Đọc truyện Bệnh Mỹ Nhân Sư Tôn Tẩy Trắng Rồi Sao – Chương 3
Không ai nghĩ đến, sẽ có kiếm của đệ tử, ở thời điểm mọi người tề tụ, đâm trúng sư tôn mình.
“Sư tôn, ta vừa rồi thỉnh giáo được Khu Ma kiếm phù của thủ tọa.
Người xem phát động thế này đúng không?”
Trọng Sương nói xong, không đợi Lộ Thính Cầm hồi ứng, tay nâng kiếm hạ xuống cắt vào lòng bàn tay.
Máu tươi bay từ tay Trọng Sương tuôn ra, được thân kiếm hấp thụ
Trên thân kiếm trạm trổ Khu Ma kiếm phù sáng rực lên, đột nhiên rời khỏi tay Trọng Sương, xông về phía Lộ Thính Cầm.
Lộ Thính Cầm không nghĩ đến Trọng Sương một chút làm nền cũng không có, nói động thủ liền động thủ.
Dưới tình hình gấp gáp thân thể ngửa ra sau, tình cảnh trong mắt như cảnh quay chậm trước ống kính.
Khóe môi Trọng Sương thong thả hướng lên một độ cong, sự ghê tởm trong ánh mắt như thiêu đốt, kiếm cắt mở lòng bàn tay, máu bắn ra được thân kiếm hấp thụ, mũi kiếm chợt sáng lên phù đỏ chói mắt.
Phù văn tăng phúc hạ xuống, một thanh bội kiếm của đệ tử tư chất bình thường hóa thành thần binh, lấy thế thẳng tiến không lùi, rời khỏi tay chủ nhân, hướng hắn bay thẳng đến ——
Dưới sự chớp nhoáng ấy, Lộ Thính Cầm không khống chế được thân thể, chỉ kịp ngửa ra sau.
Ý thức của hắn lao nhanh như thoát cương, nghĩ tới đêm qua lúc lật sách, trong sách một mớ bảy tám bản ghi rối loạn mục nát, hắn thấy qua hình thức phù văn Trọng Sương dùng kia.
Khu Ma kiếm phù, chuyên môn lấy ma vật làm chỗ thiết lập, kiếm phù sau khi nhiễm máu tự động rời khỏi tinh huyết chủ nhân, kéo theo thân kiếm hướng đến nơi có ma khí ngưng tụ, phát ra một kích trí mạng.
Kiếm mang theo cừu hận của Trọng Sương cắt rách ngoại sam, chọc xuyên qua giữa thân thể Lộ Thính Cầm.
Dưới cảnh giới chênh lệch, nhiệm vụ của chuôi kiếm không phải đánh giết, mà là dẫn ra ma khí ngủ say trong chủ thể.
Kiếm phong đụng phải ngọc bài trước ngực, phát ra âm vang thanh thúy.
Thân kiếm thanh thế dần yếu, cuối cùng rơi xuống đất.
Mà kiếm ý truy đuổi ma khí lại một chút cũng không ngừng, chớp nhoáng xuyên qua ngực hắn.
“Ư.” Lộ Thính Cầm lập tức lay động, tay khó khăn chống trên đất.
Trong cổ họng trào ra mùi máu tươi nồng đậm, cảm giác thân thể như bị chọc xuyên qua.
Đau đớn quen thuộc, trong phút chốc từ ngực chui ra.
Kiếm ý của Trọng Sương không tạo thành tổn thương trí mạng, nhưng thân thể này bên trong ẩn chứa ma khí, giống chảo dầu gặp nước, chợt nổ tung.
Đêm qua, chỉ một thoáng kia ánh sáng đột ngột dâng lên, ngọc bài áp chế ma khí, lúc này an tĩnh dựa bên ngực Lộ Thính Cầm.
Mặt ngoài lưu chuyển một tầng ánh sáng yếu ớt, không hề có xu thế đáp lại.
Cứ thế mà lâm trận đình công sao, tối hôm qua không phải còn có thể dùng sao!
Đôi mắt Lộ Thính Cầm mất đi thần thái.
Rất tốt, hắn xong rồi.
Trong nguyên tác, ở lúc Lộ Tiên tôn bị kiếm khí đánh úp, liền bay đến ngọn núi ở ngoài.
Đối mặt với sư huynh cùng đệ tử đuổi theo, Lộ Tiên tôn chủ động bóp nát ngọc bài có thể áp chế ma khí dơ bẩn, lựa chọn đọa ma.
