Bệnh Mỹ Nhân Sư Tôn Tẩy Trắng Rồi Sao

Chương 28


Đọc truyện Bệnh Mỹ Nhân Sư Tôn Tẩy Trắng Rồi Sao – Chương 28


Trọng Sương quỳ rạp trên đất, bả vai không nhịn được run rẩy, máu đỏ sậm rơi rớt trên thân kiếm cùng đá phiến xanh.

Lộ Thính Cầm im lặng, cho y một đoạn thời gian hòa hoãn, dò hỏi:
“Nếu như đã suy nghĩ cẩn thận, xương cốt đưa cho ta đi… Trọng Sương?”
Thiếu niên chật vật ngẩng đầu.

Trán y dính đầy mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, đôi mắt rung rung.

Như là muốn khóc, nhưng hốc mắt khô khốc, không có một giọt chất lỏng, như thể nước mắt đã không còn rơi được nữa vào lúc chân tướng được thừa nhận.

“Tại sao…”
Y khàn khàn nói, mới vừa nói ra vài âm, hít ngược một hơi, dừng lại giữa đường.

“Xin lỗi sư tôn, ta không phải là muốn chất vấn người.”
Y hoang mang nhìn về phía Lộ Thính Cầm, thấy Lộ Thính Cầm bình tĩnh nhìn mình, không tức giận, mới yên tâm.

Môi Trọng Sương run rẩy, trên môi lưu đọng vết máu sau khi môi bị cắn rách, dùng đến sức khống chế vốn có, cố hết khả năng bình ổn ngữ khí mới mở miệng.

“Sư tôn từng nói, xương sườn ta có yêu khí xoay quanh, phải được sư tôn dẫn dắt, mới có thể tồn tại?”
Lộ Thính Cầm gật đầu.

Biểu tình của hắn không chút sứt mẻ, trái tim nhấc cao lên, tiến vào trạng thái cảnh giới, hoài nghi mạch suy nghĩ của Trọng Sương đã tiến vào một lĩnh vực mới, hắn không thể lý giải được.

So với hoài nghi cùng kính ghét đơn thuần, càng khó mà giải quyết.

Tròng mắt Trọng Sương trải đây tơ máu, chậm chạp chuyển động, dưới ánh trăng bi ai nhìn về phía Lộ Thính Cầm.

“Sư tôn, vì sao ta có thể sống?”
Trọng Sương như là không thấy đau, nắm bội kiếm lên, không quan tâm mà nắm lấy mũi kiếm.

Mũi kiếm sắc bén cắt rách bàn tay, máu lại trào ra từ miệng vết thương, lập tức đọng lại.

Y ngơ ngác nhìn, lại cắt, thẳng đến khi y sam màu thiên thanh dính đầy từng mảng máu lớn.

“Sao ngươi lại không thể sống?” Lộ Thính Cầm nhìn không nổi nữa.

“Dừng tay, không cần thử nữa.

Cho dù có thể nhanh chóng khép lại, mất máu quá giới hạn cũng sẽ có hại đến cơ thể.”
“Nhưng, ta là yêu, tại sao sư tôn, các sư bá cho phép ta ở lại sơn môn…” Trọng Sương không thể lý giải mà hỏi lại Lộ Thính Cầm.


Lộ Thính Cầm sửa đúng cách dùng từ.
“Bán yêu.”
Trọng Sương quỳ bò trên đất, một tay dính đầy máu giữ kiếm, một tay chống xuống đất, dịch vài bước rời xa phía Lộ Thính Cầm, giống như đang sợ sẽ làm bẩn vạt áo của Lộ Thính Cầm.

“Sư tôn… Ta sẽ biến thành loại quái vật này, đúng không? Khi Diệp Thủ tọa mang chúng ta ra ngoài trừ yêu, nói đến người trong thôn bị ăn thịt… ọe… những bán yêu đó ăn thịt người, đều là…”
“Không, ngươi sẽ không biến thành quái vật.” Lộ Thính Cầm đáp lại điều mà Trọng Sương rối rắm, truy hỏi, “Diệp Thủ tọa nói cho các ngươi cái gì?”
Trọng Sương muốn trả lời Lộ Thính Cầm, dạ dày lại quặn thắt, dâng lên từng đợt buồn nôn.

Y không thể không che miệng lại, cúi đầu, né tránh ánh mắt của Lộ Thính Cầm.

