Bạn đang đọc Bệnh Mỹ Nhân Không Làm Thế Thân – Chương 124
Thẩm Úc nhìn Thương Quân Lẫm, thấy biểu cảm hắn không hề thay đổi nên y cũng biết Thương Quân Lẫm không nghĩ nhiều.
Thẩm Úc chậm rãi dời mắt rồi thầm nghĩ: Chắc chỉ nghĩ hơi nhiều mà thôi, một gốc cây mà thôi, sao có có thể thể liên quan đến loại chuyện này được chứ? Nói không chừng nếu đêm đó y và Thương Quân Lẫm không làm gì cả thì cây vẫn sẽ nở hoa mà thôi.
Mộ Tịch thấy hai vị chủ nhân không có ý định phân phó thêm chuyện gì nữa nên cũng lui ra ngoài.
Lúc Thẩm Úc và Thương Quân Lẫm ở cùng nhau thì cũng không thích có cung nhân đứng hầu hạ ở gần đó, người hầu của Ngọc Chương Cung cũng hiểu rõ chuyện này nên trừ những lúc được chủ nhân gọi ra thì bọn họ cũng hiếm khi tiến vào.
Thương Quân Lẫm khuấy chén thuốc trong tay rồi múc một muỗng lên, hắn đang định đút cho Thẩm Úc thì đã bị Thẩm Úc giơ tay ngăn cản.
“Ta tự uống được.” Thẩm Úc nửa chống thân mình, ngồi dậy.
Dù có cố gắng cải thiện hương vị của thuốc thì vị của nó vẫn rất tệ, Thẩm Úc không muốn uống từng muỗng, từng muỗng một chút nào.
“Không muốn để trẫm đút sao?”
“Hương vị của thuốc rất khó tả, ta muốn uống cho xong.”
Nhìn bàn tay đã vươn ra của Thẩm Úc, Thương Quân Lẫm buông muỗng ra rồi đưa chén thuốc cho Thẩm Úc đúng như mong muốn của y.
Thẩm Úc uống hết thuốc trong một hơi.
Thương Quân Lẫm cầm khăn và mứt hoa quả tới, Thẩm Úc cúi người, ngậm lấy miếng mứt hoa quả trong tay Thương Quân Lẫm, cánh môi mềm mại của y khẽ chạm vào da thịt của hắn.
Tựa như một bé mèo kiêu ngạo.
Ánh mắt Thương Quân Lẫm trở nên tối tăm, hắn dùng một tay ôm lấy eo Thẩm Úc eo rồi kéo người vào trong lồng ngực, cúi đầu hôn y: “Trẫm nếm thử chút.”
“Đắng không?” Một nụ hôn kết thúc, Thẩm Úc áp trán vào trán của Thương Quân Lẫm rồi hỏi hắn.
“Là ngọt mà.”
Thương Quân Lẫm cọ vào người Thẩm Úc như một chú chó lớn quấn người: “Chỗ nào của A Úc cũng ngọt cả.”
Uống thuốc xong, Thẩm Úc cảm thấy hơi buồn ngủ, mặc dù đêm hôm đó Thương Quân Lẫm rất cẩn thận nên y không bị thương nhưng bị hắn lăn lộn suốt cả một đêm nên nguyên khí của y vẫn chưa thể khôi phục lại, nếu không thì Cố thái y cũng sẽ không viết phương thuốc mới cho y và âm thầm nhắc nhở bệ hạ nên kiềm chế lại.
“Mệt quá thì ngủ thêm đi, muốn lên giường ngủ không?” Thương Quân Lẫm sờ lên mặt y.
Thẩm Úc lắc đầu, y không muốn nằm trên giường cả ngày, như thế sẽ khiến y nhớ lại những chuyện tồi tệ ở kiếp trước.
Thương Quân Lẫm cũng không ép y, vì lòng riêng nên hắn không muốn Thẩm Úc đi đến giường nghỉ ngơi, so với việc để y ở những nơi khác thì hắn càng thích việc Thẩm Úc nằm ở đây hơn, như thế thì hắn chỉ cần vươn tay là có thể chạm tới y.
Thẩm Úc tựa vào lồng ngực của nam nhân rồi tìm một vị trí thoải mái để nằm, y chậm rãi khép mắt lại.
Y lại nằm mơ.
Trong mộng là một ngày mưa dầm, y đang nằm ở trên giường, cả người y nặng trĩu như là bị cái gì đè nặng, dù chỉ muốn nâng tay lên thôi nhưng y vẫn không thể làm được.
Cách tấm bình phong kia có tiếng bước chân vang lên, còn có tiếng nói chuyện khẽ khàng, Thẩm Úc muốn nghe xem bọn họ đang nói gì nhưng mãi mà y vẫn không thể nào nghe rõ.
