Bệnh Án Khám Chữa FA Di Căn

Chương 55


Đọc truyện Bệnh Án Khám Chữa FA Di Căn – Chương 55

Lý Tử Nam mặt sưng như mặt lợn, xấu đến mức làm người ta phẫn nộ, Viên Mãn cũng không nỡ nhìn thẳng. Còn tại sao trong khách sạn năm sao lại xảy ra sự kiện bạo lực? Nghi vấn này mới xẹt qua trong đầu Viên Mãn, đã có một tiếng bước chân lạnh lùng từ trong nhà vệ sinh nam vọng ra.

Ngay sau đó, một đôi giầy da xuất hiện trước cửa nhà vệ sinh nam. Viên Mãn sợ đến mức suýt nữa tè ra quần, vội đỡ Lý Tử Nam dậy định trốn. Lý Tử Nam đành rằng là đồ tồi, nhưng Viên Mãn cũng không thể thấy chết mà không cứu…

Nhưng Viên Mãn vừa nâng Lý Tử Nam dậy, đôi giầy da đó đã lạnh lùng đứng lại trước mặt cô.

Cô giáo Viên nhát chết một giây trước còn muốn làm anh hùng, một giây sau đã buông tay ra, Lý Tử Nam nặng nề ngã xuống đất, lại kêu rên một trận nữa. Viên Mãn ốc không mang nổi mình ốc, cũng không quản được sống chết của Lý Tử Nam nữa, vội vã giơ hai tay lên đầu hàng, nói sợ hãi: “Tôi chỉ là người qua đường…”

Vừa nói vừa ngẩng đầu lên, một giây sau lại há hốc mồm.

Đứng trước mặt cô không phải phần tử bạo lực? Rõ ràng là Trịnh Diễn Tự.

Trịnh Diễn Tự chỉ lạnh nhạt nhìn cô một cái rồi bỏ mặc không chú ý đến cô nữa, buông mắt nhìn Lý Tử Nam dưới đất, âm thanh nhỏ nhẹ, khí trường nặng nề: “Xin lỗi đi!”

“Xin lỗi…” Lý Tử Nam ngẩng đầu nhìn Trịnh Diễn Tự, không dám cãi lại.

Viên Mãn bên cạnh không dám cả thở mạnh, chỉ dám đứng nhìn: Lý Tử Nam đắc tội Trịnh Diễn Tự lúc nào? Đắc tội Trịnh Diễn Tự thế nào? Có thể khiến cho Trịnh Diễn Tự động thủ, Lý Tử Nam cũng coi như là một nhân tài…

Viên Mãn vừa thông cảm vừa bội phục Lý Tử Nam, không ngờ giọng Trịnh Diễn Tự lại lạnh thêm vài phần: “Không phải xin lỗi tao”.

Nói xong lại ngước mắt nhìn về phía Viên Mãn.

Ánh mắt Lý Tử Nam cũng đi theo Trịnh Diễn Tự, nhìn về phía Viên Mãn.

Rõ ràng mình là người ngoài cuộc, tại sao đột nhiên lại trở thành tiêu điểm? Viên Mãn đứng giữa giao điểm của hai ánh mắt, phản ứng không kịp, Lý Tử Nam đã cúi đầu đầy đau khổ với cô: “Xin lỗi!”


Sau đó mới khóc không ra nước mắt nhìn về phía Trịnh Diễn Tự.

Vẻ lạnh lẽo trong mắt Trịnh Diễn Tự cuối cùng cũng giảm đi vài phần, gương mặt bình tĩnh không buồn không vui, nhìn kĩ chỉ loáng thoáng thấy một chút “Cút”. Lý Tử Nam thở phào nhẹ nhõm, nói cút là cút, dùng cả chân cả tay bò lên, rời khỏi hiện trường vụ án với tốc độ chạy một trăm mét, không chậm trễ một giây nào.

Thấy tình hình này, gã bạn của Lý Tử Nam đang nín thở trốn trong nhà vệ sinh nam cũng lập tức lặng lẽ chuồn mất.

