Bạn đang đọc Bệnh Mỹ Nhân Không Làm Thế Thân – Chương 150
Thẩm Úc cũng không tin rằng một cuộc giao dịch lớn đến như vậy mà chỉ là hành vi của một cá nhân nào đó ở Bắc Mạc, dù chỉ có một cá nhân ra mặt thôi thì cũng chắc chắn rằng còn Có cấp trên bày mưu đặt kế.
“Cũng không biết bọn họ ẩn nấp ở Túc Bắc lâu như vậy thì có biết chuyện gì không nên biết hay không.”
“Túc Bắc quân độc lập hoàn toàn với các lực lượng khác ở Túc Bắc nên nếu bọn họ muốn thông qua mấy thứ này để tìm hiểu tình hình bên trong Túc Bắc quân thì rất không thực tế.”
Thẩm Úc cũng đồng ý: “Nếu không vì thế thì bọn họ cũng không cần phí tâm tư để xếp người của mình vào bên trong.”
Ít nhiều gì cũng nhờ vào việc lúc trước Thương Quân Lẫm đã quyết định tách Túc Bắc ra khỏi nội vụ* dù bị toàn bộ triều đình phản đối, cũng may Thương Quân Lẫm đã quyết định rồi nên mặc kệ các đại thần có phản đối thế nào thì vẫn tách Túc Bắc quân ra khỏi bộ phận nội vụ của Túc Bắc, thực tế chứng minh hắn làm như vậy là đúng.
(Những công việc nội bộ.)
Nếu không chuyện của Túc Bắc cũng không dễ xử lý như vậy.
“Ngoại trừ mấy người cầm đầu của Bắc Mạc ra thì những người khác sẽ được giữ lại Túc Bắc để thẩm vấn trực tiếp, nên xử lý thế nào thì xử lý thế đó, trẫm đã bảo Phương Quân không cần e ngại gì cả, bọn họ hút máu Túc Bắc lâu như vậy, cũng đã đến lúc trả lại một ít rồi.” Ngữ điệu của Thương Quân Lẫm đầy lạnh lẽo.
“Hắn là phía Bắc Mạc cũng đã nhận được tin tức, nếu áp giải người trở về kinh thành thì chỉ sợ dọc đường sẽ không yên, nếu bọn họ đã dám ra tay với đồ cứu tế thì cũng đã chứng minh rằng bọn họ có lực lượng riêng của mình ở gần Túc Bắc, bảo Phương đại nhân để ý một chút, tốt nhất là có thể hỏi được địa điểm những người này đang ẩn nấp để giải quyết trước.”
Chuyện này liên lụy rất rộng nên mới bắt được mấy người cũng không đại biểu cho việc mọi chuyện đã kết thúc, kế tiếp nên xử lý thế nào cũng rất quan trọng, đặc biệt là khi Bắc Mạc và Túc Bắc quá gần nhau, nếu Bắc Mạc thật sự muốn làm gì thì tuy rằng bọn họ cũng không sợ nhưng tóm lại là vẫn có thêm một chuyện phiền phức.
Túc Bắc mới vừa trải qua một đợt thiên tai nên nếu có thể nghỉ ngơi lấy sức một khoảng thời gian thì sẽ rất tốt.
“Trẫm sẽ sắp xếp người hộ tống suốt cả chặng đường, Phương Quân và Ẩn Long Vệ vẫn sẽ tiếp tục điều tra địa điểm đám người kia ẩn nấp, còn phía Bắc Mạc thì sẽ có người đi thương lượng*.” (trao đổi, bàn bạc với nhau nhằm đi đến thoả thuận giải quyết một vấn đề nào đó, thường là có liên quan đến quyền lợi giữa các bên)
Trách nhiệm thương lượng với Bắc Mạc sẽ được đặt lên người của Phương Gia Di.
