Đọc truyện Bệnh Mỹ Nhân Sư Tôn Tẩy Trắng Rồi Sao – Chương 12
Không thể không nói, đây là một quyển bút ký vô cùng có tinh thần nghiên cứu khoa học.
Có giao diện còn bố trí phù văn giản dị, yêu cầu sau khi phá giải mới có thể mở ra.
Trong đó chủ yếu lấy trình tự thời gian, ghi lại quá trình nghiên cứu và phân tích máu đồ đệ của Trụy Nguyệt Tiên tôn, thỉnh thoảng có giả thiết, chứng thực, quá trình phủ nhận ngược lại.
Lộ Thính Cầm nằm liệt ngồi ở trên ghế bành, nhìn thấy vết máu trên mặt bìa thì muốn bỏ cuộc giữa chừng, hết sức hoài niệm cảm giác lông xù xù an ủi trong lòng bàn tay.
Hắn lấy lại tinh thần, mở bút ký ra.
Trên bút ký, dùng thị giác của Trụy Nguyệt Tiên tôn, khái quát nhớ kỹ nội dung, có thể suy đoán ra tiền căn hậu quả cùng quá trình nghiên cứu.
Đại khái vì, Trụy Nguyệt Tiên tôn phát hiện Trọng Sương ở hẻm nhỏ, nhìn ra y có lực lượng cùng tai hoạ ngầm khác với người thường, liền đem vào sơn môn.
Sau khi quan sát, phán đoán đây là Nhân Long hỗn huyết chưa thức tỉnh, quyết định tạm thời không dạy y cái gì, trước tiên nghiên cứu rõ ràng làm thế nào để nuôi y sống sót.
Lại đến sau này, Trọng Sương theo Thủ tọa học Quy Nguyên quyết.
Trụy Nguyệt Tiên tôn phát hiện dưới sự kích thích của Quy Nguyên quyết, xương sườn Trọng Sương ngưng tụ ra lực lượng thuộc về Long tộc.
Ấu long hóa hình, cần thành long dẫn đường.
Nhân Long hỗn huyết, nếu không có trưởng bối dẫn đường, thì trước khi hóa hình, sẽ bị cỗ lực lượng này xé nát, cắn nuốt.
Tình thế gấp gáp, Trụy Nguyệt Tiên tôn quyết định trước tiên nắn cho Trọng Sương thân thể kiên cố, lại chịu tải trọng của lực lượng long.
Trong lúc long khí ngưng tụ, hắn lấy tinh huyết Trọng Sương, dẫn tới Quy Nguyên Quyết suy nhược, long khí hiện hình, rồi sau đó rót linh khí của mình vào, dẫn đường để long khí an tĩnh ngủ đông.
Một dẫn một áp, bảo trì hai người cân bằng, cộng đồng tăng doanh.
Để xác nhận tiến độ, hắn sẽ ngẫu nhiên dùng thủ đoạn bất thường, như là quất roi hoặc châm, thông qua độ cứng của làn da, miệng vết thương có năng lực tái sinh, phán đoán trình độ tích góp lực lượng của Long tộc.
Hơn nữa vào đêm Quy Nguyên quyết Trúc Cơ của Trọng Sương, sau khi châm chước, đào xương sườn cho ra Long Hạch.
Một vì phòng ngừa nhiễu loạn Trúc Cơ, hai vì ở bên ngoài cơ thể rèn luyện Long Hạch, sau này đối với tu tiên đạo của Trọng Sương có chút thành tựu, đem Long Hạch giao cho Long tộc đáng tin cậy, dẫn đường Trọng Sương hóa hình.
“…” Lộ Thính Cầm dùng tay che mặt.
Trụy Nguyệt Tiên tôn thật sự cũng là hắn sao? Lại không muốn giao tiếp với người, cũng không thể đơn giản thành thế này chứ.
