Đọc truyện Bến Xe – Chương 17
Ba người đều giật mình kinh ngạc, đồng thời quay đầu về phía cửa ra vào. Một cậu bé tầm mười sáu mười bảy tuổi từ bên ngoài đi vào. Cậu bé tương đối cao, gương mặt đỏ ửng, mở to mắt nhìn mỗi người trong phòng. Ánh mắt cậu thẳng thắn và quật cường.
Liễu Địch nhìn cậu bé không chớp mắt, cô cảm thấy cậu ta hơi quen mặt. Cậu bé chú ý đến ánh mắt của Liễu Địch nên mở miệng trước: “Em biết chị chính là Liễu Địch. Vừa rồi em đã nhìn thấy chị khi chị đi lên cầu thang, vì thế em đi theo chị lên trên này.”
Đúng rồi, ban nãy khi Liễu Địch chạy lên cầu thang, có một cậu bé cứ nhìn cô chằm chằm, hóa ra là cậu ta. Nhưng cậu ta là ai? Không đợi Liễu Địch lên tiếng, hiệu trưởng Cao nghiêm giọng: “Văn Tuấn, em lên đây làm gì?”
Văn Tuấn không bận tâm đến hiệu trưởng Cao, cậu nói với Liễu Địch: “Em xin tự giới thiệu. Em tên là Văn Tuấn, học sinh lớp 10 (1), cũng là người đại diện của thầy Chương. Một ngày trước khi thầy Chương qua đời và buổi sáng hôm thầy qua đời, em đều ở bên cạnh thầy và tận mắt chứng kiến nhiều chuyện. Em vốn không định nói cho chị biết, nhưng nhìn thấy cảnh vừa rồi, em nghĩ chị có quyền biết những sự việc này. Em xin thề, lời em nói đều là sự thật. Chị có muốn nghe hay không?”
Người đại diện? Liễu Địch ngẩn người. Thời gian trước, từ này là cách xưng hô thuộc về cô. Cô liếc qua hiệu trưởng Cao, ánh mắt ông đầy vẻ lo lắng và tự trách. Lẽ nào…Liễu Địch mím môi, nói với Văn Tuấn: “Chỉ cần là sự thật, dù tàn khốc đến mức nào, chị cũng muốn nghe.”
Văn Tuấn nhíu mày nhìn Liễu Địch, ánh mắt cậu vụt qua một tia khâm phục. Sau đó cậu mở miệng: “Đầu tiên, em xin nói rõ, em không thích thầy Chương. Cũng giống các bạn cùng lớp, em chỉ thích nghe thầy giảng bài chứ không thích con người thầy. Chúng em cũng muốn yêu quý thầy, nhưng thầy khiến chúng em không yêu quý nổi. Hơn nữa, em phát hiện thầy cũng không thích em. Thầy không cho em đón thầy sau khi tan học, không cho em tiễn thầy ra bến xe buýt. Thầy chỉ cho phép em giúp thầy làm công việc nhận xét và chấm điểm bài văn vào buổi trưa. Em nghĩ nếu không phải vì bất đắc dĩ, chắc thầy cũng không để em làm việc này. Mỗi buổi trưa đi giúp thầy chấm bài tập, quả thật dùng từ “ngồi trên đống lửa” cũng không quá đáng. Bởi vì em cảm nhận rõ thầy không thích em ngồi vào cái ghế kia, thậm chí không thích em ở trong văn phòng này. Vì vậy, việc chấm bài văn đối với em là một cực hình. Thứ duy nhất thầy thích, có lẽ chỉ là chậu hoa nhài trên cửa sổ. Em thường thấy thầy dò dẫm đi lấy nước về tưới hoa. Mặc dù thầy tưới ra ngoài một nửa nhưng thầy vẫn không cho người khác giúp thầy. Mọi người đều nói, thầy thích chậu hoa nhài là bởi vì, chậu hoa đó do chị tặng thầy.”
Liễu Địch không lên tiếng, cô biết đây là sự thật. Đáng sợ hơn, mọi người cũng biết rõ sự thật này. Liễu Địch chợt cảm thấy toàn thân mất hết sức lực. Giáo sư Tô liền đỡ cô ngồi xuống ghế.
“Về tin đồn giữa chị và thầy Chương…” Văn Tuấn liếc cô một cái rồi nói tiếp: “Đã ầm ĩ từ lâu, chẳng ai không biết. Mọi người đều bàn tán sôi nổi, đa phần là những lời khó nghe. Xin thứ lỗi em không thể kể ra lời đồn ở đây, bởi vì sau khi chứng kiến cảnh tượng vừa rồi, em cảm thấy tin đồn đúng là vô căn cứ. Nhưng lúc đó chúng em không có năng lực phán đoán, ai nấy đều nửa tin nửa ngờ. Hơn nữa, nhiều thầy cô cũng khẳng định, nên chúng em không thể không tin. Vì vậy, thanh danh của chị và thầy Chương nói thật chẳng ra sao cả. Tuy nhiên, thầy Chương không hề hay biết điều đó. Thứ nhất, bởi vì thầy không tiếp xúc với mọi người. Thứ hai, thầy thanh cao như vậy, ai dám nói năng linh tinh trước mặt thầy? Mọi người chỉ bàn luận chuyện của chị và thầy sau lưng thầy. Họ nói chị và thầy rất kinh khủng.”
Liễu Địch cuộn chặt hai bàn tay. Tình cảm giữa cô và thầy Chương thuần khiết như vậy, trong con mắt người khác biến thành kiểu gì? Khó nghe như thế nào? Kinh khủng ra sao? Cô không dám hỏi, cũng không muốn hỏi. Vào giây phút này, cô nhận ra con người là động vật tàn nhẫn biết bao.
Văn Tuấn thở dài một hơi, nói tiếp: “Sự việc xảy ra vào tiết ngữ văn sáng ngày thứ sáu. Khi vở bài tập làm văn được phát cho cả lớp, Khiên Khiên phát hiện bài văn của cậu ta bị thầy Chương cho không điểm…”
“Khiên Khiên là ai?” Liễu Địch hỏi.
“Cậu ta ngồi cùng bàn với em, là con gái của chủ nhiệm Ủy ban giáo dục thành phố, đứa con cưng của nhà trường, bảo bối của các thầy cô giáo, công chúa nhỏ không ai dám động vào.” Văn Tuấn nói một hơi rồi liếc qua hiệu trưởng Cao. Xem ra, nữ sinh tên Khiên Khiên không được lòng các bạn học.
“Bài văn của Khiên Khiên em đã đọc rồi.” Văn Tuấn nói tiếp: “Thầy Chương chỉ nghe đoạn mở đầu liền cho không điểm. Hơn nữa, thầy còn phê năm chữ: “Đạo văn đáng xấu hổ”. Nghe nói thời cấp hai, môn ngữ văn của Khiên Khiên đều đạt điểm rất cao. Lên đến cấp ba, gặp phải thầy Chương, không những điểm số của cậu ta rớt xuống, mà còn chưa bao giờ nhận được lời khen ngợi, cậu ta bất mãn thầy Chương đã lâu. Bây giờ, thầy Chương còn cho cậu ta “không điểm”, lại nói cậu ta “đáng xấu hổ”. Đây là điều Khiên Khiên không thể chịu đựng nổi. Cậu ta cầm bài văn đi tìm thầy Chương lý luận, bắt thầy Chương đưa chứng cứ, nếu không có nghĩa thầy đặt điều, hủy hoại danh dự của cậu ta. Thầy Chương bị ép buộc, cuối cùng cũng nói ra tác giả của bài văn, thậm chí cả thời gian phát biểu bài văn đó. Em không nhớ rõ, hình như bài viết đăng trên một cuốn tạp chí nào đó từ mấy năm trước. Tác giả tên là…à đúng rồi, tên là Hải Thiên.”