“… Nói chậm một chút.” Lộ Thính Cầm thả nhẹ tiếng nói.

Trọng Sương từng hơi từng hơi mà hít thở, nhớ lại, giống như trở lại ngày ra ngoài tu hành lần đầu tiên.

Tình thế căng thẳng, vượt khỏi dự tính.

Y nhìn thấy cả thôn đổ nát thê lương, khắp nơi máu tươi rải rác, thi thể chồng chất, còn có yêu thú ba mắt đỏ thẫm quỷ dị tà nịnh đè trên thi thể vẫn còn hấp hối…!
Y muốn nôn, thật lâu sau mới bình phục, tìm về năng lực nói chuyện.

“Thủ tọa nói… Bán yêu đều là yêu tà tu Hợp Hoan đạo, vì tìm hoan mua vui, hoặc nghiên cứu tà pháp, lấy xác chết còn mới của nhân loại… sau khi giao phối, cơ thể mẹ thụ thai mà sinh.”
“Ọe… Xin lỗi, sư tôn, ta… ọe.” Trọng Sương nghiêng người qua, nôn ra.

Y chưa hoàn toàn tích cốc, ăn thức ăn không nhiều lắm, nôn ra đều là chút dịch vị, cuối cùng, sắc mặt xanh vàng, càng lúc càng khổ.

Lộ Thính Cầm bước nhanh đến gần, ngón tay lạnh lẽo xoa nhẹ sau lưng thẫm đẫm mồ hôi của thiếu niên.

Không được, nơi đó bẩn! Thân hình Trọng Sương cứng đờ, đột nhiên tránh ra, không cho Lộ Thính Cầm động tới thân mình.

Trong cơn hoảng loạn, trong cái đầu loạn thành hồ nhão của y nhớ tới Tịnh Hóa quyết, ngón tay không chịu khống chế bấm vài lần, rốt cuộc, một cỗ linh lực trong trẻo từ đầu ngón tay tràn ra, dòng suối mang đi mùi lạ dơ bẩn trên mặt đất.

Y ngại chưa đủ, dùng Tịnh Hóa quyết khắp nơi, để linh lực rửa sạch đất trong tiểu viện Sơn Cư Trụy Nguyệt, thẳng đến khi gió trong cỏ sạch, con đường lát đá phiến đá trơn bóng phản xạ ánh trăng, mới thu tay.

Trọng Sương dọn sạch đá phiến xanh, lại cảm thấy sự tồn tại của mình thì khó mà chịu được, nghiêng ngả lảo đảo chạy đến cửa, không muốn làm tiểu viện thanh tịnh của Lộ Thính Cầm dính bẩn.

“Đệ tử vô năng, làm bẩn mắt sư tôn.

Đệ tử không nghĩ tới mình, là loại đó…”
“Ngươi không phải.” Lộ Thính Cầm nhanh chóng quyết định mà cắt ngang.

Hắn đuổi theo Trọng Sương, cách một khoảng, dùng giọng nói lạnh lẽo nhất, có vẻ đáng tin nhất cùa mình trấn an.

“Trọng Sương, nhìn ta, nghe ta nói.


Ngươi không phải bán yêu Diệp Thủ tọa nói, ngươi và những thứ đó là hai việc khác nhau.

Ngươi ra đời trong…!cách sinh hạ bình thường.

Ngươi có song thân.”
Lộ Thính Cầm thử nhớ lại nguyên tác đã xem qua.

Hắn lúc ấy đọc quá nhanh, không hề có ấn tượng gì đối với thân thế của Trọng Sương.

Nhưng có thể xác định một chút, thẳng đến cuối sách, Trọng Sương chịu đủ trắc trở, cố chấp hắc hóa, nhưng chưa bao giờ có một khắc, biến thành quái vật chỉ biết giết chóc.

“Ngươi có Long huyết, lý tính đến từ một nửa máu kia của ngươi, có tình cảm, là người có thể tự hỏi.

Ngươi có thiên phú của Long, cũng có tâm tính của người, không phải cái loại yêu vật bị chửi rủa từ khi ra đời, chỉ biết bị máu tươi hấp dẫn.”
Trọng Sương lo sợ không yên mà nhìn Lộ Thính Cầm.

Tròng mắt y run rẩy, nâng kiếm, đột nhiên xoay cổ tay, mũi kiếm vẫn không nhúc nhích vững vàng hướng vào ngực mình.

