Bạn đang đọc Bệnh Mỹ Nhân Không Làm Thế Thân – Chương 154
Các đại thần không thèm che dấu sự kinh ngạc trên mặt mình.
Cho dù hậu cung chỉ có một mình quý quân thôi nhưng quý quân thì cũng chỉ là quý quân, cùng lắm cũng chỉ được coi là phó hậu, từ xưa đến nay, người có tư cách ngồi cùng thiên tử chỉ có hoàng hậu.
Bệ hạ làm vậy là có ý gì?
Các đại thần âm thần nhìn về phía những người khác, chẳng lẽ bệ hạ tính lập Thẩm Úc làm hậu sao?
Thương Quân Lẫm không quản những người này nghĩ như thế nào, sau khi ôm người xuống xe, hắn nói với các đại thần mấy câu rồi dẫn Thẩm Úc đi vào lều trại.
Mấy đại thần còn lại quay qua nhìn nhau.
Thật lâu sau, có người không nhịn được mà nói: “Đến cùng thì bệ hạ đang nghĩ thế nào vậy, dù bệ hạ yêu chiều quý quân thì cũng không nên vi phạm quy chế tổ tiên để lại như vậy.”
“Các ngươi còn nhìn không ra thái độ của bệ hạ sao? Lúc trước bệ hạ đã dùng miệng vàng của mình để hứa hẹn rằng hậu cung sẽ chỉ có một mình quý quân, y làm quý quân cũng tốt mà quân hậu cũng thế, có gì khác biệt sao?” Một vị đại thần khác cười nhạo.
“Chẳng lẽ chúng ta cứ để bệ hạ tuỳ ý làm bậy vậy sao?”
“Từ khi nào mà chúng ta có thể tác động đến chuyện bệ hạ muốn làm vậy? Ta nói này, những ngày săn thu là những ngày vui, đừng vì mấy chuyện nhỏ này mà khiến mình thấy không thoải mái, góp ý thì thế nào chứ, bệ hạ muốn làm thế nào thì vẫn sẽ làm thế ấy.”
Lời của vị đại thần này được không ít đại thần phụ hoạ theo, chỉ là có vài đại thần cổ hủ vẫn cau mày, bọn họ thật sự cảm thấy không quen khi thấy loại chuyện không hợp lễ nghi này.
“Dù biết sức nặng của quý quân trong lòng bệ hạ nhưng một ngày quý quân chưa làm quân hậu thì vẫn nên tuân thủ quy tắc của quý quân, lễ không thể bỏ đâu.”
“Ngươi là đang muốn nhắc nhở bệ hạ nhanh chóng phong hậu sao?” Thượng thư Bộ Lễ nhíu mày, “Chắc các ngươi không biết chuyện bệ hạ đã từng nhắc đến chuyện muốn phong hậu, chỉ là không biết vì sao mà sau đó lại tạm gác lại, nếu các ngươi muốn bệ hạ nhanh chóng phong quý quân làm hậu thì cứ đến nhắc đi.”
Điều này đã khiến vẻ mặt của mấy người đang nóng lòng muốn thử lộ vẻ do dự.
Mục đích của bọn họ là chèn ép khí thế kiêu ngạo của quý quân chứ không phải là vì muốn đưa y lên làm hậu.
“Bệ hạ thật sự đã nói đến chuyện phong hậu với ngươi sao?” Sau khi các đại thần tản ra, thừa tướng đi đến bên người thượng thư Bộ Hộ rồi khẽ hỏi.
“Hạ quan còn có thể bịa ra mấy chuyện này sao,” Thượng thư Bộ Hộ lắc đầu, “Là chuyện nhiều ngày trước rồi, hạ quan còn cho rằng sắp phải bắt đầu chuẩn bị một đại lễ long trọng để phong hậu rồi, không ngờ bệ hạ chỉ nhắc tới một lần rồi sau đó không còn thấy nhắc tới nữa.”
Thừa tướng suy tư: “Bệ hạ là người thế nào ta và ngươi đều rất rõ ràng, nếu ngài ấy đã nhắc tới chuyện này thì đã tính làm vậy rồi, sau đó vì sao lại không làm nữa, hơn phân nửa là liên quan tới quý quân.”
