Bạn đang đọc Bên ngoài thế giới em yêu anh – Chương 5: Tôi ước anh là người cùng tôi đi đến cùng trời cuối đất – P2
Chỉ cần điều đó vẫn còn tồn tại, tình yêu không dễ dàng gì mà tan biến được như vậy đâu.
Trong nháy mắt, bàn ăn gồm toàn các món u đã vơi đi phân nửa, đột nhiên đèn đóm trong gian phòng phụt tắt, tối om. Quản lý nhà hàng chầm chậm đẩy chiếc xe đặt chiếc bánh ga tô tiến đến, phía trên cắm đầy những cây nến sặc sỡ đủ màu sắc. Trong bóng tối, ánh nến óng ánh vàng chụm lại với nhau mang đến một cảm giác thật yên bình ấm cúng. Ngạc nhiên đưa mắt nhìn khuôn mặt nồng ấm dịu dàng của Dương Duệ, Tô Tiểu Lương nhận ra đó là chiếc bánh ga tô dâu đẹp vô cùng.
“Tô tiểu thư, bánh ga tô và chai rượu vang Lafite này được Tổng giám đốc Dương yêu cầu đặt từ bên Pháp chuyển về đây. Thế là năm nay Tổng giám đốc Dương sẽ không phải thưởng thức chúng một mình rồi”.
“Thế là năm nay…” Ngay từ khi mới bước vào nhà hàng, Tô Tiểu Lương đã tinh ý thấy không chỉ có vị Giám đốc này, mà ngay cả đám nhân viên phục vụ ân cần, lịch thiệp kia có vẻ cũng rất biết rõ Dương Duệ.
Nhưng mà, chẳng phải sáu năm nay anh ta vẫn ở bên Úc sao? Kể cả thỉnh thoảng có về nước thì cũng không thể là khách thường xuyên đến chỗ này được. Vừa rồi ông Giám đốc nói như vậy, rốt cuộc có nghĩa là gì?
“Anh đã từng hứa sẽ mua tặng em loại bánh ga tô dâu và rượu vang chính cống ngon nhất của Pháp. Bây giờ, cầu nguyện đi cô nhóc”.
Giọng điệu nồng ấm như rót mật vào tai làm Tô Tiểu Lương tạm thời quên mất mối nghi ngờ này.
Lòng dạ như thủy triều dậy sóng, cô chắp hai tay trước ngực, hướng về phía những ngọn nến lung linh.
Tiếng nhạc chúc mừng sinh nhật ngân vang phát ra từ phía chiếc đàn, đang lim dim nhắm mắt hít thở mùi hương hoa cỏ quen thuộc bên cạnh mình, trên khóe môi cô khẽ nở một nụ cười dịu dàng bình lặng, tưởng như không phải mình đang đứng trước một chiếc bánh sinh nhật ngon miệng mà là đang đứng trên chốn thiên đàng đầy hoa lá xanh tươi.
Trong khoảnh khắc này, bỗng sực tới một câu nói từng đọc trên một tờ tạp chí nào đó:
Mọi người đều nói thiên đường xa xôi, nhưng kỳ thực nó lại ở ngay trong chính trái tim bạn.
“Cảm ơn anh đã tổ chức cho em bữa tiệc sinh nhật xa hoa thế này!”
Vừa nâng ly rượu lên, cô vừa chân thành cảm ơn Dương Duệ.
Thông minh như cô đương nhiên dễ dàng nhận ra Dương Duệ đã phải lao tâm khổ trí rất nhiều để sắp xếp mọi thứ trong buổi tối ngày hôm nay, phải không?
Tiếng ly thủy tinh chạm vào nhau lanh lảnh làm tan vỡ bầu không khí vắng lặng của gian phòng, Dương Duệ ngẩng đầu uống cạn ly rượu vang, dịu giọng nói: “Em ước điều gì vậy?”
Một câu hỏi rất bình thường nhưng Tô Tiểu Lương lại đọc ra điều gì đó không bình thường trong ánh mắt đưa tình của Dương Duệ.
Sinh nhật năm mười lăm tuổi cho đến năm hai mươi tuổi, năm nào anh ta cũng hỏi cô câu này, sau đó làm đủ mọi cách để Tô Tiểu Lương nói ra bằng được. Chỉ vì anh ta muốn hiện thực hóa những mong ước đó. Đáng tiếc, điều ước đẹp đẽ nhất mà cô từng thành kính cầu nguyện đã bị anh ta đập vỡ tan tành.