“Trời ạ!” Liễu Địch và giáo sư Tô đồng thanh kêu lên một tiếng. Văn Tuấn nhìn họ bằng ánh mắt kỳ lạ, không hiểu tại sao họ kinh ngạc như vậy. Nhưng cậu không thắc mắc, mà kể tiếp: “Tóm lại lúc đó Khiên Khiên chỉ biết há hốc mồm. Chứng cứ của thầy Chương khiến cậu ta á khẩu. Từ lúc vào trường, cậu ta được các thầy cô giáo coi như hòn ngọc trên tay, chưa bao giờ chịu sự sỉ nhục như vậy. Thế là cậu ta thẹn quá hóa giận, đột nhiên thốt ra một câu: “Thầy Chương, thầy chỉ bắt nạt những người như chúng em mà thôi. Nếu Liễu Địch làm vậy, liệu thầy có cho chị ta điểm 0 hay không?”
Liễu Địch giật mình thảng thốt.
“Sắc mặt thầy Chương tái nhợt. Thầy cuộn hai bàn tay, mím chặt môi, cố gắng khống chế bản thân. Sau đó, thầy bình tĩnh trả lời: “Cô ấy cũng từng bị tôi cho không điểm làm văn.”
“Mọi người đều đờ ra. Chẳng ai nghĩ ra nguyên nhân tại sao bài văn của chị lại bị thầy Chương cho không điểm. Khiên Khiên một lần nữa cảm thấy thất bại. Cậu ta bất chợt bướng bỉnh hét lên: “Nhưng thầy từng dụ dỗ chị ta.”
Ầm một tiếng, nắm đấm của Liễu Địch đập mạnh xuống mặt bàn. Cô không thể chịu đựng sự sỉ nhục từ câu nói này. Thân hình cô lảo đảo, tựa hồ sắp ngã xuống đất. Giáo sư Tô vội đỡ cô từ đằng sau. Văn Tuấn giật mình, cậu hết nhìn Liễu Địch lại nhìn giáo sư Tô, không biết có nên kể tiếp. Liễu Địch định thần, sắc mặt cô tái nhợt đến cực điểm. Nhưng cô cất giọng kiên quyết: “Em kể tiếp đi!”
“Cậu ta vừa nói ra câu đó, cả lớp chúng em đều sửng sốt. Nhưng Khiên Khiên cứ như bị ma nhập, tiếp tục hét lớn tiếng: “Thầy Chương, thầy bị mù thật sao? Thầy bị mù mà thầy biết nữ sinh nào xinh đẹp nhất trường, sau đó thầy cho người ta làm đại diện của thầy rồi quyến rũ người ta. Hai người ở trong văn phòng đóng chặt cửa tình tình tứ tứ, ôm ôm ấp ấp ở bến xe, ở nhà thầy càng không biết làm ra chuyện bẩn thỉu gì. Thầy tưởng thầy có thể che mắt thiên hạ hay sao? Lẽ nào thiên hạ cũng đui mù giống thầy? Là một nhà giáo, vậy mà thầy đi dụ dỗ học sinh. Thầy có tư cách gì đứng ở đây nói tôi “đáng xấu hổ?” Thật ra, kẻ đáng xấu hổ nhất là thầy và Liễu Địch. Thầy và chị ta một người dụ dỗ mê hoặc, một người tự nguyện lao vào vòng tay của thầy giáo mình; một kẻ hạ lưu đê tiện còn một kẻ vô liêm sỉ; một kẻ ra vẻ đạo mạo còn một kẻ giả vờ đứng đắn. Nhưng thực ra đều là đồ dơ bẩn…”
“Sau đó một tiếng bốp vang lên, thầy Chương cho Khiên Khiên một bạt tai!”
“Tát rất đúng!” Giáo sư Tô lên tiếng. Nếu Khiên Khiên có mặt ở đây, chắc ông cũng lập tức cho cô ta một bạt tai. Liễu Địch không lên tiếng, sắc mặt cô trắng bệch đến đáng sợ, cô có cảm giác nghẹt thở. Những lời vô căn cứ này, tại sao có thể lan truyền, sao có thể nói ra một cách tàn nhẫn như vậy?
Văn Tuấn nhìn Liễu Địch bằng ánh mắt đồng tình: “Liễu Địch, chị đừng tức giận. Thật ra, những lời này sớm muộn cũng có người nói, Khiên Khiên chỉ là người đầu tiên dám thẳng thừng thốt ra miệng mà thôi.”
Liễu Địch rùng mình, cô cảm thấy khí lạnh lan tỏa tới mỗi tế bào trên thân thể. Cô đột nhiên hiểu ra, tình cảm của cô và thầy Chương không được xã hội thừa nhận; thậm chí còn bị bóp méo, xuyên tạc và phỉ báng. Lúc cô vẫn chưa ý thức được tình yêu, dư luận đã hủy diệt tình cảm của cô. Đến lúc này, Liễu Địch thật sự lĩnh ngộ mặt tàn khốc của xã hội.
Văn Tuấn thở dài, tiếp tục câu chuyện của cậu: “Cái bạt tai của thầy Chương vừa mạnh vừa chuẩn xác, khiến một bên má Khiên Khiên sưng vù. Lần đầu tiên em chứng kiến bộ dạng phẫn nộ của thầy. Sắc mặt thầy đanh lại, hơi thở phì phò, giống một con bò đực bị chọc giận. Thầy nghiến răng nói từng câu từ chữ một: “Trước khi tôi cho em cái tát thứ hai, mời em mau cuốn xéo khỏi phòng học này.”
“Thầy Chương không nói nhiều, nhưng mỗi từ như phun ra ngọn lửa, mang uy lực có thể thiêu cháy tất cả. Khiên Khiên hoàn toàn sững sờ, cậu ta không ngờ mình lại bị đánh. Một lúc sau, cậu ta mới có phản ứng. Nhưng đứng trước thầy Chương đang nổi giận, cậu ta không dám mắng thêm một câu. Cuối cùng, cậu ta gào khóc: “Chương Ngọc, thầy cứ đợi đấy!”. Nói xong, cậu ta chạy khỏi phòng học”.
“Có thể tưởng tượng, chuyện Khiên Khiên bị thầy Chương đánh nhanh chóng lan ra toàn trường. Buổi trưa, em đến văn phòng thầy Chương sớm hơn thường lệ. Không hiểu tại sao, em hơi lo lắng cho thầy. Em biết, câu “thầy cứ đợi đấy” của Khiên Khiên không phải nói chơi. Về phần tại sao “không phải nói chơi”, bản thân em cũng không rõ. Thầy Chương không giống mọi ngày, thầy không phải sợ hãi, mà là có nhiều tâm sự, tựa hồ trong lòng có gánh nặng gì đó. Thầy không lập tức chấm điểm bài văn mà ngồi trầm tư rất lâu. Sau đó, thầy đột nhiên hỏi em: “Văn Tuấn, em hãy nói thật cho thầy biết, tin đồn về thầy mà Khiên Khiên nói ngày hôm nay, có phải đã lưu truyền một thời gian dài hay không?”
“Em không ngờ thầy Chương tinh ý như vậy. Em chẳng có cách nào che giấu thầy, cũng không dám giấu giếm, đành nói sự thật: “Vâng ạ, lúc mới nhập học, em có nghe phong thanh một số chuyện, bây giờ đã lan truyền khắp trường, hơn nữa còn rất khó nghe”. Thầy Chương nhè nhẹ gật đầu, sắc mặt thầy nặng nề, tựa hồ lời của em chứng thực suy nghĩ trong lòng thầy. Sau đó, em và thầy bắt đầu chấm điểm bài văn. Một điều khiến em rất khâm phục là, xảy ra chuyện lớn nhưng thầy Chương vẫn bình tĩnh nhận xét bài văn, phảng phất không bị ảnh hưởng. Tuy em không thích thầy, nhưng không thể không kính phục dũng khí của thầy.”
