Đọc truyện Bệnh Chiếm Hữu – Chương 29: “Trần Trì, chúng ta là bạn.” 🌵
Editor + beta: sellsell2610
Không thể lúc nào cũng chiều theo ý cậu.
Bản thân bị thương thì phải tự mình xử lý, mà không phải để cô thúc giục mới chịu băng bó.
Thời Ôn đem giấy để ở góc bàn, không để ý cậu, nghiêm túc nghe giảng.
Trần Trì thấy cô không để ý đến mình, tìm lung tung trong hộc bàn cũng không thấy một mẩu giấy nháp, dứt khoát xé một tờ giấy trong sách giáo khoa mà cậu không biết tên.
Viết xuống, lại ném qua bàn cô.
Dư quang, Thời Ôn nhìn thấy rõ ràng động tác của cậu.
Thấy cậu trực tiếp xé sách lịch sử để truyền giấy cho mình, ấn đường nhíu chặt.
Thời Ôn không kiên nhẫn mở ra, bên trong là hai chữ đơn giản.
[Phần thưởng].
Thời Ôn viết lại cho cậu hai chữ.
[Không có.]
Trần Trì xoạt xoạt vài nét bút, viết xuống vài chữ.
[Vậy không xử lý.]
Thời Ôn…
Dù gì cũng không phải cô bị thương, uy hiếp cô làm gì chứ?
Cô mới không thèm để ý.
Cũng chỉ là một vết thương nhỏ, mặc kệ cậu muốn xử lý hay không cũng không phải chuyện của cô.
Trần Trì thấy cô thờ ơ không phản ứng, mày nhíu chặt, trong lòng ẩn ẩn bất an.
Cô thế nhưng không lo lắng cậu bị thương. Đợt trước, chỉ cần cậu bị thương, cô sẽ đau lòng, dịu dàng băng bó vết thương cho cậu.
Bây giờ, cô lại không quan tâm.
Trong lúc Thời Ôn cho rằng cậu muốn nói gì đó, cậu chợt quay đầu, giơ tay lên:
“Thầy, em muốn xuống phòng y tế.”
Thời Ôn không nghĩ tới cậu sẽ tự nguyện đi, có chút ngạc nhiên chớp chớp mắt.
Hoá học lão sư đang nói đến phần trọng điểm bài học, bị cắt ngang đương nhiên không vui: “Cái gì? Sao vừa không đi? Mau đi đi rồi về.”
Trước bao nhiêu con mắt của mọi người, Trần Trì đứng lên, đi ra khỏi lớp.
Thiếu niên dáng người cao gầy, đồng phục đơn giản, lẻ loi phập phồng.
Thời Ôn có chút hụt hẫng.
Có vài nữ sinh bắt đầu xì xào bàn tán.
“Trên người cậu ta lúc trước có rất nhiều vết thương không xử lí, mình còn tưởng cậu ta không biết đau. Có lẽ vết thương này tuy nhỏ nhưng chắc chắn rất đau đi.”
“Có thể sao? Những vết thương trước kia của cậu ta còn không nặng à?”
“Đừng nói nữa, nghĩ lại đều thấy sợ.”
“Mà cậu nói xem, Trần Trì cùng Thời Ôn rốt cuộc có quan hệ gì? Mình cảm thấy Thời Ôn đối với cậu ta khá tốt, lần trước Thời Ôn còn dìu cậu ta vào phòng y tế, lần này Trần Trì còn bắt sâu cho Thời Ôn.”
“Mình cảm thấy bọn họ không có gì đâu. Hai người bọn họ không phải người cùng thế giới. Thời Ôn nhiều nhất chỉ là thương hại cậu ta.”
Hai nữ sinh châu đầu ghé tai nói chuyện, sắc mặt Thời Ôn nhàn nhạt.
Thương hại?
Không phải người cùng một thế giới?