Giữa Thẩm Úc và thế giới này như có thứ gì ngăn cách, y không thể thấy rõ cảnh tưởng xung quanh và cũng không thể nghe rõ những lời người khác nói ở đó, tuy y đang ở đó nhưng vẫn như đang lang thang ở bên ngoài.
Lúc y dậy thì đã chạng vạng tối, mặt trời đã sắp lặn, ánh chiều tà len qua cửa sổ chiếu xuống, khoảnh khắc y bừng tỉnh, dường như cảnh tưởng trước mắt đã trùng khớp với cảnh tưởng trong mơ.
Một bàn tay ấm áp chạm vào trán y: “A Úc đang khó chịu sao? Sao lại đổ nhiều mồ hôi vậy?”
Giọng nói trầm thấp của nam nhân đã khiến Thẩm Úc bừng tỉnh, suy nghĩ đang tung bay cũng được kéo về thực tại, Thẩm Úc cảm nhận được sự ấm áp truyền tới từ trên người nam nhân và cũng cảm nhận được sự dính nhớp ở trên người mình.
Thẩm Úc cọ lên bàn tay của nam nhân theo bản năng: “Quần áo đã mướt mồ hôi rồi.”
“Trẫm ôm ngươi đi tắm rửa.”
Sau khi tắm rửa và thay quần áo sạch sẽ, cuối cùng Thẩm Úc cũng cảm thấy dễ chịu hơn, đã lâu rồi y không mơ thấy những chuyện kiếp trước, không hiểu sao hôm nay lại mơ thấy.
“Bệ hạ, vừa nãy trời mưa sao?”
“Không mưa, vừa nãy lúc trẫm ôm ngươi thì thấy ngươi ngủ không được yên giấc, lại còn đổ rất nhiều mồ hôi nữa, gặp ác mộng sao?” Thương Quân Lẫm cầm khăn lau khô tóc giúp Thẩm Úc.
Thẩm Úc gật đầu: “Hình như là vậy, cụ thể thế nào ta cũng không nhớ rõ.”
Sau khi y dậy, cảnh tưởng trong mộng cũng rút lui như thủy triều rút xuống, Thẩm Úc chỉ còn nhớ những cảm xúc ở trong mộng chứ không nhớ được những thứ khác nữa.
“Trẫm kêu Cố thái y đến xem thử.”
Đêm hôm khuya khoắt, Cố thái y lại bị gọi tới Ngọc Chương Cung thêm một lần nữa.
“Làm phiền Cố thái y rồi.” Thẩm Úc vươn tay ra.
Vì để thoải mái hơn nên Thẩm Úc chỉ ăn mặc đơn giản, mái tóc đen nhánh cũng được buông lỏng ở phía sau lưng, trông lười biếng nhưng lại khiến người khác không rời mắt nổi.
Cố thái y mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, chỉ tập trung bắt mạch cho Thẩm Úc.
Hắn còn tưởng bệ hạ kêu hắn tới là vì lúc làm chuyện đó bệ hạ đã khiến quý quân bị thương, dù sao không lâu trước đây bệ hạ cũng đã kêu hắn tới đây vì nguyên nhân này, giờ xem mạch xong Cố thái y mới nhận ra mình đã nghĩ nhiều.
“Thân thể của quý quân không có vấn đề gì đáng lo ngại.”
Sau khi Cố thái y rời đi, Thương Quân Lẫm ôm lấy Thẩm Úc rồi chôn mặt vào cổ của y, một lát sau, giọng nói rầu rĩ truyền ra: “A Úc, đừng rời bỏ ta.”
“Ta sẽ không rời đi đâu.” Thẩm Úc trấn an chú chó lớn đột nhiên trở nên bất an kia.
Thương Quân Lẫm yên lặng ôm chặt người trong lồng ngực.
Sau khi xong việc, Thương Quân Lẫm gọi Cố thái y tới để gặp riêng, chủ yếu vẫn là hỏi về tình trạng thân thể của Thẩm Úc, trước lúc Thẩm Úc trở nên khỏe mạnh, Thương Quân Lẫm không thể buông lỏng được.
“Thân thể quý quân thật sự không có vấn đề gì sao?” Khí thế xung quanh Thương Quân Lẫm như sắp đóng băng, đôi mắt đen nhánh ấy nhìn xuống* Cố thái y.
(CTY đang quỳ.)
“Thưa bệ hạ, những lời vừa nãy là sự thật, thần thật sự không hề giấu giếm.”
“Cố thái y, đừng làm trẫm thất vọng.”
“Quý quân là ân nhân cứu mạng của thần, thần chắc chắn sẽ cố gắng hết mình để chữa trị cho quý quân, mong bệ hạ yên tâm.”
Thương Quân Lẫm gõ vào tay vịn của chiếc ghế dựa: “Vậy ngươi nói xem sao hôm nay quý quân lại bị vậy?”