“Làm đến quyển bài tập thứ ba, cửa văn phòng đột nhiên bị đá bật ra. Khiên Khiên và anh họ của cậu ta xuất hiện ở cửa. Anh họ của Khiên Khiên là huấn luyện viên tán thủ (võ tự do) của thành phố. Anh ta vừa xuất hiện, em biết ngay nguyên nhân vì sao. Quả nhiên, anh họ của Khiên Khiên nói: “Chương Ngọc, thằng chó này dám đánh em gái tao, mày không muốn sống rồi phải không? Mày dám giở trò trên đầu ông nội mày. Hôm nay nếu không dạy dỗ mày, mày cũng không biết tao là ai?”
“Thầy Chương liền đứng dậy. Em rất kinh ngạc khi thấy thầy không hề sợ hãi khi đối mặt với hoàn cảnh này. Thầy đứng thẳng người, ngẩng cao đầu, cất giọng đanh thép: “Không sai, tôi đã đánh em gái của anh. Là một người giáo viên, tôi không nên đánh học sinh của mình, nhưng là một người có máu có thịt, tôi phải đánh em gái anh, bởi vì em gái anh đã lăng nhục nhân cách của tôi, đồng thời lăng nhục nhân cách và danh dự của học sinh tôi yêu quý nhất. Kẻ sĩ có thể chết chứ không thể chịu nhục. Tôi không thể tha thứ cho người sỉ nhục tôi, càng không thể tha thứ cho người sỉ nhục học sinh của tôi. Nếu anh đánh tôi, tôi sẽ không đánh lại, bởi vì là một người thầy giáo, tôi nên chịu sự trừng phạt. Có điều, tôi nói cho anh biết, anh đánh tôi, tôi không oán hận; tôi đánh em gái anh, tôi cũng không hối hận. Nếu anh lăng nhục tôi và học sinh của tôi, dù không phải là đối thủ của anh, tôi cũng sẽ động thủ với anh.”
“Nói hay lắm!” Liễu Địch và giáo sư Tô cùng kêu lên. Thanh âm của hai người rất khẽ, nhưng không che giấu niềm tự hào. Văn Tuấn liếc qua bọn họ, cậu ta đột nhiên phát hiện hai người trước mặt rất tán thưởng thầy Chương, người không được cả trường hoan nghênh. Cậu ta nói tiếp:
“Đúng vậy. Lúc đó, em cũng bị chấn động, thậm chí quên cả sợ hãi. Em chợt cảm thấy thầy Chương có một tinh thần rất hiếm gặp, tinh thần đó khiến em cảm động. Anh họ của Khiên Khiên dường như cũng bị chí khí đường đường chính chính của thầy Chương làm cho khiếp sợ. Anh ta lặng lẽ nhìn thầy Chương vài giây rồi quay người rời khỏi văn phòng. Khiên Khiên vô cùng thất vọng, cậu ta vừa chạy đuổi theo vừa hét: “Anh, anh đã nhận lời trả thù cho em. Anh đã nhận lời…”
“Văn phòng lại rơi vào trạng thái tĩnh lặng. Một lúc sau, em và thầy Chương đều không lên tiếng. Sắc mặt thầy vô cùng nghiêm nghị, ngoài ra còn ẩn hiện sự lo lắng và đau khổ. Thầy đột nhiên nói với em: “Văn Tuấn, hôm nay không cần chấm điểm bài văn nữa. Chỗ tôi bây giờ không còn là nơi an toàn.”
“Trong lòng em đột nhiên rất cảm động. Có thể nói, kể từ khi làm người đại diện của thầy, đây là lần đầu tiên em cảm nhận thấy sự ấm áp từ thầy. Thầy đang quan tâm đến an nguy của em. Em cảm kích nhìn thầy rồi đi ra ngoài…”
“Sao em lại đi ra ngoài?” Liễu Địch hỏi. Nếu là cô, cô nhất quyết không bỏ đi. Dù thầy Chương có cầm gậy đuổi cô, cô cũng không đi.
“Tất nhiên em đi rồi. Em không phải là chị, không có tình cảm sâu nặng với thầy như chị. Nhưng lúc đó, em đúng là rất cảm động, thấy thầy Chương không đáng ghét như trước, thậm chí bắt đầu quan tâm đến thầy. Trên sân trường tụ tập khá đông học sinh, các bạn đều bàn luận chuyện xảy ra ban sáng. Không hiểu tại sao, về những tin đồn mà em không mảy may nghi ngờ trước đó, bấy giờ em lại thấy phản cảm. Em bắt đầu hoài nghi, em nghĩ, thầy Chương có thể nói ra những lời khí phách như vậy, chứng tỏ quan hệ giữa thầy và chị không như tin đồn. Đáng tiếc, chỉ một mình em nghe thấy những lời nói của thầy. Trong lòng em đột nhiên xuất hiện cảm giác bất an. Cảm giác này khiến em không thể tập trung vào tiết học buổi chiều. Vì vậy sau khi hết tiết thứ nhất, em chạy vội đến văn phòng hiệu trưởng, định kể chuyện xảy ra với hiệu trưởng Cao. Nói thật, em lo thầy Chương chịu thiệt thòi.”
“Nhưng vừa đến cửa văn phòng, em vô tình nghe thấy hiệu trưởng Cao đang tranh cãi với một người đàn ông. Em nghe thấy người đó nói bằng giọng kích động: “Dù thế nào, thầy giáo đánh học sinh cũng là hành vi vi phạm đạo đức nghề nghiệp, vi phạm pháp luật. Hơn nữa, dựa vào tình hình sức khỏe và học lực của tên đó, hắn không tư cách đi dạy học, dù là giáo viên dạy thay cũng không đủ tư cách. Tôi thật sự không ngờ anh lợi dụng chức quyền, để một tên lưu manh dạy học ở trường này. Đúng là khôi hài, hoang đường thật đấy!” Sau đó, em nghe hiệu trưởng Cao nói: “Nhưng thầy Chương dạy rất tốt, thành tích thi đại học của khóa trước…”. Hiệu trưởng Cao chưa nói hết câu, người kia đã cắt ngang lời: “Tôi nói cho anh biết, tên Chương Ngọc này phải cuốn xéo ngay. Hắn vốn không có tư cách đứng trên bục giảng, để hắn dạy học ba năm là quá rẻ rúm cho hắn rồi.”
“Em không khỏi giật mình, đuổi thầy Chương đi khỏi trường? Đây là điều không thể, không chỉ mình em không đồng ý, đa số các bạn học trong lớp cũng sẽ không đồng ý. Chúng em rất thích bài giảng của thầy Chương, thầy giảng bài rất hấp dẫn và sinh động. Nếu từ nay về sau không được nghe thầy giảng bài, đó là điều em không thể tưởng tượng nổi. Lần đầu tiên trong đời, em cảm thấy chúng em không thể mất thầy Chương, thầy quá quan trọng đối với chúng em. Em nhìn qua khe cửa mới biết, người đang nói chuyện với hiệu trưởng Cao là bố của Khiên Khiên.”