Cúi mặt xuống chiếc đĩa sứ màu trắng để ăn miếng bánh dâu tây, Tô Tiểu Lương giả vờ không hiểu ý, khẽ mỉm cười như bông hoa e ấp:
“Ước nguyện mà nói ra sẽ không linh nghiệm đâu”.
“Nhóc con, anh…”
Trong đôi mắt sáng của anh xuất hiện một nụ cười tiếc nuối, sắc mặt vẫn tự nhiên nhổm người dậy, chìa tay chạm đến khóe miệng cô.
Cảm giác âm ấm những đầu ngón tay mang đến khiến Tô Tiểu Lương quên mất việc tránh né mà ngơ ngác ngẩng đầu dán mắt vào người con trai đang phủ phục phía trên, rồi một cơn rùng mình kỳ quái bỗng chạy khắp cơ thể cô.
“Nhóc con ngốc nghếch, bao nhiêu năm rồi mà ăn bánh ga tô vẫn còn để bơ dính trên mép này! Để người khác nhìn thấy lại biến thành chuyện cười cho thiên hạ bây giờ!”
Vội vàng cho tay lên lau miệng, nhưng chẳng may lại chạm ngay vào cánh tay Dương Duệ, Tô Tiểu Lương vội vàng rút tay về. “Xin lỗi, để anh trông thấy chuyện nực cười”.
Vừa nói cô vừa kéo tờ giấy ăn ra lau miệng, cố tình quay mặt ra đằng sau để tránh cái nhìn đắm đuối và những ngón tay vẫn chưa rút về của anh.
Nhạy bén nhận ra sự tránh né của cô, Dương Duệ hơi mỉm cười nhã nhặn rồi dần dần biến thành nụ cười chua chát, ngồi lại vào chỗ, rồi nửa như giải thích nửa như nói xin lỗi:
“Sorry, anh không có ý gì, chỉ là… chỉ là một thói quen”.
“Không có gì”.
Lúng túng đáp lại, Tô Tiểu Lương nhớ ra mình đã từng như bao nhiêu cô gái khác khi rơi vào bể tình đã rất nhiều lần hỏi Dương Duệ tại sao lại thích cô. Hồi đó, lần nào câu trả lời của Dương Duệ chỉ là một câu rất đơn giản mà rõ ràng: “Anh thích được ở bên em, anh ở bên em quen rồi”.
Mỗi lần như thế, cô liền chu miệng tỏ ý thất vọng, cảm thấy câu trả lời này không đủ nên thơ lãng mạn. Người sách vở đầy mình, tài hoa có thừa như anh lại chẳng chịu bỏ ra ít tình cảm nói mấy câu dễ nghe một chút để dỗ ngọt cô là sao? Nhưng năm tháng càng dài con người càng già đi, từ Tô Tiểu Dương cho đến Tô Tiểu Lương, cô đã phát hiện ra chỉ một câu nói này thôi cũng đã đủ lắm rồi, bởi vì thật ra thói quen có sức mạnh lớn vô cùng, nó luôn luôn nằm sâu dính chặt trong trái tim, khối óc mỗi người, mãi mãi không thể gạt bỏ đi được.
Cũng như cô, thời gian cách xa lâu như vậy, nhưng cô vẫn nhớ về anh theo thói quen, nhớ tất cả những gì đã trải qua”.
Đây, cũng là một loại thói quen.
Sau từ “Hello” em thích câu: “Hello, still here”. Anh cũng muốn nói với em rằng “Nhóc con, I am still here”.
Bàn tay để trên bàn đã bị anh ta nắm chặt, Tô Tiểu Lương bỗng thất thần trong chốc lát, bất giác ánh mắt cô liếc về phía ngón tay đeo nhẫn bên tay trái của anh ta.
Trong nháy mắt, cơn xúc động, mơ màng, chìm đắm liền bị một trận cuồng phong thổi bay, cô vội vàng rút tay mình về, dùng miệng lưỡi trêu chọc để che đậy: “Nghĩa là gì? Không phải là muốn làm lại từ đầu đấy chứ? Em có thể nói cho anh biết…”.
