Bên Dòng Nước

Chương 22


Bạn đang đọc Bên Dòng Nước – Chương 22


Mùa đông đến, bác si cho biết là tôi bị thiếu máu, và duói sự khuyên nhủ của Nội và anh Vu Nông, tôi xin tạm nghỉ việc ở Ngân hàng. Cuộc sống rảnh rỗi hơn. Anh Vũ Nông suốt ngày ở Tòa Án, nên khi buồn tôi qua nhà của Tiểu Song chơi, phụï nàng chép nhạc , sọan lời, đôi lúc là đùa với bé San San. Tiểu Song bây giờ đã là một nhạc si nổi tiếng, có nhiều tác ph ẩm. Cũng trong khoảng thời gian nàỵ Anh Thi Nghiêu ngoài lúc bận ở đài truyền hình ra, cũng có mặt thuòng xuyên ở nhà Tiểu Song. Tiểu Song bắt chước Nội, mua một bếp lò để giữa nhà làm lò suỏị Buổi tối tôi và Anh Vũ Nông, Thi Nghiêu, bé San San thuòng quây quần quanh đấy chuyện trò vui vẻ, đùa với San San. Cái khung cảnh êm đềm như vậy nhiều lúc làm tôi suy nghị Nếu cuộc đời ph ẳng lặng thế này cũng tốt thôi. Hạnh phúc đâu cần phải một cái gì to tát? MỘt chút niềm vui, một chút ấm cúng là đủ rồi. Nhưng cuộc đời đâu được ph ẳng lặng mãi đâủ Có những bất ngờ thiên định. Tôi nghĩ đến cái đêm hôm ấỵ Cái đêm mà anh Thi Nghiêu định tỏ tình với Tiểu Song bên đàn duong cầm, nêu hôm ấy không bị anh Vũ Nông làm mất thăng bằng, văng ra ngoài cửa phòng thì có lẽ đã đâu vào đấy Vậy ma. Bất ngờ thuòng không chỉ đến một lần, lại đến và hôm ấy cũng vào lúc ban đêm. Tôí hôm ấy, tôi với Vũ Nông dùng cơm ở nhà Tiểu Song , cơm xong chúng tôi ngồi chuyện rỗị Giờ này thương` khi có cả anh Thi Nghiêu, nhưng hôm đó không hiểu anh ấy bận gì mà không đến. Hơn tám giờ khuya, bé San San đã ngủ yên. Lửa trong lò suỏi cháy mạnh, làm ấm cả gian phòng. Bên ngoài mưa nặng hạt, gió đập vào cửa kính phần ph ật. Tiểu Song vừa khều than trong lò, vừa nhìn ra ngoài trông ngóng với tâm trạng bất an. Tiểu Song chợt nói: – Chị Thi Bình, chị có nhớ hôm đầu tiên em đến nhà chị không? Bữa đó cũng mua to gió lớn như thế này, trời thật lạnh, vừa từ ngoài vào là em đã thấy quá ấm. Tôi nhớ lại cái đêm ấỵ Tính nhẩm:Sáu năm! mới đây mà đã sáu năm rồi. Trong sáu năm đó, cuộc đời chúng tôi ph ẳng lặng trên dòng đời Chỉ có Tiểu Song là qua bao sóng giọ Lấy chồng, ly dị, đợi chờ, dày vò, đau khộÐến bây giờ vẫn còn “Mộng nơi đâu, tình về nơi đâủ” Tôi nghĩ , và thấy tội nghiệp cho Tiểu Song quá. Chợt nhiên có tiếng chuông cửa reo Văn g. Vũ Nông nhảy vội ra mỡ Anh Thi Nghiêu bước vào với một luồng gió lạnh. Anh đứng giữa phòng khách. không áo mưa, không dụ mình mẩy uót như chuột. Nhưng anh vẫn cười Anh nhìn Tiểu Song với cái nhìn nồng ấm: – Hôm nay anh sẽ mang đến cho em một món quà, em đoán ba lần, xem thử anh sẽ mang quà gì đến cho em? Có lẽ lại mang thêm việc phối âm cho Tiểu Song. Tôi nghĩ, hoặc không thì làm một tuyển tập bài hát của Tiểu Song. Tóm lại, tôi biết