Bệnh Án Khám Chữa FA Di Căn

Chương 39


Đọc truyện Bệnh Án Khám Chữa FA Di Căn – Chương 39

Lúc này Viên Mãn nhìn Tống Lâm Giai, dường như nhìn thấy chính mình ba tháng trước.

Đêm đó, ba tháng trước, cô không chịu tin tưởng Bác Yến lại vứt bỏ tình cảm tám năm giữa hai người. Hôm nay, ba tháng sau, Tống Lâm Giai không
chịu tin tưởng người bạn trai đang yêu nhau tha thiết lại dễ dàng vứt bỏ mình như thế.

Nói cho cùng, cô và Tống Lâm Giai có gì sai? Cấu xé một mất một còn vì một gã đàn ông rác rưởi? Viên Mãn cô không làm được.

“Hắn thật sự không liên lạc với tôi! Không tin cô tự xem đi!” Thậm chí
Viên Mãn còn rút điện thoại di động ra: “Ngay cả một cuộc điện thoại
cũng không có!”

Kì thực nếu không có Trịnh Diễn Tự ở đây, bất
kể Viên Mãn chính khí lẫm liệt đến mấy, tỏ ra không thẹn với lương tâm
đến mấy, có lẽ Tống Lâm Giai vẫn cứ không tin. Nhưng giờ này phút này,
nhìn từ góc độ của một người ngoài đơn thuần, đã có Trịnh Diễn Tự rồi,
ai còn cần Bác Yến nữa? Lí lẽ này Tống Lâm Giai vẫn hiểu được.

Sau khi ý thức được điều này, sự kiêu ngạo của Tống Lâm Giai cũng tắt phụt, lẩm bẩm tự nói với mình: “Tôi nên làm thế nào?”

Nhìn Tống Lâm Giai hồn xiêu phách lạc, kì thực Viên Mãn rất muốn bỏ lại một câu “Liên quan quái gì đến tôi” rồi phóng khoáng quay đi. Nhưng cô
vừa vòng qua Tống Lâm Giai, đi được hai bước đã dừng lại không tự chủ
được.

Sự chán chường và bất lực của Tống như một tấm lưới trùm lên trái tim thánh mẫu của Viên Mãn.

“Hắn có thể đang ở sân bóng đá trường trung học số 4”.

Trước đây mỗi khi gặp phải những khó khăn không vượt qua được, Bác Yến
luôn đến đó đá bóng. Nghe Bác Yến kể, từ nhỏ hắn đã rất thích đá bóng,
nhưng hắn quá mập, các bạn không bao giờ muốn đá cùng với hắn, hắn chỉ
có thể ngồi suốt buổi trên băng ghế lạnh lẽo. Đến lúc mặt trời lặn, tất
cả mọi người đều đã về, chỉ còn lại một quả bóng bị vứt bỏ và chính hắn
cũng bị vứt bỏ. Dần dà Bác Yến quen với việc đá bóng một mình trên sân
bóng không một bóng người, không có người xem, cũng không có đồng đội.
Vì vậy hắn còn luyện được kĩ năng đá bóng rất tốt, nhưng ai cũng không
biết, ai cũng không muốn biết…

Sự tự ti được hình thành từ
nhỏ gần như đã thấm sâu tận cốt tủy Bác Yến, vì vậy sau đó sân bóng đá
trở thành cảng tránh bão của hắn, đến tận lúc Viên Mãn đi vào cuộc đời
hắn.

Viên Mãn còn nhớ mùa hè năm tốt nghiệp cấp ba, Bác Yến dẫn cô tới sân bóng, nói với cô: “Cảm ơn bạn đã đến với tớ. Sau này tớ sẽ
không còn đơn độc nữa. Tớ không cần người khác, có bạn xem tớ là đủ
rồi”.

Lúc nói lời này, hai mắt Bác Yến rất sáng, rất chân thành.

Chỉ có điều những chuyện xưa này có lẽ Bác Yến đã quên từ lâu… Lời
thề khi còn trẻ bị thời gian làm cho biến thành phân chó, quên đi có lẽ
tốt hơn.

Chỉ có điều Viên Mãn không thể quên được đôi mắt Bác
Yến, ánh mắt chân thành đó kéo Viên Mãn về kí ức trong một thời gian

ngắn ngủi, đến tận lúc bị tiếng bước chân chạy đi của Tống Lâm Giai làm
cho bừng tỉnh.

Tiếng bước chân vội vàng nhanh chóng đi xa, đến
lúc không thể nghe thấy được nữa, Viên Mãn ngước mắt lên nhìn, bắt gặp
ngay ánh mắt của Trịnh Diễn Tự.

Trịnh Diễn Tự lẳng lặng đứng bên cạnh, lẳng lặng nhìn cô.

