Đọc truyện Bệnh Bệ Hạ Cũng Không Nhẹ – Chương 8: Phong hàn (*)
Cẩm Diên cảm thấy tiểu thư nhà mình có chút kỳ lạ, mặt trời đã lên cao lại không nghe thấy động tĩnh gì trong phòng, chần chừ ở cửa trong chốc lát, Cẩm Diên quyết định cắn răng đẩy cửa đi vào.
Mặc dù lúc Tô Nghiêu thường bị quấy rầy giấc ngủ sẽ không lộ sắc mặt tốt, nhưng nếu làm trễ thời gian đến Sùng Văn Quán, không tránh khỏi bị lão gia trách mắng nặng nề.
Không ngờ gọi mấy tiếng vẫn chưa thấy trả lời, Cẩm Diên giơ tay sờ trán Tô Nghiêu, cảm giác tay nóng như bị phổng.
Cẩm Diên giật mình sợ hãi, vội chạy đi báo Tô phu nhân, gọi thái y trong phủ đến.
Tô Nghiêu bị sốt đến váng đầu, Tô phu nhân hay tin vội vã chạy tới, Tô Nghiêu muốn ngồi dậy nhưng vì đầu nặng như búa tạ liền mất thăng bằng ngã lại trên giường.
Tô phu nhân vội đè nàng xuống, ôn nhu nói, “Con cứ nằm nghỉ đi, hôm nay không cần đến Sùng Văn Quán.”
Tô Nghiêu thở phào nhẹ nhõm.
Thần trí không được tỉnh táo, nếu nàng đi e rằng sẽ lộ ra rất nhiều sơ hở.
Bên này nàng đang suy tính, bên kia Tô phu nhân cũng không nhàn rỗi thở dài nói, “Con vừa mới khỏe, sao lại bị phong hàn rồi. Mỗi ngày nhà bếp vẫn luôn chuẩn bị thuốc thang vậy mà vẫn không khỏe lại, thật sự khiến vi nương (*) lo chết mất.”
Tô Nghiêu nhăn mặt nhăn mũi “Ừm” một tiếng.
Phong Hàn, dựa vào xã hội hiện đại chỉ cần mấy vĩ thuốc cảm mạo là mọi chuyện đều giải quyết ổn thỏa. Chỉ tiếc rằng ở Nhạn Triều này không thể tìm ra thuốc trị cảm mạo chỉ có thể nhắm mắt mỗi ngày uống từng chén thuốc một.
Những ngày qua uống bọn chúng đến mắc ói, vừa thấy khá hơn lại bị cảm.
Tô Nghiêu cảm giác lần xuyên không này nàng chính là cái ấm thuốc, lúc nào cũng đắm mình trong thuốc thang.
Tô phu nhân ngồi trong phòng Tô Nghiêu chốc lát rời đi, chờ Tô Tự hạ triều vẫn chưa thấy đến thăm nàng.
Bất qua Tô Nghiêu cũng chẳng để tâm, mạng Tô Dao mất trong tay Tô Tự, nàng không muốn chuốt lấy phiền toái tạo quan hệ tốt với vị phụ thân lòng dạ nhẫn tâm đó.
Có lẽ nàng ít xuất hiện trước mặt Tô Tự, sẽ giúp ông kéo dài tuổi thọ, bớt tức giận.
Còn về Tô Anh, nghe tin liền chạy tới ngồi ở mép giường Tô Nghiêu không chịu đi, nói thẳng không sợ bị cảm lạnh chỉ muốn ở bên tỷ tỷ, đến cơm chưa cũng không chịu ăn, ngồi giải buồn cho Tô Nghiêu.
Tô Nghiêu rất cảm động, nàng cứ tưởng nữ nhi gia đình hào môn quyền quý lòng dạ đều không tốt, nhưng Tô Anh lại thật lòng muốn ở bên nàng, toàn tâm lệ thuộc nàng.
Có lẽ đây là quan hệ huyết thống tỷ muội cùng phụ cùng mẫu.
Thế hệ Tô gia đều thuộc dòng dõi văn sĩ, tuyệt đối không cho phép thứ nữ vợ kế xuất hiện, ngoại trừ tái giá, mấy vị lão gia đều chỉ cưới một phòng chánh thất(*) không có di nương (*).
Nghe nói đây là tổ huấn, truyền qua mấy thế hệ nên không ai dám phá vỡ.
Tô Nghiêu nghĩ, tổ huấn Tô gia quả thật nghiêm khắc, bằng không tại sao Tô Tự lại phạt Tô Dao xám hội nơi u ám ẩm ướt đó chứ.
Lỗ mũi cổ họng không được thoải mái, thỉnh thoảng chảy nước mắt nước mũi tèm lem, thoạt trông cực kỳ đáng thương.