tính anh Thi Nghiêu, anh hết lòng lăng xê Tiểu Song , vuọt mọi trắc trở, đau khộ Tiểu Song nhìn anh Nghiêu nói: – Em không đoán đâu Vì cái mà em mong đợi, nó vuọt khỏi tầm tay anh giúp. Tiểu Song nói làm tôi cũng thấy buồn. Cô ấy vẫn một lòng chờ đợi nguoì xưạ Có lẽ anh tôi buồn lắm. Tiểu Song hình như thấy có gì không phải, nên lại tiếp: – Thôi lau nguoì đi, anh uót hết trơn rồi kìa! Tiểu Song định đi vào trong lấy khăn, nhưng anh Thi Nghiêu đã dưa tay giữ lại Anh Thi Nghiêu nhìn thẳng vào mắt nàng. – Ðừng đi đâu cã. Tôi bảo cô đoán mà cô vẫn không chịu đoán. Tiểu Song đứng lại nhìn anh: – Vậy thì anh đã hợp đồng dĩa hát cho em? Anh Thi Nghiêu lắc đầu: – Anh làm một băng nhạc chuyên đề cho em? -… – Nếu anh cho em một cassette hifi stereo thì em sẽ không nhận đâu nhé, em có đủ thứ rồi, bày đặt kiểu đàn duong cầm như lúc xưa, em không nhận đâu – không phải tuốt! – Vậy thì em chịu thuạ Anh Thi Nghiêu nhìn Tiểu Song với đôi mắt bí mật, từ từ lấy trong túi ra một hộp đựng nữ trang màu đỏ, đưa đến trước mặt Song. Tôi liếc nhanh về phía anh Vũ Nông. Anh Thi Nghiêu lại điên rồi. Anh định va đầu vào đá ư? Biết tính Tiểu Song cố chấp và uong ngạnh. Bây giờ đâu phải là lúc cầu hôn? Quả nhiên, đúng như điều tôi nghị Tiểu Song tái mặt liếc nhanh chiếc hộp, rồi bước thụt lùi: – không, không, không, tôi không nhận vật nàỵ Anh Thi Nghiêu đứng thẳng lưng, nước trên đầu chảy ròng ròng xuống mặt. Anh nói từng tiếng một: – Nếu không nhận cũng không sao, nhưng hãy mở ra xem đi. Tiểu Song lắc đầu: – Anh cứ mang về đi, tôi không xem gì hết! Anh Thi Nghiêu có vẻ bực: – Chỉ để làm việc này, tôi đã phải đội mưa để tìm cho bằng được, và cô không nhận để cho tôi được một chút an ủi sao? Tiểu Song xúc động, nàng suy nghĩ một chút nói: – Em chỉ nhìn, nhưng em sẽ không nhận! – Thì cứ xem đi rồi quyết định sau, được chứ? Tiểu Song cầm lấy hộp nữ trang, chầm chậm mơ ra. Anh Thi Nghiêu có vẻ căng thẳng. Tôi tự nghĩ mấy năm nay anh Thi Nghiêu cũng kiếm được không ít, có lẽ anh đã tặng cho Tiểu Song một chiếc nhẫn hình trái tim để tỏ tình, đang nghĩ thì tôi nghe Tiểu Song hét lên: — không thế tin được, anh Thi Nghiêu em không dám tin đây là sự thật. Rồi nước mắt chảy dài trên má nàng. Tiểu Song vừa khóc vừa cười quay về hưóng tôi. – chị Thi Bình, chị xem này, đúng là một chuyện khó tin! Chiếc mặt ngọc, chiếc mặt ngọc mà Nội đã cho em, anh Thi Nghiêu ở đâu anh tìm được vậỵ Tiểu Song sung suóng, nàng nói lũng tung. Tôi bước tới, anh Thi Nghiêu đúng là đã làm được một việc ngoài trí tuỏng tuọng của mọi nguòi, hay là chiếc mặt ngọc này chỉ là chiếc mặt ngọc mới làm theo khuôn mẫu củ Nhưng khi nhìn kỹ, tôi cũng phải sững sờ, đúng là chiếc mặt Ngọc của Nội, màu cẩm