Đọc truyện Bệnh Án Khám Chữa FA Di Căn – Chương 45
Trịnh Diễn Tự quyết đoán thu ánh mắt lại.
“Không có gì”.
Nói rồi cầm bóng điện đi ra ngoài.
Hướng Mông nhìn mặt quỷ giấu trong chụp đèn rồi lại nhìn bóng lưng
Trịnh Diễn Tự đã đi ra đến cửa, một dự cảm nào đó không tốt lắm khiến
trái tim Hướng Mông khẽ trĩu xuống.
Con người là một giống loài rất kì quái. Khi còn bé, thứ đồ chơi mình không thích, đến khi bị người khác cướp mất mới cảm thấy quý giá. Sau khi lớn lên, người mình không
thích, khi trái tim người ta không còn hướng về mình nữa mới cảm thấy
đáng tiếc. Hướng Mông cảm thấy mình suýt nữa đã phạm phải sai lầm tương
tự, may mà cô ta phát hiện tương đối sớm, nếu không sau này chắc chắn sẽ hối hận.
Cô ta cũng vui mừng vì đối thủ của mình quá yếu ớt, không có bất cứ đe dọa nào…
Hướng Mông khôi phục lại nụ cười đặc trưng với tốc độ nhanh nhất, đuổi
theo Trịnh Diễn Tự hỏi: “A đúng rồi, trong tủ lạnh nhà anh có những gì?”
Hướng Mông đột nhiên hỏi một câu ngoài dự liệu như vậy, Trịnh Diễn Tự
đã chuẩn bị bước ra ngoài cửa lập tức dừng bước: “Sao vậy?”
“Tôi nấu cơm cho anh ăn”.
Trịnh Diễn Tự nhướng mày theo thói quen, hiển nhiên đang kinh ngạc, Hướng đại tiểu thư mà cũng biết nấu cơm?
Đương nhiên, kết quả chứng minh sự kinh ngạc của Trịnh Diễn Tự thật sự
quá có lí, Hướng Mông xung phong vào bếp, tay nghề nấu ăn quả thực max,
max kém! Cắt tỉa quả thực max, max tồi!
Trịnh Diễn Tự chờ trong phòng khách, cuối cùng chỉ thấy Hướng Mông thất vọng từ trong bếp thò
đầu ra, nhìn về phía anh ta như xin tha thứ: “Hay là chúng ta gọi đưa
hàng đi”.
Trịnh Diễn Tự bật cười lắc đầu, đi vào bếp xem. Khá
lắm! Mới chưa được 10 phút mà phòng bếp đã loạn như chiến trường, rau
cần trên thớt thái tan tành, rau cải trong bồn rửa rau đã nát hết cả lá, bít tết cho vào rã đông trong lò vi sóng nhưng lò vi sóng đặt sai nấc,
bây giờ biến thành nửa chín nửa sống.
Còn chưa nổi lửa mà phòng bếp đã thê thảm như vậy, nếu để đến lúc bật bếp có khi lửa sẽ cháy tận nóc nhà?
Cuối cùng vẫn là Trịnh Diễn Tự thu thập tàn cuộc: “Em vào trong phòng khách chờ, để tôi làm”.
Lần này đến lượt Hướng Mông kinh ngạc: “Anh mà biết nấu cơm?”
Hiển nhiên, Trịnh tiên sinh không bao giờ khoác lác.
Bây giờ đến lượt Hướng Mông ngồi trên sofa nhìn vào phóng bếp mở cửa:
Đến tay Trịnh Diễn Tự, tất cả đều tỏ ra gọn gàng ngăn nắp, hết sức hoàn
hảo.
Nếu thật sự phải nói có gì không hoàn hảo, vậy chính là
Trịnh Diễn Tự thật sự quá kiệm lời. Trịnh Diễn Tự chung quy không còn là Trịnh Diễn Tự của nhiều năm trước, năm đó anh ta cũng không thích nói
chuyện, nhưng sự yên lặng của anh ta năm đó chỉ làm người ta cảm nhận
được một sự ngượng ngùng và tự ti, làm người ta bất giác thương xót.
Nhưng giờ đây sự yên lặng của anh ta lại có thể làm người ta cảm nhận
được một cảm giác áp bách, một cảm giác xa cách ăn trên ngồi trước,
khiến cô ta đột nhiên thấy chân tay thừa thãi.