Thượng thư Bộ Hộ: “Thật ra ta cũng không phản đối việc bệ hạ phong quý quân làm hậu, quý quân làm được những chuyện kia, còn nắm được những chuyện của triều trước, có chuyện nào không xứng đáng để ngợi ca bốn phía chứ, những người khác cũng không làm được huyện này.
Hơn nữa bệ hạ cũng không tính nạp thêm người vào.”
Thừa tướng: “Cuộc tổng tuyển chọn vào năm sau lại bị bệ hạ đẩy đi sao?”
Thượng thư Bộ Hộ: “Lúc quý quân chưa vào cung thịt bệ hạ đã không thích mấy việc này, bảo là hao tài tốn của rồi, lần này bên cạnh bệ hạ còn có y nữa, bị đẩy đi là rất bình thường.”
Thừa tướng: “Đến lúc đó trong triều sẽ rất náo nhiệt.”
Tổng tuyển chọn sẽ được tổ chức ba năm một lần để lựa chọn những nữ tử trong dân gian bước vào hậu cung, lúc tiên đế còn tại vị, mỗi lần mở cuộc tổng tuyển chọn thì đều rất náo nhiệt, nhưng từ sau khi hoàng đế mới lên ngôi thì cơn sóng nhiệt này cũng dần lắng xuống.
Cuộc tổng tuyển chọn đầu tiên thì Thương Quân Lẫm đã lấy cớ muốn ra ngoài chinh chiến để từ chối, lần thứ hai lại lấy cớ “Dân chúng cần phải nghỉ ngơi cho lại sức, không cần phải hao tài tốn của” để đẩy đi.
Và lần thứ ba chính là mùa xuân năm sau, không biết lần này hoàng đế bệ hạ sẽ dùng lý do gì.
“Những nữ tử đó không vào cung cũng tốt, nếu thế lực của triều trước và hậu cung dây dưa với nhau thì lại càng phức tạp hơn.”
Nói là như vậy nhưng thừa tướng cũng biết loại chuyện này rất khó tránh khỏi, người có địa vị như Thương Quân Lẫm chung quy vẫn là số ít, cũng có thể nói là hiếm thấy, qua các đời đế vương, không có hậu cung nào không có nữ tử được các đại thần đưa vào.
Đại thần muốn mượn chuyện này để củng cố địa vị của mình, đế vương cũng cần nhân cơ hội để lung lạc đại thần.
Nhưng Thương Quân Lẫm không giống thế, từ lúc hắn lên ngôi thì cách làm việc của hắn cũng đã khác với những đế vương khác, những người muốn đưa quy định của tổ tiên ra để ngầm khống chế hắn đều bị hắn chém, dưới cách làm tàn nhẫn đó, không còn ai dám vượt rào.
Sau nhiều năm mài giũa, các đại thần trong triều cũng biết có một vài chuyện khiến đế vương không vui cũng là đang khiến mình không vui, trừ những lúc có liên quan đến lợi ích của bản thân ra thì trong tình huống bình thường, bọn họ sẽ không tự khiến mình không vui.
Đồ của Thẩm Úc và Thương Quân Lẫm được đặt cùng một chỗ, các cung nhân tay chân nhanh nhẹn sắp xếp lại.
“Bệ hạ, ta ở chỗ nào?” Thẩm Úc đợi một lúc mà không thấy ai dẫn mình đến chỗ ở liền nghi ngờ hỏi.
“Ngoại trừ việc ở bên người trẫm ra, A Úc còn muốn đi đâu?” Thương Quân Lẫm vén sợi tóc rũ xuống bên mặt Thẩm Úc lên.
“Lúc đi đến đây ngồi chung một xe với bệ hạ đã rất đáng chú ý rồi, hiện tại bệ hạ còn muốn ta ở đây, là đang muốn thử nghiệm năng lực tiếp nhận của các đại thần sao?” Đầu ngón tay của Thẩm Úc lướt qua ngực của nam nhân.
Cho dù cách quần áo thì Thương Quân Lẫm vẫn cảm thấy chỗ bị lướt qua kia đã bùng cháy một ngọn lửa hừng hực.
