Bạn đang đọc Bên ngoài thế giới em yêu anh – Chương 2: Chia tay rồi, lòng như giếng khô – P2
Con mắt đen láy nở một nụ cười, Dương Duệ nghiêng đầu, mái tóc hơi rủ xuống, đôi lông mi vừa dài vừa cong góp phần tạo dựng lên hình ảnh một đôi mắt thật dịu dàng. Nghe xong những lời giời ơi đất hỡi chẳng hề có tí tính khinh thị nào đó, Tô Tiểu Dương ngớ người vì cú sốc quá mạnh, trăm phương ngàn lối thế nào cô cũng không thể ngờ được cậu ta lại nói được câu nói như vậy. Cậu ta không dùng từ “tác giả này” như những người khác mà lại nói “nữ nhà văn này”, quan trọng hơn nữa, thì ra cậu ta cũng thích Duras.
Hàng lớp lớp con sóng kích thích dâng trào, mới đây thôi Tô Tiểu Dương còn liệt cậu ta vào hàng ngũ phe đối địch, giờ đây cô lại rất lấy làm khoan khoái mà kéo cậu ta về đến vị trí trung gian.
“Cậu tên là Tô Tiểu Dương à?. Cái tên nghe hay thế, tớ đoán Dương trong ánh mặt trời phải không? “Cậu… có điều gì muốn hỏi mình không?”.
Bình thường thì nhất định Tô Tiểu Dương sẽ không ngại ngần gì mà vênh váo phản công lại bằng câu hỏi: “Cậu có chuyện gì đáng để được tớ hỏi không?”.
Thế nhưng cô nàng còn đang đắm chìm trong dư âm câu nói vừa xong của cậu ta, nên cứ vừa mê mẩn ngẩn ngơ ngắm nhìn dung mạo khôi ngô tuấn tú như ngọc của cậu thiếu niên trước mắt này, vừa chậm rãi hỏi lại một câu: “Người… hình người được in trên áo cậu là ai đấy?”.
“À, là Guevara, ông ta là một trong những người tớ ngưỡng mộ nhất, kiên cường, dũng cảm, có niềm tin vững vàng và có dũng khí để quyết tâm phấn đấu vì niềm tin vĩnh cửu của mình”.
Lấy tay vuốt qua khuôn mặt in trên áo của mình, Dương Duệ thật thà đáp lại, khuôn mặt điềm đạm nhưng cũng hàm chứa sự cương quyết mạnh mẽ trong đó, nhìn toàn thân cậu điều đó lại càng được thể hiện rõ rệt hơn.
Rất lâu sau đó, khi nghĩ lại, Tô Tiểu Lương cảm thấy mình sẽ quấn lấy Dương Duệ mãi không rời, thậm chí vào đúng cái lúc đó cô đã chủ định thế rồi.
Đang nhớ lại bộ dạng ngớ ngẩn của mình năm đó đến Guevara mà cũng không biết, vừa bước trên con đường đầy lá rụng vừa hồi tưởng, Tô Tiểu Lương bất giác không để ý thấy trên khóe môi mình đang khẽ nở một nụ cười. Lơ nga lơ ngơ cũng đã đi bộ mất 20 phút, bên kia đường đã là nhà mình rồi, Tô Tiểu Lương vừa qua vạch kẻ đường dành cho người đi bộ liền thấy một chiếc Mercedes màu đen đỗ dưới nhà, người con trai đang tựa vào xe đứng hít và thở ra khói chính là Dương Duệ.
Hai chân không sao nhúc nhích nổi như thể bị đổ bê tông, Tô Tiểu Lương sững sờ đứng trơ ra tại chỗ.
Trong nháy mắt, biểu cảm vui tươi trên khuôn mặt cô đã biến chuyển sang nhiều trạng thái khác nhau, cuối cùng chính con người cô, hoặc cũng có thể tự cô cảm nhận rằng nó dừng lại ở trạng thái thờ ơ, lãnh đạm.