“Đúng vậy, vì thế em có thể tát anh hai cái thoải mái, cũng có thể mắng anh cút đi. Cô nhóc, hãy suy nghĩ về chuyện trở về bên anh, được không?”
“Anh nghe thấy em và Thái Gia Gia nói chuyện?”
Tô Tiểu Lương mỉm cười, con mắt long lanh như có nước chớp chớp, lóe ra mấy phần u ám.
Dương Duệ, nếu anh luôn ở nơi này thì tại sao trước kia lại kiên quyết lựa chọn ra đi?
“À, hôm đó, khi đi cùng với giám đốc Trần đến tới trước cửa phòng, đúng lúc nghe được câu chuyện của em và cô bé đó. Khi đó, anh vừa thất vọng mà lại vừa thấy vui. Thất vọng vì anh đã mang theo bao nhiêu hi vọng đến đó, vui vì anh nhận thấy cô nhóc em vẫn chẳng có gì thay đổi cả, cách ăn nói vẫn y hệt như năm đó. Biết không, anh thường nghĩ, đổi thay là điều rất đáng tiếc. May sao, em đã không thay đổi gì, anh cũng không”.
Khẽ lắc nhẹ ly rượu trên tay, Dương Duệ bộc bạch tâm tình cùng với bộ mặt bằng lặng, sáng như mặt ngọc.
Những câu nói vừa xong lại làm nỗi đau đằng đẵng bao ngày qua hung hãn quay trở về, Tô Tiểu Lương ngẩng đầu uống nốt số rượu còn lại trong ly để thử đàn áp và kím nén lại sự công kích này, nhưng hoàn toàn vô ích.
Lồng ngực thắt lại làm cô dần dần bừng tỉnh, liền lãnh đạm đáp lại:
“Em thay đổi rồi, anh cũng thay đổi. Cái gì mà cả hai đều không thay đổi, không thấy có chút giống lời nói dối tự lừa mình và đi lừa người ư?”
“Nhóc con, sáu năm trước là anh không thể tự quyết cho bản thân, hơn nữa em… em… lựa chọn của em khi đó cũng làm anh có chút nản lòng. Hãy tin anh, những năm qua anh chưa bao giờ quên em, nếu không thì anh đã chẳng mất bao công sức sắp đặt từng bước một tất cả mọi thứ cho ngày hôm nay. Em biết không, một người phải đối diện với nỗi cô đơn có lẽ cũng chẳng có gì khó khăn lắm, nhưng vừa phải chịu nỗi cô đơn vừa nhớ nhung mới thật sự là khốn khổ hơn cả. Lẽ nào em không có chút hoài niệm gì về quãng thời gian trước kia của chúng ta sao?”.
Những lời lẽ tình cảm rắt réo mãi bên tai làm cơn đau trong trái tim Tô Tiểu Lương càng lúc càng dữ dội, đáng tiếc là đến hôm nay, cô đã không còn là một cô nhóc ngốc nghếch nữa.
Cô của bây giờ, âm thầm nhẫn nhịn, tự lập và lãnh đạm, toàn bộ cá tính sôi nổi và bồng bột của năm đó đã bị vứt bỏ hết rồi.
“Nếu em nhớ không nhầm, cô ấy tên là Anna phải không?”
Câu hỏi mà diễn cảm cứ dửng dưng lạnh đến thấu xương làm Dương Duệ ngẩn người, từng đường nét trên khuôn mặt dịu dàng của anh nhanh chóng cứng đờ, sa sầm lại và bị bao phủ bởi một màu xanh xám tím ngắt.
Tự rót thêm một ly đầy nữa, Tô Tiểu Lương tiếp tục giữ nụ cười nhã nhặn trên môi, chỉ có điều, trái tim cô lại đang đau như cắt:
“Nếu em nhớ không nhầm, vợ của anh, cô ấy tên là Anna phải không?”
Một nụ cười chua chát hiện lên trên đôi môi đã trắng bệch của Dương Duệ, anh ta cũng đồng thời rót ình đầy một ly rượu nữa: “Không sai, cô ấy tên Anna”.
“Nếu đã như thế, tại sao anh lại quay trở về? Định lừa vợ dối con để bồ bịch thêm bên ngoài chứ gì? Xin lỗi, tôi không có hứng thú làm bồ bịch”.
“Trong mắt em, anh lại là thằng đàn ông vô trách nhiệm như thế sao?”