“Hiệu trưởng Cao trầm mặc một lát rồi trả lời: “Chủ nhiệm Hàn, tôi không thể đuổi Chương Ngọc. Cậu ấy là nhân tài hiếm có, cậu ấy dạy rất tốt, học sinh thích nghe cậu ấy giảng bài. Hơn nữa, nếu cậu ấy mất đi công việc này, cuộc sống của cậu ấy sẽ gặp khó khăn…”
“Đủ rồi, trường học không phải là viện cứu tế, không cần thiết đi cứu tế một tên mù.” Chủ nhiệm Hàn đột nhiên cất cao giọng. Sau đó, ông ta lên tiếng uy hiếp: “Hiệu trưởng Cao, anh đừng mơ bảo vệ Chương Ngọc. Nếu anh muốn giữ hắn ở lại, vậy thì anh hãy chống mắt chờ xem. Tôi có thể kiện hắn ra tòa, kiện hắn vi phạm “Luật dạy học” và “Luật bảo vệ phụ nữ và trẻ em”. Hơn nữa, tôi còn có thể nhân cơ hội này xử lý anh, vì anh đã lạm dụng chức quyền, cậy quyền mưu lợi việc riêng tư. Đến lúc đó, không chỉ anh và Chương Ngọc không thể giữ bát cơm, mà những chuyện xấu xa phong lưu của Chương Ngọc sẽ bị vạch trần trước dư luận.”
Liễu Địch cảm thấy cô vừa bị một đòn chí mạng, tựa hồ một viên đạn bắn trúng trái tim cô. Cô đột nhiên nhớ đến câu nói của thầy Chương: “Thế giới của người mù quá nặng nề? Em có thể giúp được bao nhiêu? Em có thể giúp được bao lâu?” Bây giờ, cô đã hiểu hàm nghĩa thực sự của từ “nặng nề”. Nó không chỉ đến từ bản thân người mù, mà nó còn đến từ con người, từ xã hội, từ mọi mặt của cuộc sống. Nó không chỉ nặng nề, mà nó mạnh đến mức không thể đánh bại. Nó không chỉ kéo thầy Chương, mà kéo cả những người có liên quan đến thầy, như cô và hiệu trưởng Cao xuống vực sâu không đáy.
“Chủ nhiệm Hàn nói xong liền đi khỏi phòng hiệu trưởng. Hiệu trưởng Cao đi sau tiễn ông ta. Sắc mặt hiệu trưởng Cao rất tệ, bàn tay ông cuộn chặt thành nắm đấm. Không hiểu tại sao, em bỗng cảm thấy một sự căm phẫn không nói thành lời, em cảm thấy bố con Khiên Khiên đúng là ỷ thế hiếp người. Nhưng em có thể làm gì? Hơn nữa, bố Thiên Thiên nói đúng, ông ta hoàn toàn có thể đuổi thầy Chương khỏi trường. Em nghĩ, việc duy nhất em có thể làm bây giờ là báo tin cho thầy Chương, để thầy tìm cách. Nhưng em vừa đi đến chân cầu thang, đúng lúc ông Lý và thầy Chương đi xuống. Một bạn học ở bên cạnh nói cho em biết, thầy Chương đi nghe điện thoại của chị.”
Liễu Địch mím chặt môi, điện thoại của cô đến thật không đúng lúc.
“Nghe tin này, em vội chạy đến phòng thu phát. Khi tới nơi, em vô cùng sửng sốt, phòng thu phát đã bị mọi người vây kín, ai nấy đều thì thầm bàn luận, ánh mắt đầy vẻ bí hiểm, giống như đang chuẩn bị xem một màn kịch hay. Không hiểu tại sao, cảnh tượng trước mắt khiến em chợt nghĩ đến tình tiết “dân chúng chờ xem chặt đầu” mà Lỗ Tấn miêu tả trong tiểu thuyết của ông. Thầy Chương nhanh chóng đi tới nơi. Ngoài bờ môi thầy hơi trắng bệch, em nhìn không ra bất cứ biểu cảm khác thường nào. Vừa thấy thầy, tiếng bàn tán biến mất, mọi người tự động tránh sang hai bên nhường lối cho thầy. Thầy Chương cảnh giác dừng bước, tựa hồ phát hiện ra điều gì đó. Sau đó, thầy đi vào phòng thu phát. Mọi người vây kín phòng thu phát, ai nấy giống con thú rình mồi, nghển cổ chờ đợi mỗi câu nói, mỗi cử chỉ của thầy Chương…”
Trái tim Liễu Địch như bị mũi dao đâm một nhát, đau đến mức không nói ra lời. Nghi hoặc trong lòng cô cuối cùng cũng có lời giải đáp. Tiếng xì xào bàn tán, tiếng cười không mang ý tốt và sự trầm mặc của thầy Chương, bây giờ cô đã hiểu nguyên nhân vì sao. Liễu Địch ngước nhìn trần nhà, nước mắt chảy dài trên gò má cô, từng giọt lặng lẽ rơi xuống. Vì cô, vì danh dự và sự trong sạch của cô, vì không để người khác nắm được điểm yếu, thầy Chương đã phải cố gắng đè nén tình cảm phức tạp cuộn trào trong lòng thầy. Khi Liễu Địch bày tỏ tình cảm với thầy, cô không hề hay biết, trái tim thầy đau đớn nhường nào, chua xót đến mức nào, bởi vì thầy không thể thổ lộ một câu với người thầy yêu thương.
“Thầy Chương nghe điện thoại, nhưng thầy không nói một câu. Mọi người chỉ nhìn thấy bóng lưng bất động giống một tảng băng của thầy. Sau đó, thầy buông điện thoại, chậm rãi đi về tòa nhà phía bắc, gương mặt thầy vẫn không một chút biểu cảm. Mọi người thất vọng tản đi chỗ khác. Chỉ có em đi theo thầy Chương về văn phòng. Thầy Chương đi rất chậm, đến cửa văn phòng, thầy chống tay lên bờ tường đứng một lúc, mới đi vào bên trong. Trong lòng em rất mâu thuẫn, em muốn báo với thầy những điều bố Khiên Khiên uy hiếp, nhưng em phân vân không biết có nên nói vào lúc này. Vì vậy, khi đi đến cửa phòng, em đã dừng ở bên ngoài. Sau đó, em đột nhiên nghe thấy một tiếng thét thê lương từ văn phòng truyền ra. Đó không phải là tiếng người kêu, mà là tiếng rống của một con sư tử đang bị thương. Tiếng thét tuyệt vọng và đáng sợ đó ngân vang trên hành lang. Em sợ chết khiếp, vội vàng đẩy cửa đi vào. Kết quả, em nhìn thầy thầy Chương ngồi bệt dưới đất, hai tay thầy cầm mảnh vỡ của chậu hoa nhài, gương mặt thầy rúm ró, thần sắc thầy đau khổ và tuyệt vọng vô cùng. Trước mặt thầy, cây hoa nhài không biết bị ai nhổ cả gốc, xác xơ không thành hình nằm lẫn trong đống đất tung tóe dưới nền nhà.”
“Á….” Từ trái tim đau khổ của Liễu Địch phát ra tiếng kêu kinh hoàng. Cô cảm thấy quả tim yếu ớt của cô đập liên hồi, như có đàn ngựa từ lồng ngực muốn nhảy ra ngoài. Máu trên toàn thân cô phảng phất bị tắc nghẽn ở một điểm nào đó, không thể lưu thông. Gương mặt cô trắng bệch, bờ môi tím tái, trán đổ đầy mồ hôi lạnh, lồng ngực phảng phất có tảng đá đè nặng, khiến cô không thở nổi. Toàn thây cô lảo đảo, ngã vật về phía sau. Giáo sư Tô lập tức đỡ người cô, hoảng hốt kêu to: “Liễu Địch, Liễu Địch! Con hãy cố chịu đựng.”
“Hãy nói cho con biết, hãy nói cho con biết…” Liễu Địch lẩm bẩm, đôi mắt cô hoảng sợ và bất lực: “Nói cho con biết, tại sao họ lại tàn nhẫn như vậy, tại sao? Thầy Chương tuy cao ngạo và lạnh lùng, nhưng thầy chưa từng làm tổn thương bất cứ người nào? Tại sao họ lại hận thầy như vậy, tại sao họ lại đối xử với thầy như vậy? Tại sao họ lại tàn nhẫn, bất chấp thủ đoạn xúc phạm thầy như vậy?”
