Đọc truyện Bệnh Chiếm Hữu – Chương 10: “Hôm nay tôi ăn sáng.” 🌵
Editor + beta: sellsell2610
Lúc Thời Ôn bước vào lớp học, trong lớp không có quá nhiều người. Tất cả đều ngồi rải rác, thỉnh thoảng nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng lại thảo luận bài tập.
Vừa để cặp sách xuống, Thời Ôn đã cảm thấy có gì đó không đúng lắm, lập tức quay người nhìn sang bên cạnh.
Ánh mặt trời vào sáng sớm nhu hoà ấm áp, phòng học rộng rãi sáng sủa, thiếu niên ghé vào trên bàn học ngủ. Mái tóc màu đen lộn xộn, tóc mai bên trái nghịch ngợm vểnh lên một chút. Gương mặt kia trước nay luôn nhợt nhạt lạnh lẽo, giờ cũng có sức sống hơn.
Sao hôm nay lại tới sớm như vậy?
Thời Ôn kinh ngạc ngồi xuống ghế, không tự giác đánh giá cậu.
Bộ dạng khi ngủ nhìn rất ngoan.
Lông mi cũng thật dài.
Ma xui quỷ khiến, cô lại vươn tay chạm vào nhúm tóc đang nhếch lên kia.
Nhột.
Tay cô hơi dùng lực một chút, áp nhúm tóc kia xuống, nhưng khi buông ra nó vẫn tiếp tục vểnh lên. Thời Ôn không chịu thua, bắt đầu ép nhúm tóc kia xuống. Lần này cô giữ lâu hơn, nên rốt cuộc khi bỏ ra nó cũng không vểnh lên nữa.
Thời Ôn hài lòng, cong mắt.
Nụ cười còn chưa kịp thu hồi, bên cạnh bỗng nhiên xuất hiện một người, đứng ngược ánh sáng, lưu lại một cái bóng dài.
Thời Ôn tâm lộp bộp một tiếng, chậm rãi ngẩng đầu.
Là Vương Đình.
Thời Ôn nhẹ nhàng thở ra.
Quá nguy hiểm.
Vương Đình vẫn không đi, chỉ chỉ Trần Trì rồi lại chỉ Thời Ôn, nhỏ giọng hỏi: “Cậu vừa làm gì vậy?”
Thời Ôn tỏ vẻ vô tội lắc lắc đầu.
Đầu óc cô chuyển vài cái, muốn dời lực chú ý của Vương Đình sang chuyện khác. Nhưng khi liếc mắt đã thấy nhúm tóc kia của cậu lại bắt đầu vểnh lên.
Cô nhăn mũi, tóc gì mà bướng bỉnh y như chủ vậy?
Thời Ôn ghé vào tai Vương Đình: “Mình chỉ đang xem tóc của cậu ấy thôi.”
Vương Đình do dự nhìn lại, có chút ngạc nhiên. Nhìn trái một lần, nhìn phải một lần, cô không nhịn được ngồi xổm xuống.
“Da cậu ấy trắng thật đó, nhưng là trắng bệch, giống như không tiếp xúc với ánh mặt trời vậy. Mũi cùng miệng cũng tinh xảo như này, không phải là soái ca đấy chứ?” Vương Đình đứng lên, thì thầm với Thời Ôn: “Từ trước tới nay mình còn chư nhìn thấy rõ mặt Trần Trì, cậu thấy chưa?”
Thời Ôn nghĩ nghĩ một chút, có lẽ chưa thấy qua. Tuy rằng có nhìn thấy mắt nhưng cô còn chưa được nhìn thấy trán cùng lông mày của cậu.
Thời Ôn lắc đầu: “Chưa.”
Biểu tình của Vương Đình có chút tiếc nuối: “Tò mò thật đấy.”
Trong lớp người bắt đầu đông dần, hai người trở về chỗ ngồi, đem sách vở để lên bàn học.
Tiết đầu hôm nay là môn Toán học. Giáo viên Toán là một thầy giáo đã già, vô cùng khó tính.
Trong tiết học của ông, cho dù là giờ tự học thì sách giáo khoa, vở ghi, sách luyện tập, bút chì, cục tẩy, thước.,,,tiết nào cũng đều phải chuẩn bị đầy đủ, hơn nữa phải sắp xếp ngay ngắn để trên mặt bàn.
Tiết toán học vô cùng căng thẳng, chẳng khác gì đánh giặc. Nhưng hiệu quả lại rất tốt.
Thời Ôn thích bầu không khí này, cô thích cùng mọi người trong lớp nỗ lực học tập.
Chỉ là, đôi khi cô cũng để ý thiếu niên bên cạnh còn đang ngủ say sưa. Cậu cùng xung quanh giống như không có quan hệ, bên cạnh cậu luôn có một bức tường thuỷ tinh trong suốt, ngăn cách cậu với bên ngoài.
Vì sao giáo viên Toán học nghiêm khắc như vậy cũng không để ý cậu?
Ngay cả giáo viên chủ nhiệm cũng không quan tâm.
Giáo viên dạy toán để cho cả lớp tự giải đề.
Thời Ôn viết cách giải ra giấy nháp, vài lọn tóc trượt theo sườn mặt cô xuống, tạo thành một độ cong ôn nhu.
Tuỳ ý quay đầu, cô liền phát hiện Trần Trì đã thức dậy, mở to đôi mắt đen vẫn còn đang mơ màng, ngơ ngác nhìn cô.
Thời Ôn dắt dắt khoé miệng, cười nhạt: “Chào buổi sáng.”
Lông mi Trần Trì khẽ run, tầm mắt dừng lại ở đuôi mắt cô, ôn nhu như vầng trăng.
Cậu bỗng nhiên ngồi thẳng dậy, nhoài người vê phía cô, gằn từng chữ: “Hôm nay tôi ăn sáng.”
Thời Ôn quay đầu sang.
Cậu tiếp tục nói: “Cũng đến trường sớm.”
Lúc này Thời Ôn mới kịp phản ứng, có chút dở khóc dở cười.
Rõ ràng là cậu ngủ từ lúc tới trường đến giờ…
Thời Ôn: “Vậy sáng nay cậu ăn gì?”
Trần Trì: “Bánh bao cùng sữa đậu nành.”
Thời Ôn gật gật đầu, lại hỏi tiếp: “Vậy cậu đến sớm đã học được những gì?”
Trần Trì:…