Bên trong năm nào đó, thậm chí có ghi, “Đồ chất vấn, khẩu phí mục xích, long khí nổi lên… Lấy áp chế.” Ngày nọ, Trọng Sương lớn tiếng chất vấn hắn, cảm xúc kích động, long khí rung chuyển, Trụy Nguyệt Tiên tôn dùng vài loại thủ pháp đưa linh khí vào, tiến hành áp chế.
Trụy Nguyệt Tiên tôn rõ ràng không giải thích tiền căn hậu quả với Trọng Sương, trực tiếp bắt đầu hành động.
Trọng Sương rất mau cùng hắn nháo đến rạn nứt, chú ý nhiều nhất trong lòng hắn vẫn là làm thế nào để dẫn đường long khí.
Lộ Thính Cầm gục đầu trên mặt bàn.
Thêm chút não bổ, đổi người tự hỏi, không khó lý giải tâm tình của Trọng Sương.
Trong mắt Trọng Sương, đây là chuyện xưa đầy thê lương.
Mới nhập môn, thì bị sư tôn lạnh nhạt nuôi thả, mỗi ngày tìm chút việc lao động chân tay để sống, hy vọng có thể thấy mặt sư tôn một lần, cầu hắn truyền đạo.
Sau mọi cách thử nghiệm, nản lòng thoái chí, vào lúc Thủ tọa quan tâm thật vất vả học Quy Nguyên đạo, được sư tôn lần đầu tiên gọi tới.
Trong quá khứ lòng tràn đầy chờ mong, nghênh đón y chính là một cái mặt bàn lạnh băng, cùng dụng cụ sắc nhọn.
Sư tôn dùng vũ khí sắc bén, cẩn thận, thong thả mà rút máu y.
Y suy yếu, lực lượng xói mòn, rồi sau đó nảy lên một trận đau đớn kịch liệt, như là có thứ gì nóng bỏng sinh ra bên trong thân thể, tàn sát bừa bãi.
Y hôn mê bất tỉnh, lại trợn mắt, phát hiện vẫn là mặt bàn lạnh thấu xương như cũ, cùng áp lực, gian phòng tối đen.
Từ đó về sau, sư tôn định kỳ triệu hoán, liền thành ác mộng của y.
Vĩnh viễn là lạnh nhạt không tiếng động rút máu, một trận so với một trận lại càng đau đớn kịch liệt.
Có lúc run rẩy qua đi, y tỉnh lại, tiếp tục thực nghiệm như cũ.
Y giãy giụa chất vấn, muốn chạy trốn, trước nay không hề có bất kỳ hồi đáp nào.
Y bắt đầu căm hận, trong sự tra tấn càng ngày càng nghiêm trọng, quất roi, đào xương, căm hận khắc xuống vĩnh viễn không phai mờ.
Sau đó y trải qua đại nạn này, thành công hóa hình, đi lên Long Sinh đỉnh, hoàn toàn hắc hóa.
Vai chính hoàn mỹ Long Ngạo Thiên chịu ngược.
Lộ Thính Cầm nhớ tới trước đó khi ở Tư Quá Đình, bộ dáng Trọng Sương quỳ rạp trên đất.
Lúc ấy, có một đạo lực lượng hắc kim sắc mạnh mẽ, ở trong xương sườn Trọng Sương lấy trạng thái xoáy nước ra đời, mơ hồ là Long hình, nơi đi qua hận không thể phá hủy hết thảy.
Đây là thứ mà Trụy Nguyệt Tiên tôn vẫn luôn muốn dẫn đường áp chế.
Lực lượng này bá đạo mà cường thế, đào Long Hạch ra cũng chưa từng yếu bớt.
Nếu mặc kệ không quản, bằng thân hình nhân loại chịu tải, Trọng Sương tất nhiên không thể sống đến khi thành niên.
Lộ Thính Cầm đem bút ký gập lại đến cùng trong khuông nhỏ, trong lòng thấp thỏm.
…Trước đó hắn hấp tấp dẫn đường, hoàn toàn dựa theo trực giác mà làm, cũng tính là thành công sao?