Hướng Mông đưa mắt nhìn quanh, nhanh chóng khóa chết mớ đĩa CD trong tủ ti vi.
“Có nhớ tôi từng tặng anh một đĩa của Robert Schuman không?” Hướng Mông cao giọng hỏi.
Đó là món quà sinh nhật Hướng Mông tặng anh ta khi anh ta tròn 15 tuổi, dường như có một lần anh ta nghe Hướng Mông chơi một điệu nhạc đầy mộng ảo, khi đó anh ta không giống bây giờ, hỏi Hướng Mông với một giọng
kinh hãi: “Bạn chơi bài gì vậy?”
Hướng Mông liền tặng anh ta chiếc đĩa đó.
Mười mấy năm đã trôi qua, anh ta còn nhớ chiếc đĩa đó không? Kì thực
chính bản thân Hướng Mông cũng không thể hiểu được chính mình, tại sao
lại lần tìm kí ức để tìm kiếm một chút cảm giác hơn người, nhưng cô ta
lại vẫn không nhịn được làm như vậy.
Điều khiến Hướng Mông
không ngờ là đáp án anh ta đưa ra còn cao hơn chờ mong của mình: “Trên
hàng thứ hai giá đĩa, em tìm xem…”
Không những anh ta vẫn nhớ mà còn vẫn cất kĩ…
Cảm giác này thật sự rất tốt, bước chân Hướng Mông đi đến giá CD bất
giác cũng trở nên nhẹ nhàng. Cô ta nhanh chóng tìm thấy chiếc đĩa. Khi
tiếng nhạc cổ điển du dương vang lên, cuối cùng trong phòng không còn
yên lặng nữa. Cùng với tiếng nhạc, Trịnh Diễn Tự bưng đĩa salad vừa làm
xong từ trong bếp đi ra, quay sang nhìn thấy Hướng Mông đang tiện tay
lật xem giá đĩa.
“Anh mà cũng xem phim Hàn?” Hướng Mông rút ra một đĩa phim Hàn, bật cười nhìn về phía anh ta.
Bước chân Trịnh Diễn Tự khựng lại.
Có một tâm tình không nên có xẹt qua trong mắt, Trịnh Diễn Tự mở miệng nói: “Đó không phải của tôi”.
“Thế à, vậy tôi vứt đi giúp anh nhé. Phim Hàn mà đặt cùng giá với Brahms và Schubert thì buồn cười quá”.
Trịnh Diễn Tự gật đầu đồng ý, đang bước về phía bàn ăn, một giây sau
bước chân lại tạm dừng: “Cứ qua ăn cơm cái đã, lát nữa làm mấy việc này
sau”.
Hướng Mông đang định lấy xấp đĩa CD phim Hàn từ giá ra
ném vào thùng rác, nghe vậy cũng không nghĩ nhiều hơn, đặt xấp đĩa trong tay về giá CD, đi đến chỗ Trịnh Diễn Tự.
Anh ta tiếp tục phụ
trách làm món ăn, Hướng Mông thì phụ trách lấy bát đĩa đồ ăn. Trịnh Diễn Tự vừa cho bơ vào nồi đã nghe thấy tiếng cười của Hướng Mông sau
lưng…
Hướng Mông mỗi tay cầm một bộ dụng cụ ăn, nhìn người
đàn ông thật sự không giống như là đang sống trong xã hội hiện đại này.
Anh ta đúng là độc thân đã quen, không ngờ lại chỉ có hai bộ dụng cụ ăn, một bộ là của người lớn, còn một bộ là kích cỡ mini.
“Sao bộ đồ ăn này lại nhỏ như vậy?”
Trịnh Diễn Tự nhìn bộ đồ ăn nhỏ xíu trên tay cô ta. Đây chẳng phải kiệt tác của cô giáo Viên thì của ai? Chê đồ ăn anh ta làm quá ít nên mới
sắm một bộ dụng cụ nhỏ như vậy, nói là dùng thìa nĩa thông thường thì ăn một miếng đã hết rồi, dùng bộ dụng cụ mini này là đẹp, mỗi miếng ăn ít
một chút, có thể lừa gạt dạ dày của mình: Này! Tao cho mày ăn bao nhiêu
miếng rồi, đừng đòi hỏi nữa, được không?
Đúng là chỉ giỏi ngụy biện, làm mọi người không biết phải nói sao…
Nghĩ tới đây, khóe miệng Trịnh Diễn Tự lại khẽ cong lên, suýt nữa lại
cười. Nhưng lần này anh ta không cười vô thức nữa mà rất nhanh phát
hiện, thành công bóp chết nụ cười từ trong trứng nước.
