Bệnh Mỹ Nhân Sư Tôn Tẩy Trắng Rồi Sao

Chương 18


Đọc truyện Bệnh Mỹ Nhân Sư Tôn Tẩy Trắng Rồi Sao – Chương 18


Lệ Tam giám sát Lộ Thính Cầm uống thuốc xong, nói với hắn một hồi về tính nghiêm trọng của cơ thể, ra cửa, kêu Trọng Sương trở về nghỉ ngơi.

Lộ Thính Cầm ngồi dựa ở trên giường, vuốt ve cái mặt đầy thịt mềm mại của thỏ xám.

Con thỏ ngây thơ ngốc nghếch mà làm ổ ở trong ngực, đệm thịt lay vạt áo Lộ Thính Cầm.

Tóc đen buông xuống, xõa ở trên gối dựa thêu hoa quế màu trắng, người trên giường mặt mày thanh lãnh, như là tiên trong Nguyệt Cung, ngủ lại thế gian.

Lệ Tam báo cho Trọng Sương xong, ở cửa nhìn một lúc lâu, sau mới nhẹ tay nhẹ chân lui ra ngoài.

Y đi đến giữa viện, ngón tay uốn lượn để lên môi, thổi ra một tiếng huýt dài lảnh lót.

Mây trắng trên Trụy Nguyệt phong như tơ như sợi, cuộn lại ở trên bầu trời cao xa xanh thẳm.

Tiếng huýt của Lệ Tam dưới sự bảo hộ của linh lực, tiêu tán hướng về phương xa, xuyên qua gió, rơi vào một chỗ ổ ẩn nấp trong rừng.

Một con ngân lang lông mượt mà không dính chút tạp sắc, nghe thấy tiếng huýt, mở ra đôi mắt thúy sắc lạnh lẽo.

Trong cổ họng nó phát ra tiếng gầm trầm thấp, chân trước chống đất, đổi từ nằm thành đứng thẳng, chạy chậm, dạo tới dạo lui một vòng trong đàn.

Bộ ngực ngân lang cao thẳng, uy phong lẫm lẫm, tuần tra trong lãnh địa bất khả xâm phạm của mình.

Thân hình nó rất lớn, so với sói trưởng thành bình thường lớn hơn một vòng, phát dục tốt còn cao hơn nai đực một cái đầu.

Bầy sói nhìn thấy nó, đầu cùng tai đều gục xuống, cái đuôi rũ thấp thấp sau lưng.

Mấy con non run rẩy nện bước, lảo đảo, muốn thân cận với nó.

Ngân lang chủ động đến gần mấy con lông non, cúi đầu, liếm từng cái mặt của sói nhỏ.

Rồi sau đó, nó phát ra một tiếng rú uy vũ, bốn chân đạp đất mượn lực, lao vụt về phía trước, dưới ánh mặt trời, màu lông bạc lấp lánh sáng lên, lay động theo gió.

Một trận gió nhẹ thổi qua, dưới chân ngân lang dùng sức thật lớn, đạp gió bay lên.

Giống một đám mây trôi màu bạc, nó xuyên qua ngọn cây trong rừng, bay vọt qua núi cao sông dài, theo chỉ dẫn của gió cùng tiếng huýt, thẳng tiến không lùi, đi vào ranh giới Huyền Thanh môn.

Theo ngân lang tới gần, bên ngoài dãy núi Huyền Thanh môn, một tòa tầng phòng vệ bao phủ cả đỉnh núi, ánh phù văn lập loè sáng lên, phân biệt được hơi thở của ngân lang, tản rộng,để lại một lối vào.

Ngân lang khí thế không ngừng, chui vào trong lá chắn, lần theo hơi thở, đáp xuống Trụy Nguyệt phong, nơi có một tòa tiểu viện Sơn Cư tị thế.

Đứng giữa sân, là người mặc kính trang tím đậm, thanh niên dị tộc đeo trang sức bạc, hướng về phía nó mở ra hai tay hữu lực.

Cửa chính phòng trong viện, trích tiên ôm con thỏ, một màu áo đơn xanh nhạt, đỡ khung cửa, kinh ngạc nhìn qua.