Ánh mắt Thời Ôn hơi loé, có phải Trần Trì cũng nghĩ như vậy, sợ cô thấy cậu phiền nên mới chủ động đến phòng y tế.
Mãi cho đến khi hết tiết học, Trần Trì cũng chưa quay lại.
Thời Ôn nhịn không được, muốn đi tìm, lại bị Vương Đình giữ lại.
Vương Đình ôm tâm tư hóng hớt nghẹn cả một tiết, nhỏ giọng hỏi: “Chuyện của cậu với Trần Trì là sao vậy?”
Thời Ôn không có tâm tình tám chuyện: “Làm gì có chuyện gì chứ.”
Đang chuẩn bị đứng dậy, lại bị giữ chặt.
“Thôi đi, mình cùng Đỗ Khải Trình ngồi trên tuy không nhìn được nhưng cũng nghe được đấy.”
Thời Ôn quay đầu nhìn Vương Đình, thấy cô đang cười rất gian xảo: “Nghe được cái gì?”
Ý cười của Vương Đình sâu thêm vài phần, mang theo ý tứ khác, khẽ dương mi: “Cậu để cho cậu ta xoa đầu cậu…”
Thời Ôn:!!!
Cô theo phản xạ có điều kiện, nhanh chóng phản biện.
“Không có phải như cậu nghĩ đâu.”
Thời Ôn nghiêm trang nói, muốn giải thích, nhưng lại không biết phải giải thích như thế nào.
Dù sao mọi chuyện cũng không phải như Vương Đình nghĩ.
Vương Đình bày ra một bộ dáng “cậu đừng nói dối”: “Tiểu Ôn, mình muốn nói lại. Theo như mình thấy, lần trước Trần Trì không phải ghì cậu, mà là ôm.”
Thời Ôn hoảng loạn.
Không tự chủ được nghĩ đến cái ôm kia.
“Chỉ là mình cảm thấy, ờ nói như thế nào nhỉ? Trần Trì đối xử với người khác thì lạnh như băng, đối với cậu thì lại nóng bỏng như sa mạc. Hơn nữa tính chiếm hữu cũng rất lớn…Mình thấy, cậu nên cẩn thận một chút.” Vương Đình vừa nói, vừa rụt cổ lại: “Cậu đã nghe tin tức về việc bạn trai nghi bạn gái có người mới, liền giết bạn gái rồi tự sát chưa? Thật đáng sợ. Hơn nữa Trần Trì u ám lạnh lẽo như vậy, cậu…”
“Đừng nói nữa.” Thời Ôn nhíu mày, nhàn nhạt nhìn cô, gằn ra từng chữ: “Trần Trì không phải người như vậy.”
Nói xong, cô đứng dậy, đi thẳng ra khỏi lớp học.
Bước chân của cô hỗn độn, suy nghĩ cũng loạn.
Cảm thấy có gì đó không đúng.
Ở chỗ rẽ nhà vệ sinh, Thời Ôn nhìn thấy Trần Trì, bước chân mới chậm lại.
Thời Ôn thu nhỏ bước chân, không đến gần, nhìn mấy nam sinh đang vây quanh Trần Trì – chính là những nam sinh hôm đó ở phòng ăn kiếm chuyện khi dễ cậu.
Thời Ôn còn chưa kịp tiến lên ngăn cản, đã có một nữ sinh nhanh chân lao ra.
Thời Ôn nhận ra, đây chính là nữ sinh duy nhất ngày đó ở văn phòng đứng ra làm chứng cho việc Trần Trì là người động thủ trước.
Lông mày Thời Ôn nhăn lại, giây tiếp theo liền giãn ra.
Nữ sinh chạy đến trước mặt Trần Trì, dang tay chắn phía trước cậu.
“Đường Thạc, đủ rồi.”
Đường Thạc nhìn thấy Tô Nhiễm, biểu tình thô bạo trên mặt nhanh chóng hoá tươi cười, lại thấy cô ta đang che chắn cho Trần Trì, nháy mắt liền trở nên dữ tợn.