Sau một hồi đứng bất động rất lâu, cuối cùng Dương Duệ cũng đảo mắt qua và trông thấy cô, bàn tay đang kẹp điếu thuốc khựng lại, anh lập tức vứt điếu thuốc xuống đất, lấy chân dụi tắt, mặt tươi cười hớn hở và nhã nhặn chào:
“Hi, định đưa em về nhưng lại bị họ kéo lại, nên… muốn nói chuyện với em một lát, mạo muội đứng đợi em ở đây, hi vọng…”.
“Nếu tôi nhớ không nhầm thì bây giờ là ngoài giờ làm việc. Không phải Tổng giám đốc Dương hà khắc đến nỗi định chiếm dụng luôn cả thời gian cá nhân của cấp dưới đấy chứ? Người ta nói quan mới nhậm chức là ba bó đuốc, đuốc của Tổng giám đốc Dương cháy nỏ thật đấy. Nếu tổng giám đốc Dương định nói xin lỗi kiểu như hi vọng tôi không thấy phiền thì tôi chỉ có thể nói với tổng giám đốc Dương là: tôi có thấy phiền, tôi thấy phiền phức vì rằng thời gian riêng tư của mình vô cớ bị chiếm dụng, đặc biệt là trong trường hợp hoàn toàn không được thông báo trước”.
Như bị vật gì đập liên hồi một cách dã man làm trái tim đau điếng, sự ngập ngừng của Tô Tiểu Lương lập tức bị sự ghẻ lạnh thờ ơ lật đổ. Những chuyện cũ cố gắng quên đi lại như thước phim không lời tràn về trong trí óc, con người mở miệng ra là nói những lời lạnh nhạt của cô bỗng hoảng loạn nhận ra bản thân mình xưa nay thực sự chưa hề quên gì cả. Bất kể là yêu hay hận, thực sự chưa bao giờ cô quên. Tự lừa mình và lừa người là đã quên, thế nhưng đó chỉ là sự che đậy cực kỳ dối trá.
Anh ta vừa xuất hiện, những vết sẹo ngang dọc ngổn ngang lập tức lại đầm đìa máu tươi, thê thảm đến nỗi không nỡ nhìn.
Đôi lông mày đen nhíu chặt, trong chiếc áo khoác không cài cúc, Dương Duệ đưa tay lên nới chiếc caravat, nói giọng khàn khàn:
“Tiểu Dương, anh về rồi, dù… mặc dù là rất rất muộn, nhưng muộn vẫn tốt hơn là không về. Chúng ta cùng ngồi lại nói chuyện với nhau một lát, được không?”.
Chỉ cần một cái nháy mắt quá quen thuộc của một thời đã qua lập tức trái tim lạnh giá của Tô Tiểu Lương thắt lại: Người con trai này, anh ta mãi mãi vẫn giữ được sự điềm tĩnh như vậy, dù là lúc anh ta đang cầu xin hay tỏ ra mềm yếu. Thế nhưng, kiểu điềm tĩnh thế này lại khiến Tô Tiểu Lương dấy lên cảm giác căm giận khó tả, bởi vì điều đó làm cô không thể quên được hình ảnh người con trai thời xa xưa của cô, trước kia anh ta cũng điềm tĩnh như vậy khi rời xa cô, điềm tĩnh đến nỗi làm cô cảm giác tất cả những gì tốt đẹp mà hai người đã từng có đều là hư ảo, càng làm cô cảm giác rằng trước nay anh ta chưa bao giờ yêu cô.
Hai người chỉ đứng cách nhau mấy bước chân mà cứ như cả một dải ngân hà không thể đi qua.
Đúng mà, sáu năm trời chẳng lẽ lại không tạo nên một dải ngân hà ngăn cách mình và anh ta sao?.
Cơn giận dữ dần nguôi ngoai, Tô Tiểu Lương mỉm cười mỉa mai nói: “Tổng giám đốc Dương, rất xin lỗi, tôi không muốn nói chuyện công việc trong thời gian riêng tư, để ngày mai nói đi”.
Nói xong, cô sải bước đi thẳng vào cổng, nhưng bất ngờ cô cảm thấy cổ tay mình bỗng nóng ran, lúc đó Dương Duệ cũng vội rảo bước theo sau, giữ chặt cô lại:
“Tiểu Dương, chẳng lẽ chúng ta cứ phải nói chuyện với nhau theo kiểu này à? Anh không có ý gì khác, chỉ muốn hỏi thăm những năm qua em sống có tốt không thôi?”.
