Bạn đang đọc Bệnh Mỹ Nhân Không Làm Thế Thân – Chương 42
Ta nghĩ, chuyện may mắn như thế này các phiên vương không muốn đâu.
Thẩm Úc âm thầm nói một câu công đạo cho các phiên vương.
Còn nữa, bệ hạ, ngài thật sự không cảm thấy ngài như vậy rất có tiềm năng của một hôn quân sao?
Thẩm Úc chửi thầm vài câu, đuổi suy nghĩ không thực tế ý ra khỏi đầu, giơ tay ấn lên cuốn sách trên tay Thương Quân Lẫm: “Bệ hạ, khi nào muốn đưa đồ vật về?”
Những tài vật có quy mô lớn như vậy, đặt ở thôn trang cũng không an toàn lắm.
“Quý quân muốn khi nào?”
“Càng nhanh càng tốt.”
Dưới cái nhìn chăm chú của Thương Quân Lẫm, Thẩm Úc chậm rãi mở miệng: “Bệ hạ bỏ nhân lực, ta có thể chia bốn sáu với bệ hạ.”
“Quý quân thật hào phóng.”
Nhìn Thương Quân Lẫm có vẻ vẫn chưa hài lòng với kết quả này.
“Nhiều nhất chỉ có thể chia bốn sáu.
Bệ hạ phải biết rằng, chuyện này không có ta, bệ hạ cũng không thể làm được.” Cho rằng Thương Quân Lẫm chê ít, Thẩm Úc thể hiện chính mình đã rất nhượng bộ.
“Trẫm không có hứng thú với chuyện này, nếu quý quân thích, tất cả đưa cho quý quân cũng không sao.” Thương Quân Lẫm bất đắc dĩ lắc đầu.
“Vậy bệ hạ muốn cái gì?” Đối với tiền tài có được từ việc hố người ta, Thẩm Úc không định độc chiếm, “Mặc kệ bệ hạ có cảm thấy hứng thú hay không, của bệ hạ ta sẽ phân cho bệ hạ, sẽ không độc chiếm.”
Dù sao cũng phải có trước có sau, phải kéo bệ hạ nhập bọn mới có thể bảo đảm kế hoạch lần sau vẫn có thể tiến hành thuận lợi.
Thương Quân Lẫm vẫn như cũ, nhìn y không nói lời nào.
Sóng mắt Thẩm Úc lưu chuyển, trong lòng y nảy lên một suy nghĩ, chỉ là không quá chắc chắn.
Vì muốn xác định suy nghĩ trong lòng, Thẩm Úc bỗng nhiên nhào tới, ôm lấy Thương Quân Lẫm: “Vậy lệ phí cho sự vất vả của ngài là ôm ngài một cái, được chưa?”
Đột nhiên thanh niên đột nhào tới, Thương Quân Lẫm có chút hoảng sợ.
Hắn tiếp được y rồi ôm chặt, lời oán trách còn chưa kịp thốt ra đã nghe thấy lời nói của Thẩm Úc.
Phảng phất như chỗ trống nào trong lòng đã được lấp đầy, đáy lòng hắn dâng lên sự thỏa mãn.
Thương Quân Lẫm hơi hơi dùng sức, muốn kéo dài loại khoảnh khắc này thêm một chút.
“Lần sau chú ý chút, đừng để bản thân ngã.” Giọng nói của Thương Quân Lẫm vang lên từ trên đỉnh đầu.
“Bệ hạ chắc chắn có thể tiếp được ta, không để cho ta bị ngã đâu.” Thẩm Úc cố ý kéo dài thanh âm, ngữ khí cũng tràn đầy sự tin cậy.
Môi mỏng của Thương Quân Lẫm nhẹ giương lên, còn có ý cười trong mắt.
Tất cả đã tỏ rõ tâm tình sung sướng của chủ nhân nó.
Thẩm Úc vẫn luôn để ý tới sự biến hoá cảm xúc của Thương Quân Lẫm.
Nhìn thấy một màn này, không khỏi có chút buồn cười, bệ hạ cũng quá dễ dỗ rồi, một cái ôm là có thể khiến hắn vui vẻ trở lại.
Có sự hỗ trợ của Thương Quân Lẫm, vấn đề làm sao để đưa lễ vật của phiên vương vào cung đã không còn khiến Thẩm Úc lo lắng.
Sau khi giao chuyện này cho Thương Quân Lẫm xử lý, Thẩm Úc bắt đầu tự hỏi làm sao để sắp xếp thế lực của mình.
Mặc dù con đường kiếp này không giống con đường kiếp trước y đã lựa chọn, nhưng Thẩm Úc lại không định biến mình trở thành chú chim hoàng yến ở trong hậu cung mãi.