“Auuu~”
Thân hình ngân lang rất lớn, khí thế không giảm, va lên trên người Lệ Tam.

Một chân Lệ Tam lui hẳn về phía sau, sớm có chuẩn bị, vững vàng đứng tại chỗ ôm chặt cự lang, bị cọ lên một mặt nước miếng ướt nhẹp.

Lộ Thính Cầm ở cửa, bị hình thể của cự lang làm hoảng sợ.


Hắn nhận thấy được dị trạng, ra ngoài nhìn xem, không nghĩ tới sẽ nhìn thấy một con mãnh thú lớn thế này, quả cầu thỏ xám trong ngực thì ngược lại, vô hại giống một con chim cút nhỏ.

Quả cầu thỏ xám cảm nhận được hơi thở của sói, run bần bật, biến thành một quả cầu thỏ chấn động, liều mạng rúc vào trong lòng Lộ Thính Cầm.

Lộ Thính Cầm đem con thỏ bỏ vào trong phòng, tính thử lực xung kích của cự lang, kính nể mà nhìn Lệ Tam.

Không nghĩ tới Tam sư huynh bất hiển sơn bất lộ thủy*, hạ bàn lại ổn như vậy.

( *不显山不露水 ( Bất hiển sơn bất lộ thủy): Ý trên mặt chữ, là một người che giấu tài năng, nhằm thể hiện sự khiêm tốn.

Hiển sơn và lộ thủy là hai từ chỉ tài năng.

Đại khái là không phô bày sức mạnh, làm người khiêm tốn.)
Hắn đánh giá, phát hiện Lệ Tam không biết từ khi nào, để nửa người dưới của mình bao phủ lên một tầng thạch hóa, dính chặt vào gạch trên mặt đất.

Ngân lang treo trên đầu vai Lệ Tam, chóp mũi ngửi, đôi mắt thúy sắc nhìn chằm chằm con thỏ ngo ngoe rục rịch muốn chạy phía sau Lộ Thính Cầm.

Lộ Thính Cầm tiến về phía trước một bước, che chắn cho con thỏ.

Vừa đi, hai tay vừa hợp lại sau đầu, gom tóc lại, tóc dài đến eo ở trong tay mượt mà chảy xuôi, tùy ý buộc lại.

“Ngũ sư đệ, sao lại ra đây, bên ngoài lạnh.” Lệ Tam để ngân lang đi xuống, giải thạch hóa nửa người dưới.

Lộ Thính Cầm tò mò nhìn về phía ngân lang.

“Đây là…!sói?”
Tuy rằng phải, cũng lớn quá rồi.

Ngân lang nghe thấy vấn đề của hắn, khinh thường mà phun ra một hơi từ trong lỗ mũi, tự mình tìm một nơi thoải mái nằm sấp xuống.

Lệ Tam vỗ vỗ đầu sói, đi vào trong phòng ôm một tấm áo choàng thêu hoa văn loan phượng bằng chỉ bạc, khoác lên người Lộ Thính Cầm.

Lộ Thính Cầm vừa định chống cự, bị Lệ Tam bọc kín mít.

Ngón tay hắn cọ cọ áo choàng thì thấy mặt chất liệu có giá cả xa xỉ, cảm nhận được phong cách cá nhân mãnh liệt tràn ra khỏi áo choàng.

Kê sư huynh cũng thay máu tủ quần áo của hắn luôn! Hắn nhớ rõ ban đầu, tất cả đều là màu đen giống nhau.

“Đây là A Lang.” Lệ Tam thay Lộ Thính Cầm thắt dải lụa, giới thiệu, “Một con linh thú.

Người nhà của ta.”
Ngân lang phun ra một hơi, nheo đôi mắt lại.

Lộ Thính Cầm quay đầu, rõ ràng trên mặt sói, cảm nhận được sự ghét bỏ của ngân lang đối với cái tên này.

.

Truyện Xuyên Không
“Đây là Lộ Thính Cầm, Ngũ sư đệ.

Ở chung cho tốt.” Lệ Tam nói với ngân lang, “Không được ăn thỏ, thịt nướng, cho ngươi.”
Ngân lang lắc lắc cái đuôi, thận trọng hướng lên, ngửi mùi trên người Lộ Thính Cầm.


