Bệnh Án Khám Chữa FA Di Căn

Chương 41


Đọc truyện Bệnh Án Khám Chữa FA Di Căn – Chương 41

Hóa thân thành con tê tê thành công, cô
giáo Viên liên tục len lỏi qua đám người, chuồn một mạch đến vườn hoa
bên ngoài biệt thự.

Trong vườn hoa cũng bày bàn ăn dài và ghế
ngồi nghỉ. Xem mặt trận cỡ này, lần này Daniel ít nhất phải mời 50
khách. Một buổi tiệc về nước mà có thể làm xa xỉ như vậy, chẳng lẽ là
định dằn mặt bạn trai hiện tại của bạn gái cũ, cũng chính là bạn trai
giả hiệu Trịnh tiên sinh?

Viên Mãn đang vuốt cằm suy ngẫm, đột nhiên lại bị một âm thanh dịu dàng làm cho kinh hãi.

“À… Whiskey của tôi…”

Âm thanh gần trong gang tấc, Viên Mãn quay đầu nhìn lại.

Vị khách vừa rồi gọi whiskey không ngờ lại… đi theo cô đến tận nơi này?

Cô giáo Viên quả thực khiếp sợ, vị khách này lại lộ ra một ánh mắt âm
thầm khát vọng. Viên Mãn vội vã nhìn quanh khắp nơi, may mà bàn ăn dài
ngay bên cạnh, cô cầm lấy một li whiskey đưa cho vị khách này. Sau khi
cười cười với khách, Viên Mãn quay người định đi, dù sao nhiệm vụ chủ
yếu của cô hôm nay là quan sát Hướng Mông, sẵn sàng phò tá Trịnh Diễn Tự chứ không phải thật sự đến bưng bê.

Không ngờ vị khách lại gọi giật lại: “Chờ đã!”

Viên Mãn nghi hoặc quay lại nhìn.

Vị khách này lại cúi đầu ngượng ngùng: “À… Anh có thể xin số QQ của em không?”

Viên Mãn sửng sốt trợn trừng hai mắt.

Vị khách tiếp tục gãi đầu e lệ: “Ờ… Vừa rồi anh đã để ý em, nhưng dù
sao bây giờ em cũng đang làm việc, anh không tiện quấy rầy. Lúc nào em
được nghỉ, anh có thể mời em… đi ăn cơm không?”

Đây là đang… làm quen sao?

Chẳng lẽ người đàn ông này thị lực không tốt?

Viên Mãn lộ vẻ không thể tin được, chỉ chỉ chính mình: “Anh khẳng định? Tôi?”

Hiển nhiên, cô cho rằng ánh mắt anh ta rất hoang đường, anh ta lại cảm

thấy câu hỏi của cô rất hoang đường, không khỏi mỉm cười xác nhận: “Đúng vậy, em”.

***

Viên Mãn chuồn lên tầng ba, tầng ba
không mở cửa đón khách, xung quanh không có một bóng người. Viên Mãn
ngồi trên bậc thang, tay cầm điện thoại di động mở camera tự sướng, dùng điện thoại như gương, quan sát chính mình từ các góc độ.

Vẻ
mặt vẫn không hết nghi hoặc. Đến tận lúc có tiếng bước chân đến gần,
Viên Mãn giật mình, vội giấu điện thoại ra sau lưng. Đang chuẩn bị đứng
lên tìm đường chuồn mất, Viên Mãn lại nhìn thấy người từ tầng hai đang
đi lên lại không phải người ngoài mà là đối tác tốt của cô, Cao Đăng.

Viên Mãn thở phào nhẹ nhõm, một lần nữa giơ điện thoại di động lên trước mặt, tiếp tục quan sát chính mình từ mọi góc độ.

“Em tìm chị mãi”. Cao Đăng bỏ tai nghe bluetooth xuống, cũng đặt mông
ngồi xuống bậc thang. Đối tác của mình tự dưng trốn lên trên này chụp
ảnh tự sướng, một mình gã làm sao kiểm soát được toàn bộ cục diện:
“Tưởng chị đang bám theo Trịnh Diễn Tự cơ mà? Sao lại lên đây làm gì?”

