Sau khi Tả Dịch trở về phòng thì vào toilet một chuyến, lúc đi ra lại thấy Ứng Sênh Nam lén la lén lút cầm điện thoại của anh chui vào trong chăn làm cái gì đó.
Anh đi qua, vén chăn lên, đứng ở trước giường, vẻ mặt ánh mắt khó coi đến có thể giết người.
Bốn mắt nhìn nhau, Ứng Nam Sênh chóng ném điện thoại lại cho anh, chui vào chăn phủ kín đầu, né tránh ánh mắt muốn ăn thịt người của anh.
Bên kia, Kiều San chính đang nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại suy nghĩ sâu xa, trở lại blog thì bình luận kỳ quái kia không thấy đâu nữa.
Bị đối phương lặng lẽ xóa bỏ.
Bình luận rồi lại xóa, là có ý gì? Chột dạ sao?
Cô không nghĩ thấu vấn đề này bèn dứt khoát không suy nghĩ nữa, tắt đèn, kéo chăn nằm xuống đi ngủ.
Có người an tĩnh không ưu sầu chìm vào giấc ngủ, có người không tài nào ngủ được.
Nửa đêm Ứng Sênh Nam đang nằm mộng bị Tả Dịch đạp một cước xuống giường. Anh ta bò lên giường vừa nằm xuống, vừa nằm xuống ngủ lại bị người bên cạnh đạp xuống.
Ứng Sênh Nam đứng ở bên giường tức giận: “Có đúng em trai ruột không hả?”
Tả Dịch không thèm mở mắt, giọng điệu mang theo lười biếng, hỏi ngược lại anh ta: “Vậy anh là anh trai ruột sao?”
…
Sáng sớm mọi người lần lượt xuống ăn sáng, Ứng Sênh Nam mang theo đôi mắt thâm quầng, càng khôngngừng hắc xì.
Tây Mễ cắn bánh màn thầu hỏi anh ta: “Chú, tối hôm qua chú bị cảm lạnh à?”
Ứng Sênh Nam tách bánh màn thầu ra một phần nhỏ, nhét vào trong miệng, tức giận nhìn chằm chằm Tả Dịch đang đi tới trước mặt, hừ hừ nói: “Nửa đêm bị chuột đánh thức.”
Tây Mễ đột nhiên ngồi chồm hổm trên ghế, sắc mặt trắng bệch: “Khách sạn có… có chuột?”
“Còn không phải sao?” Ứng Sênh Nam nói, “Một con chuột lòng lang dạ sói.”
Kiều San và Tiếu Già cùng xuống lầu, hai người vừa ngồi xuống, Lâm Chân bưng ba bát cháo bí đỏ tới.
Cô lấy một bát cho Tiếu Già, dịu dàng nói: “Giáo sư Tiếu, biết anh thích ăn bí đỏ nên cố ý làm cho anh.”
Sở thích của anh ta ngoại trừ Kiều San ra không có ai biết, anh ta quay đầu nhíu mày nhìn Kiều San, trong ánh mắt có ý trách cứ.
Cô lanh trí quay mặt đi, giả vờ nhìn chỗ khác.
Tiếu Già nhận bát cháo bí đỏ, khách sáo nói một tiếng “Cảm ơn”.
Lâm Chân lắc đầu: “Đừng khách sáo, mọi người thích là được rồi.”
Kiều San nếm thử một miếng, hương vị không tệ, cô tán dương: “Tay nghề tốt hơn Tiếu Già đấy.”
Lâm Chân cười híp mắt: “Thật sao? Xem ra tôi còn có thiên phú nấu cơm.”
Kiều San trêu chọc: “Phải phát triển cho tốt, không chừng có thể làm một đầu bếp đấy!”
Đang trò chuyện, ông chủ khách sạn đi tới hỏi bọn họ: “Hôm nay thị trấn cổ mở trường ngựa, mấy người có muốn đi cưỡi ngựa không? Nếu muốn đi thì tổ chức lại rồi cùng nhau đi.”
Vừa nghe tới cưỡi ngựa, dường như Kiều San đã rơi vào trong giấc mộng mình tự nhiên phóng khoáng ở trên lưng ngựa.
Cưỡi ngựa bắn cung, tư thế oai hùng lắm nha.
Cô kích động nói: “Tôi đi!”
Ông chủ cười nói: “Ừ, cô đi là tốt rồi, ngài Tả có bạn rồi.”
Sự hào hứng của Kiều San bất chợt hạ xuống, “Sao anh ta cũng đi?”
Ông chủ cười cô: “Sao thế? Còn giận dỗi à? Tối hôm qua chỉ là trò chơi thôi, đừng coi là thật.”