Chóp mũi nó đụng đến lưng eo, cẳng chân Lộ Thính Cầm.

Lộ Thính Cầm lần đầu cùng cự thú tiếp xúc gần, thân hình không khỏi có chút căng thẳng.

Nơi ngân lang ngửi qua, cảm quan giống như phóng đại gấp mười lần, cẳng chân Lộ Thính Cầm bị ngửi đến tê tê, không dám động, không biết có nên lên tiếng hay không.

Sau khi ngửi một lần, yết hầu ngân lang phát ra tiếng ngáy, chân trước chấm đất, nằm sấp xuống bên chân Lộ Thính Cầm.

“Đệ có thể, sờ sờ mặt nó.”
Tim Lộ Thính Cầm đập đến là nhanh.

Hắn nâng áo choàng của Kê Hạc lên, cẩn thận không làm dính bụi đất, càng rụt rè hơn so với ngân lanh mà ngồi xổm xuống, vươn tay hướng về lớp lông ngân lang.

“Nó thật là đẹp.” Lộ Thính Cầm thở dài.

Ấm áp dễ chịu, bóng bẩy mượt mà.

Tay đặt lên, căn bản không nắm được.

Quả cầu thỏ xám giải trừ nguy cơ bị bắt làm thức ăn.

Ngây ngốc mà nhìn trái, ngửi phải, nhảy đến bên cạnh con đường lát đá phiến xanh trước cửa, đi cắn cỏ dại vươn ra.

Lệ Tam đến thiên phòng tìm cái ghế nhỏ bên bệ bếp, phủi sạch tro bụi, ra hiệu Lộ Thính Cầm ngồi xuống.

“Ngũ sư đệ, cho A Lang ngửi một chút, ngọc bài của sư phụ.”
“Cái này sao?” Lộ Thính Cầm bị sự săn sóc của Lệ Tam làm cho có chút xấu hổ, dịch đến trên ghế nhỏ, lấy ra ngọc bài từ trong vạt áo.

Ngọc bài có một cái dây xích tinh xảo, treo ở trên cổ hắn.

Hắn đem chốt mở chuyển tới trước mắt, dùng móng tay ấn, thử tháo ra.

Trên người vẫn còn sốt, mềm như bông.

Tay hắn không nghe sai sử, trên cơ quan thật nhỏ của dây xích thử vài lần, có chút thất vọng.

Đột nhiên, hắn nhíu mày, ngẩng đầu nhìn về nơi xa.

Có một loại cảm giác bị nhìn chằm chằm, từ lúc ngân lang xuất hiện đã bắt đầu, cứ thế mơ mơ hồ hồ, bám trên người hắn.

Gió thổi làm cửa gỗ của tiểu viện lay động, chầm chậm mở ra.

Ánh mắt Lộ Thính Cầm xuyên thấu không gian, nhìn về phía mỗi một ngọn lá cỏ lay động.

Có một thân ảnh thiên thanh thiếu niên cực nhỏ lẫn trong tán cây, tiếp xúc đến tầm mắt hắn, thân ảnh chợt lóe, tiến vào chỗ sâu trong rừng cây trùng điệp trốn đi.

“Ngũ sư đệ?” Lệ Tam hỏi.


“…!Sư huynh, Trọng Sương trước đó trở về chưa?”
“Nó nói, sẽ trở về nghỉ ngơi.

Sao thế?”
“Không có gì.” Lộ Thính Cầm nói như không có gì, tiếp tục vật lộn cùng dây xích.

Tiểu viện Sơn Cư Trụy Nguyệt phong, có một khoảng cách lớn tương đương với chỗ ở của đệ tử.

Thân ảnh sâu trong rừng rậm, có tám chín phần, là Trọng Sương.

Y không đi, còn ở gần đây làm gì?
Ngân lang cảm nhận được biến động trong nỗi lòng Lộ Thính Cầm, đôi mắt thúy sắc cũng nhìn về cùng một hướng, quay đầu, chóp mũi dụi vào tay Lộ Thính Cầm.