“Tổng giám đốc Dương cũng đã nói rồi, là nữ giám đốc bán hàng duy nhất của ECO trên toàn thế giới, đương nhiên tôi rất tự hào và kiêu hãnh. Thế nên, anh nói xem, tôi sống có tốt không?”.
Tô Tiểu Lương nhẹ nhàng đáp lại, cũng chẳng gạt bàn tay ấm nóng của anh ta ra, chỉ giương cặp mắt lãnh đạm của mình lên trừng trừng nhìn anh.
Giữa đôi lông mày nổi lên thần sắc như bị trọng thương, Dương Duệ bất lực nói: “So với trước kia, giờ em nói năng còn sắc sảo hơn nhiều. Cô nhóc, em sống có tốt thật không?”.
Cô nhóc…
Cách gọi thân thương đã rất lâu rồi không được nghe làm Tô Tiểu Lương thấy cay cay nơi sống mũi, ý thức được đến đây, cô vội vàng hất tay anh ra, vừa bước thẳng vào cổng vừa cao giọng đáp: “Tôi sống rất tốt!”.
“Tô Tiểu Dương, em nói dối!”.
Nhìn theo dáng hình mảnh khảnh đang bỏ đi càng lúc càng xa, con người trước nay vốn ít khi thể hiện tâm trạng ra ngoài như Dương Duệ bỗng không thể kiềm lòng mà bộc phát hét lên một tiếng ai oán:
“Nếu như em sống rất tốt, vậy tại sao bây giờ không dám đối diện với anh? Nếu như em sống rất tốt, tại sao bao nhiêu năm như vậy rồi em vẫn còn độc thân?”.
Bước chân vội vã bị tiếng thét sau lưng níu lại, Tô Tiểu Lương ngẩng đầu nhìn bầu trời, từng cơn gió lạnh thấu xương thấp thoáng thổi qua mang đến từng cơn, từng cơn đau dữ dội.
Một lúc sau, cô lịch thiệp quay người lại, chân váy cũng nhẹ nhàng tung bay phấp phới theo cơn gió, sắc mặt trắng xám vừa rồi đã chuyển sang bình thản trở lại:
“Chắc tổng giám đốc Dương đã từng nghe câu nói này: địch nhân không đáng gặp mặt, thế nên, có gì cần thiết đến mức phải đối diện? Hơn nữa tôi có độc thân hay không là vấn đề cá nhân, dù tổng giám đốc Dương có ý quan tâm đến cấp dưới thế nào thì thực tế cũng không nên truy hỏi quá nhiều như vậy, chẳng lẽ người được hấp thụ kiểu giáo dục phương Tây như tổng giám đốc Dương lại chưa được học thế nào là phong cách của con người lịch sự và tự do cá nhân ư?”.
Pháo đài có tên gọi Điềm Tĩnh của Dương Duệ dần dần sụp đổ, anh phát hiện ra cho dù là thời gian có trải qua bao lâu đi nữa, Tô Tiểu Dương vẫn luôn dễ dàng làm cảm xúc của anh dâng trào mãnh liệt.
Tổng giám đốc Dương, cách gọi xa cách đến nghìn trùng này làm anh phát điên và cũng làm anh đau đớn vô cùng.
Vẫn còn nhớ như in dáng điệu cô lanh lót gọi anh Dương Duệ, anh Dương Duệ… trước kia, mặt mày hớn ha hớn hở, tươi cười rạng rỡ như hoa nở.
Giờ đây, thực sự không thể quay lại được ư?.
Sáu năm nay, cô sống đau khổ cùng cực, còn anh, chẳng lẽ anh lại không ư?.
Dù khoảng cách là biển cả Thái Bình Dương mênh mông bát ngát nhưng trái tim anh chưa bao giờ rời khỏi thành phố này, lại càng chưa bao giờ rời xa cô.
