Bệnh kiều vương gia

Chương 24


Đọc truyện Bệnh kiều vương gia – Chương 24:

Trông thấy bộ dạng cầm thú kia của Sở Úc, Mạc Vong không nhịn được muốn động thủ: “Uy! Uy! Uy, được rồi, giữa ban ngày ban mặt, không được khi dễ Nặc Nặc
 
Trong lòng Lý Tử Thần cảm thán, nương tử — uy vũ!
 
Trong mắt Sở Úc chỉ có Doãn Nặc, những người khác tựa như không khí.

 
Bốn người đi theo Liên Kiều trở lại trong làng. Ở bên trong từ đường, thôn dân nhìn bốn người như tiên đồng ngọc nữ này, lão thôn trưởng thấy dáng vẻ Sở Úc giống như một vị thần mặt đen không dễ ở chung, chuyển hướng hỏi công tử tướng mạo hiền lành như ngọc kia: “Thứ lỗi cho lão phu cả gan, xin hỏi hai vị công tử có thể nắm chắc mấy phần tiêu diệt mã tặc?”
 
Lý Tử Thần: “Lão trượng xin yên tâm, nếu đã đáp ứng các ngươi, nhất định sẽ cố hết sức mình.”
 
Lão thôn trưởng thở dài một hơi: “Đám mã tặc kia cũng không phải bọn chuột nhắt không có năng lực, từng tên hung tàn thành thói, quan phủ cũng bất lực! Liền sợ các ngươi tuy lòng tốt giúp đỡ, nhưng lại mất mạng, cũng hại mấy người trong thôn gặp nạn a!”
 
Sở Úc kéo Doãn Nặc nhấc chân đi ra ngoài, Doãn Nặc giữ chặt hắn: “Sao vậy?”
 
“Bọn họ lại không tin chúng ta, nhiều lời cũng vô ích.”
 
Doãn Nặc nắm chặt tay của hắn, ghé vào tai hắn, nhẹ giọng: “Muốn làm gì thì làm. . .”
 
Hô hấp của Sở Úc trì trệ, bên tai một trận tê dại, con thỏ nhỏ của hắn bây giờ đã biết lấy chuyện này dụ hoặc hắn. Thỏ lớn gan rồi. Doãn Nặc bị vẻ mặt không rõ của Sở Úc nhìn, trong lòng phát run.
 

Sở Úc đi đến giữa đám thôn dân, ngữ khí lạnh lùng “Nếu không hiện tại, ta giết sạch các ngươi, dù sao các ngươi chết rồi đến lúc đó không cần lo lắng!” Sở Úc không giận tự uy, mặc dù biểu cảm lạnh nhạt, nhưng toàn thân tản ra hơi thở lạnh lùng, cho thấy tâm tình của hắn.

 
Đám thôn dân đều bị khí thế mạnh mẽ cùng lời nói của Sở Úc hù họa, tin tưởng vị này nhất định là cao thủ cao thủ trong cao thủ, xử lí những tên mã tặc kia khẳng định không thành vấn đề. Mọi người giống như được uống thuốc an thần.
 
“Chỉ là. . . Phải để hai vị công tử chịu thiệt đóng vai nữ tử ngồi lên kiệu hoa đến dưới chân núi Cổ Lam mới lừa mã tặc được.” Nét mặt thôn trưởng xấu hổ.
 
“Không được!” Sở Úc và Lý Tử Thần trăm miệng một lời.
 
Thôn trưởng nhìn về phía hai vị cô nương xinh đẹp xin giúp đỡ, Doãn Nặc đi đến trước mặt Sở Úc thấp giọng thì thầm: “Ta muốn thấy. . .” Hắn không thể cự tuyệt dáng vẻ đáng yêu của nàng nhất là khi nàng yêu cầu hắn cái gì đó, không tự chủ gật gật đầu.
 
Mạc Vong đã sớm nghe thấy Doãn Nặc nói với Sở Úc mấy chữ muốn làm gì thì làm, ngón tay bấm vào Lý Tử Thần làm nũng, cười ngọt ngào, thì thầm với hắn “Đồng ý đi có được không, sau đó ta cũng muốn ở trên thân thể chàng muốn làm gì thì làm. . .”
 
Lý Tử Thần híp mắt cười, bắt lấy móng vuốt nhỏ của Mạc Vong. Nương tử hảo nhà ta thật mạnh mẽ, “Được! Nương tử, để nàng hài lòng, vi phu nhất định siêng năng rèn luyện thân thể, từng bữa cho nàng ăn no. . .”
 
Buổi chiều ngày thứ hai, Sở Úc và Lý Tử Thần hết sức không tình nguyện mặc trang phục tân nương đi tới, trước mắt mọi người sáng lên, hơn nửa đời người sống vô ích rồi, chưa bao giờ thấy đại mỹ nhân từ trong tranh đi ra như thế.
 
