
Hắn lật lại thiếu niên đang nằm nghiêng, phòng ngừa y nín thở, Trọng Sương thật nhanh co lại làm thành ổ.
…Bây giờ làm sao?
120 Tu Chân giới đánh thế nào, đối không trung kêu tên Kê Hạc có được không?
…Gọi Kê Hạc qua đây càng không ổn, mang chuyện của trẻ con, vẫn là Đại sư huynh nhìn qua có chút đáng tin hơn.
Lộ Thính Cầm đặt tay trên má Trọng Sương, cảm nhận nhiệt độ nóng bỏng.
Trong lòng nôn nóng, từng chút trướng lên.
Làm chút gì đi.
Hắn nhớ tới thiếu niên bướng bỉnh đứng ở tại chỗ, trên mặt nước mắt lẫn máu.
Nhớ tới chim nhỏ trong mơ vui sướng, đứa trẻ nhỏ ôm hộp gỗ, khát khao, thanh triệt mắt lại lóe kim quang.
Làm chút gì đi chứ.
Hắn ra lệnh cho mình.
Hồi ức bay nhanh đến lúc lật sách trong thư phòng.
Giống như có thứ gì nghe thấy được tiếng lòng hắn.
Răng rắc.
Chốt mở màu xám sáng lên.
Hắn tăng cường ngũ cảm, nghe thấy gió, nghe thấy được trong cơ thể chính mình, hướng đi của linh lưu vận chuyển.
Một chút ánh sáng mỏng manh yếu ớt, thoáng hiện ở đầu ngón tay hắn, gầy yếu mà đơn bạc, rồi sau đó dần dần ngưng thực.
U Lan, tĩnh lặng.
Ngọn lửa màu lam nhạt.
Lộ Thính Cầm ngẩn ngơ.
Vô số tri thức cùng với ngọn lửa U Lan sáng lên, lấy hình thức tâm lưu, lướt qua trong đầu hắn.
Quy Nguyên thuyết, Vô Tình thuyết, Thanh Vân quyết…!Huyền Thanh kiếm pháp, Thê Vân tung, Tam Thanh vũ…!
Thư tịch dưới trí nhớ luân phiên*, biến thành đạo pháp thấu triệt lý giải.
Đồ thị kỳ quái cứng nhắc, biến thành thuyết minh đơn giản dễ hiểu.
Hắn cảm xúc kích động, chỉ cảm thấy mây tan sương tạnh, bối rối tích tụ ở ngực tản ra, hận không thể lập tức chạy về thư phòng, lập tức cầm sách đọc nhấn mạnh một lần……!Không, mười lần!
(*Nguyên văn: 死记硬背: có nghĩa là ghi nhớ một cuốn sách một cách mù quáng mà không hiểu và sử dụng, theo Baidu.)
Không được, hiện tại liền muốn đi.
Không đúng, vừa rồi là chuyện gì nhỉ, ồ, Trọng Sương.
Lộ Thính Cầm hít sâu mấy hơi, cưỡng bách chính mình thu liễm tâm thần, mi mắt khép lại.
Hắn thấy được một thế giới khác.
Trong cảm nhận, thế giới linh lực vận chuyển mọi chuyện vạn vật.
Trong cơ thể Trọng Sương, tế lưu nhỏ giọt vận chuyển, là Quy Nguyên đạo theo học của Đại sư huynh.
Màu xanh băng Quy Nguyên đạo bảo hộ lục phủ ngũ tạng y, nguyên khí tinh thần.
Trừ cái này ra, một đạo lực lượng hắc kim sắc càng mạnh mẽ, sinh ra từ trung tâm xoáy nước ở xương sườn, ở trong cơ thể thiếu niên đánh sâu vào tàn sát bừa bãi.
Lực lượng này quấy rầy quỹ đạo vững vàng nguyên bản, rít gào, cắn nuốt, muốn tách ra sở hữu, chiếm cứ phương trời đất này.
Loáng thoáng, có một tiếng rồng ngâm.
Lộ Thính Cầm hồi tưởng kinh nghiệm trong đầu, tay cách một khoảng cách, truy đuổi cỗ lực lượng này.
U Lan quang mang, ngưng tụ ở đầu ngón tay, nhè nhẹ thấm vào thân thể thiếu niên, cùng lực hỗn hợp lượng tàn sát bừa bãi cẩn thận ở bên nhau.
Giống hai đôi tay, có phụ thân kiên cố, mẫu thân ôn nhu, dẫn đường hài tử la lối khóc lóc đùa giỡn, bình tĩnh đi trên đường về.
Lộ Thính Cầm đầu óc một trận một trận choáng váng, thân thể không được nhẹ nhàng, một lần nữa sau khi yếu cảm bớt ra một chút trống rỗng, ngực ẩn đau đớn.
Cũng may trạng thái hỗn loạn của Trọng Sương, thực mau bị dẫn đường trấn an.
Linh lực phát ra dừng lại, lập tức choáng váng rất nhiều.
Trạng thái Trọng Sương dần dần bình phục.
Lộ Thính Cầm thoát lực mà ngồi ở bên cạnh, câu được câu không mà trấn an thiếu niên.
Cảnh tượng phục bàn vừa rồi hắn “nhìn thấy”, dòng khí hắc kim sắc đấu đá lung tung, dần dần biến hóa, lộ ra ngũ trảo…!Đây là tướng mạo của rồng.
Mà lúc vừa mới tiếp thu tri thức, dòng khí này nếu không dẫn đường, chắc chắn đánh vỡ cân bằng, gây thành thảm kịch.
Cái nguyên thân gọi là nghiên cứu, là nghiên cứu cái này sao?
Vì tư dục, hay là…!
Lộ Thính Cầm đủ loại suy nghĩ, loạn thành một đống.
Trọng Sương gặp phải trái lại khó được nhẹ nhàng một khắc.
Đầu lông mày nhíu lại, trong cái xoa ấn của người lớn giãn ra.
Thân thể cuộn tròn, dần dần duỗi ra.
U quang màu lam nhạt, ở trong cơ thể nhỏ giọng bảo hộ.
Thiếu niên từ trong thống khổ trở ra, mơ một giấc mộng đẹp..