Thương Quân Lẫm bắt lấy tay của Thẩm Úc, tay kia chuyển qua ôm lấy eo của Thẩm Úc, dán sát y vào trong người mình: “Đó là chuyện của bọn họ, liên quan gì đến trẫm? Trẫm và A Úc là chồng chồng một thể, vốn cũng nên ở cùng một chỗ với nhau.
Hay là A Úc nỡ lòng để chồng mình phòng không gối chiếc?”
“Ta cũng không có nói như vậy,” Con ngươi của Thẩm Úc xoay chuyển, “Chỉ là sợ đến lúc đó những người đó sẽ lại dâng sổ con lên, nói ta như thế nào như thế nào đó.”
“A Úc mà lại thấy lo lắng vì chuyện này sao?” Trong mắt Thương Quân Lẫm mang theo ý cười, hắn chậm rãi ghé sát vào, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai của Thẩm Úc, “Vậy A Úc hầu hạ chồng mình tốt chút rồi trẫm sẽ khiến bọn họ không dám nói gì hết, thế nào?”
“Bệ hạ tự mình rước lấy phiền phức, tự mình giải quyết không phải là điều đương nhiên sao?” Thẩm Úc vừa nói xong thì vành tai đã bị cắn lên.
Không mạnh.
Nhưng lại có một cảm giác tê dại lan tràn từ vành tai.
Răng nanh nghiền xát, trong nháy mắt, vành tai đã đỏ bừng.
Cơ thể Thẩm Úc run rẩy.
Sau khi chịu đủ sự bắt nạt, cuối cùng vành tai mẫn cảm ấy úng được buông tha, thế nhưng môi của nam nhân lại không rút lui ngay mà lại trân trọng hôn lên cái chỗ vừa tươi đẹp lại vừa ướt át kia.
Cảm giác rùng mình không ngừng truyền tới.
Thẩm Úc túm chặt quần áo ở trước ngực của nam nhân, thân thể nhũn ra, nếu không phải có cánh tay của Thương Quân Lẫm chống đỡ thịt chỉ sợ y đã ngã xuống.
Nụ hôn dần đi thẳng xuống phía dưới, những dấu vết hồng nhạt dần bao trùm lấy người Thẩm Úc, cánh tay đang túm lấy vạt áo của nam nhân cũng túm chặt hơn.
Trước lúc tình hình phát triển đến tình trạng không thể vãn hồi, giọng nói của Mạnh công công vang lên ở bên ngoài lều.
“Bệ hạ, thừa tướng và vài vị đại nhân khác xin gặp ngài.”
Không khí kiều diễm bị ngắt quãng, Thương Quân Lẫm không vui nhíu mày lại, bão táp trong mắt hắn như đang chờ được phát động.
Thẩm Úc nhìn nam nhân đang lộ vẻ không vui kia, không nhịn được cười: “Bệ hạ vẫn là đi mau đi, đừng để đám thừa tướng đợi lâu.”
Thương Quân Lẫm nhìn người dưới thân đầy sâu kín, đành không tình nguyện mà rút tay ra khỏi vạt áo.
“Không được nhắc đến nam nhân khác, không được vui sướng khi thấy người khác gặp họa,” Thương Quân Lẫm nảy sinh sự ác độc, gặm một gặm lên môi của Thẩm Úc, “Chờ trẫm trở về.”
Thương Quân Lẫm sửa sang lại quần áo rồi đi ra ngoài.
Mạnh công công đi theo phía sau, trong lòng buồn bực: Không phải vừa tới nơi sao, sao trông tâm trạng của bệ hạ có vẻ không tốt lắm?
Thẩm Úc nằm ở trên giường một lúc rồi mới chậm rãi đứng lên, sửa sang lại quần áo.
Mộ Tịch được Thương Quân Lẫm sai vào hầu hạ vừa nhìn thấy Thẩm Úc liền có chút sửng sốt.
“Thế nào?” Vừa nói xong thì Thẩm Úc phát hiện môi mình có hơi đau, y duỗi tay lên xoa theo bản năng.
“Môi của công tử chảy máu, để nô tỳ đi lấy thuốc mỡ.” Mộ Tịch nói xong liền đi ra ngoài.