Tô Anh lo lắng kéo tay nàng, đến khi trong phòng không có người khác mới cà lăm nói, “Sớm biết tỷ tỷ vẫn còn để ý đến huynh ấy, hôm qua A Anh đã không nói…”
Ách… Nha đầu này cho rằng mình bị tổn thương sao… Nàng đâu biết tối hôm qua Phong Sách đã tới đây và chính nàng đã đả thương lòng tự trọng của người ta…
Tô Nghiêu vội vàng lắc đầu một cái, giải thích nói, “A Anh muội suy nghĩ nhiều quá, cái này cùng… cùng… không có liên quan người nọ.”
Tô Nghiêu chợt nhớ, có lẽ mình phải theo xưng hô Tô Anh gọi Phong Sách là “Phong ca ca”, nhưng hôm qua nàng lại gọi hắn là Thế tử, thật quá hồ đồ…
Tô Anh lại không tinlôi kéo tay Tô Nghiêu an ủi, “Thật ra thái tử cũng rất tốt, tỷ xem, hắn tự mình đi thỉnh cầu bệ hạ tứ hôn, nhất định hắn rất thích tỷ tỷ, tỷ tỷ gả đi chính là làm thái tử phi, sau này sẽ lên làm hoàng hậu, làm mẫu nghi thiên hạ…”
Tô Nghiêu giơ tay bịt miệng Tô Anh lại, cho nàng một ánh mắt cảnh cáo, có mấy lời chỉ cần biết là tốt không nên tự tiện nói ra.
Nói thẳng ra, nàng không muốn cả đời trói buộc trong cung vàng điện ngọc chốn hoàng cung, suốt đời quanh quẫn trong chiếc lồng vàng đó cùng người mình không yêu. Suy cho cùng, xe tới đầu cầu ắt có đường quẹo, cuộc sống luôn có lựa chọn thứ hai.
Nàng chỉ bảo đảm Tô gia một đời bình an, lại không có nghĩa vụ bảo đảm Tô gia một đời vinh hoa phú quý. Dù sao, nàng vẫn chính là Tô Nghiêu.
Đang nghĩ tới đó, Cẩm Diên chợt nghiêm mặt tiến vào.
Tô Nghiêu giơ tay ra hiệu, liền nghe Cẩm Diên nói, “Thái tử điện hạ đã tới, đang ngồi trong phòng cùng lão gia. Nghe tin tiểu thư bị bệnh, cố ý… Cố ý muốn đến thăm tiểu thư. Nhị tiểu thư…”
Tô Anh vừa nghe lập tức đứng dậy, sửa sang lại quần áo một chút, nói, “Nếu điện hạ tới, muội cũng không tiện gặp mặt ngài, rời đi trước tốt hơn. Tỷ tỷ… cố gắng tập quen bên cạnh Điện hạ, ngàn vạn lần không nên hành động theo cảm tính, chọc giận Điện hạ.”
Tô Nghiêu gật đầu một cái, cô muội muội này, nhất quyết một lòng vì nàng, “Ta tự có chừng mực.”
Cẩm Diên lại nhìn Tô Nghiêu nằm trên giường, mời Tô Anh ra khỏi phòng.
Chắc chắn thái tử điện hạ rất thích tiểu thư nhà mình, đoán chừng nghe tin từ Sùng Văn Quán biết tiểu thư bị bệnh, nên mới tự mình mang thuốc đến Tướng phủ.
Vừa rồi phu nhân còn cố kỵ không muốn thái tử điện hạ vào khuê phòng tiểu thư, nhưng ánh mắt và thái độ của thái tử điện hạ rất khí phách quân tử. Cuối cùng Phu nhân đành thỏa hiệp.
Đều nói trong tay thái tử điện hạ không có thực quyền, chỉ là một cái thùng rỗng, nhưng Cẩm Diên lại thấy thái tử điện hạ và tiểu thư nhà mình rất xứng đôi, quan trọng là tình cảm cần chi quan tâm hắn có phải thái tử không.
Nghe nói thuốc đã đưa vào phòng nấu rồi.
Cẩm Diên thì thầm khen Diệp Lâm, còn Tô Nghiêu ở trên giường lại buồn muốn chết.
Bởi vì cái gọi nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, nàng vốn tưởng rằng hôm nay có thể tránh mặt thái tử, không ngờ người ta lại tự mình tìm tới cửa.
Tô Nghiêu cảm thấy gần đây làm gì cũng không thuận lợi, tránh một người cũng không tránh được, lại tiếp tục phải đối diện cùng người xa lạ khiến nàng mệt đứt hơi.
Nghĩ lung tung mãi, người đã được Cẩm Diên dẫn vào cửa phòng, vẫn là y phục sắc tím nhẹ nhàng, trâm ngọc buộc tóc, mặt mày như vẽ, khí thế uy dũng lạnh lùng.
Tô Nghiêu cố gắng ngồi dậy, lật người xuống giường, dầu gì cũng phải hành cái lễ, chỉ tiếc vừa đứng lên nước mắt đã “Ồn ạt” rơi xuống.
Mắt Tô Nghiêu thấy chân mày người nọ nhíu lại, chốc lát áp sát gần cầm lấy một cái khăn tay giơ lên lau cho nàng.
Tô Nghiêu sợ hãi lui về sau né tránh.
