Bạn đang đọc Bệnh Mỹ Nhân Không Làm Thế Thân – Chương 131
Đương nhiên là không ngồi yên được.
Trong một căn nhà riêng nào đó, người hầu quỳ trên mặt đất, người run bần bật, mảnh sứ bị vỡ rơi rụng trên mặt đất, có người hầu còn đang chảy máu, không cần nói cũng biết miệng vết thương đó mọc từ đâu ra.
“Một đám phế vật, cơ hội tốt như thế mà lại bị các ngươi phá hủy mất!” Nam nhân tức đến nỗi cả người run rẩy, cho tới bây giờ ông ta mới nhận ra mỗi một bước đi của triều đình đều đang nhằm vào ông ta.
Uổng cho ông ta tự cho là mình thông minh, chui vào bẫy rập của người khác mà còn không biết.
Còn cả hoàng đế nữa, trước kia rõ ràng hắn là người không để ý đến chuyện cũ, là ai đã tác động đến hắn mà lại khiến hắn bắt đầu lôi chuyện cũ ra?
Nam nhân nghĩ mãi vẫn nghĩ không ra.
Bỏ ra nhiều năm để lập mưu cuối cùng lại bị hủy trong một sớm một chiều, dù là ai thì cũng sẽ rất khó để tiếp thu, sau khi xả giận một hồi, nam nhân mới miễn cưỡng ép mình bình tĩnh lại: “Các ngươi nói xem hiện tại nên làm thế nào đây?”
Cấp dưới thân cận của hắn đang quỳ ở một bên, nghe thế liền run rẩy ngẩng đầu lên: “Đại nhân, việc này……”
Hắn rất muốn nói rằng tình hình đã thế này rồi, bọn họ đã không còn có thể khống chế mọi chuyện, chỉ có thể nghĩ cách để nhanh chóng rút ra, cố gắng không để lửa dây vào người mình nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt phẫn nộ của nam nhân, hắn cũng tự động nuốt những lời đó xuống, hắn hiểu rằng nam nhân kia không muốn nghe thấy tin tức này.
“Hoàng đế giao việc này cho mấy tên còn chưa đủ lông đủ tóc xử lý, nên nói rằng hắn quá tự tin hay là nói hắn quá khinh thường kẻ địch đây?”
Dưới những mưu kế của bọn họ, hoàng đế đã để lại ấn tượng xấu trong lòng dân chúng, kế hoạch ban đầu của bọn hắn là khiến ấn tượng này trở nên sâu sắc hơn, chờ đến một mức độ nào đó sẽ vung tay tạo nên một ngọn lửa, biến Túc Bắc thành chiếc dây dẫn nổ lớn nhất.
Mắt thấy chỉ còn một bước nữa là kế hoạch sẽ thành công, ai ngờ tình hình đột nhiên bị xoay ngược lại, ấn tượng về hoàng đế trong lòng dân chúng không ngừng thay đổi, còn moi hết tất cả hạt giống bọn họ vất vả gieo trồng ra mất.
Hiện tại ở bên ngoài không ai không nói hoàng đế anh minh thần võ*, một lòng vì dân, là một hoàng đế tốt, kết quả hoàn toàn tương phản với ý định ban đầu của bọn họ.
(Chắc là sáng suốt…)
Sau khi ba người Giang Hoài Thanh nhận chỉ xong, thừa tướng đã gọi bọn họ qua một bên để gặp riêng.
“Bệ hạ giao việc này cho các ngươi là vì ngài ấy tin tưởng các ngươi, đây cũng là một bài kiểm tra dành cho các ngươi, ta sẽ không tham dự vào chuyện này quá nhiều, mọi chuyện các ngươi đều phải dựa vào chính mình.”
Bởi vì việc này, ba người Giang Hoài Thanh lại càng bận rộn hơn.
Điều tra hồ sơ, biết rõ ngọn nguồn của mọi chuyện rồi lại công bố sự thật ra bên ngoài, mỗi một chuyện đều không thể xảy ra sai sót.
Một trận quyết đấu trong âm thầm cứ thế mà diễn ra.
“Thừa Vũ huynh có phát hiện gần đây tiến độ điều tra của chúng ta gặp khá nhiều trở ngại hay không?” Giang Hoài Thanh vừa lật hồ sơ vừa hỏi.
Ban đầu mọi chuyện rất thuận lợi, thế nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào đã có người âm thầm hoặc thậm chí là công khai ngăn cản bọn họ, thế nhưng mấy chuyện đó đều là chuyện nhỏ, dù bọn họ có lôi chuyện này ra nói thì cũng chỉ được xem là không cẩn thận nên lỡ tay.
Giang Hoài Thanh rất nhạy bén với cảm xúc của người khác nên hắn có thể cảm nhận được rằng những người này đang cố ý.