Tất cả mọi chuyện vừa rồi…

Viên Mãn tỏ ý mình hoàn toàn không hiểu.

Bây giờ bên ngoài nhà vệ sinh chỉ còn lại cô và Trịnh Diễn Tự trợn mắt nhìn nhau. Còn Trịnh Diễn Tự vì sao lại đại phát thú tính, đánh người thành lợn như vậy… Viên Mãn nghĩ đi nghĩ lại, cho rằng không hỏi là tốt hơn, vì thế nuốt câu hỏi vào bụng, chỉ lối vào nhà vệ sinh nữ đang bị Trịnh Diễn Tự chắn đường: “Làm ơn nhường đường”.

Trịnh Diễn Tự nhìn cô một cái, ánh mắt phức tạp, cuối cùng cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ dịch sang một bước.

Viên Mãn đi vào nhà vệ sinh, lại không còn thấy buồn nữa, việc duy nhất có thể làm chính là chống tay lên bồn rửa tay nhìn chính mình trong gương, tự hỏi lòng mình, còn buồn hay không?

Nhìn thấy và Hướng Mông ra đôi vào đôi, còn ghen tị đến phát cuồng không?

Đáp án lại khiến cô mừng rỡ: Chưa đến mức buồn chỉ thấy có chút cô đơn.

Thời gian tiếp theo phải không ngừng cố gắng, triệt để quên hẳn Trịnh Diễn Tự. Viên Mãn cố lên!

Cô giáo Viên tự động viên khích lệ chính mình như vậy rồi hăng hái bước ra khỏi nhà vệ sinh. Không ngờ lại nhìn thấy một bộ mặt Husky vừa quen thuộc vừa xa lạ.


Không sai, Trịnh Diễn Tự dựa vào bức tường đối diện với nhà vệ sinh. Xem ra là đang đợi cô.

Viên Mãn không thể không đứng lại trên bậc thềm ngoài nhà vệ sinh.

Hai người yên lặng đối mặt. Cô xem không hiểu vẻ mặt anh ta, anh ta không nhìn thấy sự căng thẳng của cô. Cuối cùng Trịnh Diễn Tự lên tiếng: “Sau này đừng đi xem mắt lung tung. Nếu thật sự muốn tìm bạn trai…”

Nói đến đoạn then chốt, Trịnh Diễn Tự lại tạm dừng.

Trong mắt anh ta có thứ gì đó vùng vẫy, lúc sáng lúc tối, gần như khiến Viên Mãn cho rằng cậu tiếp theo của anh ta sẽ buột miệng mà ra: “Thì cứ tìm tôi”.

Trái tim Viên Mãn như bị đè ép, vùng vẫy đập. Rốt cuộc nên chờ mong anh ta mở miệng hay là sợ anh ta mở miệng? Chính Viên Mãn cũng không biết được.

“Tôi giới thiệu người đáng tin cho cô”. Cuối cùng Trịnh Diễn Tự lại chỉ nói như vậy.

Tảng đá đè trên ngực Viên Mãn biến mất, nhịp tim Viên Mãn nhanh chóng khôi phục bình thường, cả người lại như chìm trong đầm nước lạnh dưới đáy khe núi, ngày càng lạnh giá.

Tâm tàn ý lạnh, đại khái là cách hình dung thỏa đáng nhất lúc này.

Hơi ấm trong hành lang có ấm hơn nữa cũng có tác dụng gì? Thật sự là lạnh, Viên Mãn không nhịn được xoa xoa cánh tay, cuối cùng cười: “Được!”

“…”


“…”

Vẻ mặt anh ta như là hài lòng, hoặc như là không hài lòng.

Nụ cười của cô như là vui vẻ, hoặc như là không vui vẻ.

Anh ta nhìn cô, như là không nhịn được phải nhìn một bước. Nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, không làm gì.

Khoảng cách giữa hai người là nửa mét, không ai chịu phá vỡ.

Đến tận khi một tiếng cười quen thuộc vang lên cách đó không xa, cục diện bế tắc mới bị phá vỡ.