Viên Mãn đâu có thời gian trả lời, chỉ mải loay hoay điện thoại di
động. Cuối cùng, khi ống kính dừng lại ở vị trí chéo 45 độ phía trên,
hình ảnh của cô trong điện thoại: Mắt to, cằm nhọn, khe ngực, đầy đủ cả.

Cao Đăng nhìn mãi mà không hiểu một loạt những hành động của cô có ý
nghĩa gì, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Chị đang làm gì thế?”

“Chị vừa được người ta làm quen”.

Ngay cả bản thân Viên Mãn khi nói ra lời này cũng mang đầy vẻ khó tin, càng huống chi là Cao Đăng.

“Em còn không có người làm quen mà chị lại được làm quen?” Cao Đăng
nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có một nguyên nhân: “Thị lực của hắn chắc chắn
không tốt”.

“Hắn nói chị cười nhìn rất giống Hilary Duff”.

“A, vậy chắc không phải thị lực không tốt”. Cao Đăng dừng một chút: “Mà là mù rồi. Hoặc là hắn bán hàng đa cấp, đang định lừa tiền chị”.

Viên Mãn nhếch miệng. Được, Cao Đăng đúng là một lời thức tỉnh người
trong mộng. Thay vì tin tưởng cô quả thật là người đẹp 45 độ chéo xuống, chẳng thà tin rằng vị khách kia hoặc là cận thị nặng hoặc là phần tử
bán hàng đa cấp. Viên Mãn hậm hực cất điện thoại, đang chuẩn bị đứng dậy tiếp tục công việc, Cao Đăng đột nhiên lại cau mày trịnh trọng quan sát cô: “Nhưng mà cũng phải nói hình như chị thật sự gầy hơn một chút, sắp

có cằm nhọn rồi…”

Có à? Viên Mãn một lần nữa lấy điện thoại
ra bật selfie, liều mạng điều chỉnh cằm mình trước điện thoại. Kết quả
đúng là đáng mừng, cô quả thật đã nhìn thấy cằm nhọn.

Viên Mãn suýt nữa rơi lệ: Xin chào, cái cằm nhọn đã biến mất sáu năm không gặp.

Lần này ngay cả Cao Đăng cũng kinh ngạc. Gã quá quen Viên Mãn, quen đến mức hoàn toàn bỏ qua thẩm mỹ, quen đến mức Viên Mãn là nam hay nữ cũng
sắp quên mất rồi, đấu để ý quan sát xem cô gầy hay béo.

Bây giờ quan sát kĩ càng, đúng là…

Vốn phải mặc cỡ XL, bây giờ mặc cỡ L là được rồi, thậm chí còn rộng
rãi. Nhân viên phục vụ lại có quy định phải trang điểm toàn bộ, Viên Mãn dán lông mi giả vào, đánh môi đỏ rực, quả thật cũng ra dáng người đẹp.

“Quả thật chị có gầy đi một chút, nhưng… Hilary Duff?” Vẻ mặt kinh
hãi, Cao Đăng cử động ngón trỏ như chuột rút: “Vẫn còn xa lắm. Em vẫn
cho rằng hắn là kẻ bán hàng đa cấp”.

Trong lúc hai đối tác tốt
sắp sửa tranh chấp không ngớt, lại có tiếng bước chân vang lên từ cầu
thang phía dưới, hơn nữa còn là tiếng bước chân của hai người.

Viên Mãn, Cao Đăng ăn ý nhìn nhau, cảnh giác đứng dậy, đang chuẩn bị tìm chỗ tránh hai người từ tầng dưới đi lên…

Một phụ nữ trung niên trang điểm kĩ càng và một người đàn ông trẻ tuổi
ăn mặc cầu kì sang trọng nhưng vẻ mặt lại hết sức thân thiện.