Dựa theo kinh nghiệm thì đáng lẽ chuyện này sẽ không được đặt lên người nàng, thế nhưng chốn quan trường ở Túc Bắc vừa trải qua một đợt thanh tẩy* lớn nên viên quan chuyên phụ trách việc giao tiếp với Bắc Mạc hiện giờ vẫn còn đang ở trong tù, còn những viên quan đến từ kinh thành thì chủ yếu là phụ trách xây dựng và quản lý Túc Bắc mà thôi, hơn nữa lại có kinh nghiệm của lần trước nên các viên quan đều nhất trí cho rằng Phương Gia Di là người phù hợp nhất.
(Rửa tội, rửa sạch những cái xấu.)
Vì đã ăn mệt một lần nên lần này người của Bắc Mạc không còn dám coi thường nữ viên quan này của Đại Hoàn nữa, từ trước đến nay trong nhận thức của bọn họ nữ tử của Đại Hoàn chỉ giúp chồng dạy con và sắp xếp mọi chuyện trong nhà cho nên mới bị đánh cho không kịp trở tay*.
(Không kịp phản kháng.)
Sau khi chọn được người, Phương Quân giữ Phương Gia di lại rồi nói: “Mấy ngày nay con có thể tạm thời thả lỏng bớt những chuyện đang ở trong tay rồi sử dụng khoảng thời gian này để tìm hiểu thêm một số chuyện về Bắc Mạc, lần trước bọn họ đã đưa ra phán đoán sai lầm một lần rồi nên lần này bọn họ sẽ chuẩn bị sẵn sàng để nghênh đón quân địch, con cần phải có đủ hiểu biết về đối thủ của con.”
“Hạ quan biết rồi.”
Phương Gia Di giao mấy chuyện trong tay cho đồng liêu của mình rồi tập trung vào việc chuẩn bị cho cuộc thương lượng sắp diễn ra với người Bắc Mạc.
Vì muốn hiểu nhiều về Bắc Mạc hơn nên ngoại trừ việc đọc sách, nàng còn tìm đến vài nơi để dò hỏi, vì muốn hiểu rõ vụ án lần này hơn nên nàng còn đặc biệt đi tìm Hạ Thừa Vũ và Giang Hoài Thanh để hỏi được nhiều nội dung chi tiết hơn từ miệng của hai người.
Sau khi bắt được người, người của quan phủ mới biết Hạ Thừa Vũ và Giang Hoài Thanh biến mất lâu như vậy là để làm gì, vì đề phòng trường hợp để lộ tiếng gió nên từ lúc bắt đầu, cũng chỉ có Phương Quân và một ít người biết được kế hoạch này.
Thực tế chứng minh rằng sự lo lắng của bọn họ không phải là không có lý, sau khi bắt được ông chủ Tôn và đám người kia, thông qua việc thẩm vấn, bọn họ đã bắt được thêm mấy con cá lọt lưới ẩn giấu trong quan phủ.
Dân chúng Túc Bắc còn chưa kịp thoát khỏi dư vị của việc Hầu đại nhân hợp tác với người của Bắc Mạc thì đã được báo rằng người của Bắc Mạc vẫn luôn ẩn giấu ở bên cạnh bọn họ, trong lòng lại dâng lên từng gợn sóng lớn.
“Ta tưởng rằng việc mấy viên quan đáng chết kia thông đồng với địch đã là cực hạn rồi, không ngờ kẻ địch lại còn ở ngay bên cạnh chúng ta.”
“Ta biết ông chủ Tôn đó, cửa hàng nhà ông ta rất nổi tiếng, đồ ông ta bán cũng khá tốt, rất nhiều người thích mua đồ của ông ta, không ngờ ông ta lại âm thầm làm việc giúp Bắc Mạc.”
“Hiện tại ta bắt đầu nghi ngờ liệu bên người của ta có còn có người của Bắc Mạc hay chó săn của Bắc Mạc hay không, các ngươi nói xem mấy người đó nghĩ thế nào vậy, lúc trước khi Bắc Mạc tấn công Túc Bắc thì đốt, giết, đánh, cướp, không chuyện ác nào không làm, lúc ấy biết bao nhiêu người vô tội đã chết dưới đao của người Bắc Mạc chứ, vì sao bọn họ cứ phải làm việc giúp người của Bắc Mạc chứ?”