Trịnh Diễn Tự luôn cảm thấy trong nhà mình đột nhiên xuất hiện những hơi thở không nên có, hơi thở này khiến anh ta khó hiểu.
Những thứ chưa biết càng có thể làm người ta mất khống chế, mà anh ta chưa bao giờ thích mất khống chế.
Thế là sau khi Hướng Mông ra về, Trịnh Diễn Tự ngồi yên lặng trên sofa, quan sát căn hộ nhà mình rất lâu, cuối cùng nghĩ ra phương pháp giải
quyết…
Dùng tốc độ nhanh nhất bỏ đống đĩa phim Hàn và bộ đồ ăn mini vào hòm giấy, vứt bỏ.
***
Không biết bắt đầu từ ngày nào, trong phòng khách nhà họ Viên lại xuất hiện vô số thực đơn rực rỡ muôn màu.
Không biết bắt đầu từ ngày nào, trên tủ lạnh nhà họ Viên lại bắt đầu dán đầy một loạt số điện thoại bán hàng tại nhà.
Không biết bắt đầu từ ngày nào, tiếng chuông cửa nhà họ Viên vừa vang
lên, khi mở cửa ra lúc nào cũng nhìn thấy chàng trai đưa hàng không nề
hà vất vả.
Không biết bắt đầu từ ngày nào, ông bà Viên về đến
nhà, cảnh đầu tiên nhìn thấy nếu không phải con gái đang nhồi pizza vào
miệng thì chính là vừa bật một lon nước ngọt, đổ thẳng vào miệng ồng ộc.
Không biết bắt đầu từ ngày nào, trên chiếc cân trong nhà họ Viên đã phủ một lớp bụi dày vì không có người nào sử dụng.
Không biết bắt đầu từ ngày nào, trong các nhà hàng dành cho thực khách
sành ăn nhất, cô giáo Viên đã mất tích rất lâu lại bắt đầu tái xuất
giang hồ.
“Lấy cho tôi món này, món này, món này, món này nữa”. Viên Mãn vừa gọi đồ ăn vừa nói với Cao Đăng ngồi trước mặt: “Trưa nay
chị không được ăn nhiều quá, buổi tối mẹ chị còn bắt chị đi ăn liên hoan cùng”.
Cao Đăng nhìn chiếc máy gọi đồ trên tay nhân viên phục
vụ đứng bên cạnh, trên máy đã hiện đủ hai trang đồ ăn vừa gọi, thế này
mà còn bảo không được ăn quá nhiều?
Thấy Viên Mãn còn chưa định dừng lại, vẫn cầm thực đơn chuẩn bị gọi tiếp, Cao Đăng hoảng sợ vội
vàng giật quyển thực đơn từ trên tay cô, nói với nhân viên phục vụ: “Xin lỗi, mấy món vừa gọi không tính, lát nữa chúng tôi gọi sau”.
Lúc nhân viên phục vụ nghe lời đi, Cao Đăng chỉ hận không thể dùng chiếc nĩa trong tay gõ thẳng lên đầu người nào đó ngồi đối diện: “Dù chị kiếm được một món tiền vi phạm hợp đồng rất lớn nhưng cũng không được tiêu
xài hoang phí như vậy chứ”.
“…”
“Chị nhìn lại người chị đi, mới có vài ngày đã phồng lên như quả bóng bay, sắp bay lên đến nơi rồi đấy.
“…”
“Chị Viên, chị nói với em xem nào, rốt cuộc là chị gặp chuyện gì mà kích động thế?”
“Không có chuyện gì”. Viên Mãn không quan tâm: “Chính cậu cũng đã nói
rồi mà, Kiếm nhiều tiền, ăn cho béo, tận thế cũng vẫn phong tao”.
Nói rồi liền ngẩng đầu vẫy tay với nhân viên phục vụ vừa đi xa: “Em ơi! Cho chị gọi đồ!”
Cao Đăng: “…”
Chỉ có thể ôm đầu thở dài.
Còn cô giáo Viên…
Chỉ thoáng chốc đã ăn no căng bụng.