Viên Mãn nhanh chóng nhận ra phụ nữ trung niên chính là giám đốc quan hệ xã hội phụ trách buổi party lần này, còn người kia…

Viên Mãn chưa kịp nhìn đã bị Cao Đăng kéo sang bên cạnh. Mà lúc này giám đốc quan hệ xã hội cũng đã nhìn thấy hai người.

Nếu bị giám đốc quan hệ xã hội nhận ra hai người bọn họ không phải nhân viên của mình thì chẳng phải hỏng bét? Viên Mãn đương nhiên là người
nhát gan hơn, vội vàng cúi đầu không dám thở mạnh, còn Cao Đăng xưa nay
là người cam đảm, chắc chắn giám đốc quan hệ xã hội không nhận ra hết
các nhân viên thuộc quyền nên thoải mái đối mặt với giám đốc quan hệ xã
hội, thậm chí còn khúm na khúm núm chào hỏi: “Giám đốc!”

Giám
đốc quan hệ xã hội nhìn thấy hai người mặc đồng phục nhân viên lại trốn

việc trên tầng ba, lập tức cau mày: “Còn không mau xuống đi làm?”

Cao Đăng vội vàng gật đầu, kéo Viên Mãn chạy xuống bên dưới.

Giám đốc quan hệ xã hội và người đàn ông trẻ tuổi đó cũng không để ý
đến chuyện vặt vãnh này, đi thẳng vào một gian phòng trên tầng ba, khép
hờ cửa lại.

Nghe thấy tiếng cửa phòng khép lại trên lầu, Viên Mãn và Cao Đăng tự nhiên dừng bước: “Người đàn ông trẻ tuổi đó là ai?”

“Daniel Trương”.

Sao? Bạn trai cũ của Hướng Mông không ngờ lại là một người Hoa tóc đen da vàng?

Thấy Viên Mãn lộ vẻ bàng hoàng kinh ngạc, Cao Đăng không nhịn được chọc ngón tay vào trán cô: “Chị chỉ biết lên trên này soi gương, nếu không
có em khống chế tình hình, bây giờ có khi chúng ta còn không biết mặt
mũi tình địch của Trịnh Diễn Tự như thế nào, làm sao giúp Trịnh Diễn Tự
đánh bại tình địch được?”

Viên Mãn không thể cãi lại, chỉ có cách cúi đầu nhận lỗi.

Cao Đăng cũng không có thời gian tị nạnh với cô, phất tay một cái, chỉ
huy Viên Mãn cùng mình rón rén quay lên tầng ba, đến ngoài cửa phòng
nghe xem Daniel Trương và giám đốc quan hệ xã hội bàn mưu tính kế gì.

Cửa phòng khép hờ, Cao Đăng dùng ngón trỏ nhẹ nhàng đẩy ra một khe cửa, hai người nép ngoài cửa nghe trộm.

Thấy giám đốc quan hệ xã hội dẫn Daniel đi tới bên cửa sổ, chỉ mấy vị
trí ngoài cửa sổ, nói: “Trương tiên sinh, sân bãi toàn bộ đã chuẩn bị
xong, đến đúng 1 giờ, người chúng tôi sắp xếp sẽ nghĩ cách dẫn tiểu thư
Hướng Mông tới vị trí chỉ định”.

Viên Mãn vội vàng trao đổi ánh mắt với Cao Đăng. Bên ngoài cửa sổ hình như chính là bãi cỏ đằng trước
biệt thự. Giám đốc quan hệ xã hội bố trí những gì trên bãi cỏ đó? Vì sao phải dẫn Hướng Mông tới chỗ đó?

Viên Mãn và Cao Đăng trao đổi
bằng ánh mắt còn chưa tìm ra bất cứ đáp án nào, giám đốc quan hệ xã hội
đã cất bước đi ra cửa, giày cao gót lách cách.

Viên Mãn và Cao
Đăng sợ đến hồn phi phách tán, hoàn toàn không kịp suy nghĩ, theo bản
năng chạy dọc hành lang. Đồng thời với tiếng mở cửa vang lên, hai người
bất chấp nền đá cẩm thạch cứng rắn, anh dũng đổ người ngã xuống đất.