“Phát hiện rồi, chúng ta cứ làm tốt chuyện bệ hạ giao cho là được, những chuyện còn lại sẽ có người khác xử lý.”
Chuyện bọn họ có thể cảm nhận được thì đương nhiên Ẩn Long Vệ cũng phát hiện ra, Ẩn Long Vệ là tại mắt của Thương Quân Lẫm, việc bọn họ phát hiện ra cũng tương đương với việc Thương Quân Lẫm phát hiện ra.
“Vì sao bệ hạ vẫn còn chưa ra tay?” Thẩm Úc đặt quân cờ trắng xuống.
Trong đình hóng gió, hai người ngồi ngang nhau, trên bàn cờ, quân trắng và quân đen đang chém giết kịch liệt.
“Cũng phải cho bọn họ thêm thời gian để lấy hơi chứ, tránh trường hợp xảy ra chuyện khác.”
Ba người Giang Hoài Thanh ở ngoài sáng, Ẩn Long Vệ thì ở trong tối, người kia đã không ngồi yên được nữa, bắt đầu để lộ ra không ít dấu vết, Ẩn Long Vệ chỉ cần tìm ra manh mối để túm được cái đuôi nhỏ của người đó.
“Chắc đám người đó sẽ không bí quá hoá liều, làm hại đến đám Giang Hoài Thanh đâu nhỉ?”
“Có Ẩn Long Vệ đi theo bọn họ, nếu bọn chúng thật sự dám ra tay thì trẫm sẽ khiến cho bọn họ có đi mà không có về.”
Vài ngày sau, Giang Hoài Thanh cảm thấy mọi chuyện càng ngày càng kì lạ hơn, hắn không thể vứt bỏ cảm giác bị người khác nhòm ngó kia ra, hắn không biết là chỉ có mình hắn có cảm giác này hay là hai người kia cũng cảm nhận được.
Sau khi tìm được một cơ hội, hắn mịt mờ hỏi hai người bọn họ.
Ba người trao đổi ánh mắt với nhau rồi xác định suy nghĩ ở trong lòng mình, đó không phải là ảo giác, thật sự là đang có người nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Ngoại trừ những lúc làm những việc được Thương Quân Lẫm giao cho thì bọn họ vẫn là người giúp đỡ cho thừa tướng như cũ, cũng chỉ có những lúc ở trong phủ Thừa tướng thì bọn họ mới không có cảm giác bị người khác theo dõi.
Sau khi xử lý xong mọi chuyện quan trọng, Giang Hoài Thanh chần chừ một lúc rồi cũng kể cho thừa tướng nghe những chuyện kì lạ dạo gần đây.
Thừa tướng nghe xong liền sai người bưng trà nóng lên cho ba người bọn họ, sau khi người đi ông mới nói: “Cảm giác của các ngươi cũng không sai, những việc bệ hạ giao cho các ngươi làm đã chạm vào lợi ích của mấy người đó, bọn họ sẽ không từ bỏ mưu đồ của mình đâu, thế nhưng các ngươi đừng lo lắng quá, cứ làm tốt việc của mình là được.”
Thừa tướng đã cho bọn họ một câu trả lời thỏa đáng, ông cũng đã mịt mờ nhắc nhở bọn họ rằng bọn họ không cần lo đến vấn đề an toàn của bản thân, điều này cũng đã chứng minh suy nghĩ trong lòng bọn họ, vì thế ba người lại tiếp tục xử lý công việc của mình.
Sau khi điều tra sâu hơn, chuyện cũ cũng dần được vạch trần, những người mà dân chúng từng cho rằng bọn họ không phạm tội gì lớn, những vị đại thần chết oan kia cũng dần bị lộ ra bộ mặt thật của mình.
Những chuyện suýt chút nữa bị thời gian vùi lấp lại hiện ra trước mặt người đời một lần nữa, thế nhưng lại lấy một cách thức hoàn toàn khác với trước kia.
Những người bàn về chuyện của Túc Bắc cũng dần ít đi và dần được thay thế bằng những chuyện cũ đã bị thời gian lắng đọng.
Bởi vì chuyện của Túc Bắc nên dân chúng rất tin tưởng triều đình, dân báo là báo được triều đình trực tiếp quản lý nên dân chúng rất tin tưởng những tin tức được công bố, tin tức vừa ra thì đã gây nên sóng to gió lớn.
“Ta đã nói bệ hạ không phải là người giết người vô tội rồi mà, ngươi nhìn những người bị giết kia đi, có người nào không chứa đầy tội nghiệt, không xứng đáng bị giết đây?”