“Trọng Sương!” Lộ Thính Cầm lạnh lùng nói.

“Buông kiếm ra.”
“Sư tôn, đệ tử đại nghịch bất đạo.

Thân có yêu huyết, làm bẩn sư môn, đâm sư tôn bị thương.

Ta không nên…”
“Nghe lời… Dừng lại.” Lộ Thính Cầm mang ánh trăng, tiến lên vài bước,đứng bên người Trọng Sương.

Hắn không dám kích thích thiếu niên, học theo động tác Kê Hạc làm với hắn, nhẹ nhàng sửa sửa tóc ướt trên trán thiếu niên.

Ngón tay hắn từng linh qua đạo pháp tiên gia, thiếu niên từng chút từng chút, buông kiếm trong tay, đôi mắt đỏ bừng, cầu khẩn nhìn phía Lộ Thính Cầm.

“Ngươi phải sống.” Lộ Thính Cầm khó khăn suy nghĩ xem lúc này nên nói cái gì.

Trọng Sương không ở chung cùng một kênh với hắn, đại khái bởi vì những gì đã nghe đã học trong quá khứ, đối với sinh mệnh của sinh vật vô tội mới ra đời ở trên, bán yêu khát máu lại không có lý trí, có sự chán ghét đã ăn sâu bén rễ.

Hiện tại, xác định mình dính dáng đến thứ mà mình căm ghét, hận không thể tự thân xóa bỏ bản thân.


… Cái loại ý nghĩ sợi gân không phải đen cũng là trắng này, thực sự có bóng dáng của Diệp Vong Quy.

Lộ Thính Cầm không biết khuyên bảo sao cho thỏa đáng.

Hắn đến từ dị thế, tiếp thu các loại đồ vật rất tốt, cũng coi như đã nhìn qua núi sông đổi chiều, máy hơi nước cỡ lớn đặt nặng lên mái cong trên lầu, đều sẽ không bị dọa đến mất tinh thần, càng không cần phải nói đến bán yêu thấp kém.

Giống như A Na, tuy rằng là một con nhãi yêu quái thuần chủng, nhưng sau sơ sót khi hóa hình, là một cô bé bụ bẫm, lỗ tai lông xù xù mê mang cùng cái đuôi, còn rất đáng yêu.

Trọng Sương nếu hóa hình không thuần thục, miễn cưỡng không chết cũng sẽ như vậy.

Trên đỉnh đầu có hai cái sừng, thêm một cái đuôi không có lông.

“Ta…” Trọng Sương nắm chặt kiếm trong tay, không dám thả lỏng.

“Thân mang yêu huyết, không có gì mà không thể tiếp thu.” Lộ Thính Cầm khô khốc nói.

“Sinh mệnh còn có rất nhiều chuyện tốt.”
“Chuyện… tốt?” Trọng Sương như thể không hiểu hắn nói gì.

Lộ Thính Cầm trầm mặc.

Chuyện tốt, giống như gió mùa xuân, hoa mùa hè, cái đuôi nhọn của mèo nhỏ nhấc lên.

Đây là những gì hắn thích, Trọng Sương sẽ thích sao?
Sinh mệnh của Trọng Sương từ nhỏ đến lớn, biết cái gì là “chuyện tốt không?
“Tỷ như… Nỗ lực tu luyện, trưởng thành đến khi đủ mạnh mẽ.

Ngươi không nghĩ như vậy à?” Lộ Thính Cầm nặng nề hỏi.

“Sau khi mạnh mẽ rồi, ta có phải… không khống chế được mà nổi điên thì sao, lạm sát kẻ vô tội thì sao?”
Tay Trọng Sương nắm chặt ngực, lấy ra một cái túi nhỏ đeo trên cổ, đem ra một đoạn xương cốt trắng bệch cùng mảnh vụn, hung hăng ném vào trên bùn đất.

“A, sư tôn, xin lỗi, ta không nên ném đến trước viện, ta chỉ là…”
Chỉ là muốn đem máu của yêu, xương của yêu cốt đào ra được từ trên thân thể tạp nham, ném vào trong ngọn lửa nóng bỏng nhất, thiêu hủy làm sạch.

Trọng Sương hoảng loạn gom xương cốt lên.

Lộ Thính Cầm tay mắt lanh lẹ mà cầm lấy trước y một bước, thu vào trong tay áo, ngón tay vuốt qua, cất vào túi Càn Khôn.