Nếu không thành công, hai ngày này có thể tùy thời tái phát không? Tái phát rồi Đại sư huynh bọn họ có thể tìm được mấu chốt không?
Hắn không thể 24 giờ đi theo bên cạnh Trọng Sương, đang lúc xe cứu hỏa đó.
Muốn trông tốt mạng nhỏ của thiếu niên, vẫn là đến định kỳ gọi đến bên cạnh… lấy máu áp chế.
Lấy máu.
Lộ Thính Cầm nghĩ đến đây, mặt mũi trắng bệch, vội vàng tùy tiện tìm cuốn thoại bản.
Hắn nhanh chóng lật qua từng trang, hình cùng chữ ở mặt trên, căn bản không tiến vào mắt, tâm tư bách chuyển thiên hồi, vẫn luôn là lo lắng đến tình huống của Trọng Sương.
Khả năng bởi vì trên cuốn bút ký kia, phân tích từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, nghiệm chứng, thật sự quá nghiêm túc.
Hắn cầm được cuốn bút ký này, thật giống như bắt được một loại ý chí muốn Trọng Sương sống sót.
Giống một khối thạch đầu mang góc nhọn, lặng im ghim ở trong lòng, thời thời khắc khắc khó có thể bỏ qua.
Lộ Thính Cầm tùy ý lật vài tờ, đột nhiên đứng dậy.
Lệ Tam bưng chén thuốc, đang muốn vào cửa, vừa vặn đụng phải Lộ Thính Cầm nóng lòng ra cửa.
Phía sau y, mèo đen tròng mắt vàng kim bước từng bước, ưu nhã mà lủi vào, giống như hôm nay lần đầu tiên thấy Lộ Thính Cầm, thân thiết bổ nhào tới.
“Meo ~”
Lệ Tam ngăn trở Lộ Thính Cầm nện bước, đem chén thuốc ý vị thâm trường mà đặt vào trong tay hắn.
“Sư đệ, hai ngày này, đều cần.
Sau đó cách tuần.”
Mèo đen cọ cọ Lệ Tam, giống như đang tỏ vẻ tán đồng, vòng ở cẳng chân Lộ Thính Cầm, đệm thịt đáp trên chân Lộ Thính Cầm.
Lệ Tam ngồi xổm xuống, cào cào mèo, nói với Lộ Thính Cầm: “Mèo, buổi sáng đã trở lại.
Muốn hay không, cùng chơi với nó.”
Lộ Thính Cầm: “?”
Không phải nói là mèo ta nuôi, thế nào lại là mèo của sư huynh.
Xác nhận, là mèo tâm cơ nơi nơi nhận chủ nhân.
Lộ Thính Cầm bế mèo lên, cọ cọ mặt mèo.
“Sư huynh, ta đi ra ngoài một chuyến, đêm nay không ở nhờ.”
Lệ Tam tự hỏi một hồi, miễn cưỡng nói, “Được rồi, nhưng mà, tránh dùng linh lực.
Cuối tuần, tái khám.”
“Ừm.” Lộ Thính Cầm thấp giọng lên tiếng, nghĩ đến một loạt chuyện phiền toái của Trọng Sương, khẳng định phải dùng đến linh lực, vuốt mèo nhỏ trong lòng xin lỗi mà gãi gãi.
Hắn uống hết thuốc, nói xong lời từ biệt, chạy đến hướng Thái Sơ phong.
Sắc trời đã là buổi chiều, còn dư quang.
Lúc hắn chạy tới, tiếng chuông vừa vặn vang lên, Giảng Tập hội tan.
Các đệ tử tốp năm tốp ba kết bạn, bước xuống bậc thang, còn lại trở về các phong.
Lộ Thính Cầm sau một lúc kiên nhẫn đợi, chờ đến khi không ai, hướng trên bậc thang leo lên.
Diệp Vong Quy cùng Kê Hạc, đang tranh cãi ở chỗ giữa sườn núi.