Cơn thủy triều cảm xúc phức tạp của anh cuộn trào mãnh liệt như thể một cơn hồng thủy dâng quá cao làm vỡ cả đê, Dương Duệ cũng không thể nào khắc chế được mình nữa, anh soải bước về phía trước, kéo Tô Tiểu Lương ôm chặt cô vào lòng. Trong chốc lát, thứ mùi hỗn hợp của hoa cỏ tươi xanh và men rượu xâm chiếm khứu giác Tô Tiểu Lương, cô vẫn còn ngỡ ngàng chưa kịp có phản ứng gì thì đôi môi đã bị khóa lại.
Trong tình cảnh bị khóa chặt, không thể cử động được bất kỳ bộ phận nào trên cơ thể, sự đụng chạm lạnh nhạt nhưng lại rất đỗi dịu dàng thế này làm đầu óc cô nổ tung, trong giây phút đó cô hoàn toàn không nghĩ được bất kỳ điều gì nữa, kể cả việc cần phản kháng lại.
Hương vị xa cách đằng đẵng bao nhiêu năm trời vẫn thân thuộc là thế, trong giây phút, cô không thể không thừa nhận, đối với mình, Dương Duệ có sức sát thương mạnh ngang với bom nguyên tử.
Không thỏa mãn với nụ hôn hời hợt trên đầu môi thế này, lưỡi Dương Duệ cố lách vào trong để tách hai hàm răng cô ra, Tô Tiểu Lương bỗng bừng tỉnh khỏi trạng thái ngây dại, cô hung hãn đưa tay lên nhưng không làm thế nào đẩy được cái thân hình to cao đầy sức sống đang chiếm ưu thế tuyệt đối của Dương Duệ. Vật lộn thế nào cũng vô tác dụng, cuối cùng Tiểu Lương đành im lặng dừng lại vì đuối sức, cô đứng im không cử động, người cứng đơ như hóa đá, mặc cho anh hoành hành ra sao cũng không buồn phản kháng hay có bất kỳ hành động nào nữa.
Cảm nhận được sự thẫn thờ đó, Dương Duệ đưa mắt xuống nhìn khuôn mặt hắc ám như xác chết của cô, đau lòng bật ra hai tiếng thở dài rồi lại vòng tay ôm cô vào lòng, khẽ nói:
“Nhóc con, dù em có tin hay không tin, nhưng sáu năm qua, thân xác anh ở bên trời Tây nhưng trái tim thì vẫn luôn ở chốn này”.
“Cảm ơn sự quan tâm và yêu quý của Tổng giám đốc Dương, bây giờ có thể buông tôi ra được chưa?”.
Tô Tiểu Lương, mày thực sự là hết thuốc chữa rồi!.
Trong trạng thái mơ màng, Tiểu Lương thầm nguyền rủa mình, đáy mắt nửa như cười nhạo nửa như không của cô tràn ngập sự nguội lạnh.
“Em cũng rất nhớ anh phải không? Nghe anh nói…” Đưa tay nâng khuôn mặt cô lên, Dương Duệ vội vàng lên tiếng mà không ngờ sau lưng mình xuất hiện một bóng đen, hắn hung hãn lôi anh ra, không ngần ngại vung ngay ra một quả đấm. Trong tích tắc mùi máu tanh ngập ngụa khắp mồm miệng. Anh ngã sõng soài xuống mặt đất, chau mày theo thói quen, anh giương mắt lên, gườm gườm nhìn cậu thanh niên đứng cách đó vài bước.
“Không sao chứ? Về muộn thế này, còn uống rượu nữa, sao không gọi tôi đến đón?”.
Cậu thanh niên trong bộ đồ ngủ chất cotton với hai màu đen trắng đan xen có khuôn mặt đỏ au như đồng, lông mày sắc nhọn tựa lưỡi kiếm, mắt sáng như sao, mũi thẳng tắp, đôi môi hơi mỏng, toàn thân dạt dào hơi thở hỗn hợp của tuổi trẻ và vẻ nam tính. Đưa tay ra khoác lên vai Tô Tiểu Lương, hai bên lông mày cậu ta nhíu chặt, mắt đảo lên, đảo xuống quan sát liên tục, nghe trong giọng nói đầy trách móc chỉ toàn thấy một mối quan tâm thân thiết như thể không ai bằng.
