Bệnh "Không Thể Yêu"

Chương 20: Thời gian sẽ nói cho bạn biết (10)


Trong viện truyền đến tiếng côn trùng kêu vang, Kiều San trằn trọc khó ngủ, nỗi lòng phức tạp không thể đi vào giấc ngủ.

Dưới lầu loáng thoáng truyền đến giọng của Văn Văn và vợ chồng già, âm thanh rất thấp, không thể nghe được rõ. Cô đứng dậy đóng cửa sổ, vừa vặn nhìn thấy Tả Dịch đứng ở trước cửa sổ đối diện.

Khéo vậy sao, phòng của anh không ngờ ở đối diện phòng cô.

Giữa hai người cách cây đa lớn, nhìn qua nhánh lá khô, có thể nhìn thấy bảy tám phần tình hình ở đối diện. Trong vô hình, dường như là bốn mắt nhìn nhau.

Kiều San lấy điện thoại ra, gởi một wechat cho anh: “Anh đang rình coi tôi hả? Nhìn tôi cười nhạo tôi?”

Người đàn ông đối diện cũng lấy điện thoại ra, ngẩng đầu nhìn cô một cái, cúi đầu đánh chữ: “Không có, tôi chỉ muốn biết kết quả.”

Kiều San: “Kết quả gì? Cho nên anh vẫn muốn cười nhạo tôi!”

Tả Dịch: “Không có.”

Kiều San: “Tả keo kiệt, tôi không ngủ được, đói quá.”

Ánh mắt Tả Dịch xuyên qua khe hở nhánh cây đa dừng ở trên người, chỗ nào đó nơi lồng ngực dường như bị đâm trúng, không đau không ngứa, cảm giác kỳ quái. Anh cũng không biết mình đã xảy ra chuyện gì, gần đây lúc nào cũng thích chọc Kiều San.

Muốn trêu tức cô, sau đó lại muốn… cuối cùng cô có nói chuyện với anh nữa hay không? Nhưng sau nhiều lần đều không có, lòng của cô vẫn rất lớn.

Hôm nay ở trường ngựa, có một khoảng khắc trái tim anh dường như thật sự muốn nhảy ra ngoài, lo lắng cô có nguy hiểm gì. Rõ ràng lúc nào cũng thấy không quen cô, nhưng vì cái gì ở trường ngựa… lại có cảm giác như vậy? Rất kỳ quái.

Tả Dịch cúi đầu đánh chữ nói: “Ừ, tôi cũng vậy, cùng đi ra ngoài ăn đi?”

Kiều San ngẩng đầu, bên trong khung cửa sổ đối diện đã không còn bóng dáng Tả Dịch đâu, một khắc sau, Ứng Sênh Nam miệng ngậm bàn chãi đánh răng, đầu tóc rối bời xuất hiện ở trong khung cửa sổ. Ứng Sênh Nam nhìn thấy cô thì vẫy vẫy tay với cô.

Cô không chút do dự đóng cửa sổ lại, để lại cho Ứng Sênh Nam một ván cửa sổ lạnh băng.

Ứng Sênh Nam bị ghét bỏ, hừ một tiếng, xem thường quay người lại, nhìn thấy em trai nhà mình đang chọn quần áo trước tủ đồ.


Thấy anh lấy một bộ âu phục đã được ủi phẳng, đứng trước gương soi qua soi lại, lắc đầu một cái, không hài lòng. Lại lấy ra một cái áo hoodie màu thuỷ triều, soi gương tiếp, khẽ nhíu mày, dường như có vẻ không mấy… nghiêm chỉnh?

Ứng Sênh Nam nhổ nước súc miệng trong miệng ra, vẻ mặt im lặng nhìn anh: “Ra ngoài chơi còn mang theo tây trang, đầu em bị bệnh hả?”

Tả Dịch quay đầu lại, lạnh lùng liếc anh ta một cái, anh ta lập tức ngậm miệng không nói nữa.

Một lát sau, Tả Dịch thật sự không nắm được mục đích, quay đầu hỏi anh ta: “Mặc cái nào thì hợp?”