Viên Mãn cười cười: “Biểu hiện của tôi có đủ phóng khoáng hay không?”

Cô cố gắng làm cho âm thanh của mình tỏ ra trong trẻo một chút, để che
giấu sự thật mình vừa bị kí ức đánh cho không còn mảnh giáp.

“Đủ”. Trịnh Diễn Tự không có biểu cảm gì.

“Có đủ khí phách hay không?”

“Đủ”.

“Có đủ vương giả hay không?”

“…” Trịnh Diễn Tự nhướng mày: “Đừng ép tôi nói dối nữa”.

Thôi được, Viên Mãn ngậm miệng, đột nhiên lại mất hết sức mạnh, đặt mông ngồi bệt xuống bậc thềm.

Cúi đầu kiểm tra lại chính mình, điện thoại di động vẫn cầm trong tay,
lúc này cô mới nhớ ra điện thoại đã không bật lên được nữa.

“Vừa rồi tôi còn bảo Tống Lâm Giai xem điện thoại của tôi để khẳng định
Bác Yến không gọi điện thoại cho tôi, đúng là say rồi. Ha ha… Ha
ha…” Viên Mãn nói với Trịnh Diễn Tự, giọng nói đầy tự giễu.

Trịnh Diễn Tự nhếch miệng, hiển nhiên không muốn để ý đến cô nữa.

Thực ra Viên Mãn cũng không biết mình bị làm sao. Bác Yến đã chia tay,
chẳng phải hợp ý cô sao? Cô không nên vui vẻ sao? Vì cô đã vô số lần
thầm nguyền rủa Bác Yến yêu một tan vỡ một, yêu hai tan vỡ một cặp cơ
mà?

Tuy nhiên sự thật lại là, lúc này ngay cả nụ cười của cô
cũng rất miễn cưỡng. Cô rất muốn hỏi thẳng trước mặt Bác Yến: “Tôi cho
rằng anh gặp được tình yêu không thể để lỡ nên mới lựa chọn từ bỏ tình
cảm tám năm của chúng ta. Nhưng bây giờ anh chia tay dễ dàng như vậy,
chẳng phải là nói với tôi tình cảm tám năm trong mắt anh chính là cái
rắm, còn không bằng một chút cảm giác hám của lạ nhất thời hay sao?”

Viên Mãn vừa nghĩ như vậy vừa vô thức bấm nút khởi động.

Cuộc đời đúng là có quá nhiều chuyện ngoài ý liệu, Viên Mãn không ngờ
điện thoại đã chết cả ngày mà lúc này lại khởi động không hề có vướng
mắc gì. Cũng như không ngờ Bác Yến lại chia tay sớm như vậy…

Nhìn màn hình khởi động, Viên Mãn sững sờ một lát. Sau hình ảnh khởi

động máy là thông báo cuộc gọi lỡ. Nhìn thông báo gọi lỡ, Viên Mãn sững
sờ tập hai.

Bác Yến quả thật có gọi điện thoại cho cô, mặc dù chỉ có một cuộc.

Rốt cuộc thì hắn muốn làm gì?

Viên Mãn không muốn suy nghĩ vấn đề này, hai chữ Bác Yến hiện lên trong đầu cô bao nhiêu lần, cô sẽ thấy buồn nôn bấy nhiêu lần.

Nhìn
quanh một vòng, cuối cùng Viên Mãn tìm được một đề tài vô thưởng vô
phạt: “Đúng rồi, vừa rồi anh nói… Anh và Hướng Mông thế nào rồi?”

“Xử lý xong chuyện lằng nhằng của cô đi rồi nói tiếp”. Trịnh Diễn Tự quyết đoán từ chối.

“Chuyện này có gì mà xử lý? Nếu Bác Yến chia tay vì tôi, điều đó chỉ có thể nói rõ hắn là đồ tồi, thứ gì không nhận được chính là thứ tốt nhất. Nếu chia tay không phải vì tôi thì đó chính là vấn đề giữa hắn và Tống
Lâm Giai, càng không liên quan gì tới tôi”.

Cô nói thoải mái nhưng sắc mặt lại không hề thoải mái. Trịnh Diễn Tự phá lệ nhìn cô lâu hơn một chút…

“Làm gì mà nhìn tôi như vậy? Đột nhiên phát hiện tôi đẹp như tiên nữ à?”

Trịnh Diễn Tự không bắt lời cô: “Có phải cô còn không bỏ được hắn không?”

Đây chính là kết luận anh ta đưa ra sau khi quan sát cô một hồi lâu sao?

Viên Mãn bật cười. Trịnh tiên sinh ơi là Trịnh tiên sinh, quả nhiên EQ dưới không.

