Đọc truyện Bệnh Bệ Hạ Cũng Không Nhẹ – Chương 3: Là Nàng
Diệp Lâm không ngờ tiểu cô nương luôn bình tĩnh trước mặt lại sợ đến nhảy dựng lên, lại không ngờ mình mất kiểm soát đến thế.
Nhưng động tác giơ tay xoa giữa trán vừa rồi…
Trong đầu nhớ tới cảnh người nọ làm mấy trăm lần, quả giống nhau như đúc.
Qua nhiều ngày thăm dò, Diệp Lâm đã sớm nhận ra chút khác thường, ngẫm nghĩ những hành vi cử chỉ đã tra ra, hôm nay nàng ta không ăn bánh đậu, còn nói lời này ra, ngẫm nghĩ lại người kia, vậy giờ nàng là ai…
Hắn bây giờ có thể xem người trước mắt là A Nghiêu của hắn không? Có phải hắn đã chờ được nàng xuất hiện và nhận ra đúng nàng rồi không?
Diệp Lâm bỗng dưng thu tay về, khóe môi cong cười tự giễu chính mình, quả nhiên mình vẫn không thể bình tĩnh đối diện nàng…
“Là ta vượt khuôn phép, nàng.. chớ sợ.” Dứt lời, người đã lui về chỗ, thản nhiên ngồi xuống.
Tô Nghiêu bị bàn tay lành lạnh chạm đến, bỗng chốt thất thần lại rất nhanh lấy lại bình tĩnh, lúng túng ho khan một tiếng.
Thẳng thắn mà nói là do bảnt hân nàng giật mình, lúc đầu gặp mặt không phải hắn rất lạnh lùng sao, sao đột nhiên đổi tính nhỏ nhẹ với nàng chứ?
Còn nói “đã có dự tính khác”, chẳng lẽ hắn thật muốn ăn mình sao?
Diệp Lâm nhìn bộ mặt bối rối của nàng, không khỏi cười cười, là hắn đường đột làm nàng hoảng sợ. Nhưng chỉ cần dựa vào động tác nhỏ quen thuộc rõ ràng đang mắc cỡ lại cố vờ bình tĩnh này, không cần nghi ngờ nữa chắc chắn là nàng rồi.
Cảm giác cô đơn lặng lẽ nhiều năm lại được lắp đầy, Diệp Lâm không muốn mình nóng vội nhất thời tạo ấn tượng xấu, liền trở lại dáng vẻ bình tĩnh ban đầu, vừa vặn vạt tay áo khá dài đã che khuất ngón tay vẫn còn run.
Nhìn thấy người nọ cười áy náy, Tô Nghiêu cảm thấy tay chân luống cuống. Nàng thật sự không biết đối xử thế nào với người tính tình thay đổi thất thường này.
“Quả thật vừa rồi A Dao có hơi bất ngờ. Mong sau này Điện hạ đừng có, á, đừng giỡn kiểu này nữa.”
Tô Nghiêu nghĩ, thật may nàng đã tự kiềm chế không ăn nói bậy bạ “Đừng giỡn kiểu lưu manh”, bằng không sẽ bị thái tử chém tại chỗ rồi…
Người nọ nghe vậy chỉ cười nhạt, thái độ tao nhã lịch sự thật sự khiến ngườ không thể liên tưởng nàng vừa bị hắn chọc ghẹo.
Tô Nghiêu lén quan sát Diệp Lâm một phen, cảm giác vị thái tử điện hạ đang ngồi yên này hoàn toàn khác với vị vừa nãy mới gặp.
Mặc dù vẫn lạnh nhạt thờ ơ, nhưng theo cảm nhận của nàng, xung quanh người hắn lại toát ra cảm giác ôn nhu dịu dàng, như sợi dây vô hình bao bọc lại không cho nàng trốn đi.
Chẳng lẽ thái tử bị nhân cách phân liệt?
Nhớ đến những quan viên mơ mộng đưa nữ nhi vào Đông cung bị giáng chức, lòng Tô Nghiêu rối như tơ vò.
Chẳng lẽ đây là sở thích kì quặc của những người ngồi trên cao sao? Tựa như trò mèo vờn chuột sau này… Làm cho người ta mất cảnh giác trước mật ngọt, sau đó khiến người ta nhận ra cuộc sống thực tàn khốc?
Lại liên tưởng thân phận thái tử giám quốc không có thực quyền, cả kinh nghiệm chết chốc cũng chưa từng có, Tô Nghiêu cảm thấy vị thái tử này bề ngoài như đang kiềm nén, chứ trong lòng đã méo mó rồi…
Chẳng lẽ nàng lại là “Con chuột” kia sao?
Ở tận sâu đáy lòng Tô Nghiêu xác định bản chất của Diệp Lâm là người biến thái, vì vậy không lưu ý khóe môi người nọ càng cong lên theo sắc mặt biến hóa của nàng.
Mặc dù thân thể bệnh tật làm cho sắc mặt tái nhợt, nhưng bởi vì thần sắc sáng sủa tựa ánh mặt trời khiến con người nàng ngập tràn trong sức sống.
Nhất định là nàng, A Nghiêu.