“Từ mạch đập của quý quân thì có thể thấy thân thể của quý quân thật sự không có vấn đề gì, loại chuyện như gặp ác mộng là chuyện không thể tránh được, bệ hạ đừng lo lắng quá.”
Cố thái y nói cũng không sai, ai cũng phải gặp ác mộng cả, đó cũng không phải chuyện gì quá đáng sợ, Thương Quân Lẫm hiểu rõ điểm này, thế nhưng chuyện này liên quan đến Thẩm Úc nên hắn không thể không để ý.
“Ngươi đứng lên đi.”
Cố thái y đứng lên, tuy có hơi chần chừ nhưng cuối cùng vẫn nói: “Bệ hạ, thân thể quý quân khá yếu nên lúc ngài làm nhớ kìm chế một chút……”
Cố thái y còn nhớ lần trước, khi hắn tới khám cho Thẩm Úc thì thanh niên chỉ vươn một cánh tay ra khỏi màn giường, chỉ một cánh tay đó thôi mà đã đầy vệt đỏ, đến cả mấy khe hở giữa các ngón tay cũng không được buông tha, chỉ thế thôi thì đã có thể thấy những chỗ khác nghiêm trọng đến mức nào.
“Thần tự biết thần không nên quản mấy việc này nhưng quý quân……” Thật sự không chịu nổi.
Cố thái y cảm nhận được nhiệt độ xung quanh càng ngày càng thấp nên đành nuốt nửa câu còn lại xuống.
“Trẫm biết rồi,” Thương Quân Lẫm đen mặt nói tiếp, “Ngươi viết những việc cần chú ý cho trẫm đi.”
“Thần tuân chỉ.”
Đêm qua Thẩm Úc ngủ rất ngon nên ngày hôm sau tinh thần của y đã tốt hơn rất nhiều, chỉ là lúc đi lại y vẫn thấy không tiện lắm.
Thẩm Úc không muốn để người khác nhìn thấy tình trạng này của mình nên y gần như nằm trên trường kỷ cả ngày, cũng may Thương Quân Lẫm vẫn biết mình là người sai nên đã xoa bóp những chỗ đang bị bủn rủn của y.
Tình hình thiên tai ở Túc Bắc đã được khống chế, mấy người đi lan truyền bậy bạ cũng đã bị bắt giữ, thế nhưng người phía sau màn vẫn rất bình tĩnh, cho dù đã bị bọn họ phá hủy một căn cứ nhưng người đó vẫn chưa để lộ chút giấu vết nào.
Thẩm Úc nghiêng người và tựa đầu lên đùi của Thương Quân Lẫm, y vừa vuốt những sợi tóc buông xuống của nam nhân vừa hỏi: “Lần trước bệ hạ nói muốn nói tình hình ở đất phong cho Việt Vương biết, hiện tại hắn đã biết chưa?”
“Trẫm đã sai cai ngục vô tình lỡ miệng ở trước mặt hắn, đêm đó Việt Vương đã náo loạn trong ngục tối một lúc lâu, mấy người trông giữ hắn bị hắn chọc giận nên đã có lòng kể cho hắn nghe toàn bộ những chuyện liên quan đến đất phong và kinh thành cho hắn nghe.”
Thật ra nếu Việt Vương nghĩ kĩ lại thì sẽ nhận ra chuyện này có rất nhiều chỗ kì lạ, ví dụ như tại sao cai ngục lại kể chuyện này cho hắn, hay tại sao một cai ngục mà lại hiểu rõ mấy chuyện này như vậy, có rất nhiều chỗ đáng nghi thế nhưng đáng tiếc là lúc Việt Vương nghe thấy tin tức này thì đã bị cơn giận lấn át lí trí, còn đâu thời gian để nghĩ mấy chuyện này nữa.
Một đời này Việt Vương đã không còn cơ hội bước lên ngôi vị hoàng đế, bất kể là Thẩm Úc hay là Thương Quân Lẫm thì bọn họ đều sẽ không cho phép hắn bước lên vị trí kia.
Thẩm Thanh Nhiên cũng bị nhốt ở trong hầu phủ, bởi vì có sự can thiệp của Thẩm Úc nên hai người này có rất ít cơ hội để tiếp xúc với nhau, càng đừng nói tới chuyện phát triển tình cảm như kiếp trước.
Nghĩ đến Thẩm Thanh Nhiên, Thẩm Úc cảm thấy rất thú vị, vào kiếp trước, trong khoảng thời gian này Thẩm Thanh Nhiên cũng bị nhốt ở hoàng cung, không thể ra vào, đời này tuy hắn không được vào cung nhưng vẫn bị nhốt như cũ, cũng chỉ thay đổi địa điểm từ hoàng cung trở thành hầu phủ mà thôi.