“Ta nhớ sau khi thừa tướng cũ chết đi, khắp nơi đều đồn rằng ông ta vì nước vì dân thế nhưng lại chết dưới kiếm của bạo quân vì ông ta muốn đòi lợi ích cho dân chúng, sau khi ông ta chết, bạo quân vì e ngại lời đồn nên đã sửa đổi pháp lệnh, thế nhưng tin tức hôm nay đã nói cho chúng ta biết rằng thừa tướng cũ chết là vì hắn dám ngăn cản biện pháp cải cách, là bởi vì hắn bóc lột mồ hôi nước mắt của nhân dân, mua bán quan tước……!Vì sao sự thật và điều chúng ta biết đến lại như trống đánh xuôi, kèn thổi ngược?”
Loại chuyện tương tự không chỉ xảy ra với bọn họ.
Dân chứng cũng từ khiếp sợ trở thành không thể tin được và đến cuối cùng là chết lặng, bọn họ tập mãi đã thành thói quen, thậm chí bây giờ bọn họ còn cảm thấy nếu không bị vả mặt thì mới là kỳ quái.
Cũng ngay lúc này, bọn họ phát hiện có rất nhiều chuyện trở nên không phù hợp.
“Một lần hai lần thì còn có thể nói là ngoài ý muốn, thế nhưng nhiều lần như vậy chẳng lẽ đều là ngoài ý muốn hay sao?” Có người nói điều khiến mình nghi ngờ ra.
“Thật ra ta cũng cảm thấy không đúng lắm, các ngươi nghĩ kĩ lại xem, trước kia có phải cứ mỗi lần bệ hạ xử lý quan viên nào thì sau đó sẽ có lời đồn không tốt về bệ hạ hay không? Những người đó còn thề son thề sắt rằng thứ bọn họ nói là sự thật , khiến cho chúng ta thấy khó chịu với bệ hạ, ngay cả vụ việc Túc Bắc lần này cũng thế, cũng có người chăm chỉ hắt nước bẩn lên người bệ hạ.”
“Ngươi như vậy làm ta nhớ ra rồi, dạo trước ta đi quán trà uống trà cũng nghe tin Túc Bắc gặp hạn là vì trời cao thấy không hài lòng với những hành vi của bệ hạ……”
“Ta cũng nghe thấy mấy lời đó.”
“Ta cũng vậy.”
Mấy người đang tụ tập lại nhìn vào mặt nhau, bọn họ phát hiện tất cả mọi người đều từng nghe thấy tin tức này, lúc này
cảm giác quái dị lại càng rõ ràng hơn.
Sau một lúc im lặng, có người không nhịn được nói: “Đây là do có người cố tình làm đúng không?”
“Nếu trước đó chúng ta không biết triều đình đã làm những gì thì có phải chúng ta sẽ tin lời những người đó hay không?”
“Cho nên,” nam nhân trung niên nuốt một ngụm nước miếng, “Từ đầu đến cuối đều có người cố ý khiến chúng ta khó chị với bệ hạ hay sao, rốt cuộc bọn họ muốn làm cái gì cơ chứ?”
Trong lòng mọi người đã nảy ra một suy nghĩ nhưng vì suy nghĩ đó quá đại nghịch bất đạo* nên không có ai dám nói thẳng ra.
(Như bán nước, làm phản, chống chế độ.)
“Hôm nay trông Phùng đại nhân có vẻ hơi mất tập trung, là do xảy ra chuyện gì hay sao?” Sau khi hạ triều, các quan viên của các gia tộc quyền thế tụ tập lại với nhau để bàn về chuyện của Túc Bắc.
Túc Bắc để trống nhiều chức quan như vậy, nếu nói không thèm thì là nói dối, hiện tại bọn họ không nắm được suy nghĩ của bệ hạ nên cũng chỉ có thể cố gắng chuẩn bị, tốt nhất là có thể sai được thêm một ít quan viên trong gia tộc đi.
Nói chuyện một hồi thì có người phát hiện Phùng đại nhân không quá tập trung, mà thật ra không chỉ có Phùng đại nhân mà ngay cả vị đại thần còn lại- người cũng thuộc Nội Các- Đoạn đại nhân cũng không quá tập trung.
“Trong nhà có đứa trẻ nghịch ngợm nên đang tự hỏi phải làm thế nào để dạy dỗ nó, đã lớn vậy rồi mà còn khiến lão già này gặp rắc rối.” Phùng đại nhân thở dài.
Các vị đại thần khác cũng biết chuyện này, vị công tử nhỏ nhất của Phùng gia thích một nữ tử con nhà bình dân, hơn nữa sống chết gì cũng muốn lấy lễ của chính thất để rước nàng vào nhà, thế nhưng vị công tử này cũng đã có hôn ước với một nữ tử cũng thuộc một gia tộc quyền thế khác từ trước……
Nghĩ vậy, mọi người không nhịn được mà nhìn về phía vị đại nhân khác*, thấy người này cũng không được vui lắm nên bọn họ quyết định thuận theo tình hình, chuyển qua đề tài khác.