Hiệu trưởng Cao rơi lệ, giáo sư Tô rơi lệ, thậm chỉ khóe mắt Văn Tuấn cũng lấp lánh ánh lệ. Hiệu trưởng Cao nắm tay Liễu Địch, nói nhỏ: “Trên thế giới này nếu mỗi câu hỏi “tại sao” đều có đáp án, thì cả thế giới sẽ đơn giản đi nhiều. Nhưng xã hội là phức tạp, cuộc sống là phức tạp, nhân sinh cũng phức tạp. Một khi đã phức tạp, trong đó sẽ tồn tại sự tàn nhẫn và độc ác. Thậm chí, nhiều người cho đến lúc kết thúc sinh mạng, cũng không biết bản thân từng gây tổn thương cho người khác một cách tàn nhẫn. Đố kỵ, ích kỷ, hư vinh, yếu đuối…là nhược điểm phổ biến trong tính cách con người. Nó khiến một số người gây tổn hại đến người khác một cách vô tình. Ngoài ra, việc khoanh tay đứng nhìn, thích xem trò vui, thêm thắt đặt điều, bo bo giữ mình, và cái gọi là “lòng tốt” đều khiến con người bất giác đổ thêm dầu vào lửa hoặc trở thành khán giả đứng ngoài bàng quan xem trò vui, gián tiếp gây tổn thương cho người khác. Thầy Chương quá tài hoa, quá phi phàm. Người như vậy dễ bị xúc phạm nhất. Có thể lúc thầy lớn mạnh, người khác sẽ xu nịnh bợ đỡ thầy, nhưng một khi thầy sa cơ lỡ vận, họ sẽ không do dự chĩa mũi nhọn vào thầy. Nếu muốn nói tại sao, có lẽ chỉ bởi vì thầy quá xuất sắc mà thôi.”
Liễu Địch từ từ bĩnh tĩnh lại. Thầy Chương không chỉ chiến đấu chống lại số mệnh, mà thầy còn phải chống lại sự tàn nhẫn của xã hội, cuộc sống và con người. Thử hỏi sao thầy không thương tích đầy mình?
Văn Tuấn lau khô nước mắt, cậu không yên tâm hỏi Liễu Địch: “Chị…chị có thể nghe tiếp không?”
Liễu Địch gật đầu: “Đừng bận tâm đến chị, em cứ kể tiếp đi!”
Văn Tuấn tiếp tục mở miệng: “Bắt gặp bộ dạng đó của thầy Chương, trong lòng em rất đồng tình. Nhưng em không biết giúp thầy bằng cách nào. Chắc chị cũng biết, ngoài chị ra, thầy Chương không nhận sự giúp đỡ của bất cứ ai…”
“Bởi vì thầy không cần sự đồng tình của bất kỳ người nào.” Liễu Địch cắt ngang lời Văn Tuấn.
Văn Tuấn thè lưỡi: “May mà em không đi giúp thầy. Trong lúc em lưỡng lự, hiệu trưởng Cao đến nơi. Em vội bỏ đi, nhưng trong lòng vẫn rất bất an. Buổi chiều trước khi tan học, thầy Chương đột nhiên đến lớp học tìm em. Thầy đã khôi phục vẻ lạnh nhạt và nghiêm túc thường ngày. Thầy gọi em ra ngoài hành lang, hỏi em: “Văn Tuấn, sáng mai em có rảnh không?” Em gật đầu. Thầy lại nói: “Vậy sáng mai em đến trường một chuyến, chúng ta chấm điểm bảy cuốn tập làm văn cuối cùng.”
“Em đột nhiên hiểu ra vấn đề. Thầy Chương đúng là sắp rời khỏi lớp chúng em, rời khỏi ngôi trường này. Hóa ra hiệu trưởng Cao đi tìm thầy là muốn khuyên thầy từ chức…”
“Không sai.” Hiệu trưởng Cao tiếp lời: “Thầy tìm Chương Ngọc để khuyên cậu ấy từ chức. Thầy cũng không có cách khác. Thật ra, thầy không bận tâm đến cái ghế hiệu trưởng của thầy, chỉ là nếu chuyện này ầm ĩ đến tòa án, hậu quả em và Chương Ngọc phải gánh chịu sẽ không thể tưởng tượng. Lúc thầy đi vào văn phòng, thầy nhìn thấy Chương Ngọc ngồi dưới đất bất động, thầy cũng nhìn thấy chậu hoa nhài vô tội bị đập vỡ, trong lòng thầy dội lên một niềm bi phẫn. Thầy lập tức quay về phòng hiệu trưởng, lấy một chậu đất cao lanh rồi nhanh chóng bỏ cây hoa nhài và hốt hết đất vào chậu. Chương Ngọc vẫn ngồi ở đó như một một tảng đá trầm mặc. Cậu ấy ngồi đúng một tiếng đồng hồ. Sau đó, cậu ấy đứng dậy, nói với thầy: “Chú Cao, cám ơn chú đã giúp cháu trồng lại cây hoa.” Thầy ngẩn người, hóa ra cậu ấy biết tất cả. Lúc này, cậu ấy đã khôi phục vẻ bình tĩnh, đau khổ và tuyệt vọng vơi không ít. Thế là thầy lựa lời nói với cậu ấy những điều chủ nhiệm Hàn uy hiếp. Chương Ngọc lặng lẽ lắng nghe, cậu ấy không hề biểu lộ sự tức giận. Cậu ấy nói với thầy: “Chú Cao, cháu xin từ chức. Cháu rất cám ơn chú đã chăm sóc và quan tâm đến cháu trong những năm qua. Cháu luôn cố gắng tránh gây phiền phức cho chú. Thật không may là đến cuối cùng, cháu vẫn khiến chú gặp rắc rối”. Lồng ngực thầy như bị đâm một nhát dao, đau không tả nổi. Thầy nói với cậu ấy: “Chương Ngọc, chú Cao có lỗi với cháu. Bố của Khiên Khiên là người chúng ta không thể dây vào.” Chương Ngọc bình tĩnh nói với thầy: “Chú Cao, điều này không liên quan đến chú. Kể cả chú không nói với cháu, cháu cũng định từ chức.” Cậu ấy đột nhiên chỉ tay vào chậu hoa nhài, cười khổ: “Nếu cháu không đi, chắc nó vẫn tiếp tục bị vùi dập.”
Ba người trong văn phòng đồng thời “ồ” lên một tiếng. Liễu Địch cất giọng run run: “Thực ra, vì em nên thầy Chương mới quyết định từ chức.”
Trong mắt Văn Tuấn vụt qua một tia kinh ngạc, cậu đưa mắt nhìn mọi người, liếm môi rồi kể tiếp: “Ngày hôm sau, cũng chính là sáng thứ bảy, em đến trường từ sớm. Tâm trạng của em rất phức tạp, em không hy vọng thầy Chương từ chức, nhưng không nghĩ ra cách giữ thầy ở lại. Lúc em đẩy cửa văn phòng thầy, em nhìn thấy thầy đang tưới nước cho chậu hoa nhài. Thầy rất tập trung, tựa hồ dồn hết tinh thần vào công việc đó. Em đột nhiên phát hiện, thầy Chương khác hẳn ngày thường. Hôm đó, thầy mặc áo sơmi màu mận, mặc quần jeans màu xanh đậm, thầy còn đeo cặp kính màu nâu trà…”
“A…” Liễu Địch lại kêu lên một tiếng, trái tim cô co rút kịch liệt. Cô mơ hồ lẩm bẩm một câu: “Tại sao thầy lại mặc bộ đồ đó?”
