Bệnh Chiếm Hữu

Chương 18: "Trần Trì, nếu không buông ra tôi sẽ không để ý cậu nữa." 🌵


Đọc truyện Bệnh Chiếm Hữu – Chương 18: “Trần Trì, nếu không buông ra tôi sẽ không để ý cậu nữa.” 🌵

Editor + beta: sellsell2610

Bác sĩ giúp Trần Trì bămg bó xong, tiếng chuông vào lớp cũng reo lên.

Trước khi đi, bác sĩ dặn dò: “Miệng vết thương không được dính nước, phải bôi thuốc hàng ngày, trên người của em có quá nhiều vết thương, tuổi còn trẻ thì phải biết quý trọng thân thể mình chứ.”

Trần Trì giống như không nghe thấy, đi ra ngoài.

Thời Ôn cảm thấy, cậu đúng là không thích bác sĩ, có thể nói là sợ.

Tiết này là môn Toán học, Vương Đình rất sợ thầy Lý, lo lắng đến trễ sẽ bị phạt nên luôn mồm thúc giục hai người nhanh chóng trở về lớp. Lúc về tới phòng học, thầy Lý đã đứng trên bục giảng.

Ông nhìn ba người, hất cằm ra hiệu về chỗ ngồi, mắt liếc thấy Trần Trì bị thương liền khẽ thở dài.

Ngồi vào chỗ, Trần Trì lại bò ra bàn ngủ.


Hết tiết, đại biểu môn Toán đi xuống văn phòng, lúc trở về ôm theo một trồng sách luyện tập, hơi nâng giọng: “Lý Vinh, Trần Trì, chủ nhiệm gọi hai người xuống văn phòng. Thầy còn dặn tiết sau thầy có thể không lên, lớp trường quản lớp tự học.”

Vương Đùnh ngẩng đầu từ trong đống đề cương ôn tập lên, nháy mắt nói: “Ok.”

Trần Trì vẫn còn đang ngủ. Thời Ôn lay lay câu, cậu cũng chỉ giật giật người rồi lại tiếp tục chôn sâu đầu vào trong khuỷu tay. Thời Ôn thở dài, muốn gọi cậu thêm lần nữa thì bị Vương Đình cản lại.

Vương Đình cầm một quyển sách lên, đập xuống bàn của Thời Ôn vài cái.

Cả lớp đều bị chấn động, quay đầu lại nhìn. Thế nhưng Trần Trì vẫn chưa tỉnh lại.

Lý Vinh thấy Trần Trì vẫn vô tư ngủ, tức giận xông lên, muốn đạp bàn của cậu.

“Cậu làm gì vậy?” Thời Ôn thấy động tác của hắn thô lỗ, sốt ruột chạy tới, dùng sức lôi kéo tay áo của Lý Vinh, muốn kéo hắn ra ngoài.

Lý Vinh thấy Thời Ôn giúp Trần Trì chống đối lại hắn, vừa khó hiểu lại vừa khó chịu: “Cậu quan tâm cái thằng điên này làm gì?”

Thời Ôn không vui, nhíu mày: “Không có ai nói bạn học như thế cả.”

Trần Trì chậm rãi mở mắt ra.

Trong mơ, khó khăn lắm cậu mới không mơ tới hang động tối đen kia. Ánh mặt trời sáng lạn, chiếu lên lưng của thiếu nữ. Cả người cô giống như được mạ một lớp kim quang nhu hoà, gương mặt trắng nõn nhiễm hồng, lông mi mềm mại tinh tế.

Cô dựa vào trong người Trần Trì, tay chống trên lồng ngực của cậu, thân thể mềm đến kỳ lạ…

Mở mắt ra, lọt vào trong tầm mắt chính là cánh tay trắng nõn giống như trong mộng kia. Nhưng lại đang lôi kéo đồng phục…

Đồng phục của nam sinh khác.


Đầu còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, thân thể đã hành động trước. Trần Trì túm lấy cánh tay Thời Ôn, đem cô kéo vào trong lòng, tay khác nhanh chóng đẩy mạnh nam sinh kia.

Lý Vinh lảo đảo ổn định thân mình, há mồm liền mắng: “Trần Trì, mày bị điên sao?”

Trần Trì đáy mắt là hàn khí, mặt mày một mảnh hung ác nhan hiểm, lạnh lẽo muốn kết thành băng.

Cho dù Lý Vinh ngày thường kiêu ngạo, nhưng trên người vết thương vẫn còn rất đau, lại nghĩ đến tiết thể dục Trần Trì tàn nhẫn như vậy, không mở miệng nói thêm câu nào nữa.

Người trong lồng ngực khẽ cử động, Trần Trì liền buộc chặt cánh tay, giống như muốn khảm sâu cô vào trong ngực của mình.

Tư thế ái muội vô cùng, Thời Ôn đỏ mặt giãy dụa.

Vẫn còn đang ở trong lớp.

Cậu đang làm cái gì vậy?

“Trần Trì buông tôi ra.”


Thời Ôn chống tay lên ngực cậu đẩy, giọng nói vừa xấu hổ vừa buồn bực.

Trần Trì vừa mới tỉnh ngủ, ý thức không rõ ràng, chỉ biết làm theo bản năng, ôm cô thật chặt, không cho thoát ra ngoài.

“Cậu làm gì vậy.” Thời Ôn vung tay muôn đánh vào vai cậu, lại sợ chạm tới vết thương của câu nên không dám dùng sức, tức đến hộc máu: “Mau buông ra, tôi không thở được.”

Vương Đình lúc này mới kịp phản ứng, chạy tới muốn kéo tay Trần Trì ra, nỗ lực bỏ qua biểu tình muốn giết người của đối phương.

Tiếp xúc xa lạ làm Trần Trì vừa chán ghét lại bực bội, cậu không muốn buông người vừa mềm vừa ấm trong ngực ra, cũng không muốn cô rời khỏi.

“Tôi nói các em dừng lại có nghe hay không hả?”

Là chủ nhiệm lớp.

Thời Ôn hoàn toàn luống cuống, trong giọng nói mang theo nức nở: “Trần Trì, cậu mau buông tôi ra. Nếu không tôi sẽ không bao giờ để ý cậu nữa.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.