Sau khi nhập ma, lý tính hoàn toàn biến mất, từ bỏ quá khứ cùng cảm xúc của con người, thuần túy chìm vào giết chóc cùng phá hoại.
Hiện tại, cùng một dạng không có ngọc bài áp chế, một đám sương mù tím đen phá tan thân thể Lộ Thính Cầm, ngưng tụ thành cự thú mơ hồ mà quỷ quyệt, phát ra một tiếng rống giận kinh thiên động địa.
Giống như đêm qua lúc ma khí phát tác.
Vô số thanh âm đan chéo, chui vào ý thức Lộ Thính Cầm, ăn mòn mỗi một giây tư duy của hắn, trỗi dậy, phóng đại vô số mặt trái của cảm xúc.
Giết hắn…!Giết bọn họ…!Giám thị…!Căm hận…
Dưới sự mê hoặc của ma khí, trước kia vốn chỉ là con người buồn chán, hiện tại lại cảm thấy hận đến khắc cốt minh tâm; trước kia chỉ là không quen quản chuyện, hiện tại muốn hủy diệt đến chỉ còn lại tàn dư.
Những thanh âm đó dẫn đường, kêu thảm, lạnh giọng gào rống:
Dựa vào cái gì…!Vì cái gì…!Thế đạo bất công…
Trọng Sương che lại lòng bàn tay đổ máu, làm ra vẻ mặt không thể tin được, từng bước lùi về phía sau.
Kê Hạc vừa mới đi đến trên giảng đàn, thấy thế liền giận dữ.
Một tay Thanh Vân quyết, dẫn mây xuống, mây mù quấn quanh, chặt chẽ hợp lại bao bọc thân hình Lộ Thính Cầm.
“Đừng có nhìn nữa, qua bên này cho ta!”
Dưới đài, các đệ tử loạn thành một nồi cháo.
Ma khí ngưng tụ thành dáng vẻ yêu thú, làm nhiều việc ác, hại không biết bao nhiêu là sinh linh.
Đột nhiên thấy trên sơn phong trung tâm của Huyền Thanh môn tản ra khí tức của yêu vật, nội tâm chúng đệ tử hoảng loạn lại căm phẫn, có người rút kiếm, có người bấm pháp quyết, kêu gào dồn dập:
“Là ma khí, Trụy Nguyệt Tiên tôn đọa ma rồi!”
“Nhìn dạt dào đạo mạo, cư nhiên lại là thứ dơ bẩn như vậy, phi.”
“Ta nói thẳng trước giờ hắn chưa bao giờ quan tâm chúng ta, còn giấu Trọng Sương sư huynh đi.
Mọi người đều bị bộ dạng của hắn lừa.”
“Tiên môn bại hoại, không xứng làm chủ một phong.
Huyền Thanh môn thanh danh xong rồi, thủ tọa sư bá còn không quản?”
Hết đợt này đến đợt khác nghị luận chui vào thần thức Kê Hạc, trán hắn nổi gân xanh, giận dữ nói:
“Đều im hết cho ta! Biết cái gì mà nói vớ vẩn? Lão Tam, đem bọn nó bắt về hết đi.
Diệp Vong Quy ngươi làm cái gì đấy hả! Ta dẹp sạch chỗ này, ngươi giúp hắn!”
Kê Hạc hợp một tay lại, khi hắn đứng ở sơn gian, chính là chủ nhân sở hữu gió cùng lưu vân.
Vô số đệ tử trên người bị dòng khí quấn lên, bị ép rời xa phương hướng Vấn Đạo đài.
Thanh niên kính trang trên đàn, lão Tam Huyền Thanh môn chạy đến, bước nhanh đến bên người Kê Hạc.
“Ngươi đưa.
Ta xem bệnh, ở lại.” Lệ Tam lời ít ý nhiều nói.
Lão Tam Huyền Thanh môn, họ Lệ tên Tam, được phân quản lý Dược Sư cốc trong ba phong một trong cốc.
Khi sư phụ nhặt y về, tự lấy tên này để đặt cho chính y.
Ngày thường lời nói không nhiều, dáng người cao lớn, mang chút phong tình nơi dị vực, rất được các bà bà mười tám dặm gần đây hoan nghênh, chỉ là nói chuyện lại thích ngắt từng chút từng chút, không bị sư đệ kỳ thị.
Đối mặt với một mảng hỗn loạn, môi Lệ Tam ngập ngừng còn muốn hỏi chút gì.