“Tiểu Nhiễm, cậu che cho nó làm gì?”
Tô Nhiễm cắn môi, đáy mắt nhiễm nước, thanh âm run rẩy: “Đường Thạc, đừng làm khó cậu ấy nữa. Cậu hiểu lầm Trần Trì rồi, lúc trước cậu ấy không có làm cho mình khóc.”
Đường Thạc chỉ Trần Trì: “Không phải nó làm?”
Tô Nhiễm lắc đầu: “Thật sự không phải. Dạo này mình bị chuyện này làm cho bất an, còn hay gặp ác mộng.”
Đường Thạc cũng không quan tâm nhiều như vậy, chỉ lo an ủi người trước mắt: “Tiểu Nhiễm, đừng sợ, mình không khi dễ nó nữa. Mình làm vậy không phải để trả thù cho cậu sao?”
Tô Nhiễm tỏ vẻ không tin, khuôn mặt nhỏ khẽ nhăn lại.
Đường Thạc ho khan vài tiếng, muốn ở trước mặt người trong lòng tỏ ra hào phóng, nhìn Trần Trì nói: “Người anh em, về sau không gây chuyện với cậu nữa, chuyện lúc trước tôi xin lỗi. Về sau nếu có chuyện gì cứ nói, chúng tôi sẽ giúp cậu.”
Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng khinh thường mắng Trần Trì là đồ nhu nhược.
Lại quay sang trấn an Tô Nhiễm: “Tiểu Nhiễm đừng sợ, nếu lần sau còn gặp ác mộng thì cứ gọi cho mình.”
Tô Nhiễm do dự gật đầu.
Thời Ôn trốn sau tường, không nghe được bọn họ nói gì, nhưng nhìn sơ qua có lẽ Trần Trì sẽ không bị khi dễ.
Vì vậy, nữ sinh kia thật sự là do sợ Lý Vinh nên mới khai sai sự thật sao? Nhưng không phải cô ta quen biết mấy nam sinh khó chọc này à, vậy mà còn sợ Lý Vinh?
Chắc hẳn là không muốn mấy nam sinh này giúp, nhìn tên cầm đầu có vẻ thích cô ta.
Thời Ôn nghĩ kỹ, tâm buông lỏng, còn có chút biết ơn nữ sinh kia.
Mấy nam sinh đi rồi, Tô Nhiễm thu lại vẻ yếu ớt.
Nam sinh phía sau từ đầu đến cuối đều cúi đầu, không nói lời nào.
Tô Nhiễm quay người lại, nhăn mi: “Nếu bọn họ muốn đánh cậu thì cậu cũng để yên cho đánh sao?”
Trần Trì như cũ không phản ứng.
Tô Nhiễm: “Vậy mà mình còn tưởng Trần Trì Sinh kiêu ngạo lãnh đạm đã quay trở lại rồi đấy.”
Trần Trì chậm rãi ngước mắt lên.
Tô Nhiễm đối diện với mắt cậu, đột nhiên hoảng sợ. Thiếu niên mặt mày không có một chút sinh khí, đôi mắt trống rỗng bức người.
Trong lòng cô ta khẽ run, nghĩ tới cái gì đó, trong giọng nói không còn tia trách cứ nữa: “Trần Trì Sinh, mình biết cậu vì tự trách mới tra tấn bản thân cậu thành như vậy, muốn bản thân cậu sống không thành chết. Nhưng cái chết của A Sí không liên quan đến cậu, cậu không cần…”
Cô ta bỗng nhiên dừng lại, bởi vì hơi thở xung quanh Trần Trì đều thay đổi, ánh mắt như dao găm cứa vào da thịt cô ta.
Tô Nhiễm tự ý thức được mình nói sai, muốn cứu chữa, lại nghe được cậu lạnh lùng phun ra một câu.
“Cô không có tư cách nhắc tới cậu ấy.”