Mặc kệ là bất cứ lúc nào, dựa vào người khác không bằng dựa vào chính mình.
Người của y vẫn còn chưa phát triển thành những người có thể đảm đương một phía như trong tương lai.
Nhưng đối với chuyện làm sao để huấn luyện những người này, Thẩm Úc đã có kinh nghiệm từ đời trước, chắc sẽ không quá gian nan như trước.
Chỉ là những người y đã quen sử dụng hiện tại vẫn còn chưa gia nhập vào phe của y.
Những việc này cần phải đến thôn trang trước rồi tính sau.
Thời gian Thẩm Úc sống lại thật quá lí tưởng, sau khi vội vàng giải quyết chuyện của mẹ con Thẩm Thanh Nhiên xong liền tới thời gian tiến cung.
Dưới tình huống trong cung phái người đến hầu phủ hầu hạ, y cũng không để lộ con át chủ bài của mình mà vẫn luôn âm thầm liên hệ cùng những người đó.
Thương Quân Lẫm hành động tác rất nhanh.
Đêm đó những lễ vật các phiên vương đưa đến liền yên lặng xuất hiện ở Ngọc Chương Cung, không hề khiến bất cứ người nào chú ý tới.
Thẩm Úc đã phân phó Mộ Tịch, trước khi đồ vật được đưa đến, Mộ Tịch đã chuẩn bị phòng trống để đặt mấy thứ này.
Những thứ được đưa tới bao gồm các loại kỳ trân dị bảo, chủ yếu là những viên đá quý sáng long lanh, còn có một ít đồ sứ được chế tác tinh mỹ.
Thậm chí Thẩm Úc còn phát hiện một rương vàng.
Đây là thứ không có trong danh mục quà tặng.
“Bệ hạ, những thúc thúc bá bá (chú, bác) thật sự rất có tiền.” Thẩm Úc cảm thán.
“Xem ra bọn họ thật sự không chờ nổi nữa mà muốn rời đi,” Nếu không như thế, sao có thể bỏ ra nhiều vốn liếng như vậy” Thế nhưng trẫm cũng không ngờ tới bọn họ lại dám mang nhiều tiền tài như vậy tới kinh thành.”
“Nói không chừng bọn họ cố ý đưa nhiều như vậy tới kinh thành để phát triển thế lực đấy.” Thẩm Úc cũng không cảm thấy kỳ quái, “Có tiền có thể sai quỷ khiến ma, chỉ cần bỏ được tiền, chắc chắn có thể kiếm được mấy người muốn tiền không muốn mạng.”
Thẩm Úc nghĩ cũng không sai, các phiên vương mang nhiều tiền tài như vậy tới, quả thật cũng tồn một ít tâm tư.
Đất phong cách rất xa kinh thành, nếu có thể giữ lại một ít tai mắt ở kinh thành thì sống ở đất phong cũng tốt hơn nhiều.
Chỉ là bọn hắn cũng không ngờ đến sau khi tới kinh thành lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Đừng nói chỉ có bọn họ bị dọa vỡ mật, dù cho bọn họ dám đưa, cũng không ai dám nhận.
Trong số đó, chắc trong lòng Việt Vương giờ đang nôn ra máu.
Lao lực trăm cay ngàn đắng để chứng thực mình là huyết mạch của tiên đế, đồng thời cũng bị phế mất hơn phân nửa thế lực được bố trí ở kinh thành.
Những người sắp bị kéo lên thuyền hắn cũng quá sợ hãi mà rút lui.
So với Việt Vương thì hoàng đế hiện tại vẫn khiến cho người ta sợ hãi hơn.
“Điện hạ, lại có tin tức truyền tới từ phủ Trấn Bắc Hầu, lần này vẫn mặc kệ sao?”
Việt Vương ngồi trước bàn đọc sách, nhìn lại những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này vừa qua.
Nghe thấy lời cấp dưới báo cáo, đang chuẩn bị nói cứ xử lý như lần trước thì đột nhiên nghĩ đến gì đó liền nói.
“Từ từ, ngươi đưa tin tức tới đây, những tin trước kia cũng đưa đến đây.”
Hắn tuyệt không thể tay không mà trở về!
Cấp dưới đáp lời “Vâng ạ”, không bao lâu sau liền ôm tới một chồng thư lớn.
Khoé mắt Việt Vương giựt giựt: “Sao lại nhiều như vậy?” “Nơi này còn có một ít thư từ các vị đại nhân, các công tử tiểu thư gửi tới, điện hạ có muốn xem luôn hay không?”
Vì muốn tiện cho sau này, sau khi Việt Vương tới kinh thành đã cố ý kết giao với vài tiểu thư, công tử nhà các vài vị đại thần.
