Ra cửa du lịch mang theo chó cưng không mấy thuận tiện, Kiều San đã sớm bố trí cho Đô Đô ổn thỏa ở viện uỷ thác quản lý thú cưng.
Đêm hôm trước ngày mồng một tháng năm, Tiếu Già đúng giờ tới đón cô.
Đi vào sân bay kiểm phiếu, Tiếu Già nhìn Văn Văn ở đằng trước mang mũ lưỡi trai lưng đeo cặp sách màu hồng nhạt cùng Kiều San vận trang phục thoải mái giản dị, cảm thấy hình ảnh này cực kỳ ấm áp.
Nếu như có thể kết hôn với Kiều San, sinh một cô con gái khả ái đáng yêu vậy thì thật là mĩ mãn, kiếp này sống không hề uổng phí rồi.
Tiếu Già đặt khoang hạng nhất, mùa du lịch thịnh vượng giá cả tăng lên gấp đôi so với bình thường. Lúc ngồi đợi lên máy bay, Kiều San chọc chọc cánh tay Tiếu Già, hhỏi anh ta: “Sao lại đặt khoang hạng nhất? Rất đắt đó.”
“Anh bỏ tiền ra thì em ghét bỏ cái gì hửm?” Tiếu Già cười nói.
Kiều San: “Vẫn cứ thấy đau lòng… Chỉ bay hai tiếng mà ngồi khoang hạng nhất thật lãng phí!”
Văn Văn chơi đùa ôm lấy đùi Kiều San, ngẩng đầu nhỏ lên nói: “Mẹ Kiều, mẹ thật sự không biết sao?”
Kiều San nghi ngờ: “Biết cái gì?”
Văn Văn nhếch miệng lộ ra hai cái răng trắng mẻ, hì hì cười nói: “Ba Tiêu muốn tán tỉnh mẹ đấy!”
“…”
Lời nói của trẻ em không nên để trong lòng, Tiếu Già bị chọc trúng tâm tư khó nén khỏi xấu hổ.
Kiều San: “…” Cô cúi người nhìn cô bé sáu tuổi này, dùng chưởng bụng đề lên đầu bé, trịnh trọng hỏi bé: “Cô gái nhỏ, học từ ai mà nói những lời này thế?”
Cô bé rụt cổ, dùng đôi tay nhỏ đầy thịt che đôi mắt tròn xoe thủy linh lại.
Ngây thơ cho rằng che hai mắt mình thì đại nhân trước mặt sẽ giống bé, cái gì cũng không nhìn thấy!
Kiều San nâng người lên, xoay người nhìn Tiếu Già, nện một đấm ở trên vai trái anh, “Anh dạy?”
Tiếu Già nghiêm trang giải thích: “Anh là loại người đó sao?”
“Những thầy áo thanh niên bọn anh không phải đều thế à? Mặt người dạ thú đấy, hừ.” Vẻ mặt cô cười xấu xa nhìn anh, “Trai ế lớn tuổi tư xuân* rồi đấy à?”
(* ám chỉ cô gái/chàng trai khao khát tình dục khác giới)
Tiếu Già đột nhiên đỏ mặt.
Vì để giảm bớt ngượng ngùng anh giơ tay vò rối tóc của cô, nói chuyện rõ ràng mất tự nhiên, “Dám trêu chọc trưởng bối?”
Kiều San bị vò rối tóc phát điên, nện mạnh một trỏ vô ngực anh, “Anh mà tính là trưởng bối gì chứ? Không vò rối đầu em sẽ chết hả?”
Tiếu Già sang sảng cười nói: “Đúng vậy, sẽ chết đấy.”
…
Sảnh chờ ở sân bay không lớn, Kiều San ngồi chơi bóng cùng Văn Văn thì tinh mất nhìn thấy trên mấy hàng ghế ở sảnh có hai bóng dáng quen thuộc.
Vì để xác định mình không nhìn lầm, cô nhét bóng vào trong tay Văn Văn, đi đến gần dò xét.
Tả Dịch đang ôm một cái máy chơi game ra sức chém giết, phát hiện có một bóng dáng màu hồng phấn tới gần thì chừa ra chút tinh lực giương mắt lên nhìn.
Trong giây lát thì sửng sốt.
Cái gì gọi là âm hồn không tan? Ở sân bay cũng có thể gặp mặt?
Kiều San ngồi xuống bên cạnh Ứng Sênh Nam, tay tùy ý đặt lên vai anh ta, “Thật đúng là nhóm người các anh ha.”
Ứng Sênh Nam lấy tai nghe xuống trêu chọc: “Bà mai nhỏ, chúng ta thật có duyên, đến sân bay cũng có thể gặp mặt?”
Kiều San dừng lại trên người Tả Dịch mấy giây, ánh mắt lại trở về trên mặt Ứng Sênh Nam, cười nói: “Đúng vậy đó, ở sân bay cũng có thể gặp mặt, các anh đi đâu thế?”
Ứng Sênh Nam: “À, tôi đi theo Tả Dịch đến thị trấn Đường Tây Cổ chơi mấy ngày, ngày Quốc tế Lao động mà, nhân dân lao động cần nghỉ ngơi.”
“Thị trấn Đường Tây Cổ?” Kiều San kinh ngạc, “Trùng hợp vậy? Tôi và bạn tôi cũng đến thị trấn Đường Tây Cổ.”
Tả Dịch nhìn cô một cái, ở trong khoảng khắc Kiều San quay đầu thì cúi đầu xuống làm bộ nhìn điện thoại.
Ra ngoài du lịch Tả Dịch mặc quần áo khá trào lưu, mặc áo hoodie hiphop, đội mũ lưỡi trai trên đầu, trong tay cầm một cái máy chơi game. So với ngày thường anh mặc tây trang đẹp đẽ thắt caravat tỉ mỉ thì khác nhau một trời một vực.