Kê Hạc đã phẫn nộ mà hừ một tiếng, kiểm kê đệ tử, đưa một đám bọn họ đuổi hết xuống núi.
Lệ Tam: “…”
Vì sao, mỗi lần đều, không nghe cho hết?
Trước người Lộ Thính Cầm, Huyền Thanh môn hạ thủ tọa Diệp Vong Quy rút kiếm ra.
Diệp Vong Quy thu lại thần sắc bất cần đời thường ngày.
Liếc nhìn ma khí hung ác dữ tợn, một đôi mắt đào hoa giương lên nhìn, thần sắc áp lực hận sắt không thành thép.
Tay trái Diệp Vong Quy cầm kiếm, tự mình đứng bất động ở một góc nhỏ, cũng cự tuyệt tiếp xúc với sư đệ.
Tay phải thành quyền, dẫn động linh khí thành dây thừng.
Sương đen bạo khởi, từng trận gió tà thổi đến, cỏ cây khô héo.
Linh thằng Diệp Vong Quy rót lực lượng vào bay lên trời, đan chéo thành thiên la địa võng, đem sương mù ngưng tụ thành quái vật bao vây trong đó, ánh sáng thoáng hiện, nghiền nát chém vỡ.
Thân hình Lộ Thính Cầm run rẩy dữ dội, theo sương đen bị quấy nát, ho ra một búng máu.
Linh Thằng của Diệp Vong Quy xua tan sương đen còn lại trên không trung, chuyển hướng xuống dưới, trói chặt Lộ Thính Cầm.
Một cỗ cảm giác lạnh băng, hướng từ làn da Lộ Thính Cầm thấm vào trong cốt tủy.
Tiếng thì thầm phân loạn trong đầu Lộ Thính Cầm cuối cùng cũng dừng lại, ngay lập tức thu được an tĩnh.
Linh lực của Diệp Vong Quy thay thế ngọc bài, một đợt lại một đợt rửa sạch ma khí trên ngực Lộ Thính Cầm.
Linh lực của Diệp Vong Quy như tuyết trắng bất hóa nơi núi cao Tuyên Cổ, dùng trạng thái vĩnh cửu vững chắc, bức thiết muốn nhập vào cơ thể giằng co với sương đen.
Thân thể Lộ Thính Cầm dường như bị xé rách, mỗi một tấc da đều đổ máu.
Thể xác lạnh băng đến xương, nội tạng gần như thiêu đốt bằng sạch.
Trọng Sương hướng về phía Diệp Vong Quy, quỳ lạy trên đất, thanh âm vỡ vụn.
“Bẩm thủ tọa.
Đệ tử dùng Khu Ma kiếm vừa nãy người dạy.
Sau khi đệ tử học được, muốn xin ý kiến của sư tôn chỉ bảo mấu chốt.
Sau khi dẫn động, đột nhiên…!Đây là…”
Mũi kiếm rất nhỏ của Diệp Vong Quy rủ xuống, chỉ hướng về mặt đất trước người Lộ Thính Cầm.
“Khu Ma kiếm pháp, lấy phù nhập kiếm, lấy máu điều khiển, bất phá bất lập*.
Thân kiếm đem tinh huyết hấp thu, tự động nhằm phía ma túy, một kích lôi đình.”
(*Không phá thì không xây được.)
“Đây vốn là thủ đoạn cuối cùng trong khổ chiến.
Nếu không tìm được mục tiêu, thân kiếm quay về phệ chủ.
Trọng Sương, ngươi học không chắc hậu quả, hấp tấp ứng dụng, quá khinh suất.
Trở về Tư Quá đình lãnh phạt.”
Trọng Sương đáp vâng, đầu gối lui về sau.
“…Ngũ sư đệ.
Ta phạt đồ đệ ngươi như vậy, ngươi cảm thấy có thể chứ?” Diệp Vong Quy hỏi.
Ta cảm thấy ta vẫn nên giải thích một chút.
Có thể đem hắc liên hoa nhốt lại trước không, cho ta cơ hội ngẫm lại biện pháp, tẩy trắng một chút tìm đường sống.
Lộ Thính Cầm nuốt xuống một búng máu, vừa định mở miệng, linh khí của Diệp Vong Quy rung chuyển, sương đen cuồn cuộn nổi lên.
Lộ Thính Cầm cảm thấy yết hầu như thiêu như đốt, vội vàng tập trung tinh thần, đối kháng mê hoặc của sương mù.