Đồ của bọn họ vẫn chưa được sắp xếp lại hết, vẫn còn một số thứ đặt ở bên ngoài.
Thẩm Úc buông tay, quả nhiên trên tay y có vết máu.
Y vươn đầu lưỡi ra liếm môi, mùi máu nhàn nhạt lập tức tràn ngập trong khoang miệng, trên môi cũng truyền đến từng đợt đau đớn.
Mộ Tịch nhanh chóng cầm thuốc mỡ vào, đây cũng là thuốc Cố thái y phối ra nhưng không phải dùng cho chỗ kia, là cách phối khác.
Mỗi lần làm Thương Quân Lẫm đều thích để lại đủ loại dấu vết trên người y, nếu không bôi thuốc thì phải rất lâu mới biến mất, trông rất khiến người ta sợ hãi, vì vậy Thương Quân Lẫm đã kêu Cố thái y phối ra loại thuốc khác.
Thuốc bôi ở trên môi, rất mát.
Thẩm Úc vốn định đi ra ngoài một chút nhưng nghĩ đến bộ dáng hiện tại của mình, vẫn là thôi đi.
Y dứt khoát cầm lấy một cuốn sách rồi ngồi xuống đọc, chờ cảm giác khác thường ở trên người biến mất đã rồi mới đi ra ngoài.
Đây là lần đầu tiên Mộ Tịch đến nơi này nên đối với nàng, mọi thứ đều rất mới mẻ, Thẩm Úc cũng không muốn câu nệ với nàng nên đã phất tay để nàng ra ngoài chơi.
Lần này rời cung, hầu hết những người bọn họ mang đến là cung nhân hầu hạ ở Ngọc Chương Cung, từ lúc Thẩm Úc vào cung, Thương Quân Lẫm đã không còn ở nơi khác nên dù sử dụng người của Ngọc Chương Cung thì cũng vẫn thuận buồm xuôi gió.
Thương Quân Lẫm khá bận.
Săn thu là một dịp để quân vương và các đại thần thả lỏng nhưng cũng là một dịp để khảo sát, nhất là đối với những viên quan trẻ tuổi và các võ tướng, có thể săn được nhiều con mồi cũng là một cơ hội để thể hiện ở trước mặt của bệ hạ.
Đối mặt với chuyến săn thu kia, bọn họ xoa tay hằm hè, nóng lòng muốn thử.
Trước lúc cuộc săn bắt đầu, Thương Quân Lẫm thân là đế vương nên sẽ nói ra một ít lời để cổ vũ, khen ngợi, hắn cũng là người bắn ra mũi tên đầu tiên để mang ngụ ý năm nay sẽ gặp điềm lành.
Người có thể tham gia săn thú còn có những người trẻ tuổi trong nhà các đại thần, nếu có thể thể hiện sự ưu tú trong chuyến săn, để lại ấn tượng tốt với bệ hạ thì sẽ rất tốt.
Người trẻ tuổi luôn là lực lượng chính của những cuộc chơi.
Thương Quân Lẫm vẫn luôn rất hào phóng, người thắng lợi thường sẽ được hắn thưởng những phần thưởng phong phú.
Không chỉ có thể để lại ấn tượng tốt đối với hoàng đế mà còn có thể được hắn ban thưởng hậu hĩnh.
Đối với những người tham dự mà nói, đây là một cuộc mua bán chỉ lời không lỗ.
Thẩm Úc thân là con vợ cả của Trấn Bắc Hầu, xét theo lẽ thường thì y hoàn toàn có tư cách tham gia, nhưng y chưa từng được tới đây bởi vì cứ mỗi lần đến dịp thì sẽ bị Trấn Bắc Hầu lấy cớ “Thân thể không tốt” để ở lại trong nhà.
Cũng đúng, Thẩm Úc cười tự giễu, sao Như di nương có thể để y có cơ hội bò lên chứ? Bà ta ước gì y không biết gì cả, chỗ nào cũng bị con trai của bà ta đè đầu.
Thẩm Úc đứng ở cách đó không xa, nhìn nam nhân của mình được các đại thần vây quanh như chúng tinh phủng nguyệt*, nghe giọng nói tràn đầy trầm ổn kia lướt theo gió mà đến, trong lòng y có gì đó nóng lên.