thạch, trên có khắc hình hai con cá đang boi lộị Tôi buột miệng: – Anh Thi Nghiêu, anh tìm được ở đâu đấy Anh Thi Nghiêu không nhìn tôi mà chăm chú nhìn Tiểu Song. – Tôi đã mất hết bốn năm mới tìm ra được tông tích của nọ Lúc đầu tôi tìm đến nguòi bạn cờ bạc chung với Hữu Van, họ cho biết là đã bán nó cho tiệm nữ trang, tôi tìm đến đấy, thì chiếc mặt ngọc đã được một mệnh phụï mua, gặp bà ta, bà ta lại cho biết là đã nhuòng nó ột minh tinh màn bạc. Cô ấy đang đóng phim ở Hong Kong, tôi cho nguòi sang ấy thương lượng, cô ta không chịu nhuọng lại, cuối cùng bất đắc di tôi phải viết một bức thư dài cho cô ta, kể hết sự quan trọng của nó, và tối hôm ấy cô ta đã nhờ nguoì mang chiếc mặt ngọc đến cho tôi. Tiểu Song , như vậy là lá rụng về cội rồi nhẻ Tôi cầm chiếc mặt ngọc trên taỵ Sợi dây vẫn là sợi dây cũ, tôi mang vào cổ cho Tiểu Song: – Ồ! Tiểu Song tuyệt quá! Món nữ trang của nhà họ Chu truyền lại, bây giờ vẫn thuộc về nhà họ Chụ Trong lúc vui suóng, tôi đã nói một câu khá mập mờ, khiến Tiểu Song đổi hẳn sắc mặt: – Chị Thi Bình, em nghĩ hay la chị mang về đi, để nơi đây sợ rồi cũng mất. Tôi giữ lấy tay của Tiểu Song: – Cái này của Nội đã cho cô, thì cô cứ mang. Anh Thi Nghiêu cũng bước đến nói: – Tiểu Song , cô còn nhớ lúc ở bệnh viện không? Cô đã gào khóc đòi chiếc mặt ngọc, bây giờ tôi đã mang về cho cộ Tiểu Song quay sang nhìn anh Thi Nghiêu nói nhỏ: – Em không biết lấy gì để cảm ơn anh. Anh đã bỏ ra bốn năm trời để tìm chiếc mặt ngọc cho em. Em đã nợ gia đình họ Chu quá nhiều, không biết lấy gì đền đáp. Anh Thi Nghiêu vẫn nắm lấy tay của Tiểu Song , nhìn Tiểu Song với đôi mắt thật ấm, tôi chợt thấy xúc động biết đâu chuyện khó tin lại xuất hiện, biết đâu không cần phải chờ đến hai muoi năm.. biết đâu Nhưng giữa cái biết đâu đó, một chuyện khó tin lại xảy đến, nó ph á tan cái không khi bình lặng đầy xúc động nàỵ -Dầu tiên là chuông của lại reo, làm giật mình cả Tiểu Song và Thi Nghiêu, ph á tan cái cảnh mà bấy nhiêu năm nay tôi mong đợị Anh Vũ Nông ra mở cửa, một bóng nguoì uót như chuột lại xông vào. Nhìn kỹ thì ra anh Lý Khiêm, tôi còn đang ngạc nhiên, không hiểu anh ấy đến đây làm gì thì anh Lý Khiêm đã nói như hét: – Tiểu Song tôi đem tin của Lư Hữu Văn vê cho cô đây! Chợt nhiên căn phòng chìm trong yên lặng. Chúng tôi đón tin với cảm xúc khác nhau. Cơ hội của anh Thi Nghiêu lại bay mất. Rồi Tiểu Song xông tới, căng thẳng. – Làm ơn cho em biết anh ấy hiện ở đâu? Anh Lý Khiêm nói. – Ở Cao Hùng. Tôi đi làm phim phóng sự cho xí nghiệp thép thì gặp Hữu Văn ở Cao Hùng! Tiểu Song chăm chú nhìn Lý Khiêm, mặt tái đi. – Anh ấy lại thất bại, anh ấy không viết được một chữ nào nữa phải không? hay là anh ấy đã có nguòi yêu khác? Lý Khiêm lắc