Hiện tại thời điểm này, ngọc bài mất đi hiệu lực, hắn toàn dựa vào linh lực của Diệp Vong Quy để áp chế ma khí cắn nuốt.
Một khi sương đen đã cắn nuốt tinh thần, lý trí của hắn bị chiếm đoạt, hắn phải biến thành quái vật không có năng lực tư duy.
Hắn không muốn đọa ma, không có lý trí, với cái chết có khác gì nhau không?
“Đúng rồi, chắc ngươi không biết, hay là biết Tư Quá Đình là cái gì đi.
Suy cho cùng căn bản không quan tâm đồ đệ, bọn chúng chết sống thế nào cũng không biết.”
Diệp Vong Quy chán ghét nhìn sương đen quay cuồng trước ngực Lộ Thính Cầm, lực đạo trong tay căng lên, linh lực trói buộc trên người Lộ Thính Cầm tức khắc buộc chặt.
“Lộ Thính Cầm, ngươi nói cho ta, cả ngày buồn chán ở trong núi giả chết, ngươi nhiễm ma khí như thế nào?”
“Ngươi và ta đều bị thứ này làm hại tan cửa nát nhà, sao ngươi lại cố tình dính vào?”
“Sư phụ che chở ngươi, sủng ngươi, ngươi muốn sách gì, đều phí công phu khắp nơi tìm cho ngươi, ngươi liền lấy cái này báo đáp người?”
Diệp Vong Quy tránh đi kiếm phong, lấy thân kiếm lật tay đặt trên ngực của Lộ Thính Cầm, lộ ra rách nát quần áo, cùng ngọc bài bên trong ngoại sam.
Y liên tục đặt câu hỏi, một tiếng này còn nghiêm khắc hơn một tiếng kia.
Kiếm theo nỗi lòng chủ nhân dần dần kích động, nổi lên từng trận lãnh quang.
“Ngươi nhận tín nhiệm của người, ép người một đời này phải lập lời thề trục xuất thứ kia?”
“Nếu hôm nay đồ đệ ngươi không đánh bậy đánh bạ quậy ra, ngươi muốn thế nào, tùy tiện ngày nào đó sa đọa thành sát thần, hủy hoại ngọn núi này, hủy hoại tâm huyết vốn có mà người đã trả giá sao?”
“Nói đi chứ!”
“Khụ…!Sư, sư huynh…”
Trán Lộ Thính Cầm đổ từng giọt lớn mồ hôi lạnh.
Trước mắt hắn đã không còn thấy rõ bất cứ thứ gì, tai lại không nghe được tốt, chỉ cảm thấy Diệp Vong Quy lải nhải thầm thì phun tào một đống, cũng không biết nói cái gì.
Sư huynh à…!Sao vẫn chưa…!áp chế vậy?
Trình độ nghiệp vụ này của ngươi, so với ngọc bài, không ổn lắm…!
Trong ý thức của Lộ Thính Cầm, ma âm nhẹ tiếng ngâm nga, rít gào bạo nộ.
Hắn lạnh đến phát run, đau đến kinh mạch tích tụ, ngũ tạng lục phủ quấn thành một đoàn, trong đầu ong ong ù ù, trời đất quay cuồng.
Đột nhiên, tâm thần Lộ Thính Cầm buông lỏng, không khống chế được thần chí.
Tất cả tạp âm biến mất, trên người rét lạnh cùng thống khổ cũng đã biến mất, hết thảy trở nên nhẹ nhàng mà thong thả.
Có ý niệm gì đó trong thế giới trắng xoá, không ngừng quay cuồng.
Buông ra đi, buông bản thân mình ra, buông phản kháng.
Biến mất đi, cứ như vậy biến mất, ý thức cũng biến mất, cái gì cũng đều vui vẻ rồi.
“Buông ra…” Hắn lẩm bẩm nói.
“Lộ Thính Cầm, ngươi nói cái gì?”
“Buông ra…”
Không đúng, không thể buông, ta còn, có thể tự hỏi…!Còn có thể, cứu giúp một chút…!
Lộ Thính Cầm giãy giụa đoạt lại ý thức.
Đầu Trọng Sương rủ xuống, bảo trì tư thế quỳ lạy, bả vai không khống chế được mà run rẩy.
Y cược thắng rồi.
Y vốn dĩ lo lắng Lộ Thính Cầm làm bộ bị ma vật cảm nhiễm, tranh thủ đồng tình, tiếp tục lưu tại sơn môn tra tấn bản thân.