Không ngờ lại xảy ra biến cố thế này, Tô Tiểu Lương ngẩn người, đưa mắt liếc nhanh qua Dương Duệ một cái rồi lập tức phản ứng lại, thân mật kéo cánh tay người mới đến sát vào mình và nói:
“Tổng giám đốc Dương, tôi thay mặt cho bạn trai tôi xin lỗi anh. Tính anh ấy hay xúc động, vừa rồi có lẽ có chút hiểu nhầm nên mới ra tay với anh, thật không phải quá”.
“Bạn trai em?”.
Đưa tay lên quệt vết máu đang chảy trên miệng, Dương Duệ đã uống không ít, nhờ cú đấm này mà tỉnh người ra đến phân nửa, ánh mắt sâu thẳm như đại dương của anh dâng trào mãnh liệt những con sóng dữ dội.
Đối với cậu trai trẻ mới đến, giọng điệu nghi hoặc đó hình như hoàn toàn không có gì là đáng bất ngờ cả, dưới cái nhìn chằm chặp bất động của Dương Duệ, trong lòng cậu ta cũng dần dần hình thành những ý nghĩ thù địch:
“Anh này hình như còn nghi ngờ gì đó về quan hệ của chúng ta? Một thằng con trai, nhân lúc tối trời không người qua lại để động chân động tay với con gái nhà người ta, đúng là đáng ăn đấm mà”.
“Bắt đầu từ khi nào, em thích người nhỏ tuổi hơn mình? Anh còn nhớ em từng thề thốt, tuyệt đối không bao giờ yêu trẻ con cơ mà”.
Trong con mắt thâm sâu mù mịt đèn với sương vẫn còn có chút mơ màng ngông cuồng khi nãy, Tổng giám đốc Dương, người vừa ăn một cú đấm không hề nổi cơn giận dữ, nửa cười nửa như không nhìn đôi nam nữ đang đứng khoác vai nhau trước mắt.
Dù chính mình vừa tung ra một cú đấm chắc nịch, nhưng hoàn toàn không thấy chút bối rối hoang mang nào ở cậu con trai này, trái lại cậu ta còn mang khí thế của kẻ lâm trận bất loạn, nụ cười nhàn nhạt âm thầm lại càng mang đến sự điềm tĩnh toàn tập. Thấy anh ta vẫn nhìn mình theo lối nhìn nhưng không thấy ai, ý nghĩ thù định trong lòng cậu thanh niên lại càng trào lên mãnh liệt, cánh tay bên phải buông xuống, nắm chặt lại đã phát ra những tiếng răng rắc: “Nhỏ thì làm sao? Ít nhất tôi cũng hiểu thế nào là phong cách, không thể vô duyên vô cớ đi quấy rối người khác!”.
Vẻ phẫn nộ sẵn sàng lâm trận của cậu ta làm Dương Duệ thấy có phần ngạc nhiên, ánh mắt chưa hề rời Tô Tiểu Lương của anh lúc này mới thực sự nhìn sang cậu ta, sau đó nói:
“Tôi là Dương Duệ”.
Đúng như dự tính, anh tin rằng nghe xong câu này nhất định cậu thanh niên sẽ có phản ứng.
Quả nhiên, ánh mắt cậu ta vừa rời khỏi anh lập tức co cụm lại, quay sang nhìn Tô Tiểu Lương đang đứng sát bên mình với ánh mắt mang đầy sự hoang mang và thăm dò.
Cái nhìn đến từ bên phải làm ánh mắt Tô Tiểu Lương lóe sáng, con người nhanh nhạy là cô mỉm cười và đáp lại rất nhanh:
“Bây giờ chị em yêu nhau chỗ nào chẳng có, sao Tổng giám đốc Dương phải kinh ngạc vậy? Đi thôi, chúng tôi đi đây. Tổng giám đốc Dương, có chuyện gì ngày mai đi làm nói sau”. Nói xong, Tô Tiểu Lương lập tức kéo cậu thanh niên đứng bên cạnh đi sâu về phía bóng cây, ánh đèn đường tờ mờ soi chiếu bóng hai người đang nắm tay nhau đi.