“Đứng trước tiền tài thì lương tri gì đó cũng chả cần đâu, còn có thể là vì cái gì cơ chứ? Không cần phải hiểu loại người này, muốn hiểu cũng không hiểu nổi.”
“Phương đại nhân thật sự là nhìn rõ mọi việc, nếu là ta thì chắc sau khi bắt được mấy tên tham quan đó thì đã kết án luôn rồi, nếu không phải do Phương đại nhân thận trọng nên phát hiện có gì đó không đúng thì chuyện này sẽ không lộ ra trong một chốc một lát.”
“Hạ đại nhân và Giang đại nhân cũng nắm vai trò rất quan trọng, nếu không có bọn họ dấn thân vào nguy hiểm thì cũng sẽ không một lưới bắt hết được đám người này trong khoảng thời gian ngắn như vậy.”
Sau khi Hạ Thừa Vũ và Giang Hoài Thanh trở về thì đã nhận được rất nhiều ánh mắt tò mò, cũng có người thật sự không kìm nén được sự tốt mò nên đã hỏi bọn họ.
.
Đam Mỹ Sắc
Vụ án lần này bọn họ đã lập được công lớn nên Phương Quân đã dâng tấu để tranh thủ cho hai người chức quan cao hơn.
“Biểu hiện lần này của các ngươi rất đáng để khen ngợi, có các ngươi ở đây, lúc bản quan rời khỏi Túc Bắc cũng sẽ thấy yên tâm hơn chút, chờ lúc bản quan rời đi thì những việc ở Túc Bắc sẽ giao cho các ngươi.” Khoảng thời gian Phương Quân ở lại Túc Bắc đã vượt qua dự định rất nhiều, hiện tại mọi chuyện đã kết thúc nên ông cũng nên bắt đầu chuẩn bị việc rời đi.
Chuyển giao quyền lực, vụ án tiếp theo của người Bắc Mạc…Tuy nói là sắp rời đi nhưng trước khi mọi chuyện được xử lý thỏa đáng thì ông sẽ không rời đi.
“Lúc này chắc Hạ Thừa Vũ và Giang Hoài Thanh cũng đã đứng vững gót chân ở Túc Bắc,” Thẩm Úc đọc xong công văn Túc Bắc trình lên liền nhướng mày, “Phương đại nhân vì hai người này mà đòi hỏi chức quan, mấy vị đại thần trong triều không nói gì sao?”
Tòng tam phẩm và Chính tứ phẩm*, đối với những người mới vừa bước chân vào chốn quan trường mà nói, gọi đó là một bước lên trời cũng không quá.
(Chức quan, Tòng tam phẩm cao hơn Chính tứ phẩm một cấp.)
“Đương nhiên là có người thấy không vui, ba người Hạ Thừa Vũ, Giang Hoài Thanh, và Phương Gia Di đã chiếm hết sự nổi bật ở Túc Bắc, quấy rầy kế hoạch của rất nhiều người, thế nhưng bọn họ cũng chỉ khó chịu trong lòng mà thôi chứ bọn họ cũng không thể phủ nhận công lao của ba người bọn họ được.
Đây đúng là lúc Túc Bắc cần có các viên quan có năng lực dẫn dắt, ba người này xuất hiện vừa lúc gãi đúng chỗ ngứa nên nếu không cho ba người bọn họ chức quan thì chẳng lẽ lại cho mấy người chưa làm gì cả sao?” Thương Quân Lẫm cười đầy trào phúng.
Lúc trước khi sai người tới đó thì triều đình cũng đã bước đầu định ra chức quan cho một số người, thế nhưng điều này không đại biểu cho việc những người này chắc chắn sẽ đảm nhận chức quan đó, chờ lúc tới Túc Bắc rồi sẽ căn cứ vào biểu hiện của bọn họ để xét lại thêm một lần nữa, Túc Bắc bách phế đãi hưng*, không cần mấy viên quan chỉ biết tranh dành danh lợi chứ không làm việc.