(Chắc ông kia là thông gia với Phùng đại nhân????)
“Bệ hạ rất coi trọng ba người Hạ Thừa Vũ, nói không chừng ngài ấy sẽ đưa bọn họ đến Túc Bắc.”
“Cũng chưa chắc đâu, nếu sai quan viên kinh thành qua đó thì ở kinh thành sẽ có ghế trống, lúc đó nếu đẩy bọn họ lên vị trí đó thì cũng rất phù hợp, nhìn dáng vẻ của bệ hạ thì có thể thấy ngài ấy đã quyết tâm nâng đỡ bọn họ.”
“Thừa tướng cũng rất thích bọn họ, ông ấy tự mang người đi và cầm tay dạy dỗ cơ mà, thử hỏi trong thiên hạ có bao nhiêu người có được sự đối đãi đó chứ?”
“Từ khi Thẩm quý quân tiến cung, bệ hạ thật sự thay đổi rất nhiều.”
“Lúc trước, lúc đám Phùng đại nhân đưa con trai Trấn Bắc Hầu vào cung chắc cũng không ngờ sẽ có một ngày này.”
Vốn dĩ bọn họ nghĩ rằng nếu đưa con của các gia tộc quyền thế vào cung thì sẽ có lợi với bọn họ, nào ngờ việc y vào cung lại càng thúc đẩy mâu thuẫn giữa bệ hạ và các gia tộc hơn.
“Một tên ma ốm mà thôi, có thể làm được gì cơ chứ.” Trong lòng của Phùng đại nhân có tâm sự nên ngữ điệu cũng không tốt lắm.
“Lại nói tiếp, Trấn Bắc Hầu cũng thật là thú vị, con vợ cả thì lại không để trong lòng, ngược lại lại coi con vợ lẽ như châu như bảo*, kết quả thì sao, nuôi ra một con sói mắt trắng một lòng hướng về người ngoài.”(như ngọc như bảo bối.)
Đề tài đã được chuyển đổi trong lúc bọn họ còn chưa kịp nhận ra, Đoạn đại nhân nhìn thoáng qua Phùng đại nhân- người nôn nóng hơn ngày thường rất nhiều kia rồi khẽ nhíu mày.
Trong hoàng cung, Thẩm Úc đã nhận được thiệp mời của Trấn Bắc Hầu, bởi vì sắp tới là sinh nhật của Thẩm Úc nên Trấn Bắc Hầu muốn mượn cơ hội này để chữa lành mối quan hệ cha con với Thẩm Úc.
Thẩm Úc vuốt ve thiệp mời ở trong tay, đáy mắt lại tràn đầy tăm tối, từ nhỏ đến lớn, Trấn Bắc Hầu chưa từng làm sinh nhật cho y, thế mà ông ta lại nhớ rõ ngày sinh nhật của y.
Thương Quân Lẫm đi tới, rút thiếp mời trong tay y ra rồi nhìn thoáng qua, đọc xong hắn ném qua một bên: “Sinh nhật của A Úc, trẫm muốn làm lớn một chút.”
Đây là sinh nhật đầu tiên của Thẩm Úc từ khi y vào cung nên Thương Quân Lẫm không muốn để y chịu thiệt.
Thẩm Úc không muốn làm quá long trọng: “Túc Bắc vừa mới vượt qua đại hạn, nếu muốn làm tiệc quả lớn thì thời điểm này rất không phù hợp, hơn nữa ta cũng không thích nấy thứ này, thay vì việc ngồi trong điện lớn cùng những người không thân quen và phải câu nể thì ta thà ở riêng với bệ hạ còn hơn.”
Thương Quân Lẫm cũng thấy rất rung động với đề nghị của Thẩm Úc nhưng hắn cũng muốn mở tiệc lớn để chiêu cáo với thiên hạ, dù sao Thẩm Úc cũng là đầu quả tim ở trên người hắn, hắn không cho phép bất cứ kẻ nào chửi bới y, hắn muốn nhân cơ hội này để khiến người đời hiểu rằng Thẩm Úc và hắn đã cột chặt vào nhau, chỉ cần có một người được nhắc đến thì người kia cũng sẽ được nhắc đến.
“Bệ hạ không muốn ở riêng với ta sao?” Nhìn hắn do dự như vậy, Thẩm Úc vòng qua cái bàn rồi đi đến bên cạnh Thương Quân Lẫm, y giơ tay lên rồi đặt tay lên vai hắn, y kề sát vào người hắn rồi nhẹ giọng nói, “Ngoại trừ bệ hạ và ta ra thì sẽ không có thêm người thứ ba, suốt cả một ngày, bệ hạ có thể làm rất nhiều chuyện……”
“Làm cái gì cũng được sao?” Thương Quân Lẫm ôm lấy eo của Thẩm Úc rồi khàn giọng hỏi..