Nói là tranh cãi, nhìn qua là Kê Hạc đơn phương phát ra hỏa lực, Diệp Vong Quy không còn bộ dáng tiêu sái phong lưu phóng khoáng ngày thường, bả vai sụp xuống, lúc có lúc không đáp lại một câu.
Nhìn thấy Lộ Thính Cầm, trên mặt Kê Hạc đầu tiên là kinh hỉ, sau đó lộ vẻ không vui, ba bước gộp hai nhảy xuống bậc thang, bắt lấy cánh tay Lộ Thính Cầm.
“Tiểu ngũ! Không phải nhắc ngươi dùng truyền âm phù à, cao thế kia, chạy một chuyến làm cái gì?”
Trong đầu Lộ Thính Cầm tìm tòi một vòng truyền âm phù, nghiêng đầu.
Kê Hạc nhìn vẻ mặt của hắn, liền biết hắn suy nghĩ cái gì.
“Ngươi căn bản là đã quên thứ này có phải hay không? Ta nói ta gọi ngươi nhiều lần như vậy cũng không phản ứng, cũng không biết ném đến cái chỗ quỷ nào rồi…” Hắn lầu bầu nói, chợt đề cao thanh âm, “Diệp Vong Quy, đem truyền âm phù của ngươi ra đây, lau vết tích cho đệ ấy!”
Diệp Vong Quy bị điểm danh, thật nhanh từ trong túi Càn Khôn bạch đế lam văn, tìm ra một miếng ngọc bài hình chữ nhật cỡ bằng móng tay cái, tay lau một cái, không dám đến gần Lộ Thính Cầm, tại chỗ duỗi tay về hướng Kê Hạc.
“Các ngươi thật là ngu ngốc muốn chết.” Kê Hạc quơ lấy ngọc bài nho nhỏ.
“Biết dùng không? Thiên lý truyền âm sư phụ làm, chúng ta mỗi người trong tay có một cái.” Kê Hạc xuyên tơ hồng, đem ngọc bài nho nhỏ buộc trên cổ tay Lộ Thính Cầm, giống một cái mặt dây xinh xắn.
“Ngươi dùng của Diệp Vong Quy trước đi, chỗ y còn có dự phòng.”
Lộ Thính Cầm sờ sờ mặt dây.
Từ tri thức được kế thừa trong đầu, hắn liếc mắt nhìn một cái đã hiểu mỗi mặt dây đều khắc dấu phù văn.
Cũng không phức tạp, là trang bị truyền âm đơn hướng.
Chỉ cần trong lòng có phương hướng đại khái, là có thể định vị đến vị trí mặt dây khác, tiến hành truyền âm.
Nhìn thấy Lộ Thính Cầm không cự tuyệt, Kê Hạc biểu tình hòa hoãn một chút.
“Được rồi, đến đây có chuyện gì?”
“Ta tới tìm Trọng Sương.”
“Tìm nó làm gì!” Kê Hạc từ vài lần trước, liền có phản ứng bị Trọng Sương kích ứng, vừa nghe đến tên thì muốn nổ.
Lộ Thính Cầm yên lặng lui một bước, mặt dày kéo dài âm, “Sư huynh… Huynh đã đáp ứng là không quản rồi.”
Kê Hạc lại bị chiêu thức ấy của hắn lừa gạt, ánh mắt chếch đi, nhất thời không thể nhìn thẳng Lộ Thính Cầm, trên da mặt nổi lên một tia màu đỏ đậm mỏng manh.
Diệp Vong Quy nhìn thấy bộ dáng sư đệ phá lệ nói lời mềm, trong lòng tràn đầy ghen tuông, dậm chân một cái, chạy lên.
“Tiểu ngũ…” Y vừa kêu một tiếng, thấy một bộ dáng không muốn nghe của Lộ Thính Cầm, lập tức sửa miệng, “Ngũ, Ngũ sư đệ.
Trọng Sương nó, hiện tại đang ở tạm trong phòng đơn chỗ phòng ốc của đệ tử.