Bữa liên hoan buổi tối Viên Mãn không muốn đi lắm. Không biết bà Viên
hẹn người bạn nào, cô cũng không hứng thú muốn biết, ăn xong cơm trưa về nhà nằm xuống ngủ luôn. Bà Viên lại có vẻ cực kì chờ mong, thấy Viên
Mãn nằm trên giường không hề nhúc nhích còn đích thân đi chọn váy áo cho cô: “Mẹ chọn cho con mấy bộ quần áo, con ngủ dậy nhớ mặc thử xem”.
Mẫu thân đại nhân đi tới đi lui trong phòng cô, hết mở lại đóng tủ quần áo. Viên Mãn dứt khoát kéo chăn trùm kín mắt, nhắm chặt măt lại không
nghe gì nữa.
Lúc Viên Mãn tỉnh ngủ đã là gần tối, tỉnh lại đưa tay lên sờ, sờ thấy một tờ giấy dán chính giữa trán.
Viên Mãn gỡ tờ giấy xuống xem, là bà Viên để lại cho cô…
“Mẹ với bố con đến nhà hàng trước, quần áo mẹ đặt trên ghế, nhất định phải nhớ trang điểm cho kĩ rồi mới đi”.
Viên Mãn dụi mắt nhìn về phía chiếc ghế cuối giường, bà Viên chọn cho cô những ba bộ quần áo.
Nhưng cuối cùng lúc Viên Mãn rời khỏi nhà, ba bộ quần áo đó vẫn nằm
nguyên trên ghế. Viên Mãn xỏ dép lê, mặc áo phông đi phố hội.
Taxi đưa cô giáo Viên đến ngoài cửa nhà hàng chỉ định, Viên Mãn đưa mắt
nhìn qua cửa kính xe. Được lắm! Đây chính là nhà hàng có mức chi phí đầu người trên một ngàn (ND: Khoảng 3,5 triệu VNĐ), chuyên các món cung
đình nhà Thanh, không ngờ ông Viên bà Viên lại có bạn bè thổ hào cỡ
này…
Viên Mãn nghi hoặc xuống xe, vừa định đi vào tứ hợp viện trước mặt, phía sau đã có tiếng còi ô tô vang lên.
Viên Mãn quay lại nhìn, thấy chiếc taxi cô ngồi chặn ngang ngõ nên bị một chiếc xe sang trọng phía sau bấm còi ầm ĩ.
Tài xế xe sang rất nóng tính, không những bấm còi liên tục mà còn hạ
cửa kính xe xuống gầm lên: “Lái xe kiểu gì thế hả? Anh đỗ xe như vậy tôi quay đầu thế nào?”
Viên Mãn nhếch miệng: Đúng là kiêu ngạo…
Tài xế taxi đâu dám chọc phiền phức, vội vàng nghĩ cách nhường đường.
Đúng lúc này một âm thanh lành lạnh hoàn toàn khác giọng nói của tài xế
xe sang truyền ra từ cửa kính xe hạ xuống: “Bác Trần, không cần đi vào,
tự cháu xuống đi bộ”.
Viên Mãn sửng sốt.
Cô nghe nhầm sao?
Giọng nói này…
Khi Viên Mãn đang lắc đầu thật mạnh để xua đi âm thanh giống như ảo
giác vừa rồi, cửa sau chiếc xe sang mở ra, từ trên xe bước xuống là
một…
Một bóng dáng vô cùng quen thuộc đối với Viên Mãn…
Cứ thế, Viên Mãn trơ mắt nhìn Trịnh Diễn Tự xuống xe đi tới chỗ cô, sau khi bước được hai bước đột nhiên dừng lại.
Trịnh Diễn Tự cũng đã nhìn thấy cô.
Viên Mãn không ngờ khi gặp lại Trịnh Diễn Tự lại là một cảnh tượng như thế này.
Anh ta, âu phục phẳng phiu, tuấn lãng phi phàm, từ đầu tóc đến mũi giầy đều cẩn thận tinh tế.
Cô, dép tông, áo phông, sau khi ngủ dậy còn chưa chải đầu.
Khi đó Viên Mãn đột nhiên cảm thấy mình giống như một kẻ ngớ ngẩn không cầu tiến bộ. Đối chọi với anh ta, muốn làm anh ta khó chịu? Anh ta bắt
cô giảm béo? Cô sẽ ăn cho béo như lợn luôn.
Nhưng làm vậy là trả thù sao?
Anh ta đâu quan tâm những chuyện này? Cùng lắm chỉ hời hợt như chuồn chuồn đạp nước. Người cô trả thù rõ ràng là chính cô…