Thay đổi hoàn toàn thành một người khác.
Từ boss kinh doanh không nói cười tuỳ tiện biến thành một tiểu thịt tươi cao lãnh.
Kiều San không nhịn được nhìn anh them mấy lần.
Lúc người nào đó không nói chuyện thật sự rất đẹp trai nha, mặc áo hoodie càng có sức sống tuổi thanh xuân. Ý nghĩ của cô trở lại lúc gặp anh trong thang máy.
Bàn tay xinh đẹp của người đàn ông không nhanh không chậm sửa sang lại ống tay áo, ngón tay nhẹ nhàng đè caravat. Trong đôi mắt đen nhánh không hề có thù ghét, mặc dù xa cách nhưng lại khiến cô có ấn tượng rất tốt về anh.
Tả Dịch này không thân thiện với cô, nhưng không có nghĩa là đối với tất cả phụ nữ đều như vậy.
Kiều San đột nhiên có chút mong đợi Tả Dịch gặp được người mệnh định, rất muốn xem anh sẽ có thái độ gì với người yêu.
Cũng hung dữ như vậy sao?
Kiều San thu hồi tầm mắt dò xét, bắt đầu tán gẫu với Ứng Sênh Nam.
Văn Văn cũng thoăn thoắt đi tới, nhào vào trong lòng Kiều San, muốn cô ôm bé lên. Kiều San đặt bé con lên trên đùi, Ứng Sênh Nam không biết lấy từ đâu ra mấy viên kẹo đường chọc cho cô bạn nhỏ vô cùng vui vẻ.
Sau khi lên mấy bay bọn họ đều ngồi khoang hạng nhất, càng khéo hơn chính là đặt cùng một khách sạn.
Máy bay bay tới nơi đã là mười giờ.
Ông chủ khách sạn tự mình đến tiếp đón bọn họ, mang xe dẫn bọn họ lên trước trấn. Tiếu Già và ông chủ khách sạn ngồi ở hàng thứ nhất, Kiều San Văn Văn ngồi ở hàng thứ hai bên trái, Ứng Sênh Nam Tả Dịch ngồi ở bên phải.
Giữa Kiều San và Tả Dịch chỉ cách một hành lang. Lên xe cùng bọn họ còn có một cặp vợ chồng già và một cô gái lưng mang túi xách nhỏ đeo khẩu trang. Những người còn lại trên xe căn bản đều là khách đến thị trấn cổ.
Ông chủ khách sạn vì để hòa hoãn không khí, đứng dậy vịn ghế nói: “Cảm ơn mọi người đặt chân ở tiểu điếm, hiện tại cách thị trấn cổ còn năm mươi phút, mọi người muốn ăn gì không? Tôi bảo đầu bếp trong quán làm cho mọi người ăn.”
Đầu tiên là Văn Văn giơ tay, âm thanh giòn giã nói: “Chú, cháu muốn ăn trứng ốp la mặt trời, có thể không ạ?”
Vẻ mặt ông chủ khách sạn hòa ái: “Được, không vấn đề, còn muốn ăn gì nữa không?”
Văn Văn gãi gãi đầu suy nghĩ một chút lại nói: “Ừm… Trứng ốp la mặt trời của cháu có thể cho thêm chút sốt cà chua không ạ?”
“Không thành vấn đề.”
Kiều San cũng đói bụng, cô xoa bụng nói: “Cho tôi một bát mì đi, tôi không kén ăn.”
Tiếu Già theo sau nói: “Cũng cho tôi một bát mì.”
Ánh mắt ông chủ khách sạn bình dân lại dừng ở vị trí Ứng Sênh Nam và Tả Dịch.
Tả Dịch đang tựa trên vai Ứng Sênh Nam ngủ gật, vành mũ tuột xuống che khuất hơn nửa khuôn mặt. Ứng Sênh Nam nhỏ giọng nói: “Không cần, tự chúng tôi làm là được rồi.”
Ông chủ ngẩn người, cười trêu chọc: “Lần đầu tiên thấy khách đi ra ngoài du lịch còn tự mình làm cơm.”
Ứng Sênh Nam nói: “Tôi là đầu bếp, không quen ăn ở bên ngoài.”
Kiều San phụ họa: “Đúng, hơn nữa là đầu bếp có đầu lưỡi vô cùng bắt bẻ.” Nhà họ Ứng không chỉ nhờ có đại lí mỹ thực lớn nhất cả nước, còn có thế gia trù thần (thần bếp). Ứng Sênh Nam thà rằng tự mình làm cơm cũng không muốn ăn ở bên ngoài, rất là bắt bẻ.
Nhưng lúc anh ta và cô cùng ăn mì gói, thì nói xoi mói không phải là anh, mà là Tả Dịch.
Vợ chồng già không muốn làm phiền ông chủ, cũng gọi mì ăn. Cuối cùng còn dư lại cô gái mang khẩu trang, dựa vào cửa sổ xe không nói lời nào, ông chủ hỏi cô ta: “Cô gái à, cô muốn ăn gì?”
Lúc này cô gái kia mới phản ứng lại, quay đầu nhìn ông chủ, suy nghĩ một chút nói: “Ừ… Tự tôi nấu được.”
Ông chủ vui vẻ, “Cô cũng là đầu bếp?”
Vừa rồi rõ ràng cô gái không có tâm trạng, không nghe thấy bọn họ nói chuyện, đôi mắt đen nhánh thủy linh khó che khỏi kinh ngạc, cô ta hỏi: “Ông… Làm sao ông biết?”
Mấy người khác bị phản ứng của cô gái chọc cười.