“Người đáng tin nhất xung quanh cậu không phải là tôi sao?”

Âm thanh này tới quá đúng lúc, Viên Mãn và Trịnh Diễn Tự cùng bừng tỉnh, quay đầu nhìn lại, thấy Chung Dĩ Mặc tươi cười đủng đỉnh đi tới chỗ bọn họ.

Câu nói đó của Chung Dĩ Mặc rõ ràng là nói với Trịnh Diễn Tự. Nhưng cuối cùng hắn lại đi thẳng qua chỗ Trịnh Diễn Tự, đứng lại trước mặt Viên Mãn: “Sao em bảo phải rút sớm mà đi vào nhà vệ sinh rồi lại mất hút thế? Anh còn tưởng em bị rơi xuống bồn cầu rồi cơ…”

“…” Viên Mãn bị hỏi nghẹn lời, buột miệng nói không chút suy nghĩ: “Táo bón không được à?”

Đúng là càng chột dạ lại càng lớn giọng… Màng nhĩ bị chấn động phát đau, Chung Dĩ Mặc lại cười nhún vai với Trịnh Diễn Tự: “Tiểu Tự Tự, không phải tôi không nhắc nhở cậu, dù cậu có giới thiệu cho cô ấy một trăm người đáng tin cũng vô dụng, với tính khí của cô ấy thì đến một dọa chạy một”.

Khóe miệng Trịnh Diễn Tự cong lên xem như cười, chỉ là đuôi mắt không có bất cứ thay đổi nào.

Viên Mãn lập tức trả đũa: “Đối với người tôi thích, tôi lại rất dịu dàng. Không thấy được mặt dịu dàng của phụ nữ, đó là đàn ông các anh bất tài”.

Chung Dĩ Mặc không cho là đúng: “A, thật không? Tiểu Tự Tự, cậu đã thấy mặt dịu dàng của cô ấy chưa?”


Lời này vừa ra khỏi miệng, quá nửa số người ở đây đều sững sờ.

Cuối cùng Viên Mãn cũng hiểu ra Chung Dĩ Mặc hỏi vậy là gài bẫy mình, không nhịn được trợn mắt nhìn Chung Dĩ Mặc một cái. Chung Dĩ Mặc lại chỉ nhướng mày thờ ơ, rõ ràng là cố ý.

Trịnh Diễn Tự có vẻ cũng khó xử, làm bộ ho một tiếng, cố gắng lái sang chủ đề khác: “Hai người đều uống rượu rồi, để tôi sai tài xế lái xe đưa hai người về”.

Nói xong liền quay đầu đi.

Viên Mãn nhìn bóng dáng Trịnh Diễn Tự đi xa dần, cuối cùng biến mất sau chỗ rẽ. Loại cảm giác này rất khó diễn tả, giống như thở phào nhẹ nhõm, lại giống như bị khoét rỗng một khối.

Người đứng bên cạnh cô thấy rõ tất cả những chuyện này.

“Em không muốn biết tại sao hắn biết chúng ta đều uống rượu à?”

Chung Dĩ Mặc đột nhiên hỏi một câu không đâu vào đâu. Viên Mãn ngẩng đầu nhìn hắn không có gì hào hứng rồi quay đầu đi theo hướng ngược lại.

“Bởi vì lúc dùng bữa, hắn vẫn thường xuyên nhìn sang bàn chúng ta”.

Lời này của Chung Dĩ Mặc khiến Viên Mãn vừa bước ra một bước lại lập tức thu về.

Yên lặng một hồi lâu, Viên Mãn quay lại, lúc này Chung Dĩ Mặc quả thực như cao tăng bí hiểm, làm người khác không dò xét được.

“Ý anh là gì?”

Chung Dĩ Mặc đi tới trước mặt Viên Mãn, chọc ngón tay vào trán cô: “Ôi… Ngốc quá!”

Lại không giải thích gì thêm, vòng qua Viên Mãn đi thẳng một mạch…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.