Ứng Sênh Nam buồn bực: “Trời tối rồi em còn muốn đi đâu hả?”

Tả Dịch: “Đi tản bộ.”

Ứng Sênh Nam mở tủ đồ khác ra, lấy một cái áo hoodie màu thuần ném cho anh, “Ra ngoài đi dạo mặc tây trang không thích hợp, mặc áo hoodie màu đen có vẻ trẻ tuổi hơn,” ngồi xổm xuống lôi hành lý ở dưới giường ra, lấy một mũ lưỡi trai quăng cho anh, “Có biết Ngô Diệc Phàm không? Là tiểu thịt tươi rất bốc đấy. Em cao gần bằng cậu ta, dáng vẻ cũng không xấu hơn cậu ta, ăn mặc theo cách của cậu ta tuyệt đối không thành vấn đề. Đẹp trai tuấn tú nhé!”

“Tiểu thịt tươi là cái gì?” Tả Dịch bắt đầu cởi cúc áo thay quần áo.

Ứng Sênh Nam nhìn anh như nhìn kẻ ngốc: “Em là loài lão* hả? Tiểu thịt tươi mà e cũng không biết là gì sao?”

(* ý nói Tả Dịch giống mấy lão già thời xưa không biết gì á)

Ánh mắt Tả Dịch sắc bén, lời ít mà ý nhiều nói: “Em cầm tinh con rồng*.”

(* cầm tinh con rồng là 属龙: thuộc long

loài lão 属老大爷: thuộc lão đại gia

属: chữ thuộc này có nhiều nghĩa, như: loài, loại, hệ, cầm tinh => tùy trường hợp mà dùng)

Ứng Sênh Nam giải thích nói: “Tiểu thịt tươi là chỉ đàn ông chất lượng tốt từ 12 đến 30 tuổi, giống em vậy…”

Hai tay anh ta vỗ vào eo của Tả Dịch, “Có eo thon.” Tiếp đó lại vỗ ngực và mông của anh, “Còn có cơ ngực, mông tròn, * lớn…”

(cái dấu * là trong bản raw nó dể vậy, t nghĩ là cái ‘đó đó’ lớn…)


Ánh mắt Tả Dịch nhìn anh ta dần dần lạnh lên, quát lớn: “Đứng đắn chút!”

Ứng Sênh Nam bị quát ngồi xuống giường, có chút ủy khuất nói: “Người ta cực kỳ đứng đắn mà… Nói sự thật thôi mà.”

Tả Dịch chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn anh cả nhà mình, hận không thể xách anh ta lên mần một trận. Già mà không đứng đắn, người làm em trai như anh nên làm sao đây hả?

“Anh có dám ở trước mặt anh hai nói những lời như thế nào không?” Tả Dịch lạnh lùng nhìn anh ta.

Nhắc tới hai chữ “anh hai”. Ứng Sênh Nam lập tức ngoan ngoãn, ngáp một cái, “Anh đi ngủ trước, em đi ra ngoài đi!”

Tả Dịch: “…”

*

Kiều San đi qua phòng Tiếu Già, dừng chân ghé lỗ tai nghe ngóng bên trong một chút, bên trong yên tĩnh ngay cả tiếng người cũng không có. Đường đi xuống lầu phải đi ngang qua phòng hai vợ chồng già, nhìn thấy cửa mở một nửa, cô thuận tiện đi thăm Văn Văn. Ngọn đèn bên trong phát sáng ra ngoài, rọi lên trên đá lát ở trong sân, rêu xanh bị nhuộm thành màu vàng ấm.

Ô cửa sổ khắc hoa ở lầu một rất lớn, cô đi ngang qua thì nhìn thấy Văn Văn đang ngồi trên ghế sofa, để chân trần ở trong chậu rửa chân to, bà lão đang rửa chân cho bé. Cô bé cười khanh khách, vươn tay nhỏ đầy thịt ra giúp bà lão vén tóc bạc ở trên trán qua bên tai, giọng nói mềm mại hỏi: “Tóc bà nội bạc lúc nào vậy ạ? Sau này tóc Văn Văn cũng sẽ bạc sao?”