“Nó muốn, để đệ sờ lần nữa.”
Lệ Tam không nhìn tiếp được nữa, cong lưng, giúp Lộ Thính Cầm cởi bỏ dây xích quấn quanh.

Như là ứng hòa với lời nói của Lệ Tam, ngân lang thấp thấp au một tiếng, lật thân mình, hơi lộ một góc bụng.

Lập tức Lộ Thính Cầm tạm thời cái gì cũng vứt ra sau đầu.

Còn gì hơn so với việc mãnh thú lộ cái bụng lớn cầu khen thưởng?
Hắn cảm thấy tay nghề của mình đã được thừa nhận là chắc chắn.

Vươn đôi tay, sờ hướng lông ót ngân lang.

Trước kia, thủ pháp vuốt mèo của hắn rất tốt, gặp phải mèo nhà hay mèo hoang, không quan trọng tính tình như thế nào, chỉ cần chạm vào tay hắn, không có chuyện dừng lại, chỉ có lăn lộn đòi vuốt.

Không nghĩ tới, hiện tại trình độ nghiệp vụ tốt lên, còn có thể sờ được mãnh thú.

Ngân lang cúi đầu xuống, lỗ tai run run, thân mình ấm áp giống cái lò sưởi tay, sáp lại đến bên cạnh Lộ Thính Cầm.

“A Lang.” Ngân lang ngày thường lạnh lùng uy nghiêm, Lệ Tam thấy bộ dạng bây giờ của nó, tự nhiên cảm thấy không được để ý, còn có chút vị chua.

Y kêu gọi lực chú ý của ngân lang quay lại, đem ngọc bài đã tháo xuống, đặt dưới mũi ngân lang.

“Ngươi ngửi xem, ngoài ta, Ngũ sư đệ, trên khối ngọc bài này, còn có mùi của sư phụ.”
Ngân lang từng gặp Huyền Thanh đạo nhân, còn đánh qua một trận.

Ngửi thấy khí tức của Huyền Thanh đạo nhân nổi tiếng, lão đại không tình không nguyện.

Đôi mắt thúy sắc lạnh băng chuyển hướng về Lệ Tam, phát ra tiếng ngáy thấp thấp.

“Ngửi được, sau đó, giúp ta tìm đến người.” Lệ Tam vỗ đầu ngân lang, “Không phải coi ngươi, là chó.”
Cái đuôi ngân lang vung loạn, tựa như đang lên án rằng nó đường đường là Ngân Lang vương, mà lại bị sai khiến như chó.

Cái đuôi to xoã tung lông lại xù xù, phủ đến bên người Lộ Thính Cầm.

Lộ Thính Cầm nhịn không được vươn tay, đặt trên chỗ nhất định phải vuốt qua ở đuôi, bị phủ đến, liền thuận thế lặng lẽ sờ một chút.

“Thân thể ngũ sư đệ không tốt, muốn tìm, sư phụ cứu mạng.” Lệ Tam tận tình khuyên bảo.

“Chúng ta, liên hệ không được, chỉ có thể nhờ ngươi.”
Cái đuôi đung đưa dừng lại.

Ngân lang nghiêng nghiêng đầu, giơ móng vuốt ra dò, bắt được ngọc bài.

Nó cẩn thận ngửi trước ngửi sau ngọc bài một lần.

Cọ cọ tay Lệ Tam, lại dán dán vào chân Lộ Thính Cầm.


Bỗng nhiên đứng dậy, tăng tốc, xông thẳng ra ngoài cửa tiểu viện.

Cự lang ngân sắc bước qua rừng cây, giẫm lên thân cây, nhảy đến trên tán cây, bay lên trời.

Một thân ảnh màu thiên thanh gần như cùng lúc từ sâu trong rừng cây vận khinh công, ở trên mặt đất đuổi theo bóng dáng ngân lang.

Nhưng ngân lang thế như chớp giật, thân chuyển vài lần, thoáng như xê dịch trên không trung, lúc sau tung tích đã không còn.

Trọng Sương nhẹ nhàng nhảy lên, trèo lên cây, sống lưng thẳng tắp, mũi chân đứng trên ngọn cây tùng.

