Đọc truyện Bệnh kiều vương gia – Chương 16:
Lại nói Lý Tử Thần đúng hẹn đến phủ tướng quân bái kiến Mạc tướng quân.
Hạ nhân đến báo có một công tử họ Lý công đến đây bái phỏng. Mạc tướng quân sờ cằm suy tư, vị công tử họ Lý này không phải là người Vong nhi coi trọng. . . Ta cũng muốn xem xem người này có năng lực gì vào được mắt nữ nhi của ta?
Bởi vì thân thể phu nhân yếu ớt, tướng quân Mạc Khải chỉ có duy nhất một nữ nhi là Mạc Vong, cưng chiều như nhãn cầu. Phu thê tình thâm cũng không có thị thiếp. Nữ nhi mười tuổi, ở cái tuổi đó, tiểu cô nương nhà khác đều hồn nhiên ngây thơ, mà nàng lại cùng các huynh đệ ở sau lưng ông cầm thương thao luyện, dũng mãnh làm cho một đám tướng sĩ cảm thấy nàng mới là hán tử chân chính!
Vì chuyện này mà phu nhân tức giận với ông không ít lần, hổ phụ không sinh khuyển nữ nha, ông cũng không cảm thấy có cái gì không tốt, cho đến khi Hộ bộ Tần Thị Lang gả nữ nhi, Vương ThừaTướng gả nữ nhi, Hà Thái úy gả nữ nhi, Lữ Thượng thư cũng gả nữ nhi. . .
Nữ nhi nhà mình đã mười tám còn không có tin tức gì, ngay cả người đến cầu hôn cũng không có. Mặc dù ông cực kỳ mong muốn khuê nữ sống ở bên cạnh mình, không muốn gả với không gả được là hai chuyện khác nhau, nữ nhi của ông sao có thể để người khác chế giễu.
Mạc Vong cũng nhận được tin tức Lý Tử Thần vào phủ, nhấc váy một đường chạy đến tiền thính, lại bị mẫu thân ngăn lại đánh một cái vào cánh tay của nàng, nàng ôm tay của mẫu thân dậm chân làm nũng nói: “Nương a, tại sao không cho ta đi qua?”
“Thật là không có quy củ, lễ nghi ngày bình thường nương dạy con đâu rồi? Một tiểu thư khuê các chưa xuất giá, làm sao đi gặp một nam tử bên ngoài.” Phàn thị trừng mắt nhìn nữ nhi bảo bối nhà mình lắc đầu.
“Nương không tức giận a! Tức giận sẽ không đẹp, con sửa, con sửa!” Từ nhỏ Mạc Vong đã biết làm sao dỗ dành nương yểu điệu của nàng vui vẻ, nhìn thấy nương không cần phấn trang điểm đã sắc nước hương trời, gương mặt xinh đẹp, diễm lệ. Thế nào cũng không tin được phụ thân cao lớn thô kệch lại vào được đôi mắt hạnh hoa của nương, khẳng định là cha bắt nương đi, ép nương gạo nấu thành cơm, không gả thì không được. Thủ đoạn thật tốt nha. . . Cho nên nàng cũng muốn học theo.
Mạc Vong và Phàn thị đứng ở sau tấm bình phong, nhìn thấy Lý Tử Thần được hạ nhân đưa vào, Mạc Vong cảm thấy trái tim nhỏ của nàng bang bang nhảy loạn. Loại tâm tư này muốn bay đi thì cảm giác khẩn trương lại tới.
Trên người Lý Tử Thần mặc cẩm phục màu trắng sạch sẽ mà sáng sủa, trên tóc dùng ngọc quan hoàn mỹ loại tốt nhất. Con mắt thâm thúy sâu thăm thẳm như biển cả đêm khuya, sống mũi cao thẳng, tư thế phong thần tuấn lãng chỉ hắn mới có.
Khiến người ta không khỏi tán thưởng một tiếng, nhan sắc của lang quân thật đẹp!
Mạc tướng quân ghét nhất loại công tử ca suất khí hào hoa phong nhã này. Vai không thể khiêng, tay không thể nâng, suốt ngày chỉ biết ngâm thơ đối lại coi như ăn cơm, hữu dụng cái rắm! Nhớ ngày đó nhiều người vây quanh phu nhân chuyển giống như ruồi vậy, ông phải tốn sức chín trâu hai hổ mới có thể ôm mỹ nhân về.
Lý Tử Thần đi đến trước mặt Mạc tướng quân, lông mày như núi, bình thản chắp tay hành lễ: “Tiểu chất Lý Tử Thần, phụ thân là An quốc công – Lý Nhân Hòa, hôm nay đặc biệt tới để thăm viếng tướng quân, thứ nhất là ngưỡng mộ đại danh Mạc tướng quân đã lâu, kính nể mà đến; thứ hai là hôm qua tiểu thư quý phủ đã cứu ta một mạng đặc biệt đến nhà để cảm tạ!” Nói xong gọi người dâng lễ vật lên.