Từ đường sườn núi này đi thẳng, chính là chỗ cổng ở ngã rẽ nơi đường lớn.”
“Diệp Vong Quy, ngươi cái tên chân chó này!” Kê Hạc tạm thời không thể nhìn chằm chằm Lộ Thính Cầm, nhưng dám đảm đương về mặt răn dạy Đại sư huynh.
“Lần sau ta thấy Bách Hiểu Sinh, liền nói bộ mặt thật của Minh Toàn kiếm với hắn.”
Diệp Vong Quy bĩu môi, vào tai này ra tai kia.
Trong lúc hai sư đệ thay phiên cùng y giảng qua tình hình của Trọng Sương, sau nguyên do chuyện đã làm với Lộ Thính Cầm, y tuy rằng cảm thấy phương thức có thể càng nhu hòa, nhưng tự nhận chính mình sai đến hai lần, nhìn Lộ Thính Cầm lòng liền tràn đầy áy náy.
Nếu có thể khiến Ngũ sư đệ vừa lòng, hận không thể dùng Minh Toàn kiếm biểu diễn gọt táo hình con thỏ ngay tại chỗ.
“Kia, Kê sư huynh, ta đi đây.” Lộ Thính Cầm vội vàng đi lên con đường vào sườn núi.
Lý giải thì lý giải, hắn nhìn Diệp Vong Quy, tim vẫn là có chút đập nhanh, dứt khoát giả chết.
Thái Sơ Phong nơi nơi là thúy trúc, xanh um tươi tốt.
Hoàng hôn màu đỏ vàng chiếu vào trong rừng trúc xanh biếc, mơ hồ truyền đến tiếng đệ tử cười lanh lảnh.
Bước chân Lộ Thính Cầm dừng lại, do dự không thể hướng về phía trước.
Hắn muốn tìm Trọng Sương, nhưng một chút cũng không muốn gặp được đệ tử lạ mặt không quen.
Chầm chậm qua lại xoay hai vòng trên đường, bất tri bất giác, đi lên ngã rẽ lối vào đường nhỏ.
Sau một lúc chậm rãi, nhìn thấy cảnh tượng cuối đường, hắn ngừng thở.
Cuối con đường nhỏ quanh co, là một mảnh trúc xanh biếc vờn quanh, hàn đàm lưng dựa núi đá cao dốc đứng.
Vài cây liễu cao lớn rủ bên hồ, che đi ánh chiều tà, làm không khí tối tăm rét lạnh.
Bên hồ nước, một thiếu niên mặc bào phục màu thiên thanh, nửa quỳ trên mặt đất, đang chà lau bội kiếm của mình.
Ngón tay y đã bị nước hồ tẩm đến trắng bệch, không cảm giác được rét lạnh, từ thân kiếm đến chuôi kiếm, lau đến cực kỳ cẩn thận.
Lộ Thính Cầm liếc mắt một cái nhìn ra đây là ai, dũng khí tích góp được theo động tác chà lau của thiếu niên, từng chút trôi đi.
Hắn muốn mở miệng, yết hầu vì khẩn trương mà cứng đờ.
Du hồn Trụy Nguyệt Tiên tôn đã qua, tình cảm còn lưu lại phảng phất khắc vào trên người hắn.
Thiếu niên ngẩng đầu, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm rung động trong một cái chớp mắt, đặt lên thân ảnh Lộ Thính Cầm, môi ngập ngừng, muốn nói cái gì, rồi sau đó từ bỏ.
Mặt ngoài thân kiếm trơn bóng, chiếu ra mặt mày y, thiếu niên nhìn chính mình trong kiếm, hai mắt hơi khép, cưỡng chế tinh thần bình tĩnh.
“Sư tôn?”
_________
[ Spoil]
“Trọng Sương, bình tĩnh, ta sẽ không làm gì cả.”
“Ta rất bình tĩnh.”
…!
“Có thật là sẽ không?”
…!
“Sư tôn…!Ta hận người.”.