Chỉ có một chút mục đích là có thêm bạn bè, còn lại hầu hết đều có mục đích riêng.
Trong khoảng thời gian này xảy ra quá nhiều chuyện, Việt Vương vội vàng chứng minh huyết mạch của mình không thành vấn đề, đã rất lâu không liên hệ với những người này.
Hắn lại thấy đau đầu, xoa xoa thái dương, mở miệng: “Lấy qua đây hết đi.”
Hầu hết những lá thư này đều do Thẩm Thanh Nhiên gửi đến, lúc Việt Vương giấu giếm thân phận kết bạn cũng không nhận được nhiều thư như vậy.
Hầu hết là những tin an ủi và lo lắng, Việt Vương tùy ý đọc lướt qua liền ném qua một bên, đột nhiên, tay hắn khựng lại.
Giờ phút này, trong tay hắn là thư Thẩm Thanh Nhiên viết, bỏ qua những chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo, Việt Vương nghiêm túc đánh giá những nội dung được viết trong đó.
Càng xem, biểu cảm của hắn càng trở nên nghiêm túc.
“Có phải hắn nói muốn gặp bổn vương hay không? Ngươi đi sắp xếp thời gian, bổn vương muốn gặp hắn một chút.” Việt Vương siết chặt lá thư trong tay, nếu Thẩm Thanh Nhiên biết được càng nhiều thứ hơn so với trong thư, hắn phải nghĩ cách đưa Thẩm Thanh Nhiên về đất phong.
Mấy thứ này không thể rơi vào tay Thương Quân Lẫm!
Cấp dưới nhận được mệnh lệnh vội rời đi.
Việt Vương đứng ở phía trước cửa sổ, trên mặt dần dần nở rộ ý cười.
Hắn vốn tưởng rằng Trấn Bắc Hầu gia chỉ có một đứa con là Thẩm Úc có thể trọng dụng được, không ngờ cũng có lúc hắn nhìn nhầm người.
Thẩm Thanh Nhiên à Thẩm Thanh Nhiên, thật sự đã mang lại cho hắn một niềm vui bất ngờ.
Phía bên kia, Thẩm Thanh Nhiên rất nhanh đã nhận được thư hồi đáp của Việt Vương.
Hắn ngoan ngoãn được một thời gian, Trấn Bắc Hầu thật sự không chịu được sự khẩn cầu của Như di nương, đành phải bãi bỏ lệnh cấm túc Thẩm Thanh Nhiên.
Chân của Thẩm Thanh Nhiên cũng chậm rãi biến chuyển tốt đẹp, hắn không cam lòng bị nhốt ở hầu phủ cho đến chết, cũng không muốn cả đời này luôn bại dưới tay Thẩm Úc.
Nghĩ tới nghĩ lui, hiện tại người duy nhất hắn có thể dựa vào chỉ có thân phận còn chưa được xác minh của Việt Vương.
Giống như bắt được một cọng rơm cứu mạng cuối cùng, Thẩm Thanh Nhiên đào rỗng các tri thức trong đầu, chọn ra một ít tin tức người ở triều đại này chắc chắn sẽ thích rồi sai người đưa tới cho Việt Vương.
Nếu Việt Vương có tâm với ngôi vị kia, nhìn thấy tin tức này chắc chắn sẽ tìm đến hắn.
Dù Việt Vương không muốn vị trí kia thì chỉ dựa vào những tin tức được viết trong thư cũng sẽ không mang đến tai hoạ cho hắn.
Thẩm Thanh Nhiên đợi vài ngày, cuối cùng cũng chờ được hồi âm của hắn, nhìn tin tức mang theo thời gian, địa điểm, hắn chậm rãi cười.
Thời gian các phiên vương được trở về đất phong đã được xác định, lúc nghe được tin rất nhiều người mừng đến suýt khóc.
Bọn họ lại đưa đến không ít thứ tốt cho Thẩm Úc.
Thẩm Úc không nghĩ tới lại còn có thêm phúc lợi sau khi thành công, y chia một nửa cho Thương Quân Lẫm, còn lại thì giữ lấy.
Thương Quân Lẫm ngoài miệng không hề nói gì mà nhận lấy, chỉ là quay đầu lại tìm một lý do đưa một đống đồ tới ban thưởng cho Ngọc Chương Cung.
Tất cả đều không thua kém so với những thứ các phiên vương đưa tới.
Người đưa những đồ được ban thưởng tới là Mạnh công công.
Không thể không nói, cách làm này của Thương Quân Lẫm lại một lần nữa đổi mới suy nghĩ của mọi người về trình độ sủng ái của hắn dành cho Thẩm Úc.