Sở Úc một thân áo cưới đỏ tươi, mỹ mạo khuynh thiên hạ, diễm lệ như báu vật không gì sánh được. Dù nhìn xa hay gần đều có một loại hấp dẫn từ trong xương cốt thấm ra. Đôi mắt đen láy thanh tịnh thấy đáy vừa không mất đi vẻ ma mị, vừa có vẻ thần bí, làm cho người không thể nhìn thấu lại không dám nhìn thẳng.
 
Doãn Nặc cảm thán, yêu nghiệt chính là yêu nghiệt, vĩnh viễn không có khả năng biến thành người a!
 
Cả người Lý Tử Thần mang hồng trang*, tú mỹ như họa, thanh lệ như tiên, hình dáng mười phần mềm mại, thong thả, gương mặt thon dài mang theo một chút lạnh lùng lại diễm lệ, càng lại gần càng có thể trông thấy ngũ quan tinh xảo, tuyệt mỹ của hắn.
 
* trang sức màu đỏ 

 
Lý Tử Thần đưa tay nắm cằm Mạc Vong: “Vong nhi, chảy nước miếng kìa, ngươi muốn ngủ ta sao?” Mị nhãn của vừa nhấc, lộ ra ánh mắt mê người, hắn liếm liếm khóe miệng. Nhẹ nhàng trêu chọc nàng, Mạc Vong càng không giữ được nước miếng, để nó chảy ra.
 
Mạc Vong lau nước miếng trên khóe miệng: “Chờ ngươi trở về, Vong gia ta đang từ từ thu thập ngươi. . .”
 
Hai người lên kiệu hoa bị mang đến dưới núi Cổ Lam, nhắm mắt dưỡng thần chờ đám mã tặc muốn chết kia.
 
Giờ Tuất vừa đến, tiếng vó ngựa ùn ùn kéo đến, Sở Úc cười lạnh một tiếng, chịu chết cũng đúng giờ như vậy. Tiếng vó ngựa lượn quanh hai đỉnh cỗ kiệu, mã tặc vén màn kiệu lên, kéo Sở Úc và Lý Tử Thần ra.
 
Ngọn đuốc chiếu sáng núi rừng, cũng chiếu sáng dung mạo của bọn Sở Úc. Lũ mã tặc thấy vậy con mắt đều nhìn đăm đăm.
 
“Không nghĩ tới trong thôn ngọn núi nhỏ này cất giấu mấy tiểu nương tươi ngon mọng nước như thế, đêm nay Đại gia ta phải thoải mái chết đi được, ha ha ha. . .”
 
“Hai tiểu nương gia này da trắng, mỹ mạo, chân dài, cái này. . . Cái này đôi chân dài đủ để ta chơi một ngày!” Mã tặc chính là mã tặc, nói chuyện lên đều thô lỗ như vậy. Sở Úc nghe được cảm thấy thật sự buồn nôn.
 
“Đại gia, ngươi tới gần chút, nô gia muốn ngắm nhìn ngươi thật kỹ.” Lý Tử Thần bóp lấy tiếng nói.
 
“Cô nương gia lẳng lơ này đã không đợi kịp rồi! Được, đại gia qua chỗ ngươi, để ngươi nhìn thấy diện mạo uy vũ dũng mãnh phi thường của gia.”
 
Tên cầm đầu đám mã tặc đi đến trước người Lý Tử Thần.
 

Trong nháy mắt, tay Lý Tử Thần cầm một thanh chủy thủ gọn gàng cắm vào lồng ngực tên thủ lĩnh.”Quả nhiên, dũng mãnh phi thường đến không chịu nổi một kích.” Lý Tử Thần khinh bỉ hắn ta một chút.
 
Một vệt áo đỏ huyết sắc bay lên không rơi vào giữa đám mã tặc. Rút nhuyễn kiếm bên hông ra, ra tay nhanh như điện, ánh kiếm như súc tích, mùi máu tươi tỏa ra trong không khí, nồng đậm, nặng nề. Kiếm pháp mạnh mẽ phóng ra liền hạ mấy chục người, đối phương chưa kịp la một lời nào, liền bị ác ma huyết sắc lần lượt giết chết.
 
Đám người run rẩy.
 
Ác ma huyết sắc yêu diễm nắm lấy thanh kiếm đang nhỏ máu, dáng vẻ lạnh lùng, đứng giữa đám thi thể nằm ngổn ngang trên mặt đất, hơi thở trên người hắn lạnh lẽo, đáng sợ, đám mã tặc nhất thời không dám tới gần.
 
Lý Tử Thần từ bên ngoài đánh giết chạy vào, chỉ thấy hai vệt màu đỏ xen lẫn bên trong đám mã tặc, thành thạo điêu luyện giết sạch tất cả mã tặc.
 