Không biết Thẩm Thanh Nhiên sẽ có cảm tưởng gì về chuyện này.
Thẩm Thanh Nhiên đương nhiên cảm thấy rất khó chấp nhận, Thẩm Úc sống càng tốt thì hắn lại càng thấy khó chấp nhận, thế nhưng không biết mấy hạ nhân đó nghe theo mệnh lại của ai mà cứ lâu lâu lại đứng ngoài sân của hắn để nói xem Thẩm quý quân được yêu chiều đến mức nào.
Hôm nay cũng là như thế.
Thẩm Thanh Nhiên đang trằn trọc trên giường thì đột nhiên nghe thấy tiếng nói chuyện truyền tới từ bên ngoài cửa sổ, bọn họ không nói lớn nhưng hắn vẫn có thể nghe rõ ràng những gì bọn họ đang nói, bọn họ cứ như là cố ý tới đây nói để hắn nghe thấy.
“Các ngươi thấy chưa? Bệ hạ lại thưởng thêm thật nhiều đồ cho phủ của chúng ta, hầu gia đang vui nên cũng cho chúng ta nhiều tiền thưởng hơn.”
“Lần này cũng là vì quý quân sao?”
“Nếu không thì sao, nói như thế nào đi nữa thì quý quân cũng là con trai trưởng của vợ cả, cũng đâu phải là người mà con chó con mèo cũng có thể sánh ngang đâu, có vài người thật là, ỷ vào việc được hầu gia yêu thương nên quậy ghê lắm, giờ nhìn lại mà xem, còn không phải là bị đánh trở về
nguyên hình đó sao.”
“Con vợ lẽ thì chính là con vợ lẽ, cũng chỉ có chút mắt nhìn ấy thôi, nhìn quý quân kìa, đó mới là bộ dáng mà con vợ cả nên có.”
“Hiện tại quý quân được bệ hạ yêu chiều như vậy, cũng coi như là khổ tận cam lai*.” (Chịu khổ xong rồi thì hưởng phúc.)
“Bệ hạ thật sự rất yêu chiều quý quân, nghe nói thi thoảng Ngọc Chương Cung sẽ được ban thưởng, tất cả đều là những thứ rất quý giá, đống đồ bệ hạ ban cho hầu phủ thì tính là gì cơ chứ, nếu so sánh với những thứ đó thì cũng chả khác gì hạt cát.”
“……”
Thẩm Thanh Nhiên đã không còn nghe rõ những câu tiếp theo, sự ghen ghét giống như một con rắn độc đang gặm nhấm trái tim của hắn, những lời mấy hạ nhân kia nói như là những mũi kim đâm vào người hắn và nhắc nhở hắn rằng Thẩm Úc vinh quang đến đâu và hắn thất bại đến nhường nào.
Hắn cứ tưởng rằng hắn sẽ vĩnh viễn đè đầu Thẩm Úc nhưng lại không biết vị trí giữa hai người đã hoàn toàn thay đổi từ lúc nào, Thẩm Úc đã đứng ở độ cao mà hắn chỉ có thể ngước nhìn.
Y là người duy nhất được đế vương yêu chiều, một mình y hưởng thụ muôn vàn yêu chiều, tất cả mọi người đều phải cúi đầu trước mặt y, còn hắn thì sao? Hắn chỉ có thể núp ở cái viện này đến cuối đời sao?
Ánh sáng trong mắt Thẩm Thanh Nhiên vụt tắt, không, hắn tuyệt đối không cho phép mình rơi vào kết quả này!
Thẩm Úc bị Thẩm Thanh Nhiên nhớ thương đang giằng co với Thương Quân Lẫm.
“Bệ hạ,” Thẩm Úc ôm chăn rồi nhìn Thương Quân Lẫm với ánh mắt cảnh giác, “Thật sự không được.”
“Vì sao A Úc không đồng ý chứ? Là bởi vì không thích trẫm sao?”
Không biết vì sao Thẩm Úc lại cảm thấy ngữ điệu của Thương Quân Lẫm còn có chút ai oán, y còn chưa kịp nói gì thì đã thấy Thương Quân Lẫm vươn người tối rồi đè lên cả y và chăn.
“Hôm đó rõ ràng A Úc cũng rất thích……”
Thẩm Úc giơ tay bịt miệng hắn lại, ngay sau đó, y cảm nhận được lòng bàn tay của mình bị cái gì đó mềm mại lướt qua.
Thẩm Úc đột nhiên rụt tay về.
Tác giả có lời muốn nói: Cây hoa kia sẽ không gây ảnh hưởng đến A Úc, mọi người cứ yên tâm, nhưng quả thật hoa kia có một mối liên hệ với A Úc( nói nhiều thêm sẽ không phù hợp.).