(Sao bao quanh trăng.)
Nam nhân này là của y.
Mất tập trung một chút mà phía trước đã xuất hiện một bóng đen.
Thẩm Úc ngẩng đầu lên.
Không biết Thương Quân Lẫm đã cưỡi ngựa đến trước người y từ lúc nào, hắn đang cúi đầu xuống nhìn y.
“Muốn cùng nhau không, A Úc?” Nam nhân duỗi tay, đưa ra lời mời.
Trong đầu Thẩm Úc hiện lên hình ảnh hai người làm bậy ở trên lưng ngựa, vội lắc đầu từ chối: “Bệ hạ có thể đưa ngựa trắng của ta tới đây không?”
Thương Quân Lẫm nhìn y một lúc rồi nhíu mày: “Không muốn ở cùng trẫm sao?”
“Ta tự cưỡi ngựa hay cưỡi cùng bên hạ cũng như nhau, hơn nữa Ô Chuy sẽ cáu kỉnh đấy.” Thẩm Úc cười nói.
Thương Quân Lẫm làm ra một động tác,
không bao lâu sau, con ngựa trắng quen thuộc đã xuất hiện trong tầm mắt của Thẩm Úc, Thẩm Úc nhận lấy dây cương rồi xoay người leo lên ngựa.
“Ta cũng thích cảm giác song hành cùng bệ hạ hơn.”
Thương Quân Lẫm không bày tỏ ý kiến, hắn không lựa chọn việc chọc thủng chuyện Thẩm Úc làm thế là bởi vì vẫn còn thấy ngại vì chuyện lần trước.
“Trước kia bệ hạ đã từng gặp Thẩm Thanh Nhiên trong chuyến săn thu sao?” Thẩm Úc nhìn về phía nam nhân đang giục ngựa đi ngang hàng với y.
“Thứ đệ không khiến người ta bớt lo kia của ngươi ư?” Thương Quân Lẫm ngẫm nghĩ, “Trước kia Trấn Bắc Hầu dẫn hắn tới sao? Trẫm không có ấn tượng gì, nhưng mà nếu hiện tại đã biết rồi thì cứ tính vào số lần ông ta dẫn hắn tới kia để phạt bổng lộc mấy năm vậy.”
Tui trở lại rồi nè.
Nhưng mà dạo này vẫn bận, 2 tuần nữa thi thử tiếp=))
Sau một thời gian dùi mài kinh sử, chill with math hầu hết thời gian thì một đứa khối C như tui đã ăn con địa 6 và gdcd 7.5.
Nhưng dù sao thì toán đã lên đến 7.2 điểm.
(Gvcn dạy địa.) 7.2 điểm toán là lực tui 6.2.
Khoanh bậy mấy câu chôm được thêm 1₫.
Lan toả sự may mắn
Tác giả có lời muốn nói: Cảm tạ ở 2021-09-2521:01:39~2021-09-2615:00:20 trong lúc vì ta đầu ra bá vương phiếu hoặc tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ nga ~
Cảm tạ đầu ra tay lựu đạn tiểu thiên sứ: Bánh mì nắm, oa oa 1 cái;
Cảm tạ đầu ra địa lôi tiểu thiên sứ: W đứa ở mỗi ngày không ngủ được, bánh mì nắm, ba con con tôm 1 cái;
Cảm tạ tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ: Vô.
50 bình; mạch mười một 45 bình; kim tiệm tầng 30 bình; một con cá mặn, cam đường chớ cắt 28 bình; Leonian_JUL, đáng yêu lại mê người vai ác lên sân khấu, diệp bạch đinh, mèo trắng hài hước, hệ nuốt nuốt a, cố thư thư thư,, hoàng thành mộng cũ 10 bình; là tiểu phỉ nha, mễ tử, tưởng uống vượng tử a, đậu bỉ a thấu 5 bình; là quả hạch nha 3 bình; 48196567, kéo dài đường, mộc hề, di trầm Astraea, tím tím 1 bình;
Phi thường cảm tạ đại gia đối ta duy trì, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!.