Ưu nhã thong dong, phần nội liễm này khiến trong lòng Mạc tướng quân xuất hiện thanh âm tranh cãi.
Mạc tướng quân liền nghiêng nghiêng ngắm hắn vài lần, thấy hắn mày râu mắt phượng, so với khi nhìn ở phía xa càng phải tuấn tú hơn mấy phần. Đúng là người có tướng mạo thật tốt, còn là người biết nói chuyện.
Chỉ có điều tay chân lèo khèo kia, lão tử đưa tay đâm một cái, đoán chừng hắn ngay lập tức tan thành từng mảnh.
Phẩm vị của khuê nữ thật đặc biệt mà. . .
“Hiền chất mời ngồi! Thì ra là công tử An quốc công phủ.”
“Chúng ta người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, ta đã nghe nói, nói ngươi nguyện lấy hôn sự để báo ân, nếu như là thật, cũng là một câu chuyện hay. Chẳng qua ta vẫn phải hỏi hiền chất vài câu.” Mạc tướng quân trực tiếp đi qua ngồi trên ghế, tư thế ngồi quyết đoán, vô cùng có khí thế.
Lý Tử Thần vẫn thong dong như cũ: “Tướng quân xin cứ nói.”
“Hiền chất thật sự thành tâm?”
Mạc tướng quân lời nói đơn giản mà ý tứ lại rõ ràng, trong phòng dường như cũng lập tức an tĩnh theo.
Sau tấm bình phong, Mạc Vong cũng không có dự liệu được phụ thân nhà mình sẽ hỏi như vậy, mắt hạnh trong vắt nhì phụ thân đang nghiêm túc, lại ngó ngó Lý Tử Thần tuấn tú.
Lúc ánh mắt Lý Tử Thần và Mạc tướng quân đối chọi nhau, một mảnh yên tĩnh, gió qua Thủy Vô Ngân.
Mạc Vong thực sự nhịn không được vòng qua bình phong xông tới trước mặt Lý Tử Thần: “Chàng nguyện ý cưới ta không. . . ?” Một đôi mắt sáng sốt sắng nhìn hắn, trong mắt chỉ có hắn. Ánh mắt giống như gió thổi mặt hồ, có ánh sáng rực rỡ lưu chuyển, chiếu vào hắn, hấp dẫn hắn. Để hắn nói không thành lời một chữ “Không” chữ, quỷ thần xui khiến nói một chữ: “Được. . .”
Chàng thiếu niên ở lúc này lại đứng dậy, phất áo choàng đã bọc lấy trên thân một cái, lưng thẳng tắp quỳ một chân trên đất, nói khẽ: “Tiểu chất ở trong nhà là đích ấu tử, có hai người ca ca khác, năm nay hai mươi mốt, chưa định hôn ước.”
Hắn trịnh trọng giới thiệu một phen.
Mắt hạnh của Mạc Vong sáng lấp lánh vui vẻ giống như một chú chim sẻ nhỏ: “Vậy chúng ta muốn thành thân, khi nào chàng đến cầu thân?”
Mạc tướng quân tức đến muốn nổ phổi, đưa tay nắm đầu nàng: “Lão tử nói còn chưa hỏi xong, thành cái gì hôn!”
Mạc Vong nghiêng đầu tránh thoát, “Ngài còn muốn hỏi cái gì nữa? Chủ yếu không phải nam nhân chưa lập gia đình sao?”
Đôi mắt hạnh của nữ nhi lại mở to nhìn hắn chằm chằm.
Ánh mắt liễm diễm, sắc bén bắn ra bốn phía.
Mạc tướng quân cảm thấy tiểu tâm can liền bị người nhéo một cái.
Đây chính là cái gọi là con gái lớn không dùng được sao, chỉ mới một canh giờ, con gái liền quay đầu che chở nam nhân khác. Thịt trong lòng của ta. . .
Mạc tướng quân buồn bực nói: “Ngươi liền muốn hắn rồi hả?”
“Cho nên cha nhìn hắn không thuận mắt?” Mạc Vong mân mê đến miệng.
Phàn thị bước ra hoà giải, đỡ Lý Tử Thần dậy: “Hiền chất ngoan, ngươi từ từ sẽ phát hiện điểm tốt của Vong nhi. Về hôn sự, chúng ta sẽ bàn lại sau, hôm nay ngươi cứ trở về trước đi.”
Mạc tướng quân tức muốn thổ huyết, Phàn thị đưa tay giúp ông thuận ngực: “Tính tình sao giống như đứa bé thế, bị nói trúng tim đen thì nói trúng, còn tức thành như vầy.”
Vẫn là phu nhân nhà mình tốt, bắt lấy thân thể mềm mại của Phàn thị, ôm eo thon kia, tình cảm dịu dàng chang chứa.
Sau khi Lý Tử Thần đi khỏi, Mạc Vong thành kính khẩn cầu phiền toái Nguyệt lão giúp tơ hồng giữa chính mình và Lý Tử Thần có thể đổi thành tơ thép được không? Tơ hồng mỏng quá rất dễ bị đứt. . .