Có nỗi đau hoang tàn dàn trải trong đôi mắt tối đen như mực của Dương Duệ, trên vẻ mặt đang rất đỗi kinh ngạc đó cũng hiện rõ lên hai chữ đau khổ.
Góc ký ức tăm tối bỗng cuồn cuộn quay lại, gào thét dữ dội như con thú dữ lên cơn, Tô Tiểu Lương lãnh đạm cười nhạt: “Trong mắt em, anh chính là người đàn ông vô trách nhiệm! Em là cô gái tầm thường, đương nhiên phải quan tâm xem người ta có ình một danh phận hay không. Nếu đến một danh phận cũng chẳng có thì có tư cách gì để nói chuyện yêu đương ở đây? Sau lần tổn thương khắc cốt ghi xương đó, anh nghĩ em sẽ ngu ngốc đến nỗi nghe anh tùy hứng nói bừa một câu xin lỗi mà đâm đầu và chỗ chết như con thiêu thân một lần nữa sao? Nói cho anh biết, tất cả những gì đã xảy ra sáu năm trước, mãi mãi không bao giờ em quên!”.
Mặt mày lại tím tái sa sầm xuống, Dương Duệ ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang đỏ tưng bừng vì quá xúc động của cô, trái tim đau như bị chà xát dữ dội.
Cảm giác u ám của ánh đèn tờ mờ làm Tô Tiểu Lương như quay trở lại sáu năm trước, con người cố gắng tỏ ra mạnh mẽ này cuối cùng cũng để mặc ối xúc cảm đã tích tụ và kìm nén từ rất lâu trào lên đập tan con đê cao vững chắc mà cô cố tình tạo dựng lên. Sự câm lặng và cứng đờ như đá của Dương Duệ trong lúc này chẳng khác gì sự châm biếm và đả kích vô cùng lớn với cô, nước mắt lã chã tuôn rơi, cô đã đứng lên từ lúc nào, hai bàn tay nắm chặt, giọng nói bắt đầu khàn khàn: “Biết tôi đã từng ngưỡng mộ Anna nhiều thế nào không? Bởi vì cô ấy là vợ của Dương Duệ, cô ấy có được tình yêu của anh. Bây giờ tôi lại thấy xót thương thay cho cô ấy, vì những gì anh nói chứng tỏ anh không chung thủy với người vợ của mình. Ngày đó, anh hứa gì mà sông cạn đá mòn với tôi, nhưng lại kết hôn với cô ấy. Bây giờ, đáng ra anh phải sống đến đầu bạc răng long với cô ấy, thì lại chạy đến tìm tôi kêu làm lại từ đầu. Dương Duệ, thực sự anh nghĩ tất cả phụ nữ đều không thể sống được nếu không có tình yêu ư? Hay nói cách khác, anh tưởng anh có sức hấp dẫn vô địch để có thể đùa giỡn với hai người phụ nữ cùng lúc sao?”
Lời chỉ trích trộn lẫn bao căm hờn, thất vọng và đau khổ té tát dội vào mặt, Dương Duệ không nói một lời, chỉ khẽ nhếch miệng nhìn cô, ánh mắt dịu dàng êm ái tựa nước chảy.
Còn để tâm thì mới có thể xúc động.
Chiếc váy voan với dải đăng ten trên ngực cũng lăn tăn gợn sóng từng lớp một theo sự nhấp nhô lên xuống trong lồng ngực Tô Tiểu Lương, cô thở ra hít vào từng hơi thật dài trong tình trạng đứt hơi khản tiếng. Lý trí vẫn đang nhắc nhở cô không được kích động, không được xúc động, nhưng tình cảm thì sớm đã nổi giông bão, cô không thể làm thế nào để không bị xoáy vào trong đó. Nước mắt tuôn ra đầm đìa, cô không buồn lau, cũng chẳng có hơi sức đâu để lau nữa. Yêu sâu nặng, đau đớn tận cùng, chẳng lẽ cô lại không rõ sao?