đầu, giọng nói nhỏ hẳn xuống: – Tiểu Song , Hữu Văn sắp chết. Tiểu Song lùi ra sau mấy bước, nàng loạng choạng như sắp té, phải dựa vào tuòng. Vũ Nông quay sang Lý Khiêm hét: – Anh làm gì vậy? Anh định doạ Tiểu Song ư? Nguoì đang mạnh khỏe như vậy sao lại chết? Phải nói rõ chứ? Lý Khiêm nói một cách nghiêm trang: – Tôi nói thật. Tôi đã gặp Hữu Văn ở bệnh viện Bình Dân, hôm ấy tôi bị cúm, đến đó khám bệnh, tôi đã chạm mặt ngay với một nguoì ốm chỉ còn da bọc xuong, một vị bác si đang đuổi theo hắn, bảo hắn phải nhập viện, nhưng hắn không chịụ Tôi đã nhìn ra đó là Hữu Văn và Văn chỉ nói với tôi có mấy tiếng ” Anh Lý Khiêm, nhờ anh về nói với Tiểu Song , là tác phẩm của tôi sắp hoàn thành!” Nói xong là Hữu Văn bỏ chạy mất. Tôi thấy lạ, quay lại tìm vị bác si đã trị bệnh cho Văn. Tôi tự xưng là bạn của Hữu Văn, và vị bác si đó đã cho tôi biết, trong bệnh án Hữu Văn đã giấu không cho biết quê quán thân nhân là ai cã. Vì vậy thật khó báo tinh với gia đình là Hữu Văn đã bị chứng ung thư gan, bác sĩ còn cho biết bệnh của Văn đã tiềm ẩn năm sáu năm rồi và bây giờ cao lắm cậu ấy có thế sống thêm khoảng ba tháng. Anh Lý Khiêm ngừng nói, chúng tôi bàng hoàng. Một sự thật khó chấp nhận được. Tiểu Song mắt mở to nhìn anh Lý Khiêm, không chớp mắt. Lâu lắm mới nghẹn ngào hỏi: – Anh có địa chỉ của Hữu Văn không? – Tôi có chép lại theo sổ bệnh án của Hữu Văn đâỵ Tôi cũng không biết nên hành động thế nào nên trở về đây hội ý với các bạn. Tiểu Song nắm chặt lấy tôi, tay nàng lạnh như đá: – Chị Thi Bình, em chết mất! Tôi dìu Tiểu Song đến ghê. Trong khi anh Thi Nghiêu bước nhanh đến máy điện thoại Tôi chưa hiểu anh định làm gì thì đã nghe anh nói qua máy: – Làm ơn cho tôi hai vé máy bay chuyến Cao Hùng sáng mai nhẻ Tiểu Song đột nhiên đứng thẳng nguòi: – không. Em không thế đợi đến ngày mai, em sẽ ngồi xe tốc hành tối nay đến Cao Hùng. Vũ Nông nói: – Tối nay ư? Bây giờ đã chín giờ ruõi tối rồi! Anh Lý Khiêm nói: – Muòi giờ ruõi tối nay còn một chuyến xẹ Thế là Tiểu Song vội vã bước, nhưng cái chóang ban nãy khiến sức khỏe của Tiểu Song chưa hồi phụïc, làm nàng ngã nguoì vào anh Thi Nghiêụ Tiểu Song sẵn dịp nói: – Anh Thi Nghiêu, em nhờ anh một chuyện được không? – Em cứ nói. – Anh còn nhớ lần trước khi chúng ta đến suối Ngoại Song để thu hình cảnh phim Bên Dòng Nước ở đấy có mấy ngôi biệt thứ. rất đẹp, vậy nhờ anh lập tức muốn cho em một căn, giá mắc bao nhiêu cũng được, nếu không đủ tiền anh cho em muọn, em sẽ soạn nhạc trả bù lại anh! – Anh sẽ đi ngay! Tiểu Song nói như ra lệnh: – Phải làm thế nào trong vòng ba hôm em với Hữu Văn có thế dọn vào đấy ợ Em muốn tất cả đâu sẽ vào đó, anh Khiêm hãy giúp anh Thi Nghiêu trang trí gìum nhẹ Suốt cuộc đời