Y cau mày, vẻ mặt nghi hoặc, nhìn phương hướng ngân lang đi xa.

Do dự vài lần, lướt qua cỏ cây xanh mướt, muốn trở lại gần tiểu viện Sơn Cư của Lộ Thính Cầm.

Sau lần tranh chấp mấy ngày trước, trong lòng y ý niệm quay cuồng, chỉ cảm thấy hình tượng của Lộ Thính Cầm mơ hồ không rõ, lúc này ngồi canh ở sau núi Trụy Nguyệt phong, cũng là muốn thấy rõ rốt cuộc Lộ Thính Cầm là loại người gì.

Bỗng nhiên, giác quan nhạy bén của Trọng Sương chợt lóe, nhanh chóng trốn đến chỗ sâu trong rừng rậm, nín thở, lại nhìn trời.

Một bóng người, đang từ phương hướng Thái Sơ phong, như bay mà chạy đến bên này.

Kê Hạc đầu mang bảo quan, người mặc cẩm phục hoa văn phi hạc màu ngọc bích, chân đạp một thanh kiếm lộ ra hàn quang, trong vài lần chớp mắt, đã tới cửa tiểu viện của Lộ Thính Cầm, không đợi kiếm dừng lại, trực tiếp nhảy xuống, kiếm ở trên không trung, xoay nhanh một cái rồi hạ xuống theo sau, bị hắn trở tay nắm chặt, cắm vào vỏ kiếm bạch ngọc.

Đáp xuống đất, trên mặt Kê Hạc mây đen giăng đầy, xông thẳng về hướng tiểu viện.

Trọng Sương lập tức trốn vào rừng sâu thêm một chút, đứng sau cây tùng.

Người tu đạo tinh thần nhạy bén, ngũ cảm hơn người.

Theo tu vi bất đồng, có thể cảm giác được phạm vi, trình độ bất đồng.

Có người tính cảnh giác cao, chừa ra một phần tinh thần, lúc nào cũng chú ý tới động tĩnh bên ngoài.

Có người tiêu sái tự nhiên, chỉ những lúc cần thiết mới chịu quan sát.

Tục truyền, có tôn giả không xuất thế, có thể từ trên Cửu Tiêu vân, nhắm mắt cũng biết chuyện thiên hạ, phỏng đoán được quỹ đạo vạn vật.

Trọng Sương qua vài lần đối chọi gay gắt với Kê Hạc, biết được vài vị Tiên tôn Huyền Thanh môn, ngoại trừ Lộ Thính Cầm lúc nào cũng muốn trốn người, những người khác, cơ bản đều sẽ không thèm quan sát bốn phía.

Vị trí hiện tại của y, an toàn.

Nhưng Trọng Sương vẫn bất an như cũ.

Tiểu viện Trụy Nguyệt phong hẻo lánh, chưa từng giống như có chuyện sẽ nghênh đón một đợt lại một đợt khách đến thế này.

Ở trong ấn tượng của y, nơi này trước nay đều hai người là Lộ Thính Cầm cùng y ở chung.

Trong trí nhớ, tiểu viện vĩnh viễn mang theo mùi máu tươi vào ban đêm, hoặc là hoang vắng tĩnh lặng vào ban ngày.

Lộ Thính Cầm quái gở, u ám, thẳng lưng dưới ánh trăng lạnh lẽo, đợi y đến.

Y giống một người qua đường xông nhầm vào mật thất sâu trong rừng, cùng với chủ nhân của nơi đây, thắt nút đau khổ, nhưng bí mật lại có thêm người khác tham dự.

– ——–
Gòi xoq, zậy nà chúng ta hok còn cơ hội gặp lại chiếc áo choàng lông hạc đen “tựa thể tùy thời hóa vũ phi thăng” của Cầm Cầm nữa rồi.

Hoặc có nếu Trọng Sương giữ được:) thôi, không mong chờ gì thanh niên ngáo ngáo này đâu, trái tim bắt đầu rung động rồi nên là cứ để thằng nhóc tự giác ngộ.

Cảm giác như tới đây mới coi như là mở đầu..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.