Trong gian phòng vắng lặng chỉ còn lại hai người và cũng chỉ còn lại những tiếng thở, Dương Duệ bước tới trước mặt Tô Tiểu Lương, chẳng nói chẳng rằng kéo cô ôm vào lòng: “Nói xong chưa? Chẳng cần biết em có tin hay không, anh vẫn muốn nói với em: Nhóc con, anh chưa bao giờ yêu Anna, chưa bao giờ! Từ trước tới nay, người duy nhất anh muốn cùng đi đến sông cạn đá mòn là em. Nếu anh có một chút tình yêu nào với cô ta thì hôm nay anh đã không đứng ở đây. Nhớ những gì anh vừa nói với em trên xe không, ngày nay có quá nhiều việc khiến người ta trở tay không kịp. Nếu anh là người đàn ông hoàn toàn vô trách nhiệm, thì sẽ không có chuyện sau sáu năm mới quay trở lại, bởi vì em không thể tưởng tượng được sáu năm qua, ngày cũng như đêm anh đã phải vất vả chịu đựng thế nào đâu. Nếu em bằng lòng, hãy cho anh thời gian, anh sẽ giải thích những gì…”.
Để mặc cho nước mắt tiếp tục tứa ra, vòng tay và mùi hương thân thuộc khiến Tô Tiểu Lương bỗng cảm thấy rất mệt mỏi, mệt đến gần như bị hút hết sức lực muốn ngã quỵ xuống.
“Em không đồng ý, Dương Duệ. Anh biết không, tất cả những gì anh nói bây giờ chỉ càng làm cho em cảm thấy mệt mỏi”.
Cố gắng đẩy anh ra, cô cầm túi xách chạy như bay ra khỏi cửa, nước mắt vẫn tuôn như mưa. Dù có yêu sâu đậm, yêu đến khắc cốt ghi tâm thế nào, cô cũng không bằng lòng trở thành kẻ chen ngang vào cuộc hôn nhân của người khác được. Nhớ thời còn trẻ, trong những tháng năm bình yên, khi đã yêu đến vô cùng rồi nhưng vẫn chưa hiểu được cuộc đời thế sự khôn lường, cô vẫn nhiều lần vô tư lự nói đùa với Dương Duệ: “Dương Duệ, nếu bọn mình cùng sống trong thời cổ đại, thì có phải làm vợ bé của anh em cũng chịu”.
“Cô bé ngốc nghếch, khi đã thực sự rất yêu một người thì sao đành lòng để cô ấy làm vợ bé được chứ?”
Câu trả lời ngọt ngào đầy cưng nựng đấy vẫn còn quanh quẩn bên tai cô, nhưng người nói câu đó hình như đã quên mất từ lâu rồi.
Làm vợ bé, nói dễ thế sao? Đây chẳng phải thời cổ đại, cho dù có là vậy đi, thì Tô Tiểu Lương của ngày này cũng nhận ra mình không thể chấp nhận được thân phận này.
Yêu một người, sao lại chịu chia sẻ tình cảm ngọt ngào của anh ta với người phụ nữ khác được.
Số mệnh đã an bài là phải mất đi rồi, hà tất phải chịu cảnh sống nhục nhã trong những năm sau này làm gì?
Đang sôi sùng sục bỗng lồng ngực chợt nguội lạnh, Dương Duệ đứng nhìn theo bóng dáng mảnh mai trong bộ đồ trắng tinh khôi như tuyết vội vã như thoi đưa trong ánh đèn, khe khẽ lẩm bẩm: “Anh đã ký vào đơn ly hôn với cô ấy rồi!:”
Không rõ là Tô Tiểu Lương bỏ đi vội vàng như vậy có nghe được câu nói cuối cùng mình thốt ra không, Dương Duệ ngẩng mặt lên trời, rã rời ngồi phịch xuống ghế. Cho tay lên kéo kéo ấn đường phía trên sống mũi, từ trong sâu thẳm trái tim con người xưa nay vẫn luôn bình tĩnh tự tin đầy mình như Dương Duệ đang nảy sinh ra một thứ cảm giác hiu quạnh và bơ vơ không nơi nương tựa.
“Tổng giám đốc Dương, cậu không sao chứ?” Viên Giám đốc nhà hàng lẳng lặng bước đến.
“Tôi không sao, cảm ơn!”.
