Đọc truyện Bệnh kiều vương gia – Chương 12:
Hôm nay, Sở Úc dẫn theo Doãn Nặc tiến cung, Doãn Nặc mặc y phục vàng nhạt, trên tóc cài ngọc trâm nạm ngọc bích, đứng ở trước mặt Sở Úc. Mỗi một bước đi, trâm cài tóc nhẹ nhàng lay động, hàm súc mà mỹ lệ. Khiến cho người khác không thể không sợ hãi thán phục vẻ đẹp thanh nhã, khéo léo của nàng.
Nếu không phải sợ làm trễ nải thời gian tiến cung, hắn lại muốn ăn nàng tại chỗ này luôn, bé thỏ trắng trêu lửa như thế này còn không tự biết.
Đến cửa cung, Thái Hậu đã phái cung nữ chờ đợi ở đó đón tiếp Doãn Nặc, Sở Úc cầm tay của nàng: “Không có sao đâu, đi đi, mẫu hậu muốn gặp nàng một lần, ta bái kiến Hoàng Thượng xong sẽ đến tìm nàng, ngoan nhé!”
“Được rồi, ta chờ ngươi!” Doãn Nặc nhìn hắn mỉm cười.
Gót sen di chuyển, chậm rãi bước vào địa điện hoa lệ.
Doãn Nặc hành lễ với Thái Hậu.
“Ngẩng đầu lên để ai gia nhìn một cái!”
Doãn Nặc ngẩng đầu, vị Thái Hậu trước mắt này, chân mày mảnh như điêu khắc, mái tóc suông mượt như mây, nhất là đôi mắt sáng như sao rơi, vấn tóc cài hoa, điểm lên trâm vàng, cả người cao quý ưu nhã, khí chất như u lan. Đã là nữ nhân hơn bốn mươi tuổi nhưng mà trông như chỉ mới ba mươi tuổi.
Khó trách dáng vẻ Sở Úc hại nước hại dân như vậy, là nhờ kế thừa đến bảy tám phần nhan sắc của Thái Hậu.
Thái Hậu kéo tay Doãn Nặc, để nàng ngồi ở bên cạnh bà, vỗ tay của nàng nói: “Người xinh đẹp như thế này, khó trách Úc Nhi lại thích, ai gia nhìn thôi cũng thấy động lòng rồi.”
Doãn Nặc được khen ngợi đến mức ngượng ngùng cúi đầu xuống, để lộ sắc mặt thẹn thùng.
Thái Hậu cầm tay nàng, than nhỏ một hơi: “Đứa nhỏ ngoan, tính tình Úc Nhi bướng bỉnh không dễ sống chung, ta cũng biết, sau này ngươi nhường nhịn hắn một chút, hiếm có người nào hắn để vào mắt giống như ngươi, ai! Hắn trở nên như vậy đều là lỗi của ta. . . Lỗi của ta!” Thái Hậu cầm lấy khăn gấm chấm nước mắt.
Doãn Nặc lóe lên một tia nghi hoặc, lại không thể hỏi: “Nặc Nặc sẽ cố gắng hết sức hầu hạ Vương Gia thật tốt.”
Thái Hậu lại nói: “Ngoại trừ Vương phi không có phúc phận đã qua đời kia, đã nhiều năm rồi, bên cạnh Úc nhi cũng không có một cô nương nào có thể tới gần hắn. Nặc Nặc, thân thể này của ngươi phải bồi bổ thật nhiều, quá gầy! Phải ăn nhiều mới có thể nhanh chóng mang thai, để ai gia cũng sớm ngày ôm hoàng tôn!”
“Nặc Nặc biết. . .” Doãn Nặc nói thầm trong lòng, nếu như thật mang thai, đời này cũng đừng nghĩ chạy khỏi Ngũ Chỉ Sơn* của hắn, tự do của nàng cũng chấm dứt.
*Ví như năm ngón tay của Phật Tổ Như Lai mà Tôn Ngộ Không chạy mãi không thoát.
Thái Hậu và Doãn Nặc trò chuyện rất vui vẻ, bị Doãn Nặc kể vài chuyện thú vị khi còn bé chọc cho cười ha ha. Bà rất thích tiểu cô nương này, tính cách thẳng thắn, không làm bộ làm tịch.
Sở Úc đi đến cửa đại điện thì nghe thấy bên trong truyền đến tiếng cười, xem ra lo lắng của hắn là dư thừa rồi, nàng ngược lại trải qua rất vui vẻ sung sướng.
“Nhi thần tham kiến mẫu hậu!”
“Úc Nhi, mau mau miễn lễ! Tới đón Nặc Nặc nhanh như vậy, sợ nàng bị ăn hiếp à? Ai gia còn chưa nói chuyện xong với Nặc Nặc.”
“Lần sau nhi thần lại dẫn nàng đến nói chuyện với ngài! Thời gian không còn sớm.”
Thái Hậu dùng lời nói ý vị sâu xa nói: “Được rồi, các ngươi trở về đi! Có thời gian thì đến thăm ai gia thường xuyên, ta ở trong cung lạnh lẽo buồn tẻ, muốn nhiều người náo nhiệt một chút.”
“Biết rồi ạ, nhi thần cáo lui!” Hắn nói xong nắm tay Doãn Nặc quay người đi ra ngoài.
Trên đường đi, thực ra Doãn Nặc có chuyện muốn nói với hắn, nhưng lại không biết làm sao mở miệng, rầu rĩ trong lòng trở về vương phủ.
Khi đi trên hành lang, Doãn Nặc giữ chặt tay hắn lấy dũng khí hỏi: “Vương Gia, có thể hỏi ngươi một chuyện không?”
“Không thể!” Sở Úc cũng không quay đầu lại đáp.
Doãn Nặc lập tức trợn tròn mắt, cứ thế bị từ chối, bảo thủ, khinh người không thèm quay đầu lại một cái.
Nàng chạy đến trước mặt Sở Úc đưa tay cản đường đi: “Vương Gia ngọc thụ lâm phong, cao lớn uy mãnh, phong lưu phóng khoáng, vạn người có một, trí tuệ hơn người, có thể hỏi một vấn đề được không?”
Sở Úc sờ cằm: “Hỏi đi.” Tiểu cô nương vỗ mông ngựa không tệ .
“Vương phi là ai vậy?”
“Không biết.” Hắn thẳng thắng trả lời.
Đây mà là trả lời vấn đề của nàng sao?
“Vương Gia đang sợ ta ghen sao?”
“Không phải, thật ra bản vương. . . Thật sự không biết.”
Thật ra Sở Úc cũng muốn tìm lời giải cho nỗi băn khoăn này.
Rốt cuộc nàng có phải là “nàng” không ?