Đúng lúc Tả Dịch đi vào nhà hàng, ngồi xuống bàn ăn đối diện.
Anh thay trang phục cưỡi ngựa, quần bồi giày bốt, rất có sức sống.
Kiều San nhỏ giọng hừ hừ nói: “Ai tưởng thật? Tôi là loại người có sức chơi mà không có sức chịu sao?”
Tiếu Già giúp cô bới thêm một chén nhỏ chè trôi nước rượu gạo, lấy tương việt quất bôi lên, đưa cho cô.
Cô theo thói quen dùng miệng cắn.
Cô xem đây là chuyện không thể nào bình thường hơn, nhưng trong mắt Lâm Chân lại không có cảm xúc nào. Sau khi Kiều San kịp phản ứng thì có chút ngượng ngùng, cô thiếu chút nữa đã quên bây giờ mình là bà mai của Lâm Chân. Cô dịch cái ghế sang hướng khác, giữ một khoảng cách với Tiếu Già.
Kiều San đi trường ngựa, Tiếu Già Lâm Chân cũng đi theo. Hai người Ứng Sênh Nam Tây Mễ hoàn toàn không có hứng thú với cưỡi ngựa, hai người càng có hứng thú với mỹ thực hơn, sau khi đợi tất cả mọi người rời đi, bọn họ cùng vào phòng bếp nấu cơm.
Phòng bếp khách sạn dùng lò đất nguyên thủy nhất, Tây Mễ giải thích nói: “Dùng nồi sắt lớn nấu cơm trên lò đất, mỗi một hạt cơm sẽ ngon hơn so với nấu nồi cơm điện.”
Ứng Sênh Nam kiên nhẫn nghe cô gái nhỏ trình bày, cười tủm tỉm hỏi cô gái: “Tây Mễ, cô có bạn trai chưa?”
Tây Mễ dùng vải dây mướp rửa sạch nồi sắt, trả lời: “Không có.”
Ứng Sênh Nam lại hỏi: “Cô có thể tiếp nhận đàn ông có độ tuổi chênh lệch lớn là bao nhiêu?”
Cô gái không suy nghĩ, gần như buột miệng nói ra: “Nhỏ hơn ông nội tôi là được rồi.” Cô gái ý thức được điều gì đó, ngẩng đầu hỏi anh ta, “Chú à, không phải chú muốn cưa tôi chứ?”
Mặt cười Ứng Sênh Nam hoà nhã: “Sao chú lại có ý nghĩ muốn tán tỉnh cháu chứ? Là vầy, chú còn có một em trai, hai mươi chín tuổi, tên là Ứng Khúc Hòa, dáng dấp đẹp trai, hơn nữa là người say mê mỹ thực, cháu là đầu bếp, còn em ấy có đam mê thức ăn ngon, có hứng thú gặp mặt em ấy không?”
“Chú, chú muốn cho chúng tôi đi xem mắt sao?” Tây Mễ lắc đầu, “Không được, tôi không có hứng thú với đàn ông.”
Ứng Sênh Nam: “Cô gái nhỏ, không thể nói chắc chắn như vậy được nha.”
*
Khách sạn cách trường ngựa chừng nửa tiếng đường xe, chỉ có phương tiện giao thông duy nhất là xe ba gác.
Bọn họ đi trên đoạn đường xóc nảy đến trường ngựa, đất bằng phẳng rộng lớn bị lưới sắt cao nửa người vây lại, bên trong có một chuồng ngựa rất lớn, nuôi mấy chục con ngựa tốt. Kiều San chạy tới, dưới sự dẫn dắt của nhân viên công tác nắm bờm ngựa, lấy điện thoại ra chụp một tấm chung với con ngựa.
Kiều San biết cỡi ngựa, không phải là lính mới nên không cần nhân viên công tác đi cùng, nhưng theo quy tắc của trường ngựa nhất định phải có đàn ông cùng cưỡi ngựa đi chung với cô mới được.
Ông chủ khách sạn đi theo Lâm Chân, Tiếu Già không biết cỡi ngựa, cuối cùng chỉ còn lại Tả Dịch.
Cô xị mặt xuống, vẫn là Tả Dịch mở miệng nói với nhân viên công tác trước: “Tôi đi cùng với cô ấy.”
Lúc này nhân viên công tác mới thả ngựa cho bọn họ.
Hai người cùng xoay người lên ngựa, Kiều San liếc nhìn anh một cái, không cho anh sắc mặt tốt, hừ một tiếng điều khiển ngựa chạy đi. Tả Dịch bất đắc dĩ, khẽ vung roi lên đuổi theo phía sau.