Đừng nói nam nữ thụ thụ bất tương thân, chỉ cần nghĩ tới thái tử điện hạ cầm chiếc khăn tay quý giá lau nước mắt cho nàng, làm nàng sợ đến giảm thọ.
“Thế nào?” Diệp Lâm ngồi xuống mép giường, không để ý Cẩm Diên còn ở một bên, ôn nhu nói, “Lại hù nàng?”
Lúc trước sao hắn không phát hiện, Tô Nghiêu cách xa hắn thật ra là do sợ hắn, chứ không phải chán ghét.
Tô Nghiêu bối rối giật giật khóe môi, không phải chỉ hù mà là sắp hù chết nàng. Hắn cũng biết là “Lại” sao…
Diệp Lâm nhíu nhíu mày, kiên nhẫn lau khô từng vệt nước mắt trên mặt nàng, Tô Nghiêu lại không có tiền đồ, Diệp Lâm vừa lau nước mắt nàng lại chảy xuống.
“Vì sao Điện hạ lại tới đây?” Vì muốn dẹp chuyện lau nước mắt, Tô Nghiêu thuận miệng hỏi một vấn đề, hy vọng có thể đánh lạc hướng chuyện xấu hổ này.
Vậy mà Diệp Lâm lại trả lời rất nghiêm túc, “Nghe nói nàng bị bệnh, “ giọng điệu ép đến mức nhỏ nhất, lại tiếp tục nói, “Thì ra nàng bệnh thật…”
Hắn còn tưởng rằng…
Tô Nghiêu khụt khịt, giọng hơi khàn, “Điện hạ cho rằng, A Dao giả bộ bệnh?”
Diệp Lâm rủ mí, ngẩng đầu nhìn Cẩm Diên, Cẩm Diên sợ run cả người lập tức ngoan ngoãn ra ngoài cửa đứng.
Là phu nhân kêu nàng đứng canh chừng, mắc mớ gì nàng chứ, thật đáng sợ.
Thấy Cẩm Diên đứng ở nơi không nghe được lời hai người nói, Diệp Lâm hơi cúi gần người nàng, tóc đen lướt qua bả vai rơi xuống mặt nàng, hơi nhột nhột.
Diệp Lâm nhỏ giọng nói, “Đêm qua, hắn tới?”
Ai tới hả?
Tô Nghiêu chớp chớp mắt, ngay cả thị vệ trong phủ cũng không biết Phong Sách tới thế mà hắn lại biết, thì ra trong Tướng phủ cũng có người của Diệp Lâm sao!
May mắn nàng không làm ra hành động vượt khuôn gì, bằng không sẽ bị phanh thây vạn khúc thịt nát xương tan…
“Có tới, bất quá…” Tô Nghiêu nhún vai một cái, bất đắc dĩ nói, “Chúng ta xem như đàm phán không thành. Điện hạ sau này không cần lo lắng A Dao một dạ hai lòng, Thế tử hiện tại rất hận A Dao.”
Nhớ tới bộ dạng Phong Sách bị tổn thương, Tô Nghiêu âm thầm thở dài, chỉ hy vọng hắn đừng vì yêu không thành sinh ra oán hận là tốt rồi.
Nói xong câu này nước mắt lại không ngừng chảy xuống.
Diệp Lâm cúi đầu cẩn thận lau cho nàng, tay cầm khăn lụa có hơi run rẩy.
Nàng luôn như vậy, mỗi lần bị cảm nước mắt chảy dầm dề không chút thay đổi. Khi đó hắn cho rằng nàng cố ý muốn hắn đau lòng, nhưng bây giờ hắn có thể xác định vị trí mình chẳng chiếm được một nửa trong lòng nàng, vậy mà nước mắt vẫn cứ giàn giụa làm hắn đau lòng.
Tô Nghiêu nhìn thần sắc hắn càng phát ra âm trầm, trong lòng có chút chột dạ, chẳng lẽ Diệp Lâm cho rằng bệnh của nàng là bởi vì Phong Sách, nàng… Thật sự là bị cảm mà…
“Điện, Điện hạ?”
Diệp Lâm phục hồi tinh thần, thấy nàng nghi ngờ, giơ tay luồng vào vầng trán ươn ướt của Tô Nghiêu, dịu giọng an ủi, “Không cần sợ, ta biết mà.”
Hắn biết? Tô Nghiêu gượng cười, hắn mới không biết, hắn làm sao biết nàng đâu phải Tô Dao chứ.
Diệp Lâm thấy trong mắt nàng ngân ngấn nước có tia sáng lóe lên, vành môi khẽ cong cười nuông chìu, vừa nghĩ thôi, thiếu chút đã không khống chế được hành động cúi đầu xuống hôn rồi.
Nàng không biết, nàng vĩnh viễn đều sẽ không biết. Hắn rất nhớ nàng.
“A Nghiêu, “ Diệp Lâm nói ra từng câu từng chữ, không biết là nói cho nàng, hay nói cho mình nghe, “Từ nay về sau, ta sẽ không để nàng rơi lệ.”
Từ nay về sau, ta sẽ không để nàng rơi nước mắt.