“Đúng vậy, em cũng không hiểu vì sao.” Văn Tuấn thật thà trả lời: “Bây giờ đã là cuối thu, trời rất lạnh, thầy chỉ mặc một cái áo sơ mi mỏng, làm sao có thể chịu đựng nổi? Tuy nhiên, thầy Chương dường như không để ý đến thời tiết. Sự chú ý của thầy đều tập trung vào chậu hoa nhài. Em không đành lòng quấy rầy thầy. Cho đến khi thầy tưới cây xong và quay đầu, em mới chào một tiếng: “Thầy Chương!”
“Văn Tuấn đến rồi à?” Thầy nói, gương mặt thầy vô cùng bình thản, thậm chí bộc lộ sự dịu dàng hiếm thấy: “Em hãy lại đây, xem cây hoa nhài này thế nào?” Thầy chỉ tay vào chậu hoa nhài trên thành cửa sổ. Hoa nhài đã hồi phục sinh khí, mặc dù cành lá vẫn còn ủ rũ xác xơ. Em nói thật với thầy: “Chắc không có vấn đề gì đâu ạ. Chỉ cần không bị hủy hoại một lần nữa, nó sẽ sinh trưởng rất tốt.” Thầy Chương hài lòng gật đầu, đồng thời nói một câu mang hàm ý sâu xa: “Tôi đi rồi, hy vọng nó sẽ không bị vùi dập.”
Liễu Địch giật mình, câu nói này bao trùm một màu sắc chẳng lành. Lẽ nào nó ám chỉ điều gì đó?
“Nghe đến từ “đi”, viền mắt em cay cay. Em đột nhiên hiểu ra, chúng em đúng là không thể rời xa thầy Chương. Không ai có thể thay thế vị trí của thầy ở trong lòng chúng em. Con người thường là lúc đánh mất, mới biết thứ mình mất đi quý giá biết bao. Em xúc động hét lên: “Thầy Chương, em không muốn xa thầy!” Gương mặt thầy Chương vụt qua một tia cảm động, nhưng thầy nhanh chóng khôi phục vẻ bình tĩnh, thầy nhẹ nhàng nói với em: “Chúng ta chấm điểm nốt số bài văn còn lại!”
“Em và thầy bắt đầu chấm điểm và nhận xét. Em biết, đây là lần cuối cùng em được làm việc với thầy. Cảm giác “cực hình” và “ngồi trên đống lửa” ở trong em trước kia giờ trở thành lưu luyến. Thầy Chương vẫn nghiêm túc lắng nghe và nhận xét mỗi bài văn như thường lệ. Mặc dù đã từ chức, thầy vẫn làm tròn trách nhiệm cuối cùng của một giáo viên. Sau đó, em đọc đến bài văn của Khiên Khiên. Không hiểu tại sao, em đột nhiên chỉ muốn xé nát bài văn đó. Nhưng lần này, cậu ta viết rất hay. Cậu ta viết về vụ hỏa hoạn kinh hoàng xảy ra ở thành phố chúng ta vào buổi tối trước đêm giao thừa năm năm trước…”
“Hả?” Liễu Địch, giáo sư Tô và hiệu trưởng Cao kinh ngạc thốt lên.
“Đúng vậy, Khiên Khiên viết về trận hỏa hoạn đó. Lúc đó, cậu ta đang ăn cơm ở nhà bà nội, nhà bà nội của cậu ta cũng nằm trong khu vực bị bốc cháy. Ông bà nội của cậu ta đã chết cháy trong trận hỏa hoạn đó. Còn cậu ta đứng lên vai một anh, nhảy ra khỏi ô cửa sổ của bức tường nên mới thoát chết. Đáng tiếc là cậu ta vừa nhảy xuống, bức tường đó liền sụp đổ. Sau này, cậu ta không tìm thấy ân nhân cứu mạng. Nhưng cậu ta nói, cậu ta mãi mãi không bao giờ quên đôi mắt sáng ngời của anh ấy trong ánh lửa. Bài văn của Khiên Khiên rất cảm động, đến thầy Chương cũng bị ảnh hưởng. Thầy ngẩng đầu, ngồi thẳng người, dường như nghe rất nhập tâm. Trong quá trình em đọc bài văn, thầy không cắt ngang một lần nào. Sau đó, thầy lần đầu tiên hỏi em tác giả của bài văn. Em do dự một lát mới nói tên Khiên Khiên. Thầy có vẻ hơi kinh ngạc. Trầm mặc một lát, thầy gượng cười rồi cho bài văn 98 điểm, là điểm số cao nhất của lần viết văn này.”
“Nói thật, việc làm của thầy Chương khiến em chấn động. Trên thực tế, trong hai ngày đó, thầy Chương làm em chấn động không dưới một lần. Ở thầy có một thứ gì đó thuộc về tinh thần ảnh hưởng sâu sắc đến em lúc nào không hay, khiến em hoàn toàn thay đổi cách nhìn về thầy. Em không thể nói thích thầy, nhưng ít nhất em kính trọng thầy”. Văn Tuấn nhìn Liễu Địch chăm chú, rồi cất giọng chân thành: “Liễu Địch, chị nói đúng, thầy Chương không gây tổn hại cho người khác, thầy cũng chẳng có ý trả thù người khác.”
“Cám ơn nhận xét của em về thầy.” Liễu Địch giật đầu: “Em có thể nói ra câu này, chứng tỏ em đã xứng đáng làm người đại diện của thầy.”
Văn Tuấn hơi ngượng ngùng. Cậu nhanh chóng kể tiếp: “Sau khi chấm điểm xong xuôi, em giúp thầy Chương viết đơn xin nghỉ việc. Là thầy đọc, em viết. Đơn xin nghỉ việc chỉ vẻn vẹn hai câu: “Bởi vì xử phạt học sinh về thể xác, tôi xin được từ chức”. Chỉ mấy từ đơn giản nhưng thầy đã gánh chịu toàn bộ trách nhiệm. Sau khi viết xong, thầy ký tên mình rồi bảo em cầm đến phòng hiệu trưởng. Lần đầu tiên em nhìn thấy thầy Chương viết chữ. Chữ của thầy rất phóng khoáng, rất đẹp. Hiệu trưởng Cao đang ở trong phòng hiệu trưởng. Sau khi nhận đơn, ông chẳng nói gì, chỉ thở dài một hơi.”
“Khi em quay về văn phòng, thầy Chương đã chuẩn bị ra về. Em và thầy cùng đi xuống cầu thang. Thầy không cần em đỡ, bước đi rất ung dung bình ổn. Đến cổng trường, thầy đột nhiên nói với em: “Văn Tuấn, thầy rất cám ơn em đã giúp thầy trong hai tháng qua”. Em cảm thấy mặt nóng bừng, trong lòng vô cùng hổ thẹn. Mỗi buổi trưa đi giúp thầy chấm điểm bài văn, em đều oán trách và nguyền rủa thầy. Bây giờ nghĩ lại, em rất hối hận. Thầy Chương vẫy tay với em, em kinh ngạc phát hiện, gương mặt thầy nở nụ cười. Đây là lần đầu tiên em nhìn thấy thầy mỉm cười. Nụ cười đó như ánh mặt trời nhô ra khỏi tầng mây, rạng rỡ và ấm áp vô cùng. Em bất giác đứng ngây người ở cổng trường, dõi theo bóng lưng thầy cho đến khi thầy khuất dạng. Em thật sự không thể ngờ…chỉ một tiếng đồng hồ sau, thầy đã vĩnh viễn biến mất trên cõi đời này…”
Nói đến câu cuối cùng, thanh âm của Văn Tuấn nấc nghẹn, khóe mắt ngân ngấn nước. Sắc mặt Liễu Địch tái nhợt đến cực điểm. Cô ngồi bất động như pho tượng điêu khắc. Đôi bàn tay giáo sư Tô run rẩy, tựa hồ cố đè nén nỗi đau. Sắc mặt thầy Cao nặng nề, ông nhìn quanh căn phòng rồi mở miệng:
“Đúng vậy, tai nạn giao thông xảy ra một tiếng đồng hồ sau đó, tại trạm xe buýt Chương Ngọc vẫn thường đợi xe. Nghe nói, cậu ấy nghe nhầm âm thanh, đi xuống lòng đường nên bị một chiếc xe máy phóng rất nhanh đâm trúng. Lúc thầy nhận được tin báo, Chương Ngọc đã được đưa đi cấp cứu ở bệnh viện. Khi thầy đến bệnh viện, cậu ấy chỉ còn lại hơi thở cuối cùng, tựa hồ cậu ấy mới cố gắng giữ hơi thở này để đợi thầy. Cậu ấy để lại ba câu di ngôn: thứ nhất, không truy cứu trách nhiệm người gây ra tai nạn, dùng tiền lương và tiền bảo hiểm của cậu ấy để thanh toán viện phí và tang lễ; thứ hai, ủy thác giáo sư Tô Văn rải tro cốt của cậu ấy xuống biển; thứ ba, cậu ấy để lại toàn bộ sách quý, bao gồm cả sách ở Trúc Ngâm Cư cho Liễu Địch.”