Một đỏ một trắng đang chạy như điên trên trường ngựa, chạy lên con đường nhỏ xi măng trong trường ngựa rộng lớn. băng
Cảm giác cưỡi ngựa chạy băng băng này cực kỳ sướng. Lần đầu tiên Kiều San muốn cưỡi ngựa, là lúc nhỏ xem Hoàn Châu cách cách mà nảy sinh ra ý nghĩ này trong đầu. Hình ảnh trong phim dần hiện lên trong đầu, các nhân vật chính thúc ngựa lao nhanh trên thảo nguyên, cách một màn hình cô cũng có thể cảm giác được một sự tiêu sái phóng khoáng.
Đó là lần đầu tiên cô muốn nếm thử cảm giác cưỡi ngựa.
Móng ngựa dưới chân càng vung càng vui, gió quật vào mặt càng lúc càng lớn. Kiều San vung roi ngựa hứng gió hát lớn: “Để cho chúng ta bầu bạn cùng hồng trần sống tiêu tiêu sái sái, thúc ngựa lao nhanh cùng hưởng phồn hoa nhân thế ~ hú! Giá!” Quất một roi ở trên lưng ngựa.
Tả Dịch theo sát phía sau cô thấy người phía trước tựa như bị điên vậy, làm ra một loạt động tác nguy hiểm cao, trái tim cũng sắp nhảy ra ngoài.
Anh càng đuổi Kiều San ở phía trước càng điều khiển ngựa chạy nhanh hơn.
Chẳng mấy chốc, anh phát hiện ngựa Kiều San không thích hợp lắm. Anh ở phía sau rống to với Kiều San chạy phía trước: “Mau dừng lại! Nguy hiểm!”
Tiếng gió xen lẫn tiếng thét của Tả Dịch lọt vào trong tai Kiều San.
Gió quá lớn nên cô không nghe rõ anh nói gì, quay đầu lại làm mặt quỹ với anh, tiếp tục điều khiển ngựa.
Cái người điên này! Lúc này Tả Dịch không có ý nghĩ khác, chỉ muốn kéo cô từ trên ngựa xuống hung hăng mắng cho một trận.
Ngay sau đó, trường ngựa truyền đến một trận tiếng thét chói tai.
Ngựa của Kiều San điên cuồng chạy về phía trước, đụng phải chỗ rẽ thì không hề có ý rẽ ngoặt, sau khi đạp móng một cái, thả người nhảy ra rào chắn lưới sắt.
Kiều San trên lưng ngựa suýt chút nữa té xuống đất, ở thời điểm dầu sôi lửa bỏng bắt lấy dây cương, nửa người kéo trên mặt đất, lúc sắp đụng phải rào chắn lưới sắt thì lật lại lên lưng ngựa.
Con ngựa mang theo Kiều San chạy ra khỏi trường ngựa, chạy nhanh về phía đồng hoang.
Nhân viên công tác thi hành biện pháp khẩn cấp, Tả Dịch lấy một cái ách*, điều khiển ngựa lao ra trường ngựa đuổi theo Kiều San, nhân viên công tác theo sát phía sau.
(* còn gọi là cái càng, cái cây bằng gỗ, tre cong dài mấy mét, phía đầu dây có sợi dây da để kéo đầu mấy con trâu, con ngựa)
Kiều San phát hiện ngựa không được bình thường, cố gắng kiềm chế dây cương muốn để cho nó dừng lại.
Nhưng cô càng dùng sức kiềm chế, con ngựa này càng phản kháng, hoàn toàn không bị cô khống chế, ngỗ ngược sai khiến, thậm chí có mấy phen rung rung thân hình muốn ném Kiều San xuống.
Kiều San tuyệt vọng, chỉ mong đợi nhân viên công tác nhanh chóng tới cứu cô. Bây giờ cô chỉ có thể làm chính là bảo đảm cho mình không té xuống ngựa, nếu không nhất định sẽ gảy mấy cái xương.
Trong lúc cô bồn chồn lo sợ thì một con ngựa trắng xông lên, chạy sóng đôi với cô, cách xa mấy mét.
Người đàn ông lập tức vung cái ách, đỉnh đầu là dây da làm hàm thiếc. Dường như trong nháy mắt đó, Kiều San nhìn thấy ánh mắt anh giống như sói, sát phạt quyết đoán, không thành công thì thành nhân.
“Nắm chặt ngựa!” Tả Dịch dùng cái ách nếm thử lần đầu tiên, thất bại, chụp vào trong khoảng không.
Kiều San khóc không ra nước mắt, có làm được hay không vậy hả… Không được thì để nhân viên công tác đến làm.
