Bến Đỗ Cuối Cùng

Chương 1: Lần Đầu Tiên Gặp Gỡ Là Tình Cờ


Đọc truyện Bến Đỗ Cuối Cùng – Chương 1: Lần Đầu Tiên Gặp Gỡ Là Tình Cờ

Đồng hồ sắp điểm mười hai giờ đêm. Lúc này trong căn phòng lớn chỉ còn thưa thớt vài nhân viên đang dọn dẹp lại tàn dư sau một lễ cưới lớn và xa hoa bậc nhất của khách sạn. Lọt thỏm trong đám người đang chậm rãi lau dọn, một chàng trai trẻ tuổi với áo sơ mi trắng xộc xệch và quần âu đen đang ngồi chậm rãi uống rượu. Anh uống hết li này rồi li khác, gương mặt ửng hồng, chìm trong cơn say không lối thoát.

Cánh cửa đại sảnh bậtmở, hai người một nam một nữ bước vào. Vài nhân viên đang kéo lại bàn ghế nghe thấy âm thanh cửa mở thì tò mò nhìn sang một chút rồi lại tiếp tục làm việc. Hai người vừa xuất hiện này không ai khác ngoài một trong hai cặp đôi vừa tổ chức lễ cưới tại khách sạn. Đó là một buổi lễ vô cùng lớn có sức ảnh hưởng mạnh trong giới truyền thông và những người hoạt động trong thương trường. Bởi vì qua đó thể hiện sự hợp tác và mối quan hệ thân thiết giữa các tập đoàn và gia tộc có tiếng tăm với nhau.

Chàng trai vừa bước vào nhướn mày nhìn người đang ngồi gục trên bàn nốc rượu, rồi không một chút nể nang gì đoạt lấy chai rượu từ tay người kia khiến cho ai đó hoá giận quay phắt lại.

_ Ai dám dành rượu của ông?

Mái tóc bù xù kèm theo đôi mắt lờ đờ tạo nên sự đối lập hoàn toàn với gương mặt tuấn tú của người vừa lớn tiếng la hét.

_ Minh Vũ, cậu say quá rồi.

Người con trai cầm chai rượu trên tay khẽ lắc đầu nhìn bạn mình đang tức giận. Kể ra cũng thật kì lạ, bọn họ biết nhau cũng đã hơn 15 năm, nhưng chưa bao giờ hắn thấy Minh Vũ say đến mức này.

_ Hải Anh, thì ra là cậu. Chúc cậu và Dương Vi trăm năm hạnh phúc.

Minh Vũ hất li rượu sang một bên, đứng bật dậy vỗ vai Hải Anh chúc mừng. Hắn thở dài, giữ một cánh tay anh quàng qua vai mình, rồi quay sang bảo Dương Vi, cô gái đang đứng cạnh mình.

_ Em về phòng trước đi. Anh đưa cậu ta về đã.

Nhưng chưa đi được bước vào, Minh Vũ đã đẩy Hải Anh ra. Tuy bước chân anh có phần chao đảo nhưng vẫn còn giữ được thăng bằng, chưa bị ngã. Minh Vũ nhìn đôi vợ chồng son này bất giác cười thật tươi, trong lòng có cảm giác thành tựu không thể tả. Hai người này hình như là do anh làm mai thì phải. Nhớ lại xem, ngày đó ba người họ cùng gặp nhau. Từng mảnh kí ức trở nên mơ hồ, đầu anh đau như búa bổ, hai mắt híp lại, chỉ ước có một chiếc giường êm ái để đánh một giấc thật đã. Minh Vũ đẩy Hải Anh về phía Dương Vi.

_ Bạn bè tốt không phá hỏng tân hôn của nhau. Hai người đi đi, tớ tự lo được.

Minh Vũ xua tay, cả người loạng choạng, suýt nữa thì ngã về phía sau. Hải Anh đỡ lấy Minh Vũ, cậu bạn này của hắn, đứng còn không vững, làm sao có thể tự lo được.

_ Anh ổn chứ? Hay để tụi em bắt taxi cho anh. Anh như thế này không lái xe được.

_ Ổn mà ổn mà.

Để gia tăng thêm sự tin tưởng, Minh Vũ cố gắng điều chỉnh bước đi của mình thật vững vàng để rời khỏi phòng tiệc.