Bà lão nắm chân nhỏ của bé trong tay, dùng khăn lông lau khô nước đọng cho bé, nói: “Văn Văn ngoan như vậy sao có thể bạc tóc chứ?”

Văn Văn giương mắt nhìn thấy Kiều San ngoài cửa sổ, to giọng hỏi: “Mẹ Kiều! Mẹ muốn ra ngoài sao?”

Kiều San cách cửa sổ gật đầu với bé: “Đúng vậy, tối nay Văn Văn ngủ cùng ông bà nội sao?”

Văn Văn gật đầu: “Vâng ạ, con muốn sáng mai dậy có bím tóc nhỏ!”

Cô bé ngây ngô hiểu chuyện cũng khiến cho Kiều San có vài phần đau lòng, bé không có bố, còn mẹ thì ở một đất nước rất xa cách cả một đại dương, nhưng cô bé lại chưa từng ầm ĩ đòi ba mẹ, mỗi lần nói chuyện điện thoại với mẹ của bé, bé đều rất ngoan ngoãn khéo léo.

Văn Văn rửa chân xong, mang dép lên chạy tới nằm sấp trên cửa sổ, vẫy tay với cô: “Mẹ Kiều mẹ lại đây, con nói nhỏ cho mẹ nghe cái này nè.”

Kiều San đi tới, cúi người xuống.


Cô bé ôm lấy đầu cô, dán sát vào lỗ tai cô nói: “Con nói nhỏ cho mẹ biết, vừa rồi chú Tả cũng đi ra ngoài đó, mẹ đi trên đường có thể tình cờ gặp chú ấy đấy, hi hi.”

Kiều San thật sự dở khóc dở cười, xoa nhẹ đầu bé: “Được, bé ngoan, đi ngủ đi.”

Cô bé lắc lắc đầu, vẫy vẫy tay với cô: “Mau đi đi mau đi đi, trễ nữa là không thấy chú Tả đâu đấy!”

*

Đi ra khỏi khách sạn, Kiều San nhìn thấy Tả Dịch mặc bộ đồ thoải mái đứng ở bia đá bên cạnh cửa ra vào. Cô đi tới vỗ vỗ vai anh từ phía sau, “Này, Tả keo kiệt.”

Tả Dịch xoay người lại, trên mặt không lộ vẻ gì, thản nhiên nói: “Ừ, đi thôi.”

Hai người cùng đi đến phố mỹ thực, suốt dọc đường đi Kiều San thao thao bất tuyệt, ngược lại Tả Dịch rất ít nói.

Vào giờ này, mặc dù đường phố của thị trấn cổ không náo nhiệt như ban ngày, nhưng cảnh sắc lại đẹp hơn so với ban ngày nhiều. Đèn lồng màu đỏ trên đỉnh đầu nối dài đến cuối phố, đường phố cổ xưa, cầu cổ xưa, đều khiến cho người ta có một loại ảo giác đặt mình vào trong thời kỳ cổ đại.

Kiều San đi ngang qua quán nhỏ bán kẹo đường họa* thì dừng lại, Tả Dịch đi theo tới.

(* kẹo đường họa là cây kẹo đường làm ra nhiều hình thù như rồng, xe đạp, ngôi sao…)

Cô hỏi ông chủ: “Bán cho cháu hình con rồng, bao nhiêu tiền ạ?”

Ông chủ: “Hai mốt đồng một cây.”

Kiều San xoay người hỏi Tả Dịch: “Anh muốn hình gì?”

Tả Dịch: “Không cần.”

Kiều San hỏi anh: “Thật sự không cần?”

“Ừ.”

Ông chủ đổ nước đường hoà tan trong nồi vào trong đá, vòng đúc khuôn qua lại mấy hồi thật nhanh, vẽ ra hình con rồng, cuối cùng dán thẻ trúc lên, dùng xẻng nhỏ xẻng thành kẹo đường họa hoàn chỉnh rồi đưa cho Kiều San.