Tả Dịch chẳng những một tay kiềm chế dây cương, khống chế tốc độ ngựa, đồng thời còn phải duy trì độ cân bằng thân thể, dụng lực cánh tay khống chế sự linh hoạt của cái ách. Anh vung cái ách lên lần nữa, nhắm ngay đầu ngựa, ném cái ách qua, dây da dao động rốt cục cũng nhốt chặt đầu ngựa lại.
Anh điều khiển ngựa lui về sau, nhanh nhẹn thu cái ách lại, rốt cục dây da cũng khống chế được con ngựa.
Lúc nhân viên công tác vây đến thì ngựa đã bị chế phục, mọi người làm một ngón cái về phía Tả Dịch.
Kiều San gan lớn trái tim lớn, nhưng lần này thật sự là sợ quá mà khóc rồi.
Vừa xuống ngựa thì chân như nhũn ra, ngồi xổm trên mặt đất, cả khuôn mặt đều tê dại.
Tả Dịch xuống ngựa đi về phía cô, từ trên cao nhìn xuống hỏi cô, “Còn kéo nữa không?”
Kiều San nghĩ lại mà thấy sợ, ôm chặt lấy chân của anh, cuối cùng tìm được cảm giác an toàn: “Hu hu hu… Không dám kéo, không dám kéo, đời này cũng không dám kéo ở trên lưng ngựa. Gia súc kia, không có nhân tính!”
Tả Dịch động động cái chân, không vung được tay cô ra, liếc nhìn nhân viên công tác sau lưng, nói với cô: “Đi thôi, trở về nào, miễn cho bọn họ lo lắng.”
Dọc đường đi chạy như điên, nơi này cách trường ngựa rất xa.
Cô nhìn sang ngựa, liều mạng lắc đầu: “Không, đánh chết cũng không cưỡi ngựa.”
Tả Dịch: “Đi bộ về?”
Hai mắt cô ngậm nước mắt, gật đầu: “Ừ, đi bộ về.” Cô thử đứng dậy nhưng không được, kéo quần của anh ngẩng đầu mong chờ nhìn anh.
“Lại chuột rút?” Tả Dịch hỏi cô.
Cô lắc đầu: “Không, chân nhũn…”
Tả Dịch ngồi xổm xuống, nhìn hai chân của cô. Quần của cô bị lưới sắt kéo rách, trên bàn chân trắng mịn có vài dấu đỏ. Anh nhíu mày, muốn vươn tay xúc thử vết thương của cô xem, ngón tay đến bên chân cô lại dừng lại.
Kiều San nhìn thấy động tác của anh: “Anh muốn véo vết thương của tôi để làm tôi đau đúng không? Tả keo kiệt, anh đừng xấu xa như vậy chứ.”
Tả Dịch thán một tiếng, bất đắc dĩ giải thích: “Không có, thôi, dù sao cô cũng không tin tôi.” Anh quay lưng lại, vỗ vỗ vai của mình, “Lên đi, cõng cô trở về.”
Kiều San cũng không khách sáo, ừ một tiếng bò lên vai anh.
Cô gục ở trên lưng anh nói: “Anh biết không, vừa rồi trong khoảnh khắc anh lồng đầu ngựa, khiến cho tôi nhớ đến một bài hát, một bài hát có khí thế hùng hồn, anh đoán xem là bài gì?”
Tả Dịch cõng cô ổn định đi vài bước: “Chân Anh Hùng?”
Kiều San vỗ lên vai anh một cái, ho nhẹ một tiếng nói: “Tôi hát cho anh nghe nhé?”
“Hát đi.”
“Hải y hải y… Cho ta một mảnh trời xanh, một vòng mặt trời mới lên, cho ta một mảnh cỏ xanh, chảy dài về phía phương xa, cho ta một con hùng ưng, một người đàn ông uy vũ, vung một cái ách tới, luồng con ngựa của tôi…”
“…” Tả Dịch, “Cô đang hát cái gì vậy?”
“Bài “Cái ách” đấy. Dễ nghe không? Anh chính là người đàn ông luồng ngựa kia, anh luồng lấy ngựa của tôi.” Cô khựng lại, tiếp đó hát, “Hải y hải y… Người đàn ông luồng ngựa, anh uy vũ hùng tráng, tuấn mã chạy như bay giống như gió mạnh, vùng quê mênh mông tùy anh đi lang thang, lòng của anh, rộng lớn giống như biển và đất, người đàn ông luồng ngựa, anh ở trong lòng tôi, tôi nguyện hòa tan ở trong lồng ngực rộng lớn của anh…” (mọi người uống nghe thì coppy tên này《 套马杆 》để nghe bài Cái Ách nhé)
Tả Dịch cắt ngang cô, giọng điệu có chút kỳ quái: “Tôi ở trong lòng cô? Cô nguyện hòa tan ở trong lồng ngực rộng lớn của tôi?”