Nhận chiếc thẻ từ từ tay nhân viên tiếp tân, Minh Vũ tìm hướng đến thang máy. Trong đầu không khỏi nhẩm lại nhiều lần số phòng. 820, 820. Tầng 8, phòng 20. Cuối cùng sau bao nhiêu nỗ lực quan sát không gian xung quanh đang quay vòng vòng, Minh Vũ cũng tìm ra được vị trí của thang máy. Anh bước từng bước chân nặng nề đến hai chiếc thang máy đặt cách đó không xa. Với những người bình thường khoảng cách này không đáng ba bước chân, nhưng với một người say mắt nhìn không rõ, chân đi không vững như Minh Vũ, khoảng cách này tựa như ba trăm dặm, đi hoài mà vẫn không đến đích.

Khoảng chừng hơn 15 phút sau, tay Minh Vũ cũng ấn được nút của thang máy. Cánh cửa nhanh chóng mở ra, anh bước từng bước thật chậm vào bên trong, dựa hẳn người vào tấm kính trong suốt. Minh Vũ nhìn lên bảng điện tử ẩn hiện số tầng ở phía đối diện, hai mắt hoa cả lên. Mọi vật bỗng dưng nhân đôi, anh đã bắt đầu nhìn thấy ảo ảnh. Chuông thang máy kêu một tiếng báo hiệu đến tầng 8.

Với cơ thể mệt mỏi rã rời, anh bước dọc hành lang của khách sạn. Mắt nhìn lên từng số phòng ẩn hiện dưới ánh đèn màu vàng nhạt ấm áp hoà cùng điệu nhạc không lời du dương bên tai. Minh Vũ bắt đầu cảm thấy khó chịu trong người. Cảm giác say xỉn thật tệ, anh không thích. Thật ra bình thường anh không bao giờ uống quá chén, nhưng hôm nay là ngày vui của bạn thân nên phải chúc mừng. Vì thế anh uống hết mình. Chẳng hiểu sao càng uống càng hăng, nên cứ uống mãi cho đến khi tiệc tàn mà vẫn không hề hay biết. Nếu không có Hải Anh đến giật mất chai rượu trên tay có lẽ Minh Vũ đã uống đến sáng.

Bỗng nhiên trong lòng Minh Vũ dấy lên cảm xúc chua xót kì lạ khiến đầu óc nửa tỉnh nửa mê của anh trở nên tỉnh táo hơn vài phần. Cảm giác cô đơn và lạc lõng bao trùm lấy anh hơn bao giờ hết khiến anh nhớ về quãng thời kì hoàng kim của mình. Những năm cấp ba, Minh Vũ chơi với một nhóm bạn gồm có Hải Anh lúc nãy và hai anh em nhà họ Nguyễn, Gia Huy và Gia Hưng. Anh cảm thấy cuộc đời này vô cùng bất công, suốt thời đi học ba người bọn họ không ai có người yêu sớm như anh nhưng cuối cùng sau bao nhiêu năm trôi qua, Minh Vũ lại là người lập gia đình trễ nhất nhóm. Đúng hơn là người độc thân duy nhất còn lại. Gia Huy lấy vợ năm ngoái. Hôm nay Hải Anh và Gia Hưng tổ chức lễ cưới cùng một ngày. Cuối cùng chỉ còn lại một mình anh. Không những chưa kết hôn, đến bạn gái anh còn chưa có, suốt ngày chỉ đơn độc một mình, hết đến bệnh viện rồi lại về nhà, mỗi ngày đều được lập trình một cách nhàm chán như thế.

Tựa người vào cửa phòng, nhìn còn số 20 ẩn hiện trước mắt, Minh Vũ không nghĩ ngợi nhiều liền quẹt thẻ từ, cánh cửa bật mở. Bước vào căn phòng sang trọng, anh đặt thẻ vào vị trí cần thiết rồi tắt hết đèn trong phòng chỉ bật mỗi điều hoà, chuẩn bị cho giấc ngủ của mình. Minh Vũ xoay người vừa định đóng cửa thì đã có một thân ảnh nhỏ bé nhanh chóng lách vào khe cửa hẹp, cánh cửa đóng lại sau đó. Cả căn phòng chìm trong bóng tối.

Đầu óc mơ màng của Minh Vũ nhất thời thanh tỉnh khi cảm nhận được một người nào đó vừa lao vào lòng mình. Qua vóc người nhỏ bé và có phần mỏng manh cùng mùi rượu thoang thoảng anh có thể đoán được người này là phụ nữ và chắc chắn rằng cô ta cũng đang say. Cánh tay vừa đưa tay định bật đèn đã bị ngăn lại.