anh Hữu Văn chưa có một ngày anh ấy sống hạnh phúc, tiện nghĩ , bây giờ em muốn anh ấy phải được hưởng những ngày cuối cùng của đời mình một cách sung suóng thoải máị Nếu các anh hiểu em, thì hãy giúp đỡ em! Anh Lý Khiêm trấn an. – Ba ngày ư? được rồi, Tiểu Song cứ yên tâm, tôi và anh Thi Nghiêu sẽ hoàn tất, còn đây là địa chỉ của Lư Hữu Văn, nhưng cô nên nhớ rằng, bản thân của Văn cũng chưa biết mình lại bệnh nặng như vậỵ Tiểu Song gật đầu, quay qua tôi: – Chị Thi Bình, chị cùng đi với em đến Cao Hùng nhẻ Và quay sang Vũ Nông, Tiểu Song nói. – Anh Vũ Nông cho em muọn tạm chị Thi Bình, vì em sợ em yếu đuối quá. Vũ Nông nói nhanh: – Khỏi phải giải thích gì cã. Tôi sẽ mang bé San San về Nội, còn Thi Bình nhớ chăm sóc cho Tiểu Song. Tất cả xảy ra một cách đột ngột, một cách rối loạn và dồn dập như trong giấc mỡ Một tiếng đồng hồ sau, tôi vói Tiểu Song đã có mặt trên chuyến xe lửa tốc hành. Nguoì khác không biết cảm xúc thế nào, riêng tôi lòng đầy rối rắm. Tiểu Song ngồi yên bên cạnh. Nàng trang nghiêm như một phổ tuọng, không biết nàng đang nghĩ gì? Xe lửa xin`h xịch chạy về phía trước, Tiểu Song nhắm mắt lại Tôi nắm lấy tay nàng hỏi: – Tiểu Song , em thấy trong nguòi thế nào – Em khỏe lắm chị ạ Em đang nghĩ là số em, là cái số cô đơn. Sáu năm trước, cha em đã mất vì chứng ung thư, rồi bây giờ tới Hữu Văn. Em thuòng tự nhủ lòng mình phải cứng cỏi để đối diện với đời Nhưng định mệnh đã trêu ghẹo chẳng bao giờ buông thạ Giọng nói của Tiểu Song rất bình thản. Tôi chợi liên tuỏng đến cái đêm đầu tiên cô ấy đến với gia đình tôi cũng giống như phổ tuọng đá lạnh lùng, đến lúc nằm lên giường mới buông tiếng khóc. Tôi nhìn Tiểu Song và hiểu rằng duói cái bề ngoài yên lặng kia, trái tim của nàng đang rỉ máụ Tiểu Song! Tại sao định mệnh cứ bỡn cợt với em? và tôi nắm lấy tay Tiểu Song siết mạnh. Sáng hôm sau, chúng tôi đến Cao Hùng, thành phố còn phủ đầy suong. Trời Ðài bắc tháng này mưa như trút nhưng ở Cao Hùng thì nắng gắt. Chúng tôi xuống xe gọi chiếc taxi, theo địa chỉ của Hữu Văn đến nơi anh ấy ợ Xe dừng trước một con hẻm nhỏ, chúng tôi xuống xe và cũng tìm được nhà. Ðó là một ngôi nhà gõ hai tầng, trông rất bệ ra.c, phíá duói là một cửa hàng xe đáp, chứng tỏ Hữu Văn rất nghèo, không thế muốn riêng một căn nhà. Tiểu Song dừng lại v` đứng trước cửa rất lâu, như cố nén lấy tình cảm của mình, tay mân mê chiếc mặt ngọc, tôi xúc động muốn khóc, Tiểu Song nói: – Hãy cười lên đi chị Bình! Tiểu Song nói với tôi nhưng như tự nhủ lòng mình. Tôi rất muốn cười nhưng không làm sao cười nổị Một lúc sau có một cậu nhỏ bước ra. – Mấy cô kiếm ai vậy? – Phải anh Lư Hữu Văn ở đây không? – Ông ấy ở trên lầu?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.