Trọng Sương mờ mịt nhìn động tác của Lộ Thính Cầm.

“Trước kia sư tôn muốn lấy xương cốt này, là muốn cứu ta? Tại sao… khi sư tôn nhận ta vào núi, đã biết ta là… yêu sao?”
“Bán yêu.” Lộ Thính Cầm rút kiếm trong tay Trọng Sương ra, thay y thu vào trong vỏ kiếm, nhẹ giọng nói, “Ngươi hỏi nhiều thật.”
Đêm thu thăm thẳm, không trung điểm xuyết đầy sao, ánh trăng lành lạnh.

Có lẽ là do ma khí ăn mòn nên cơ thể thật sự hao tổn cơ năng quá nhiều, hắn khoác áo khoác, vẫn cảm nhận được lạnh lẽo như cũ.

Yết hầu Lộ Thính Cầm có chút ngứa, nhịn xuống ho khan.


Ngón tay lạnh băng của hắn, có thể nói là dịu dàng lướt qua khóe mắt run rẩy của thiếu niên, rõ ràng vào lúc này, đây còn là một ấu long xanh tươi, hoàn hoàn toàn toàn, mất đi phương hướng tiếp tục bước đi.

Sinh mệnh Trọng Sương vốn là một quỹ đạo đã định, từ tuổi thơ bị bỏ rơi, thời niên thiếu chịu đủ tra tấn, đến thanh niên tỏa sáng rực rỡ, trở thành chúa tể một phương.

Hiện tại, hắn đến để thay đổi con đường này.

Trọng Sương chưa từng vì “chịu ngược” đã mà chịu bồi thường của sư môn, chưa từng lựa chọn rời đi… Không biết tiếp theo còn có gặp chuyện hay không, trưởng thành đến tình cảnh nên có.

Trọng Sương là một đứa trẻ chăm chỉ lại có thiên phú, nếu quay về con đường đúng đắn, sẽ đi rất xa.

Lộ Thính Cầm không muốn bởi vì sự can thiệp của mình, khiến Trọng Sương tắc nghẽn tại đây, mất đi tương lai nên có.

Hắn đến cho Trọng Sương lý do để sống tiếp.

“Đúng, ta nhận ngươi vào núi, vì ngươi là Nhân Long hỗn huyết.”
Lộ Thính Cầm trầm ổn mở miệng.

Một khi hắn đã nói là sẽ làm.

Lúc này nửa thật nửa giả nói chuyện, trong lòng nôn nóng bất an.

“Thân ta nhiễm ma khí nhiều năm, cơ thể suy bại.

Sư tổ, Lệ sư bá của ngươi cũng bó tay không cách nào… ngươi vừa rồi cũng thấy, Nhân Long chi lực, sức chữa lành cực mạnh.

Một khi phát huy, khả năng có thể phối ra thuốc dẫn chữa khỏi ma khí ăn mòn.

Để ngươi sống sót, là vì ngươi, cũng vì bản thân ta.

Hai tròng mắt u ám của Trọng Sương dần dần sáng lên.

Sáng đến mức giống như ánh sao đầy trời, rốt cuộc lại chiếu cố lần nữa, rơi vào trong mắt thiếu niên.

Hai mắt khô khốc của Trọng Sương đã ươn ướt, một hàng nước mắt nhẹ nhàng trượt xuống.

Y nhỏ giọng hít vào, không dám để cảm xúc kích động quá mức, dẫn tới làm Lộ Thính Cầm phiền lòng.

“Ta, có thể giúp sư tôn?”
“Ừ.”
Lộ Thính Cầm đã mở đầu, không nhịn được nói, “Xin lỗi, lúc trước không nói, bởi vì ta có nỗi khổ riêng.”
“Sư tôn không cần, giảm nửa cho đệ tử như thế… Đệ tử có tội, quá mức ngu dốt, không có thể phát hiện sớm hơn, liên tục mạo phạm…”
Trọng Sương lau đi bùn đất trên mảnh xương cốt nhỏ, đem mảnh nhỏ nâng trong lòng bàn tay.

Trên gương mặt mang theo một hàng nước mắt chảy xuống, hiện ra vui mừng đối với Lộ Thính Cầm, khuôn mặt tươi cười cần tận từng li từng tí.

“Còn cần cái gì mới có thể làm cơ thể sư tôn khỏe lên? Phàm là ta có, sư tôn cầm hết đi, cầm hết đi…”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.