_ Đừng bật.

Một giọng nữ yếu ớt vang lên bên tai Minh Vũ, nó có phần nào làm nũng và cầu xin. Đầu anh phút chống muốn nổ tung, cả người nóng rần lên. Không biết vì men say làm cho mất lí trí hay vì chính bản thân anh bị như vậy.

Dù trong trạng thái mơ màng nhưng An Thanh cũng lờ mờ nhận ra sự thay đổi của người đàn ông ở phía đối diện. Cô cũng đoán được chuyện gì sắp xảy ra, nhưng bây giờ dù muốn quay đầu đi nữa cũng đã quá muộn. Đâm lao thì phải theo lao, chính cô là người đã lao vào phòng người ta trước thì không thể nào oán trách gì được. Nhưng chẳng phải đây chính là điều cô muốn sao?

Qua những cú sốc tinh thần liên tục dội đến trong ngày hôm nay, An Thanh đã muốn buông xuôi tất cả. Buổi sáng nhìn thấy bạn trai nắm tay một cô gái khác rời khỏi khách sạn, cô đã thấy trời đất như quay cuồng, đổ sụp dưới chân mình. Nghĩ đến đêm hôm trước mình vừa từ chối bạn trai bởi vì muốn để dành cho tân hôn của hai người, lòng cô lạnh hẳn. Chưa kịp lấy lại bình tĩnh, buổi chiều cô lại nhận được một cuộc điện thoại của ba mẹ bảo cô nghỉ việc về quê kết hôn với một người đã được chọn sẵn. Nhận được tin này, An Thanh càng cảm thấy sa sút tinh thần hơn nữa. Cô không muốn một cuộc sống gò bó và bị sắp đặt sẵn như thế. Cô không muốn kết hôn với người cô không biết. Không muốn bất kì điều gì ba mẹ sắp đặt cho cô.

Dùng một vài lời tránh né rồi tắt điện thoại, An Thanh kiểm tra lại toàn bộ số tiền mình tích luỹ được sau 2 năm vất vả làm việc ở Sài Gòn. Trong một phút giây nông nổi bồng bột nhất thời cô đã muốn bỏ mặc tất cả.

Sau khi nhìn lại số tiền mình đang có trong tay, cô muốn mình có một đêm thật là vui vẻ ở những nơi sang trọng nhất thành phố này mà không cần phải nghĩ đến những chuyện xảy ra về sau. Không mất nhiều thời gian suy nghĩ, An Thanh chọn cho mình một bộ váy quyến rũ nhất, đang điểm cho thật xinh đẹp rồi đến quầy bar của khách sạn sang trọng nhất nhì thành phố để vung tiền. Cô chỉ có hôm nay thôi, qua ngày mai cuộc sống của cô sẽ rơi vào nhà tù hôn nhân, còn đâu cơ hội để tận hưởng thú vui vật chất này nữa.


Ngồi một mình ở quầy bar, An Thanh liên tục uống rượu. Cô muốn quên đi những gì mình đã nhìn thấy lúc sáng. Những hình ảnh đó cứ ám ảnh trong tâm trí cô, vây hãm lấy linh hồn đang bị tôn thương như muốn khắc sâu vào tâm trí để nhắc nhở cho cô nhớ bộ mặt giả dối của người bạn trai giả tạo. Không thể chịu đựng lâu hơn nữa, An Thanh lấy điện thoai ra soạn một tin nhắn ngắn gọn chỉ với 3 chữ vỏn vẹn trên màn hình “chia tay đi”, nhấn nút Gửi rồi tắt máy.