“Nhóc con, đã qua bao nhiêu năm như vậy rồi, bản tính đi lừa người và tự lừa mình của em vẫn chẳng có chút thay đổi gì cả!”.
Hét to lên câu đó xong, mắt nhìn theo bóng dáng xa dần của họ, Dương Duệ đưa tay lên chạm vào vết thương trên miệng, ánh mắt anh đầy nồng ấm.
“Tô Tiểu Lương, em thật ngốc!”
Sau lưng vọng lại giọng đàn ông nồng ấm làm Tô Tiểu Lương đang bước vội trên con đường trải đá thấy ngực mình đau thắt, bước chân cũng vì thế mà chậm lại.
Đến khi tăng tốc trở lại, cô lại nghe được giọng con trai nghiêm túc đầy sâu lắng vang lên từ phía trước: “Chị, anh ta chính là Dương Duệ, người mà chị gọi tên trong cả lúc lên cơn sốt đó hả?”
Bóng cây loang lổ, ánh sáng lờ đờ đung đưa, hàng cây xanh cùng thảm cỏ hai bên con đường đá bay ra mùi hương cây cỏ rõ rệt, giống như hơi thở của ai đó. Đứng lại, Tô Tiểu Lương ngẩng đầu nhìn người con trai cao hơn mình một cái đầu mặc dù cô còn đi giày cao gót, vừa có cảm giác hài lòng mà lại vừa xót xa. Cậu thanh niên vừa đấm Dương Duệ, chính xác là em trai của cô. Chuyện trâu già ăn cỏ non thời buổi này là chuyện bình thường, riêng Tô Tiểu Lương chẳng có hứng tham gia vào cuộc chơi náo nhiệt này làm gì.
Cậu ta tên Tô Tiểu Lãng, là em trai cùng cha khác mẹ của Tô Tiểu Lương, năm nay mười tám tuổi, đang học năm thứ hai khoa công nghệ thông tin trường đại học G.
Trước mắt cô thoáng hiện ra cảnh tượng lần đầu tiên gặp gỡ Tiểu Lãng ở bệnh viện, định mệnh sắp xếp buổi tối hôm đó chỉ là một màn mờ ảo xuất hiện trong hồi ức hiện tại của Tô Tiểu Lương:
Năm đó cậu ta mười hai tuổi, trong đôi mắt non nớt như một con nai thoáng lên nỗi e dè sợ sệt, dáng vẻ co ro, cúm rúm của cậu bé thực sự làm người ta vô duyên vô cớ cũng phải thấp thỏm lo lắng.
Chính ánh mắt có phần gần như bị lụy này làm người vốn dĩ có ánh mắt sắc như đao, trái tim băng giá như Tô Tiểu Lương phải mềm lòng.
Trẻ con, chẳng qua nó cũng chỉ là một đứa trẻ vô tội mà thôi. n oán xích mích thì có liên quan gì đến nó đâu? Khi tất cả tai vạ và nghiệp chướng nổ tung và bị chôn vùi, thậm chí nó còn chưa có cái phôi thai.
Còn bây giờ, cậu em nhỏ bé đã thành chàng thanh niên khí khái đầy mình, ngoài sự vui mừng ra, thậm chí Tô Tiểu Lương còn cảm kích nhiều hơn.
Đối với Tiểu Lãng, mình vừa đóng vai trò là chị và cũng vừa như là mẹ nó. Đối với mình, chẳng phải nó chính là người thân duy nhất, là chỗ dựa duy nhất của cô ở thành phố này sao.