Đương nhiên, nếu EQ của anh ta đủ cao thì sao lại không nhìn ra giờ đây tất cả những ý niệm tà ác của cô đều trút vào một người khác…

Nụ cười của Viên Mãn còn chưa biến mất, Trịnh Diễn Tự đã ngồi xuống bên cạnh cô: “Thực ra… tôi đã gặp cô từ rất lâu trước”.

“Hả?”

“Ngay từ ngày cô còn chưa mập”.

“Hở??”

“Đương nhiên, còn cả Bác Yến nữa”.

“Hử???”

Thế này là thế nào? Cô giáo Viên hoàn toàn không theo kịp suy nghĩ của vị Trịnh tiên sinh này…

Trịnh Diễn Tự nhìn cô thật lâu, dường như muốn tìm thấy những đường nét xưa kia trên gương mặt cô, đáng tiếc lại không tìm được, chỉ có thể thở dài khe khẽ.

Viên Mãn bị tiếng thở dài của anh ta kích thích
thật sâu, nhếch miệng rất không cam lòng: “Tại sao tôi không có một chút ấn tượng nào?”

Trịnh Diễn Tự không trả lời cô, nhưng hiển nhiên trong trí nhớ của Trịnh Diễn Tự, ấn tượng cô để lại cũng không tốt đẹp gì.


“Không thể không nói, cách cô xuất hiện bao giờ cũng rất đặc biệt.
Chẳng hạn như lần trước cô đến phỏng vấn thì bị gạt tàn đập trúng đầu,
còn lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô thì cô từ trên cây rơi xuống đất”.

Trên cây? Rơi xuống?

Viên Mãn vắt hết óc nhớ lại. Quả thật cô đã có lần ngã từ trên cây xuống, chỉ có điều lần đó là ở…

Mùa hè năm 16 tuổi, cũng là mùa hè cuối cùng của cô nàng Viên Mãn mảnh
mai, cô không cẩn thận bị ngã gãy chân vì ban đêm trèo tường ra ngoài đi ăn với Bác Yến. Vì thế bà Viên rất giận dữ, để đề phòng thằng bé mập
mạp lại đến gây họa cho con gái mình, bà Viên đã cho Viên Mãn vào bệnh
viện nơi ông Viên đang công tác, mục đích chính là giam lỏng con gái.

Nhưng Viên Mãn đâu chịu bị giam lỏng, cả ngày chỉ nghĩ cách chuồn ra đi chơi. Cô còn nhớ khi đó mình ở tầng hai, ngoài cửa sổ là một cây cao
chọc trời xanh mướt, đêm đến bóng cây nghiêng nghiêng hắt vào cửa sổ,
giường bệnh cô nằm cũng in bóng cây đung đưa. Mùa hè đó rất nóng, cô rất muốn ăn kem, rất muốn ăn kẹo, rất muốn uống nước ngọt… Sau một thời
gian đi chơi với Bác Yến suốt ngày, cô cũng trở nên háu ăn hơn. Giờ vào
nằm viện, càng không được ăn lại càng thèm đến quay cuồng, suốt đêm
không ngủ được. Đến một buổi tối, đột nhiên một hòn đá bay tới đập vào
cửa sổ phòng bệnh.

Cô nhanh chóng dịch đến bên cửa sổ. Kì thực
khi đó cô đã đi lại bình thường rồi, nhưng bà Viên vẫn không cho cô xuất viện, chỉ sợ thằng nhóc mập lại đến tìm cô. Nhưng bà Viên sợ chuyện gì
thì chuyện đó nhất định sẽ đến, Viên Mãn mở cửa sổ ra xem…

Không ngờ Bác Yến đang ngồi trên chạc cây, hưng phấn chào cô.

Đó là lần đầu tiên cô gặp Bác Yến kể từ khi ngã gãy chân.

Bác Yến không kịp nói gì, vội tháo cặp sách sau lưng xuống tung vào cho cô.

Viên Mãn đỡ được chiếc cặp, rất nặng. Cô mở ra xem, trong cặp đựng đầy đồ ăn vặt…

“Trong cặp có kem đấy, bạn mau ăn đi không là chảy nước hết”.

Viên Mãn quả nhiên tìm được kem trong cặp, không ngờ mới chỉ bị chảy
một chút. Sau đó Viên Mãn mới biết, khi đó vì không muốn kem tan hết,
Bác Yến gần như đã chạy một mạch vào bệnh viện, trọn ba cây số, một phút cũng không dám dừng lại.

Khi đó Viên Mãn ăn kem mà đầu óc lại
nóng lên, ngậm que kem trong miệng trèo ra ngoài cửa sổ, theo cành cây
to trèo đến chỗ Bác Yến.