Người biết được chuyện của các phiên vương như Mạnh công công lại càng sâu sắc cảm nhận được trọng lượng của Thẩm Úc ở trong lòng Thương Quân Lẫm.
Đối với việc thi thoảng bệ hạ sẽ ban thưởng đồ tới Ngọc Chương Cung, Mộ Tịch đã chết lặng.
Chủ tử nhà nàng phân cho bệ hạ một nửa tang vật, chưa đến hai ngày, bệ hạ đã ban thưởng gấp đôi số tang vật đó.
Nàng và Mạnh công công liếc nhau, hai người đồng thời chửi thầm: Đây chẳng lẽ chính là cách chồng chồng của hoàng thất phu phu bày tỏ sự ân ái cho nhau?
Người không đủ quyền cũng không đủ tiền như bọn họ bày tỏ không thể lý giải được.
“Bệ hạ.”
Sau khi hạ triều, Thương Quân Lẫm trở lại Ngọc Chương Cung.
Dường như từ khi Thẩm Úc tiến cung, hắn đã hình thành thói quen sau khi hạ triều liền trực tiếp trở lại Ngọc Chương Cung.
Mới vừa bước vào cửa cung đã thấy Thẩm Úc ra chào đón.
“Lúc này không phải thời điểm ngươi ngủ trưa sao? Sao lại còn ở bên ngoài như thế này?”Bước chân của Thương Quân Lẫm trở nên nhanh hơn, trên gương mặt cũng mang đầy ý cười từ lúc nào không hay.
“Bị những đồ vật bệ hạ đột nhiên ban thưởng dọa đến nỗi không ngủ được,” Thẩm Úc nửa thật nửa giả oán giận, “Ngọc Chương Cung cũng không còn chỗ để cất.”
“Quý quân không thích?”
Thẩm Úc thành thật trả lời: “Thích.”
“Thế nhưng sao đột nhiên bệ hạ lại ban thưởng nhiều đồ vật như vậy?” Thẩm Úc hồi tưởng lại một chút, trong khoảng thời gian này mình cũng không làm ra chuyện gì cả.
“Quý quân đưa lễ vật cho trẫm, trẫm rất vui mừng, nên cũng muốn khiến cho quý quân vui một chút.”
Thẩm Úc quả thật rất vui, chẳng qua……
“Vốn ta muốn khiến cho kho riêng của bệ hạ có thêm ít đồ để phong phú hơn, như thế rất tốt.
Bây giờ lại còn khiến cho bệ hạ mất nhiều hơn được.”
“Của trẫm không phải cũng là của quý quân sao? Đổi chỗ để đồ thôi mà, nếu đến cả A Úc trẫm cũng không nuôi nổi, trẫm cũng đừng làm cái gì mà hoàng đế Đại Hoàn nữa.”
Nghe thế trong lòng Thẩm Úc nóng lên, không nhịn được ôm lấy eo của nam nhân, mặt cũng vùi vào bả vai của Thương Quân Lẫm, thầm nghĩ: Quả nhiên, tiền tài mê hoặc con người, nếu hiện tại Thương Quân Lẫm lại đưa ra yêu cầu gì quá quắt, không chừng đầu óc y nóng lên cũng đồng ý nốt.
Thương Quân Lẫm không hề biết mình đã bỏ lỡ cái gì, nhắc tới một chuyện khác: “Ẩn Long Vệ vừa truyền đến tin tức, nói Việt Vương định lén gặp thứ đệ kia của ngươi một chút.
Thời gian là ngày thứ ba các phiên vương rời kinh.”
“Bọn họ vẫn chưa cắt đứt liên hệ à.” Thẩm Úc còn tưởng rằng sau khi trải qua một phen lăn lộn như thế này, hai người kia sẽ không phát triển quan hệ như kiếp trước.
“Không biết tin tức thứ đệ kia của ngươi truyền cho Việt Vương là gì mà có thể khiến cho Việt Vương tình nguyện chịu nguy hiểm để ở lại thêm hai ngày chỉ để gặp mặt hắn.”
“Không phải lúc trước bệ hạ nói Việt Vương ở kinh thành đã giấu giếm thân phận kết bạn với không ít con cháu của các quan lại hay sao? Thậm chí còn có một ít nữ tử của nhà các đại thần.”Không cần hỏi Thẩm Úc cũng biết Việt Vương có ý định gì “Hay là cũng truyền cho bọn họ chút tin tức đi, cùng là việc rời đi nên muốn gặp mặt lần cuối, sao có thể nặng bên này nhẹ bên kia được?”
Thẩm Úc nằm ở trên vai Thương Quân Lẫm cười không ngừng: “Lúc đó nhất định sẽ rất thú vị.”.