Một giây sau, giám đốc quan hệ xã hội mở cửa đi ra, rất vội vàng, hoàn
toàn không phát hiện trên hành lang cách đó không xa có hai người đang
nằm im không dám thở mạnh.

Đợi tiếng giày cao gót đi xuống cầu thang càng ngày càng nhỏ, Viên Mãn mới kêu đau một tiếng, lồm cồm bò dậy.


Đưa tay sờ má. Được lắm! Ngã rách cả mặt.

Lại nhìn Cao Đăng. Không tốt hơn cô được bao nhiêu, trán đã xanh một
mảng. Viên Mãn gần như nhìn thấy quá trình mảng xanh trên trán đối tác
sưng lên như thế nào, có thể thấy là rất đau…

Nơi này đúng là không thể ở lâu, hai thương binh vừa xoa chỗ đau vừa nhăn nhó xuống lầu.

Lúc đi qua phòng Daniel đang ở, chỉ vô tình nhìn vào trong phòng, cả hai người đồng loạt dừng lại.

Daniel vẫn đứng bên cửa sổ, lại không nhìn ra ngoài cửa sổ mà cúi đầu lộ vẻ suy tư, nhìn một thứ trong tay hắn…

Nhẫn kim cương??

Viên Mãn, Cao Đăng liếc nhau, cùng thấy vẻ kinh ngạc của đối phương.
Hiển nhiên chiếc nhẫn kim cương từ trên trời rơi xuống này đã phá vỡ
toàn bộ mọi tính toán.

Chẳng lẽ Daniel đã li hôn? Lần này về
nước chỉ là để cầu hôn bất ngờ? Cho nên mới mời toàn bộ bạn của Hướng
Mông ở nước ngoài về để chứng kiến thời khắc này?

Làm gì có
thời gian thưởng thức chiếc nhẫn kim cương thoạt nhìn hơn 3 carat này
rốt cuộc đắt tiền đến mức, nào, Viên Mãn cũng quên cả cú ngã đau đến tận linh hồn vừa rồi, lập tức kéo Cao Đăng xuống lầu.

Lần này Cao Đăng hoàn toàn không có chủ ý gì nữa: “Làm thế nào? Làm thế nào?”

“Cái gì làm thế nào?” Viên Mãn nhanh chóng xuống lầu, âm thanh bị bước
chân làm cho rung động: “Đương nhiên là phá hoại rồi! Vạn nhất Daniel
thật sự cầu hôn thành công, Trịnh Diễn Tự còn theo đuổi cái quái gì
nữa?”

Thoáng cái hai người đã chạy xuống cầu thang, đi tới cửa vào vườn hoa, trước mắt là vị trí lát nữa Daniel sẽ cầu hôn.

Trên thảm cỏ là quang cảnh của một buổi tiệc đứng. Giám đốc quan hệ xã
hội đang chỉ huy công nhân vận chuyển một loạt hòm gì đó, trên hòm phủ
vải bạt không thấm nước. Nếu là năm phút trước, Viên Mãn sẽ cho rằng
trong hòm chứa đồ ăn sẵn từ nhà hàng chở đến, nhưng lúc này…

Trên một chiếc hòm trong số đó, tấm vải bạt không đậy kín hẳn, gió nhẹ
thổi qua, phía dưới tấm vải bạt lộ ra một đóa hoa hồng trắng.

“Quả nhiên là chuẩn bị cầu hôn”. Cuối cùng Cao Đăng cũng có thể xác
nhận, vẻ mặt lại vẫn khiếp sợ như cũ: “Hiệu suất đúng là quá nhanh!”

Lúc này cô giáo Viên lại thể hiện một thái độ nên có, nhìn những đợt
sóng ngầm dưới bề ngoài một buổi tiệc đứng trước mặt, ánh mắt kiên định
như đã có dự tính: “Yên tâm, hiệu suất của chúng ta sẽ nhanh hơn hắn”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.