“Tô Tiểu Lương, rốt cuộc anh ta là người thế nào?” Cậu trai trẻ hừng hực khí thế Tô Tiểu Lãng thấy tinh thần chị mình có vẻ bấn loạn, tiếp tục gặng hỏi lại với ngữ khí còn nghiêm trọng hơn. Thực ra, cậu chẳng biết rốt cuộc Dương Duệ là ai, cũng chưa bao giờ thấy bức ảnh nào của anh ta, càng chưa bao giờ được nghe kể bất kỳ câu chuyện nào có liên quan đến anh ta. Nhưng cậu còn nhớ rõ, hai năm trước, khi Tô Tiểu Lương bị cảm, do không được đưa vào viện kịp thời mà lên cơn sốt dẫn đến hôn mê không biết bao nhiêu lần, nằm trên giường bệnh trong trạng thái mê man, hai má đỏ bừng, chị nắm chặt tay cậu, lẩm bẩm đi lẩm bẩm lại hai tiếng: Dương Duệ, Dương Duệ…
Đó là lần đầu tiên cậu nghe đến cái tên này và cũng ghi nhớ mãi, vì đã phải nghe nó trọn cả một đêm.
Sau đó cậu cũng từng hỏi qua Dương Duệ là ai, Tô Tiểu Lương chối đây đẩy bảo cậu nghe nhầm, chẳng qua chỉ là mình mê sảng linh tinh trong cơn sốt thôi.
Cậu là người sớm hiểu chuyện nên cũng đoán ra Dương Duệ nhất định phải là tên một người rất quan trọng với chị, nhưng người quan trọng đến thế nào mà nhắc đến tên cũng không thể được vậy?.
“Lớn không ra lớn, nhỏ không ra nhỏ, thế này mà được gọi là chị à? Lần sau còn dám thế này nữa, cẩn thận em cho ăn đấm”.
Kiễng chân lên vỗ vỗ vào mặt cậu em trai, Tô Tiểu Lương vẫn trốn tránh không trả lời, vừa cười vừa đưa túi xách cho cậu, giả vờ rất ung dung tiến bước về phía trước.
Về đến nhà, Tô Tiểu Lương vội vàng trốn ngay vào phòng mình.
Tâm tư đang bấn loạn, bỗng nghe tiếng Tô Tiểu Lãng ngoài cửa vang lên: “Chị, em vào được không?”.
“Vào đi” quay vào gương để chỉnh lại sắc diện, khi cậu em đẩy cửa bước vào, mặt mũi cô đã chuyển ngay sang trạng thái tươi cười điềm đạm.
Tô Tiểu Lãng mang bữa tối vào cho chị, đặt bát cháo táo đỏ lên bàn rồi ngồi xuống bên thành giường, lặng im nhưng chăm chăm hướng ánh mắt vào bà chị đang ngồi trên chiếc ghế xoay, thần sắc trông có vẻ rất nghiêm túc.
“Chị, đối với em, chị là người cực kỳ quan trọng”.
Bất thình lình nghe người khác thổ lộ tình cảm làm Tô Tiểu Lương đang ngồi ôm chân bó gối có phần ngẩn tò te. Cũng như sáu năm trước, nó lớn lên rồi vẫn trầm tính ít nói, rất ít khi nói ra những lời lẽ xúc động và tình cảm như vậy. Ngày nay chuyện tình yêu chốn giảng đường đầy nhan nhản, đẹp trai lại giỏi giang hơn người như nó vẫn thường nhận được không ít bưu phẩm quà tặng bày tỏ tình cảm của các bạn nữ, nhưng nó vẫn lấy lý do đặt sự học lên hàng đầu để lạnh nhạt từ chối, thế nên số lượng bạn bè khác giới của nó chỉ đếm trên đầu ngón tay. Dù có nổi trội xuất sắc đủ đường nhưng Tô Tiểu Lương vẫn lo lắng, vì cô nghi ngờ nó bị ảnh hưởng bởi quãng thời gian tuổi thơ đó mà thành ra có xu hướng sống khép kín. Trong một lần hai chị em nói chuyện thân tình với nhau, Tiểu Lãng đã nói rõ và thể hiện rằng mình hoàn toàn không có vấn đề gì, khỏe mạnh cả về thể chất và tinh thần, nó như vậy vì nó muốn tự lập sớm nhất có thể, bớt được phần nào gánh nặng cho Tô Tiểu Lương. Nghe được những lời tâm sự của nó khi đó, Tô Tiểu Lương đã xúc động rất lâu. Nhưng bây giờ, cô mơ hồ có cảm giác sự tình không giống trước kia, vì rõ ràng cô đọc được gì đó rất căng thẳng và lo âu trong ánh mắt của Tô Tiểu Lãng.