Hiệu trưởng Cao nói xong, cả căn phòng chìm vào không khí tĩnh lặng tuyệt đối. Ánh mắt mọi người đều tập trung vào Liễu Địch. Liễu Địch vẫn ngồi bất động một chỗ. Cô phảng phất đang cố gắng suy nghĩ điều gì đó. Cô rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức khiến người đối diện hoảng hốt, khiến người đối diện sợ hãi, khiến người đối diện đau khổ.
Hiệu trưởng Cao là người đầu tiên không thể kiềm chế, ông bước đến trước mặt Liễu Địch, cất giọng tự trách: “Liễu Địch, đây là toàn bộ sự thật. Văn Tuấn nói đúng đấy, vụ tai nạn xe cộ và chuyện xảy ra trước đó không liên quan. Nếu tinh thần không bị đả kích nặng nề, Chương Ngọc không thể nào nghe nhầm âm thanh. Nếu em muốn oán trách, thì hãy trách thầy.Thầy không nên phân lớp của Khiên Khiên cho Chương Ngọc. Là một hiệu trưởng, thầy nên nghĩ ra, với tính cách của Khiên Khiên, con bé sớm muộn cũng xảy ra va chạm với Chương Ngọc. Là một hiệu trưởng, thầy không biết dự phòng trước khi sự việc xảy ra, bó tay bất lực sau khi xảy ra sự việc. Nhất Bạch à…” Hiệu trưởng Cao gọi tên bố thầy Chương: “Tôi không chỉ hại anh, mà còn không thể bảo vệ con trai duy nhất của anh!”
Văn Tuấn đi đến bên Liễu Địch, nói thành khẩn: “Liễu Địch, em muốn nói với chị, trước khi sự việc xảy ra, em thật sự tin vào lời đồn giữa chị và thầy; lúc sự việc xảy ra, em nửa tin nửa ngờ; sau khi sự việc xảy ra, em hoàn toàn hoài nghi; đến bây giờ gặp chị, em không tin dù chỉ một từ. Em cảm thấy, dù chị và thầy có tồn tại tình yêu, cũng là tình cảm thuần khiết đẹp đẽ. Chị hãy tin em, sau khi thầy Chương qua đời, chẳng còn ai nói này nói nọ, thậm chí có người chủ động đứng ra đính chính tin đồn. Mọi người rất đồng tình với chị và thầy. Xin lỗi, em lại dùng từ “đồng tình”. Ý em là, mọi người đều tin tình cảm giữa thầy và chị là thuần khiết và chân thành. Mọi người có thể nhất thời bị kẻ tiểu nhân che mắt, chứ không thể bị che mắt vĩnh viễn. Nhân tính tuy tàn khốc nhưng cũng có khía cạnh tốt đẹp.”
Liễu Địch hơi động đậy người. Cô thè lưỡi liếm bờ môi sớm không còn một chút sắc hồng, phảng phất muốn tăng thêm sức sống cho bản thân. Sau đó, cô mở miệng, thanh âm khàn khàn và bình ổn: “Em không oán trách bất cứ người nào. Em chỉ oán trách số mệnh. Thầy Chương một đời chống lại số mệnh, tuy thầy đã thất bại, nhưng thầy không khuất phục. Dù ở giây phút cuối cùng của cuộc đời, thầy cũng có những bước đi và hành động đẹp đẽ. Em không dám oán trách số mệnh không công bằng, bởi thầy Chương chưa từng thốt ra một lời ai oán, dù số mệnh quả thực quá hà khắc với thầy. Em chỉ oán trách, tại sao số mệnh không cho em một cơ hội, để em và thầy Chương cùng nhau chiến đấu chống lại bóng tối. Em biết, chúng em có thể thất bại, nhưng em nguyện bị cuốn vào bóng tối vô biên, nguyện cùng thầy chết một cách oanh liệt.”
Mọi người đều chấn động bởi câu nói của Liễu Địch. Văn Tuấn là người xông lên trước tiên, cậu nắm tay Liễu Địch: “Liễu Địch, em rất ngưỡng mộ thầy Chương. Có một tình yêu sâu sắc và thánh thiện như vậy, thầy chết cũng không hối tiếc.”
Hiệu trưởng Cao nói với Liễu Địch bằng ngữ khí chân thành: “Liễu Địch, em khiến mọi người đều cảm động, khiến chúng tôi cảm thấy bản thân trở nên dung tục và nhỏ bé trước em và Chương Ngọc. Tuy nhiên, em đừng buồn, em tự nguyện cuốn vào bóng tối, Chương Ngọc chưa chắc đã đồng ý để em bị hủy hoại. Vì vậy, em hãy coi vụ tai nạn này là một cách ông trời tác thành tâm nguyện của cậu ấy.”
Bờ môi Liễu Địch run run, cô rút khỏi tay Văn Tuấn, cất giọng dịu dàng và kiên quyết: “Em muốn một mình đi dạo quanh sân trường, mọi người đừng đi theo em.”
Sân trường vô cùng yên tĩnh. Liễu Địch đón ngọn gió thu, đứng bất động ở đường biên sân thể dục, ngắm nhìn sân thể dục rộng lớn, ngắm nhìn tòa nhà ở phía nam, ngắm nhìn “khu vực nguy hiểm” giữa hai cầu môn. Trong lúc mơ hồ, cô lại cảm nhận thấy tâm trạng hốt hoảng mỗi khi dắt thầy Chương đi qua nơi này. Một trận gió thổi qua, cuốn theo cát bay mù mịt. Liễu Địch mơ hồ quay trở lại buổi trưa mùa hè năm đó, buổi trưa thầy cho bài văn của cô điểm 0, buổi trưa thầy bình thản kể câu chuyện cuộc đời, thầy chủ động đưa tay về phía cô, hai thân hình dìu đỡ nhau đi vào trong gió cát, và cả tiếng hát rõ ràng vang vọng khắp không trung:
Anh hãy đưa tay,Để em nắm lấyĐi qua sa mạc hoang vắng,Tìm kiếm ốc đảo khao khát bấy lâu…”
Thầy Chương, bây giờ thầy đang cô độc một mình trên đường xuống suối vàng, liệu có người dìu đỡ thầy không?
