Bệnh Khí Mười Năm

Chương 6


Đọc truyện Bệnh Khí Mười Năm – Chương 6

” Trạch nhi, đáp ứng phụ thân, không được bỏ dở.”.

Trạch nhi vừa nghe, phụ thân đáp ứng hắn học tập y dược cùng võ công, vui vẻ vô cùng. hai mắt nhỏ đều sáng trong suốt, lộ ra tia hưng phấn, bổ nhào vào người Sở Dịch Vân, vừa ôm vừa cám ơn, làm Sở Dịch Vân thật sự là dở khóc dở cười.

” Trạch nhi đáp ứng phụ thân nhất định hảo hảo học!”

” học không tốt phụ thân phạt ngươi, có thể hya không?”

” mặc cho phụ thân phạt, Trạch nhi cũng sẽ không bỏ cuộc.”

Sở Dịch Vân nghe xong Trạch nhi cam đoan, trong lòng cười nói, không hổ là đứa con của Sở Dịch Vân ta, đúng là có dũng khí


Ngày hôm sau, Trạch nhi sáng sớm trời còn chưa sáng đã từ trên giường ngồi dậy. Trạch nhi ở trên giường lật tới lật lui cũng ngủ không được. Hai mắt to tròn linh động đảo nhìn khắp phòng, cuối cùng nhịn không được liền nhảy xuống giường chạy sang phòng Sở Dịch Vân.

” phụ thân, người tỉnh chưa? phụ thân ~~” Trạch nhi nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nhỏ giọng hỏi. thò cái đầu nhỏ vào cửa, liếc nhìn chung quanh.

Không nghe thấy tiếng trả lời tiểu hài tử lặng lẽ tiến vào phòng, chung quanh nhìn nhìn, phòng tuy không sáng lắm, nhưng thường phòng của Sở Dịch Bân hắn vào cũng không ít, nên cho dù nhắm mắt lại cũng có thể đi..

” phụ thân, Trạch nhi của phụ thân đến đây!” tiểu hài tử nhón chân chạy tới bên giường Sở Dịch Vân, kiễng mủi chân thì thấy Sở Dịch Vân hô hấp trầm ổn, đang ngủ rất say..

tiểu hài tử nhìn nhìn phụ thân, lại thỏ thẻ vài tiếng..


Không thấy phụ thân đáp lại tiểu hài tử rất kinh ngạc.

Bỉu môi mở đôi mắt nhắm nhìn phụ thân nhà mình ngủ say quả thật rất vui.

” hắt xì!” thằng nhãi con trên người chỉ mặc một bộ nội sam mỏng manh không thể chống lại cái rét lạnh buổi sáng sớm. Tiểu hài tử mới vừa hắt xì một cái, một đôi bàn tay to ấm áp liền đem hắn nâng lên nhét vào trong ổ chăn ấm áp..

” phụ thân, người tỉnh?” thằng nhãi con chi cái đầu nhỏ ngoe ngẩy ngước lên nhìn phụ thân mình. Sở Dịch Vân ở cách chăn vỗ vài cái vào cái mông nhỏ của đứa con, cười nói: ” mới sáng sớm vừa la vừa nháo vào phòng của ta, còn đứng ở bên cạnh ta hắt xì, người nào có thể ngủ sống yên ổn a?” nói xong chỉnh chỉnh lại chăn, để đứa nhỏ dán vào người mình, dùng thân nhiệt để sưởi ấm cho đứa nhỏ, cảm thấy trên người đứa con lạnh lẽo nên  cau mày, giáo huấn: ” sáng sớm cũng không biết mặc áo cho ấm. nếu bị nhiễm bệnh phải uống thuốc.”

” Trạch nhi không có bệnh, phụ thân không cần cho Trạch nhi uống thuốc.” vừa nói một bên hai cái chân nhỏ không an phận quẫy đạp. Sở Dịch Vân bị hắn hồ nháo nên vói tay vào trong chăn nhẹ nhàng đặt tại mông thằng nhãi con, quả nhiên có tác dụng thằng nhãi con liền ngoan ngoãn nằm im. Náo loạn hồi lâu, Trạch nhi tựa vào trong lòng ngực ấm áp của phụ thân thoải mái ngáp một cái thật to, lại lăn ra ngủ cho đủ giấc.

” ngô —— phụ thân, Trạch nhi muốn ăn sủi cảo hấp!” ngủ đủ giấc tiểu hài tử dụi dụi mắt thì thấy đã bắt đầu đến giờ cơm. Duỗi lưng một cái thì phát hiện phụ thân không có ở trong phòng, nhưng đã thấy quần áo được đặt ở bên cạnh, tiểu hài tử chính mình mặc quần áo tử tế rửa mặt sạch sẽ rồi vụt chạy ra ngoài như gió.( Hiểu: xem ra vết thương trên mông thượng không đau đớn a! Trạch nhi: ai nói không đau, tôi sốt ruột tìm phụ thân thôi!)

” phụ thân —— phụ thân —— ai nha!” Trạch nhi chạy vài bước liền đụng phải một người. Người nọ cũng bị xuất hiện đột ngột của đứa nhỏ làm hoảng sợ, tập trung nhìn lại thì thấy một đứ nhỏ khuôn mặt trắng nõn như ngọc nổi bật là cái mũi đỏ bừng lên do vừa bị va chạm đang ngồi trên mặt đất. Một đôi mắt to linh động trong sáng như biết nói, một bàn tay vòng  ra phía sau lưng đang xoa xoa cái mông nhỏ đáng thương.” Đứa nhỏ, ngươi đi đâu mà không nhìn đường một chút?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.