Có lẽ vì câu chuyện của sáu năm trước nên nó có cảm giác mất an toàn, một vết bút mực đen đậm như vậy, đối với một đứa trẻ mười hai tuổi mà nói có sức ám ảnh thực sự nặng nề.
Nghĩ đến đây, Tô Tiểu Lương đưa tay lên xoa đầu cậu em, liến thoắng nói:
“Sao tự nhiên lại nói thế? Có phải vừa làm sai chuyện gì không? Thành khẩn khai báo thì chị tha cho, kháng cự thì phạt. Nói đi xem nào, tội lỗi thế nào?”
“Không có đâu, em chỉ… em chỉ rất muốn nói với chị như vậy thôi. Chị à, em đã lớn rồi, sao không thử để em chia sẻ một phần gánh nặng?”
Tiểu Lãng ngồi im bất động, ánh mắt trìu mến chăm chú nhìn người chị gái – chỗ dựa duy nhất của mình.
Chị ấy không vui, là vì người đàn ông có tên Dương Duệ đó ư?
Đọc ra nỗi xót thương trong ánh mắt sâu lắng của cậu em, Tô Tiểu Lương nhoẻn miệng, cố gượng cười thật thoải mái mà vỗ về, an ủi cậu em. Sau đó, giơ tay vẫy, chúc nó ngủ ngon.
“Chúc chị ngủ ngon!” Tô Tiểu Lãng cũng không nói gì thêm, lặng lẽ đứng lên, thân hình cao ráo của nó trông như một cây thông thẳng tắp lạnh lẽo trong mùa đông.
“Em và Dương Duệ, ai quan trọng hơn?” Ra đến cửa bỗng từ miệng Tiểu Lãng bật ra câu nói này, nửa như câu chất vấn nửa như tự nói với mình.
Đang mải xức nước thơm lên tay, cùng với tâm trạng rối tinh rối mù, Tô Tiểu Lương nghe không rõ cậu em nói gì, hỏi lại: “Tiểu Lãng, em nói cái gì?”
“Không có gì, chị ngủ sớm đi”. Ngoảnh đầu lại nhoẻn một nụ cười ngượng ngùng, Tô Tiểu Lãng khẽ đóng cửa, tiếng bước chân xa dần.
Hít một hơi thật dài, Tô Tiểu Lương nằm vật xuống giường, rất muốn được ngủ một giấc thật ngon lành như mọi khi nhưng không làm thế nào để hình ảnh Dương Duệ không hiển hiện lên trong tâm trí mình được.
Phải thừa nhận rằng, anh ta là vết thương không thể dịu đi trong trái tim cô.
Đêm dài tĩnh lặng, Tô Tiểu Lương trằn trọc trở mình vì khó ngủ.
Kỳ thực, rơi vào tình cảnh mất ngủ cả đêm thế này không chỉ có một mình cô.
Sau đêm hôm đó, Dương Duệ cũng không đến tìm Tô Tiểu Lương nữa, thỉnh thoảng chạm mặt trong phòng họp hay văn phòng, biểu hiện của anh cũng rất bình lặng. Ngoài chút phấn khởi vì điều này ra, con người cả ngày chỉ chúi đầu vào công việc như Tô Tiểu Lương thỉnh thoảng lại râm ran có cảm giác hụt hẫng. Dương Duệ đích thị là người tài giỏi hơn người, mới tiếp nhận khu vực Châu Á Thái Bình Dương từ tháng ba đến tháng sáu mà số lượng đơn đặt hàng đã tăng 10.5% so với cùng kỳ năm ngoái, tinh thần làm việc của đội ngũ nhân viên khu vực Châu Á Thái Bình Dương vì thế mà dâng cao. So với bộ phận bán hàng khu vực phía Bắc và phía Đông mà nói, đội bán hàng khu vực phía Nam mà Tô Tiểu Lương phụ trách tạm thời bị tụt lại sau cùng, trong khi năm ngoái đạt vị trí quán quân, vì thế cô cảm thấy có chút áp lực.