Cô cầm kẹo đường họa hình con rồng giơ lên quá đỉnh đầu, màu đỏ từ đèn lồng chiếu ra xuyên qua kẹo đường họa sáng long lanh, rạng rỡ phát sáng, màu vàng óng ánh hấp dẫn khiến người ta thèm nhỏ dãi. Cô lấy điện thoại ra chụp một tấm rồi đăng lên blog.

Chẳng mấy chốc, cô lại nhìn thấy một quán quà vặt, nhét kẹo đường vào trong tay Tả Dịch: “Cầm giúp tôi, tôi đi mua đậu hủ thúi ăn, anh có ăn không?”


Tả Dịch: “Không ăn.” Đàn ông mà nhìn vào mỹ thực vẫn luôn giữ được bình tĩnh thì lúc nào cũng có một loại chững chạc thu hút tâm hồn người khác.

Nếu không phải từng tận mắt thấy anh ăn bùn gạo thì Kiều San thật sự cho rằng anh là loại người không màng sự đời đấy.

Kiều San vừa đi vừa ăn, còn Tả Dịch thì đi theo phía sau cầm kẹo đường họa giúp cô.

Cô đi thẳng không hề quay đầu lại, ăn được tám phần bát đậu hủ thì no, vậy mà cô lại mua thêm hai xâu mực nướng. Cô cúi đầu gặm mực, trong miệng đầy thức ăn ậm ờ hỏi anh: “Không phải anh nói đói bụng sao? Tại sao trên đường đi không ăn cái gì hết vậy? Làm bộ đi ra ngoài dạo sao?”

Mực nướng quá lớn, cô gặm đến miệng đầy dầu mỡ, vừa giương mắt lên thì thấy trên mặt người nào đó vẫn nghiêm trang như cũ, thản nhiên nhìn cô, ngón tay thon dài cầm cây trúc trơn bóng, linh hoạt mà chuyển động.

Thấy cô giương mắt, động tác chuyển cây trúc dừng lại, sửng sốt một chút lại thản nhiên giấu ra phía sau. (Vâng, anh rất tỉnh và đẹp trai ạ  – Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com – )

Động tác gặm mực của Kiều San dừng lại, mở to mắt nhìn anh: “Anh cầm cái gì trên tay vậy?”

Người nào đó mặt không đổi sắc trả lời: “Cây trúc.”

Kiều San muốn khóc: “Kẹo đường họa của tôi đâu?”

Vẻ mặt cô gái uất ức, trong đôi mắt tối đen như mực hiện ra ánh nước, Tả Dịch thấy vậy hận không thể nhổ kẹo đường ra cho cô. Anh ho nhẹ một tiếng, giảm bớt không khí lúng túng: “Tôi mua lại cho cô một cây khác nhé?”

Kiều San tức giận đến mức đâm đầu vào trong lồng ngực vững chắc của anh. 

Đụng mạnh một cái không đã ghiền, lại dùng miệng cọ cọ trên ngực anh, dầu mỡ trên miệng đều dính hết vào cái áo sạch sẽ của anh.

Tả Dịch nhíu mày, hít sâu một hơi: “Tiểu thư, hành vi trả thù của cô có thể xấu xa hơn chút nữa không?”

Kiều San hừ một tiếng: “Tiên sinh, ăn vụng kẹo đường của tiểu thư chẳng lẻ không nên trả cái giá thật lớn sao?”

Tả Dịch vươn tay kéo cái ót của cô qua, vùi đầu cô vào trong ngực mình một lần nữa, “Nào, cọ tiếp đi, cọ nữa đi, cả cái áo đều để cho cô lau miệng đấy, thế nào? Trừng phạt này đã đủ chưa?”

Đầu Kiều San đặt ở trong ngực anh, cái ót bị anh dùng tay kìm chặt, cô vung vẩy hai tay lung tung, nhưng cho dù cô vung vẫy thế nào, đầu vẫn không thể thoát khỏi tay anh.

“Tả keo kiệt mau thả tôi ra!”

“Không sao đâu, từ từ cọ.”

Tả Dịch ấn đầu của cô, cúi đầu xuống nhìn cô gái dùng đầu giãy dụa lung tung ở trong ngực mình, đột nhiên bật cười ra tiếng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.