Bầu trời đổ mưa to, cọ rửa sạch sẽ trận giết chóc gió tanh mưa máu này. Nước mưa nhỏ xuống trên mặt Sở Úc, hắn ngửa đầu mỉm cười trông thật tiêu sái thanh lãng, như trời quang trăng sáng.
 
Vì cảm tạ bọn họ đã tiêu diệt mã tặc, thôn dân đưa rất nhiều hoa quả, trứng gà đến nhà Liên Kiều, Doãn Nặc cầm lấy một quả quýt lột cho Sở Úc ăn, hắn biết quýt nhất định sẽ chua, điều này không sai, chẳng qua, ngón tay nàng đưa tới nhìn qua rất ngọt.
 
Hắn không phát giác đã hé miệng ăn lấy múi quýt kia, quả nhiên hơn phân nửa đều là vị chua, hắn ngẩng đầu, liền trông thấy Doãn Nặc bỏ vào miệng mình một miếng.
 
“Ta thấy chàng cau mày.” Nàng phồng má, có chút hàm hồ nói với hắn, “Ta nếm thử chua không, chua thì ta ăn, ta lại lột một quả khác cho chàng.”
 
Sở Úc nhìn nàng chằm chằm, trong miệng hắn chính xác là chua, có điều hắn cảm thấy trong miệng nàng nhất định là ngọt. Nàng ăn cái gì đều rất ngọt, tướng ăn cũng rất đẹp.
 
Hắn kéo cánh tay của nàng, Doãn Nặc hoàn toàn không phòng bị, lại sợ quả quýt cầm trên tay rơi xuống đất, nhất thời không dám giãy dụa, thuận theo lực đạo của hắn ngã ngồi ở trên đùi hắn.
 
Nàng vẫn còn rất thẹn thùng, nhỏ giọng hỏi hắn: “Chàng làm gì thế?” Hiện tại thì không ai, nhưng lúc nào cũng có thể có người đến, đây chính là nhà chính của người ta, người khác vừa vào liền thấy, cũng không có chỗ để trốn.
 
Sở Úc cầm lấy quả quýt còn thừa trên tay nàng, lột một múi, để bên môi nàng. Doãn Nặc cảm thấy hắn vì nàng có thể giúp đỡ người khác, cũng coi là một việc thiện, không thể làm trái ý hắn, liền cúi đầu xuống, ăn múi quýt trên tay hắn.
 

Nàng mới nhai một ngụm, vừa nếm được vị chua ngọt mọng nước, liền cảm thấy cằm siết chặt, bị hắn nắm, sau đó hắn áp môi tới, chặn môi nàng.
 
Doãn Nặc mở to hai mắt nhìn hắn, đây là đang làm gì, nàng ăn cái gì chứ!
 
Miệng nàng cũng không dám mở, sợ nước trong miệng chảy ra, để lọt một giọt liền mất mặt muốn chết.
 
Sở Úc dụng tâm cạy mở cánh môi của nàng, nếm tư vị trong miệng nàng. Doãn Nặc bị ép sắp khóc, nàng hiểu rất rõ hắn muốn làm gì.
 
Động tác của Sở Úc tiến hành đâu vào đấy, nhịp tim của hắn rất nhanh, hắn chỉ thích ức hiếp nàng như vậy.
 
Hoang đường thì hoang đường, cảm giác giống như ma quỷ. Một khắc cũng không muốn xa nàng. Nàng luôn kích thích hắn, làm hắn rối loạn.
 
Thời điểm tách ra, hai người cũng không được đẹp mắt cho lắm, trên cằm đều ướt sũng như nhau.
 
Doãn Nặc ngồi yên trên đùi hắn một lát, mới hoàn toàn tỉnh táo. Tay chân luống cuống lấy khăn từ trong tay áo ra.
 
Sở Úc đổ người vào thành ghế, thấy nàng lau xong, hất cằm lên, ra hiệu cũng giúp mình lau sạch sẽ.
 
Doãn Nặc trừng hắn một lát, bất đắc dĩ giúp hắn lau, rốt cuộc không nhịn được, nhỏ giọng nói với hắn một câu: “Ngươi hạ lưu.”
 
Quýt ngon thì không ăn, phải cướp từ trong miệng nàng, làm thế nào có thể nghĩ được như thế, chắc chắn không phải chuyện người đứng đắn nên làm.
 
Sở Úc tán thành gật đầu, hắn cũng cảm thấy hắn rất hạ lưu. Đồng thời nghe nàng oán trách một câu như thế, hắn còn rất muốn hạ lưu hơn nữa, nắm eo thon nàng bóp lấy một cái: “Ta chỉ hạ lưu với nàng thôi.”

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.