A Nghiêu của hắn.
Nàng không biết, nàng chính là ánh sáng mặt trời duy nhất trong suốt cuộc đời của hắn, giúp hắn xua tan mọi bóng đen u ám cho đến khi chết đi.
Nàng không biết, hắn quay về là muốn bù đắp tất cả lỗi lầm kiếp trước, trở lại để nâng niu che chở cho nàng, tựa như gìn giữ bảo vật trân quý trong lòng bàn tay.
Tô Nghiêu bị ánh mắt chứa chan tình cảm nhìn chằm chằm khiến mình mất tự nhiên, chỉ tại người trước mặt là thái tử điện hạ tôn quý nhất Nhạn Triều, nàng thân lại là thái tử phi nên cũng không biết nói gì đành mặc kệ cho hắn nhìn.
Không biết Tô phu nhân đã đi đâu, sao đến giờ còn chưa quay lại cứu nàng, nàng chưa chuẩn bị tinh thần, ra chiến trường đâu.
Tô Nghiêu hắng giọng một cái, cố gắng lấy lại bình tĩnh, nghiêm trang nói, “Cho nên tại sao Điện hạ lại tự tin, tin rằng A Dao sẽ không phản bội?”
Diệp Lâm vẫn cười cười, dường như muốn dâng toàn bộ nụ cười cho nàng, ôn nhu nói, “Mỗi một câu nàng nói, ta đều tin tưởng.”
Tô Nghiêu:…
Lại… Lại bắt đầu nữa sao…
“Điện hạ…”
Tô Nghiêu không biết phải làm sao, xa xa trông thấy bóng dáng Tô phu nhân đang vội vả đi đến bên này.
Tô Nghiêu ấm ức một bụng, cũng may bà ta đã quay lại chứ thật sự nàng đã hết cách ứng phó vị thái tử này rồi.
Tô phu nhân vừa vào cửa đã thấy sắc mặt thái tử điện hạ nhìn nữ nhi mình chan chứa tình cảm rồi sau đó lộ vẻ khó chịu, khiến tay chân bà hơi luống cuống.
“Kính xin Điện hạ tha lỗi, tiểu nữ bệnh nặng vừa mới khỏi, đầu óc chưa được tỉnh táo lắm, nếu có làm phật ý Điện hạ, nhất định là vô ý mà thôi…” Tô phu nhân không biết tình huống thế nào, một mặt đành nói lời ngon ngọt với Diệp Lâm, một mặt quan sát phản ứng hắn.
Tô Nghiêu thở phào nhẹ nhỏm, bản thân thả lỏng một chút.
Trái lại Diệp Lâm rất hiểu ý người, nhanh chóng đứng dậy cáo từ, nói rằng chờ Tô Nghiêu khá hơn sẽ trở lại thăm nàng, dẫn nàng ra ngoài dạo chơi.
Hiện bây giờ Tô Nghiêu lại không mong mình “khá hơn chút nào“.
Tô phu nhân liếc mắt nhìn bóng dáng thái tử thong thả rời đi, trong lòng có chút nghi hoặc không thể giải thích.
Bà là chủ mẫu Tô gia, là phu nhân Tể Tướng Nhạn Triều, nhãn lực đương nhiên không hề kém cỏi, bà nhìn ra thái tử chỉ che giấu tài năng, chứ không phải như vật trong ao, phu quân mình có ý giúp đỡ hoàng gia, nên mới chấp nhận cuộc hôn sự này.
Đáng tiếc nói hoài Tô Dao cũng không chịu hiểu, còn khóc lóc hủy hôn, nên vừa rồi chìu theo ý thái tử mượn cớ rời đi, hi vọng thái tử điện hạ có thể tự nói cho Tô Dao hiểu.
Mặc dù bà không biết hai người vừa rồi nói chuyện gì, nhưng chỉ cần liếc sơ đã nhận thấy trong ánh mắt Diệp Lâm không được bình thường.
“A Dao, vừa rồi con đã nói gì mà thái tử lại vui thế?” Tô phu nhân nghi ngờ nói, vẫn chưa quên được ý vui thoáng hiện trong mắt Diệp Lâm, Tô phu nhân không thể ngờ lần đầu nhìn thấy Diệp Lâm cười.
Tô Nghiêu cẩn thận suy nghĩ một chút, mới nãy nàng đâu có khen hắn lời nào đâu, chỉ trời mới biết thái tử điện hạ đột nhiên thay đổi tính tình.
Có lẽ, thần trí hắn có vấn đề chăng?
Tô Nghiêu thở dài, lắc lắc đầu nói, “A Dao không biết.”
Tô phu nhân nhíu mày một cái, vừa rồi trong phòng chỉ có hai người bọn họ, nó không biết thì còn ai biết chứ? Từ lúc Tô Dao tỉnh lại y như bị trúng tà, thông minh lanh lợi ngày thường hoàn toàn mất hết, giờ hỏi cái gì cũng nói không biết, nói ra chẳng phải khiến người cười chê sao.
Chỉ cần nghĩ tới chuyện Tô Dao không còn khóc nháo hủy hôn, hình như đã ngầm chịu hợp tác Tô phu nhân không còn muốn trách móc nàng thêm nữa.