(Nhiều vấn đề cần được sửa chữa, chấn hưng.)
Chớp mắt đã tới ngày sinh nhật của Thẩm Úc, Thương Quân Lẫm tính mở một bữa tiệc lớn nhưng lại bị lý do đợi năm sau nhược quán* đã rồi mới làm lớn thuyết phục, vì vậy nên cũng chỉ mở một bữa tiệc nhỏ ở Ngọc Chương Cung.(20 tuổi.)
Người tham gia bữa tiệc cũng không nhiều lắm, thái phi cũng dẫn Thẩm Nguyệt tới đây, sau một khoảng thời gian không gặp, trên người Thẩm Nguyệt đã xảy ra sự biến hoá to lớn.
Trong cung cũng không có vị chủ nhân nào khác mà quan hệ giữa Thẩm Úc và phủ Trấn Bắc Hầu lại không tốt nên sau khi dò hỏi Thẩm Úc, Thương Quân Lẫm đã quyết định không mời người của phủ Trấn Bắc Hầu vào cung.
Tuy không nhiều người lắm nhưng lại không có vẻ quạnh quẽ, cũng không cần phải lá mặt lá trái với người khác, Thẩm Úc rất thích bầu không khí như vậy.
“Đây là bánh Thẩm Nguyệt làm cho quý quân, nói là ở chỗ bọn họ thì cứ đến ngày sinh nhật là sẽ ăn cái này, gọi là bánh kem.” Thái phi đưa quà sinh nhật qua xong liền kêu cung nhân dâng một cái hộp đã bị che mất đến.
“Bánh kem sao?” Đây là lần đầu tiên Thương Quân Lẫm nghe thấy từ này nên không khỏi có chút tò mò.
“Đúng vậy,” Thái phi cười cười, “Con bé kia đã phải lăn lộn một hồi lâu mới làm ra được, trông vẻ ngoài cũng rất khả quan.”
Dưới sự chỉ dẫn của thái phi, cung nhân mở hộp ra.
Mùi hương thơm ngọt lập tức tràn ra.
Thẩm Úc vẫn luôn thích ngọt nên sau khi ngửi thấy mùi hương này y đã lập tức ngồi thẳng người, đôi mắt y cũng không cầm lòng được mà nhìn về phía cái hộp.
Sao Thương Quân Lẫm lại không nhìn ra tâm tư của Thẩm Úc, hắn vẫy tay kêu cung nhân đưa bánh qua đó.
Cung nhân nhận được chỉ thị nên đã lấy bánh trong hộp ra rồi đặt lên cái bàn trước mặt Thẩm Úc.
Bánh kem có hình tròn, trông cũng không lớn lắm, bên trên có rất nhiều trái cây dùng để trang trí, trông vẻ ngoài rất đẹp.
Cách gần hơn nên mùi hương của bánh kem lại càng hấp dẫn hơn.
Cung nhân cắt một miếng nhỏ rồi đặt vào trong mâm, Thẩm Úc cầm lên nếm thử, y không nhịn được mà híp mắt lại.
“Rất ngon, bệ hạ cũng nếm thử đi.” Thẩm Úc múc một khối bánh rồi đặt lên miệng của Thương Quân Lẫm.
Thương Quân Lẫm cắn một ngụm rồi nói: “Ừm, rất ngọt.”
Thẩm Úc biết Thương Quân Lẫm không thích ăn đồ ngọt như mình nên thi thoảng mới đút cho hắn một ngụm.
Ngoại trừ bánh kem ra, Thẩm Nguyệt còn lấy một cái bình nhỏ trong suốt ra: “Đây là nước hoa nô tỳ điều chế ra, tạm thời chỉ có mấy mùi hương thôi.”