Bác Yến kinh hãi, vội vàng xua tay cho cô quay về. Nhưng cô về sao được? Cô đâu muốn về? Viên Mãn dứt khoát
dùng cả tay lẫn chân bò một mạch đến trước mặt Bác Yến.

Cuối
cùng hai người ngồi mặt đối mặt trên chạc cây. Viên Mãn thở hồng hộc vì
mệt, Bác Yến lại sợ đến mức không dám thở mạnh, bốn mắt trợn tròn nhìn
nhau một hồi lâu, cuối cùng cả hai cùng bật cười hì hì.

Tiếng
muỗi vo ve, đêm hè oi bức, bóng cây đu đưa và nụ cười cứng nhắc vì căng
thẳng của cậu bé này là những kí ức đẹp đẽ nhất của Viên Mãn về mùa hè
năm đó.

Nhưng sự kích động nào cũng phải trả giá.

Hai người trèo xuống kiểu gì bây giờ?

“Bạn trèo xuống thang…” Bác Yến cúi đầu chỉ chiếc thang dựa vào thân

cây. Vừa rồi hắn trèo lên cây được là nhờ có chiếc thang này, nhưng bây
giờ cúi đầu xuống nhìn mới phát hiện…

Ơ? Thang đâu?

Không biết chiếc thang đã bị ai thu mất!

“Bọn trẻ con hay bắc thang trèo cây bắt tổ chim, chắc là nhân viên bệnh viện nhìn thấy nên chuyển thang đi rồi”. Cô nói rất thoải mái, không lo lắng chút nào.

Không những không lo lắng mà còn xắn tay áo chuẩn bị tay không tụt xuống.

Bác Yến giữ cô lại, cô còn cam đoan với hắn: “Yên tâm, lần này tớ tuyệt đối sẽ không trượt tay đâu”.

Kết quả…

Viên Mãn đúng là nói được thì làm được, không hề trượt tay, chỉ trượt
chân một chút lúc sắp xuống đến đất. Nhưng cô cũng không ngã xuống đất,
mà ngã lên…

Trên người một cậu bé mập mạp…

***

“May mà khi đó cô gầy, nếu không hôm đó tôi đã bị cô đè chết rồi”.

Giờ này ngày này, Trịnh Diễn Tự tổng kết lại chuyện nhiều năm trước bằng một câu như vậy.

Viên Mãn chớp chớp mắt, chỉ anh ta: “Anh?” Lại chỉ chính mình: “Tôi?”

Trịnh Diễn Tự hờ hững như muốn nói, đúng vậy, không sai, chính là cô, đừng có chối.

“Cả mùa hè năm đó tôi đều xem cô và Bác Yến quấn quýt với nhau. Lúc thì hắn trèo cây vì cô, lúc thì cô leo cây xuống tìm hắn. Lúc thì hắn dầm
mưa mấy tiếng bên ngoài khoa điều trị để đợi cô, lúc thì cô nuôi muỗi
nửa buổi tối trong buồng điện thoại công cộng để nói chuyện điện thoại
với hắn. Khi đó cô và hắn có nghĩ tới cảm giác của tôi không?”

Cái gì? Anh ta lại còn buộc tội cô nữa???

“Anh là đồ cuồng nhìn trộm!” Cuối cùng cô giáo Viên không nhịn được
đứng dậy lên án: “Dám nhìn trộm tôi từ khi tôi vẫn là thiếu nữ thuần
khiết???”

Đương nhiên, cô giáo Viên dù bề ngoài tức giận nhưng
trong lòng lại không nhịn được nhảy nhót: Chẳng lẽ năm đó trong mắt anh
ta cô lại xinh đẹp đến vậy? Nếu không bao nhiêu năm đã trôi qua, tại sao anh ta còn có thể nhận ra cô?”

Nhưng đáp án thực tế thông thường đều tàn khốc…

“Nếu không có vụ cô bị gạt tàn đập trúng phải nằm viện, tôi nhân tiện
điều tra cha mẹ cô, nhận ra cha cô chính là bác sĩ điều trị chính của
tôi năm đó*, tôi sẽ hoàn toàn không ngờ được cô lại…”

Anh ta dừng lại một lát, không nói tiếp. Nhưng hiển nhiên ý anh ta muốn nói là “Hoàn toàn không ngờ cô lại béo đến mức này”.

Đáp án này đúng là… làm người ta tổn thương.

Bên này, Viên Mãn tan nát cõi lòng. Bên kia, Trịnh tiên sinh tự nhận là lịch thiệp vì đã lược qua nửa câu sau, chỉ tiếp tục nói: “Càng không
ngờ hai người năm đó tôi hâm mộ lại có kết cục như vậy…”

+++++++

Có thể bạn đã quên, ông Viên từng nói TDT nhìn quen mắt, là vì ông đã điều trị cho TDT hơn 10 năm trước.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.