“Cách tôi xa một chút.” Cậu nói, con ngươi đen nhánh: “Cũng cách xa cô ấy một chút, đừng có đi theo chúng tôi.”
Sắc mặt Tô Nhiễm trắng xanh.
Cậu phát hiện.
Trần Trì không thèm liếc cô ta một cái, xoay người rời đi. Tới chỗ ngã rẽ thân mình chợt cứng lại.
Thời Ôn dựa vào tường, hơi cúi đầu.
Trần Trì đầu ngón tay run rẩy, ngữ khí cũng khó nén được sợ hãi: “Sao cậu lại ở đây?”
Thời Ôn nghe thấy giọng nói của cậu liền ngẩng đầu: “Vì lo cho cậu.”
Trần Trì thấy sắc mặt cô có chút khó coi, trong lòng căng thẳng, hỏi: “Gặp chuyện gì không vui?”
Khoé miệng Thời Ôn giật giật, không muốn nói.
Mấy nam sinh kia đi rồi, cậu còn ở lại nói chuyện với nữ sinh kia. Thời Ôn chưa từng thấy cậu tiếp xúc với ai lâu như vậy.
Cuối cùng Thời Ôn vẫn hỏi: “Cậu quen cô gái vừa rồi sao?”
Trần Trì nghe cô hỏi vậy, biết cô không nghe được cuộc nói chuyện, đáy lòng buông lỏng, lắc đầu phủ nhận: “Không quen.”
Thời Ôn không cho là như vậy: “Vậy vừa rồi quen.”
Trần Trì không hiểu lời này của cô có ý gì, lại thấy cô nhăn lại mi.
Thời Ôn chỉ chỉ tay cậu: “Cậu còn chưa xử lí vết thương?”
Trần Trì thấy cô vừa sốt ruột vừa bất mãn.
Cô vẫn lo lắng cho cậu.
“Không thích bác sĩ.”
Rõ ràng là sợ bác sĩ.
Nhưng cô không vạch trần.
Thời gian nghỉ còn 10 phút.
Thời Ôn lấy một hộp sơ cứu, hai người đi đến rừng cây nhỏ.
Từ lúc Trần Trì không tự tiện tháo bỏ băng gạc, vết thương trên người cậu đã trở nên tốt hơn. Thời Ôn phát hiện năng lực tự chữa lành của cậu mạnh hơn người khác.
Cô điều chỉnh lực đạo, chuyên tâm xử lí vết thương.
“Trần Trì, chúng ta là bạn.”
Miệng vết thương được băng bó một nửa, Thời Ôn đột nhiên nói.
Trần Trì hơi ngước mắt, suy nghĩ xem từ “bạn” cô nói có ý tứ gì.
Thời Ôn thả chậm âm thanh, ngữ điệu chân thành: “Cho nên tôi đối xử tốt với cậu đều là thật.”
Không phải bởi vì thương hại.
Trần Trì gật đầu.
Cậu biết.
Thời Ôn thấy thế, nhẹ nhàng thở ra.
“Vì vậy, cậu không cần tự ti, cũng không cần để ý những người rảnh rỗi thích đặt điều.”
Trần Trì không biết tại sao cô lại nói như vậy, chỉ im lặng gật đầu.
Từ trước tới nay cậu chưa từng để ý những người đó.
Thời Ôn quấn nốt một vòng băng gạc cuối cùng, buông tay, lại tiếp tục nói: “Tôi không biết trước kia cậu có bạn hay không, nhưng tôi muốn nói cho cậu biết, một người có thể có rất nhiều bạn. Một người bạn chân chính không ai có thể cướp đi được.”
Cho nên, tính chiếm hữu đừng có cao như vậy.
Thời Ôn: “Quan trọng nhất chính là, nam nữ khác biệt. Cho dù là bạn tốt hay bạn vô cùng thân, cũng nên bảo trì khoảng cách thích hợp.”