Mở đôi mắt đã nhuốm màu mỏi mệt, Dương Duệ đứng lên nhưng thân hình anh có vẻ lảo đảo. Viên Giám đốc thấy vậy vội vàng đỡ lấy anh, do dự mấy lần rồi cuối cùng nói: “Tổng giám đốc Dương, sáu năm nay, cứ đến ngày này anh đều đặt bao trọn nhà hàng chúng tôi, nhất quyết phải gọi một chiếc bánh ga tô dâu tây, nhưng chỉ có năm nay anh xuất hiện cùng một người nữa. Tô tiểu thư, chính là người anh đã chờ đợi đó phải không? Tha lỗi cho tôi nhiều lời, hình như giữa hai người có một số chuyện khó giải thích được với nhau”.
Thường ngày, với tính cách có chút bướng bỉnh, ngoan cố như Dương Duệ sẽ kiên quyết không bao giờ có hứng thú đi tâm sự nỗi lòng với người ngoài, nhưng tối hôm nay anh lại gật đầu: “Kết cục này chính do tôi tích tụ lại, giờ thì không thể giải thích nổi”.
“Tuyệt đối chân thành sẽ lay chuyển được cả núi đá”.
Viên giám đốc ra hiệu cho đám nhân viên phục vụ đang thu dọn đồ lẳng lặng lui vào cùng với mình, chỉ còn lại mình Dương Duệ ngồi trong cô độc, lặng lẽ.
Tháng bảy, nắng như đổ lửa.
Những tia nắng gay gắt thiêu đốt trong thời gian dài, ánh mặt trời dường như chẳng bao giờ biết đến mệt mỏi; cả thành phố ngập trong nắng nóng, đến nỗi những hàng cây xanh cao tít tắp với sức sống mãnh liệt nhất từ xưa đến nay cũng ủ rũ cụp đầu, cành lá rủ xuống, chẳng còn nhìn thấy màu xanh mơn mởn ở đâu nữa. Nhưng, cứ đến sẩm tối là có gió hiu hiu thổi tới, góp thêm vào sự biến hóa huyền ảo của lớp lớp ráng chiều màu tím như tỏa ra ánh hào quang khắp mình, thành phố Y vẫn mang vẻ đẹp làm rung động lòng người.
Tiễn biệt mấy chuyên viên nổi tiếng trong nghề từ Bắc Kinh tới xong, Tô Tiểu Lương trong chiếc áo sơ mi màu xanh nước biển và chiếc váy màu chì đi ra khỏi sân bay quốc tế thành phố Y, đi lên khu đại sảnh của sân bay. Gần bốn giờ chiều, bầu trời vẫn xanh thăm thẳm như vừa được gội rửa, đứng trước cửa nhìn người người qua lại, cô mấp máy đôi môi đỏ mọng màu anh đào – tất cả những gì xảy ra trong buổi tối sinh nhật đó như một giấc mộng, cô biết rõ chuyện bỏ chạy của mình thực sự là sự sợ hãi, cô sợ bản thân không kháng cự nổi đôi mắt sâu thăm thẳm mà thân thuộc đó của Dương Duệ.
Anh ta đối với cô, mãi mãi có khả năng tạo ra sức ảnh hưởng làm trời long đất lở. Ánh mặt trời dần dần biến chuyển từ màu vàng óng nóng rực sang sắc da cam ấm áp, đại bộ phận sân bay quốc tế thành phố Y được thiết kế lắp đặt kính trong suốt phản chiếu lại toàn bộ những vệt sáng chiếu tới, rực rỡ lộng lẫy vô cùng, tưởng như một thành phố bằng pha lê tĩnh lặng với nhịp độ chầm chậm nằm tách biệt với thế giới ồn ào hối hả bên ngoài. Lặng lẽ đứng lại một lúc, nghĩ đến bản thân lại ngây người ra, Tô Tiểu Lương hơi mỉm cười, xách túi đứng ngóng một chiếc taxi đi qua. Vừa đi được mấy bước, cô bị một người đâm sầm vào. Người đó vội vàng nói xin lỗi, là một nam thanh niên có khuôn mặt trẻ con, đeo một chiếc kính với gọng màu tím, một tay kéo hành lý, một tay cầm theo một cuốn sách.
“Xin hỏi, cô là Tô Tiểu Dương phải không?”. Nhìn kỹ khuôn mặt xinh đẹp trước mặt, bỗng nhiên anh chàng lên tiếng hỏi.
Xác định chưa gặp người nay bao giờ, Tô Tiểu Lương nhìn chằm chằm vào anh ta với ánh mắt đề phòng.