Gió thu ngừng thổi, cát vàng ngừng bay, Liễu Địch đột nhiên phát hiện, dưới gốc cây ngô đồng ở phía tây bắc sân trường có một nữ sinh nhỏ bé đang ngồi. Nữ sinh ngồi ngẩn ngơ ở đó, trong tay cầm quyển vở bài tập, biểu cảm trên mặt tương đối phức tạp: bất lực, hối hận, không cam lòng, bi ai, đau khổ, phản kháng, quật cường…Liễu Địch chưa từng gặp một gương mặt nào mâu thuẫn như vậy. Trong đầu cô vụt qua một ý nghĩ, sắc mặt cô lập tức bị lớp sương mù dày đặc che phủ, nhất định là cô bé đó!
Liễu Địch nhẹ nhàng tiếng lại gần. Nữ sinh vẫn không hề phát giác. “Tôi đoán, em là Hàn Khiên Khiên phải không?” Liễu Địch lên tiếng hỏi nữ sinh, thanh âm của cô lạnh lẽo như tảng băng.
“Tôi cũng biết chị là Liễu Địch!” Nữ sinh lập tức đứng dậy, trừng mắt với Liễu Địch, gương mặt đầy vẻ cảnh giác và phản kháng: “Không sai, tôi chính là Khiên Khiên, chính tôi đã mắng chửi Chương Ngọc ở lớp học, chính tôi đã bảo bố tôi đuổi Chương Ngọc ra khỏi trường, chính tôi đã nhổ cây hoa nhài mà Chương Ngọc coi như bảo bối. Chị định làm gì tôi nào?”
“Tôi chẳng định làm gì cả. Tôi chỉ muốn nhìn xem, em rốt cuộc là người thế nào?” Thanh âm của Liễu Địch vẫn lạnh lẽo không thay đổi.
“Được, thế thì chị nhìn đi, nhìn từ đầu đến chân đi!” Khiên Khiên cất cao giọng: “Chị hãy nhìn cho kỹ đi, tôi không phải là hung thủ, cũng không phải là tội phạm. Cái chết của Chương Ngọc chẳng liên quan đến tôi. Lẽ nào anh ta bị xe đâm chết, tôi nên bị khiển trách, bị công kích hay sao? Là tôi bảo người lái xe máy đó đâm anh ta à? Anh ta đánh tôi là anh ta không đúng, anh ta không thể dạy học ở trường này. Mấy ngày nay, tôi đã chịu đựng đủ rồi. Mọi người đều chỉ trích tôi, cứ như tôi là thủ phạm giết chết Chương Ngọc, còn Chương Ngọc trở thành người vô tội. Chị có biết tại sao không? Bởi vì Chương Ngọc chết rồi. Ai mà không đồng tình người chết? Ai đi nói xấu người chết? Anh ta chết rồi, mọi người chỉ nghĩ đến điểm tốt của anh ta. Chị có biết không? Chương Ngọc đã dùng sinh mạng để cứu chị, bằng không, trong con mắt của người khác, chị mãi mãi là người phụ nữ không trong sạch. Bây giờ thì hay rồi, tình cảm của hai người trở thành thuần khiết. Còn tôi thì sao? Lẽ nào Chương Ngọc chết đi là có thể phủ sạch mọi sai lầm của anh ta? Sai lầm vĩnh viễn là sai lầm.” Nữ sinh đột nhiên hét lên: “Anh ta không nên đánh tôi! Anh ta không nên dạy học. Tôi không có lỗi, ba tôi không có lỗi! Chúng tôi đều không có lỗi! Anh ta mới là người có lỗi…”
Khiên Khiên hét không ngừng nghỉ. Nhưng từ trong tiếng gào thét đó, Liễu Địch nghe ra sự hối hận đè nén trong lòng. Cô nữ sinh này đang dùng cách cực đoạn để bảo vệ hư vinh và sự kiêu ngạo của bản thân, che giấu sự sám hối trong lương tâm. Nếu không phải nghe ra điều này, có lẽ Liễu Địch đã cho cô ta một bạt tai từ lâu.
Đến khi Khiên Khiên gào khản cổ, Liễu Địch mới cất giọng lạnh lùng: “Nghe nói bài văn của em được 98 điểm, tôi có thể xem bài văn đó không?”
Khiên Khiên lại cất cao giọng, đồng thời ném quyển bài tập cho Liễu Địch: “Chị xem đi! Chị đừng tưởng chị nhắc đến 98 điểm là có thể khiến tôi có cảm giác tội lỗi. Chị đừng nằm mơ! Mọi người đều nói Chương Ngọc rộng lượng, lấy đức báo oán. Lấy đức báo oán gì chứ? Tôi đạt 98 điểm là bởi vì tôi viết hay, anh ta buộc phải cho tôi điểm số cao. Chị cứ đọc đi, xem bài văn của tôi có xứng đáng đạt điểm cao hay không?”
Liễu Địch chẳng để ý đến lời nói của Khiên Khiên. Trầm mặc đọc bài văn một lát, cô quay sang hỏi Khiên Khiên: “Em có nhớ bộ dạng của người con trai đã cứu em không?”
Khiên Khiên ngẩn người, cô không ngờ Liễu Địch lại đề cập vấn đề này. Ngẫm nghĩ một lúc, cô nói: “Tôi không nhớ rõ. Lúc đó tôi quá hoảng loạn, quá sợ hãi, chỉ muốn trốn thoát. Có điều, tôi vĩnh viễn không quên đôi mắt đó, đôi mắt kiên cường, trấn tĩnh và sáng ngời trong ngọn lửa. Nếu có cơ hội gặp lại anh ấy, tôi nghĩ tôi sẽ nhận ra anh ấy qua đôi mắt.” Khiên Khiên đột nhiên trở nên cảnh giác: “Sao vậy, việc này có liên quan gì đến chị? Tôi nói cho chị biết, đây là câu chuyện chân thực, tuyệt đối không phải đạo văn.”
Liễu Địch lặng lẽ rút ra một tấm ảnh, đưa đến trước mặt Khiên Khiên: “Em xem, người cứu em có phải là người này không?”
Khiên Khiên sững sờ. Cô quan sát kỹ lưỡng, sau đó cô bất chợt giật tấm ảnh úp vào ngực. Cuối cùng, cô ngẩng đầu, gương mặt đầy vẻ xúc động và vui mừng: “Đúng là anh ấy! Đúng là anh ấy! Đôi mắt đó, đôi mắt đó…không sai, chính là anh ấy! Người khác không thể có đôi mắt như vậy.”
Khiên Khiên đột nhiên túm tay Liễu Địch, cất giọng phấn khích: “Mau nói cho em biết, anh ấy là ai? Anh ấy đang ở đâu? Em xin chị, chị hãy nói cho em biết. Em muốn gặp anh ấy, em nhất định phải gặp anh ấy!”
Nhìn khuôn mặt vui mừng của Khiên Khiên, trong lòng Liễu Địch không rõ có mùi vị gì. Thầy Chương, thầy đúng là người kiêu ngạo và lương thiện biết bao. Đến phút cuối cùng, thầy cũng không nỡ khiến học trò đã từng tàn nhẫn chà đạp thầy cắn rứt lương tâm.
Thấy Liễu Địch im lặng, Khiên Khiên bỗng nhiên hoảng sợ. Cô kéo tay Liễu Địch, nói khẩn cầu: “Em biết chị hận em! Chị đánh em mắng em cũng được. Nhưng xin chị hãy nói tên người đó cho em biết, để em gặp anh ấy. Anh ấy…là ân nhân cứu mạng của em.”
“Em đã từng gặp, nhưng bây giờ em vĩnh viễn không thể nhìn thấy người đó.” Liễu Địch nhìn Khiên Khiên bằng ánh mắt lạnh nhạt pha lẫn bi ai: “Người ấy chính là thầy Chương, người thầy em từng nhục mạ và xúc phạm. Thầy đã bị mất đi đôi mắt trong vụ hỏa hoạn đó.”
Nói xong, Liễu Địch nhẹ nhàng quay người bỏ đi.