“Nước hoa sao? Cùng một loại với huân hương sao?” Thẩm Úc cầm lấy một lọ, trong bình thủy tinh trong suốt là một chất lỏng màu xanh lam, trông có một loại hấp dẫn khác.
“Đúng vậy, nhưng sẽ tiện hơn huân hương, chỉ cần bôi nó lên người là được, thế nhưng nó có một khuyết điểm là thời gian giữ mùi không được lâu lắm, nô tỳ đã viết cách chế tác ra rồi.” Thẩm Nguyệt dâng một cuốn sách có vẻ mỏng lên.
“Đây là đồ nô tỳ chế tác ra từ cồn, nguyên liệu chủ yếu là cồn, còn mùi hương thì lấy từ các loài hoa khác nhau, không có hại với cơ thể.” Thẩm Nguyệt bổ sung.
Nàng biết nước hoa mình làm ra còn rất đơn sơ, đặt ở hiện đại thì không tính là gì cả nhưng ở cổ đại lại không có nước hoa nên thứ này thắng ở việc mới mẻ, độc đáo và tiện để dùng.
Người của Đại Hoàn rất thích các mùi hương nhưng Thẩm Úc lại được xem là khá khác biệt, có thể là vì nguyên nhân cơ thể nên y luôn không thích sử dụng huân hương lắm.
Thử trên người mình thì không tốt lắm nên Thẩm Úc quay qua Thương Quân Lẫm rồi nói: “Bệ hạ muốn thử chút không?”
Nhìn sự nóng lòng muốn thử trong mắt Thẩm Úc, Thương Quân Lẫm đành bất đắc dĩ mà thỏa hiệp: “Cũng chỉ có mình ngươi dám kêu trẫm thử này thử kia.”
Dưới sự chỉ dẫn của Thẩm Nguyệt, Thẩm Úc đổ một ít lên cổ tay của Thương Quân Lẫm, mùi hương nhẹ nhàng tỏa ra, rất khác với cảm giác mà huân hương mang lại.
Thẩm Úc ghé sát lại để ngửi, là một mùi hương rất nhẹ, không hề gay mũi, ngửi rất dễ chịu.
“Cứ đưa mấy loại nước hoa này tới các cửa hàng để bán, chắc chắn sẽ rất được hoan nghênh.” Không chỉ nữ tử mà nam tử cũng sẽ rất hoan nghênh.
Thẩm Úc buông tay Thương Quân Lẫm ra rồi nói với Thẩm Nguyệt: “Ta sẽ sai người thử làm chúng dựa theo biện pháp mà ngươi đưa ra, nếu có thể làm ra thì sẽ chia cho ngươi theo tỉ lệ như trước kia.”
Thẩm Úc không có thói quen lấy không đồ của người khác, mỗi đồ Thẩm Nguyệt lấy ra y đều sẽ đưa tiền công cho nàng.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Thương Quân Lẫm dẫn Thẩm Úc rời khỏi cung.
Lần này nơi bọn họ đến khác với những nơi lần trước bọn họ đến, là một mảnh cỏ rất trống trải.
Thẩm Úc nhìn xung quanh: “Bệ hai mang ta tới đây làm cái gì?”
“Sắp đến chuyến săn thu rồi, A Úc có biết cưỡi ngựa không?” Thương Quân Lẫm vỗ tay, có hai người dắt ngựa ra.
Một đen một trắng, con màu đen kia hiển nhiên là rất quen với Thương Quân Lẫm, vừa nhìn thấy người liền thân mật cọ lên.
Từ khi sống lại, Thẩm Úc chưa từng cưỡi ngựa, y tiến lên phía trước rồi sờ con ngựa khác: “Bệ hạ hy vọng ta biết hay là hy vọng ta không biết?”
Tác giả có lời muốn nói: Vở kịch nhỏ không chịu trách nhiệm:
Ngoài trời, trên lưng ngựa, hai người ôm chặt lấy nhau.
Lúc ngựa bắt đầu chạy, A Úc chỉ có thể dính sát vào bệ hạ…….