Tô phu nhân nghĩ là vậy, nhưng sâu trong lòng vẫn còn sợ Tô Dao lại làm ra chuyện gì nữa, đi ra ngoài cửa nhỏ giọng phân phó với Cẩm Diên, “Ngươi cần chú ý một chút, xem ngày thường đại tiểu thư có làm ra hành động hay ăn nói gì kì lạ không, bất cứ lúc nào cũng phải đến bẩm báo cho ta biết.”
Cẩm Diên vội vàng vâng dạ. Nhưng trong lòng lại không muốn làm như vậy.
Khi tiểu thư tỉnh lại chẳng hề nói gì cả, tính tình rất tốt đối xử với nàng không tệ, mặc dù có khi nói ra những lời kì quái y như người mê sảng, nhưng lại đáng yêu hơn nhiều so với tiểu thư trước kia.
Nàng cảm thấy tiểu thư như vậy đã tốt lắm rồi.
Tô Nghiêu đâu biết những suy nghĩ vớ vẩn trong đầu nha hoàn sau lưng mình, do thể trạng suy nhược nên phải đi hết nửa ngày mới về tới khuê phòng.
Theo thường lệ vừa lật sách đọc vừa nhét mấy miếng bánh ngọt vào miệng, Tô Nghiêu chẳng hề thấy cuộc sống nhàm chán. Mặc dù không có điện thoại di động hay máy tính, nhưng cuộc sống hiện tại lại rất thoải mái.
Binh đến tướng chặn, chuyện sau này cứ để sau này hãy nói, việc cấp bách cần làm hiện tại chính là học thuộc lịch sử tập quán của người Nhạn Triều.
Cũng như thân thế của nàng ở Tô gia này cũng rất đáng để nghiên cứu.
Tô gia sống ở quận Vọng Bình Khê, mà Bình Khê lại là nơi có nguồn tri thức tiên tiến nhất Triều Nhạn, bởi vì tại Bình Khê Nhạn Triều có một thư viện rất nổi tiếng—— thư viện Bình Khê.
Thế lực Tô gia hiển hách như vậy, cũng đều nhờ vào thư viện này.
Thật ra lúc đầu thư viện Bình Khê này là do người Tô gia mở ra dạy học, sau đó lần lượt xuất hiện rất nhiều nho sĩ, từ đó danh tiếng Tô gia càng ngày càng cao. Vả Lại người Tô gia luôn có tấm lòng bác ái, thường hay tiếp tế cho các môn sinh nhà nghèo không có kinh phí học, vừa cho sách vừa cho tiền, thậm chí còn nhận dạy kèm, dần dần từ nơi dạy học nho nhỏ biến thành thư viện, danh tiếng Tô gia cũng càng lúc càng lớn.
Khoa cử Nhạn Triều trải rộng khắp nơi, chỉ cần một buổi sáng đã tới nơi này, hơn phân nửa quan viên trong triều đều có quan hệ mật thiết với thư viện Bình Khê, nói cách khác là có quan hệ cùng người Tô gia.
Vì vậy, mặc dù người Tô gia rất ít ra làm quan, nhưng thế lực Tô gia lại có sức ảnh hưởng không nhỏ.
Tô gia luôn luôn muốn cách xa chuyện triều chánh, không tranh với đời, cho đến bảy năm trước phụ thân Tô Dao, con trai trưởng Tô gia Tô Tự được đương kim bệ hạ tự mình đến Bình Khê mời, mới xem như chân chính bước vào triều đình.
Tô Tự ở kinh thành Trường Ninh làm chức Tể Tướng, lại không mang theo người thân trở về, thuở nhỏ Tô Dao nhiều bệnh nên được nuôi dạy trong biệt viện Bình Khê, lễ mừng năm mới năm nay mới đến kinh thành Trường Ninh, không ngờ gặp mặt lần đầu đã bị thái tử nhìn trúng.
Cho nên nói tắc ông mất ngựa nào biết là phúc hay họa, Tô gia có nhiều nữ nhi như vậy, không chọn ai lại chọn Tô Dao.
Cứ vậy qua hết buổi trưa đến khi sắc trời dần tối, Tô Tự trở về phủ, Tô Nghiêu mới đọc vừa xong sách sử Nhạn Triều.
Bởi vì thân thể Tô Nghiêu suy yếu, Tô Tự miễn việc nàng đến thỉnh an, cũng không cần đến tiền sảnh dùng cơm với bọn họ, còn xây riêng cho nàng một căn bếp nhỏ, đặc biệt dùng để nấu thuốc cho nàng.
Ước chừng vì đầu nàng còn chưa khỏe hẳn, nên mấy ngày nay Tô Nghiêu toàn phải ăn đầu cá.
Vả lại tính cách Tô Nghiêu rất kỳ quái, nên Tô Tự đối xử với nàng khá lạnh nhạt, trong giọng điệu chẳng chút thương yêu gì.
Chả biết rốt cuộc Tô Dao còn sống đã làm ra chuyện gì, khiến Tô Tự tức giận như vậy.