Nhưng hiện tại, chỉ cần Lộ Thính Cầm có một tia ý niệm triệt để đọa ma, thế lực của Thủ tọa Diệp Vong Quy tất sẽ chém đứt mối đe dọa tiềm tàng đối với sơn môn.
Khuất nhục nhiều như thế, ngày đêm nằm trên mặt bàn lạnh băng bị đao nhỏ cắt da…!Thật muốn chính tay khiến tên ngụy quân tử này cảm nhận cảm giác bị đối đãi khi trở thành súc vật cùng vật chết.
Diệp Vong Quy nhìn Lộ Thính Cầm thật sâu.
Sắc mặt Lộ Thính Cầm so với giấy còn thảm bại hơn, trong tròng mắt vô thần, nhiễm sắc thái chấp nhất.
“Buông ra? Ngươi thật sự muốn đọa ma…” Diệp Vong Quy chậm rãi nâng kiếm.
Vừa nâng lên, phong vân biến sắc.
Gió núi gào thét, bách thảo nức nở, lấy kiếm làm trung tâm, lãnh quang hiện ra, ngưng tụ một vòng xoáy càng ngày càng mạnh.
Thủ tọa Diệp Vong Quy, là nhân vật nổi tiếng nhất Huyền Thanh môn ngoài Sư tổ.
Các thiếu nữ dưới chân núi say đắm nụ cười của y, vì một cái ngoái đầu nhìn lại của y, biên ra vô số trang chữ.
Mà trong sơn dã, bên biển cả, tà vật lờ mờ chỉ nhớ rõ kiếm của y, tên là Minh Toàn.
Một kiếm ra, trăm tà phục.
“Ngũ sư đệ.” Diệp Vong Quy trước tiên che giấu lửa giận lúc chất vấn, giọng nói y lạnh băng, tay cầm kiếm rất vững.
“Người đọa ma đánh mất tâm tính, làm hại một phương.
Ta tôn trọng ý nguyện của ngươi, buông Linh Thằng ra.
Nếu ngươi hoàn toàn nhập ma, chớ trách sư huynh tại đây…!Thanh lý môn hộ.”
Lộ Thính Cầm:?
Hắn thật vất vả giãy ra một chút thần chí, lại nghe được cái gì?
Đừng mà, 360 độ ma âm xuyên lỗ tai tăng cường Buff công kích vật lý về tinh thần, ta còn chưa từ bỏ, cứ như vậy bỏ qua luôn hay sao?
Lộ Thính Cầm nhất thời không giữ được kiên trì được, ho ra từng ngụm từng ngụm máu tươi, bi thương trào ra.
Nguyên thân quái gở không gặp người, lại không quan tâm đồ đệ, danh tiếng không tốt, chỉ sợ Diệp Vong Quy ngay từ đầu cũng không tin y.
Thấy ma khí tuôn ra, không cần biết đang giải thích cái gì, đều sẽ coi hắn như là một bao tai họa mà đánh.
Mồ hôi lạnh tỉ mỉ trượt từ trên trán Lộ Thính Cầm, rơi xuống mặt đất.
Hắn kiệt sức ngưng tụ tinh thần, ý đồ thuyên chuyển lực lượng tồn tại trong cơ thể, chuẩn bị nghênh đón Diệp Vong Quy rút linh lực về, một khắc kia tự mình rơi vào bóng tối.
“Không đúng, đợi chút đã.” Một bàn tay duỗi lại đây, là tam sư huynh Lệ Tam.
Khuôn mặt nam nhân thâm thúy mặt mày bình tĩnh, lộ ra thần sắc tự hỏi, y ngồi xổm xuống chắn trước kiếm của Diệp Vong Quy.
Dùng bàn tay hàng năm tiếp xúc với dược thảo, đầu ngón tay bị nhuộm thành màu xanh lá, nhặt lên ngọc bàn rơi trước ngực Lộ Thính Cầm.
Xa hơn một chút trên đàn, Trọng Sương kiên nhẫn chờ đợi nhận thấy được dị trạng, bỗng nhiên ngẩng đầu.
Bên ngoài ngọn núi, truyền đến tiếng xé gió, Phi Vân phong Phong chủ Kê Hạc ngự kiếm mà đến.
Hắn nhìn xuống mọi người, khuôn mặt tràn ra lửa giận, còn chưa tiếp đất, khí thế liền đoạt gió kìm mây, cuồn cuộn nổi lên.
Giống một con gà mái che chở cho con..