Toét miệng cười lộ rõ hai lúm đồng tiền vẻ thích thú, hai mắt anh ta lập tức sáng lên: “Thì ra, người thật còn xinh đẹp hơn cả trong ảnh. Nhưng cũng được lắm, có thể bỏ qua được, khi chụp bức ảnh này chắc em vẫn chỉ là một cô bé ngây thơ thôi nhỉ, bây giờ thì đã là một cô gái duyên dáng yểu điệu thục nữ rồi, đương nhiên trông lại càng thùy mị thướt tha. Em biết không, anh rất ngưỡng mộ em đấy, nhưng lại có người không muốn cho anh được gặp em. Ha ha, cuối cùng hôm nay cũng bị anh bắt gặp rồi, đúng là ông trời có mắt!”.
Kiểu ăn nói rõ ngọn ngành này làm Tô Tiểu Lương mù mù mờ mờ, cũng chẳng buồn quan tâm lắm đến kiểu bắt chuyện thế này, cô đáp lại với giọng lạnh lùng: “Hình như chúng ta không có quen biết nhau”.
“Ờ, sorry.” Vỗ vào đầu một cái, rồi anh ta tỏ vẻ áy náy, tự giới thiệu bản thân: “Anh là Tống Thạch Nhất, mới trở về từ Châu u, nhưng tối nay phải quay lại đó rồi”.
Chưa kịp có liên tưởng gì, Tống Thạch Nhất tiếp tục nói: “Xin lỗi, còn chưa nói vào điểm chính nhất, mình là anh em của Dương Duệ”.
“Chào anh, anh đến đây du lịch hay vì công việc?”.
Thật khó có thể tưởng tượng được Dương Duệ hòa nhã lịch thiệp và sắc sảo như vậy lại có những người bạn suồng sã kiểu này, Tô Tiểu Lương vẫn tiếp tục giữ thái độ lịch sự cơ bản nhất.
Tháo chiếc ba lô đeo trên vai xuống, đặt lên trên vali hành lý, trong con mắt một mí dài và nhỏ của Tống Thạch Nhất thoáng qua vẻ tinh quái có chút thiện ý: “Tôi thấy rất lạ là tại sao em không hỏi tôi đã nhìn thấy bức ảnh của em ở đâu, mà lại đi hỏi một câu hỏi chẳng liên quan gì? Nếu nhớ không nhầm, Dương Duệ nói em vốn dĩ là cô gái rất thẳng thắn. Nhân thể nói luôn, em có thể gọi anh là Thạch Nhất, Thạch nghĩa là đá trong thiên thạch ấy, chứ không phải Thạch sùng đâu, đừng có nhầm nhé. Cái thằng Dương Duệ đấy thường ngày hay lấy tên anh ra làm trò cười lắm, hi vọng là em không có cái thú vui này”.
Tô Tiểu Lương thản nhiên cười nhạt, nhẹ nhàng điềm đạm như dòng nước mùa thu yên ả về chiều nói: “Sắp bay rồi phải không? Vậy tôi không làm phiền, tạm biệt!” Sự xuất hiện của Dương Duệ đã làm xáo trộn hoàn toàn cuộc sống bình yên của mình rồi, thực sự Tô Tiểu Lương không muốn có thêm bất kỳ sự liên quan nào tới anh ta nữa.
“Chẳng lẽ em không muốn biết tại sao ngày 29 tháng trước Dương Duệ lại đưa em đến nhà hàng Minh Châu ở sân bay sao?”.
Sau lưng vang lên tiếng nói không cam lòng của Tống Thạch Nhất với theo, bỏ đi trong nắng chiều rực rỡ như ánh kim, bước chân Tô Tiểu Lương chậm lại, sau đó cô quay người lại.
Với khoảng cách chừng ba mét, cô nhìn trân trân vào Tống Thạch Nhất cũng đang ném cái nhìn đầy mong chờ về phía mình, hơi có chút xao động trong lòng.
Tối hôm đó cô cũng nhận ra có vẻ đó không phải lần đầu tiên những người trong nhà hàng đó tiếp đón Dương Duệ, chẳng lẽ, bên trong có nguyên do nào đó mà cô không biết sao?
Mười phút sau, hai người đến quán cà phê tại khu vực chờ bay.
Không gian đậm đặc hương cà phê cùng với tiếng nhạc nhẹ không lời bồng bềnh đưa đẩy.