Suốt cả buổi tối, cũng có nhiều người đến làm quen An Thanh nhưng đều bị cô dùng thái độ lạnh lùng đáp lại, ai cũng cảm thấy nản rồi dần dần rời đi. Riêng chỉ có một chàng trai vẫn nán lại rất lâu. Vì cảm thấy hắn ta khá phiền phức nên cô nhận lấy li rượu mà hắn mời lúc nãy cho xong việc. Một lát sau, An Thanh nhanh chóng nhận ra điều bất thường. Cả người cô run rẩy, tâm trí bắt đầu rối loạn, trong người nóng bừng, như có ngọn lửa dần dần thiêu đốt. Nhớ đến những bài báo cảnh giác trên mạng, cô nhận ra một chuyện vô cùng đáng sợ. Cô bị bỏ thuốc. Nhìn nụ cười đểu của tên con trai trước mặt, An Thanh vô cùng hoảng sợ, cô giữ lại một chút lí trí cuối cùng của mình, nở nụ cười gượng gạo lấy cớ đi vệ sinh rồi chạy khỏi quầy bar. Đi lòng vòng trong hành lang gấp khúc nhiều ngã rẽ của tầng 8, thần sắc của cô mỗi lúc càng trở nên mơ hồ, tựa như sắp ngất, nhưng cơ thể không ngừng nóng lên. Ở phía sau vẫn có một người đang chậm rãi bước theo cô. An Thanh đi mà như chạy, cho đến khi nhìn thấy cánh cửa sắp khép lại ở phòng 20, không cần suy nghĩ nhiều, cô liền lao đến ngay lập tức.

Và giờ đây cô đang chôn mình ở trong vòng tay của một người đàn ông lạ mặt, anh ta đang say và có cơ thể đang dần dần có phản ứng. Kiểu này thì cô cũng không thoát được. Nhưng như thế này vẫn tốt hơn, thà rằng qua đêm cùng một người đàn ông lạ mặt còn hơn bị tên sở khanh lúc nãy bắt được rồi làm nhục cô.

Minh Vũ cảm thấy cả người mình như muốn căng ra, bứt rứt khó chịu. Đã hơn 15 phút trôi qua mà bọn họ vẫn duy trì trạng thái này. Anh là một người đàn ông 26 tuổi, dù rằng chưa trải qua chuyện đó nhưng không phải là không biết, có phản ứng cũng là điều bình thường. Hơn nữa còn bị men say kích thích cùng với cô gái trong lòng mãi không chịu buông ra. Nhưng dù sao Minh Vũ cũng được ba mẹ mình dạy dỗ rất nghiêm khắc, là một người đàn ông tốt và không bao giờ cưỡng ép phụ nữ. Anh đẩy An Thanh ra rồi tìm đường đến cửa phòng.

_ Tôi không có nơi nào để đi nữa. Cho tôi… ở lại đây đêm nay được không.

Lại giọng nói này, Minh Vũ rủa thầm trong lòng. Tại sao cô ta không thể thay đổi tông giọng của mình một xíu. Dùng giọng nói yếu ớt này để nói với một kẻ đang cố gắng hết sức để duy trì phong độ của một người đàn ông tốt như anh chẳng khác nào muốn phá đi lớp tự chủ này.

_ Cô biết mình đang nói gì không? Tôi là đàn ông… và tôi đang say.

Minh Vũ cất giọng khàn khàn đầy cảnh cáo. Đây là cơ hội cuối cho An Thanh, là sự thanh tỉnh và nhẫn nại cuối cùng của anh dành cho cô. Thế nhưng cô gái kia vẫn cứng đầu, còn ôm ngang người anh như muốn níu kéo. Minh Vũ hít một hơi thật sâu, được rồi, nghĩa vụ nhắc nhở mà một người đàn ông tốt nên làm cũng đã làm xong. Là do cô ta không chịu chớp lấy thời cơ. Anh cũng không nể nang gì nữa.

Anh ôm chặt cô gái trong lòng, hôn lên môi cô rồi đẩy ngã cô xuống chiếc giường rộng lớn giữa phòng.

_ Đây là do cô chọn. – Minh Vũ nói thầm bên tai An Thanh. Tay anh chạm vào giây kéo phía sau chiếc váy cô đang mặc.

_ Không hối hận.

Giây kéo nhanh chóng được kéo xuống. Đêm chỉ vừa mới bắt đầu.

Không hối hận…

An Thanh nói đúng, cô sẽ không hối hận. Dù cho nhiều năm về sau, cô cũng không bao giờ hối hận vì đêm hôm đó. Người đàn ông trong bóng tối, cô mãi mãi chẳng bao giờ biết mặt…

Minh Vũ bị tin nhắn điện thoại làm cho thức giấc. Đầu anh đau nhức, dư âm cơn say đêm qua vẫn còn. Dựa người vào thành giường, anh cảm thấy hơi lạnh. Nhìn lại nửa thân trên để trần của mình kèm theo chiếc sơ mi trắng cùng quân âu đen được gấp ngay ngắn bên cạnh, Minh Vũ đã nhớ ra mọi chuyện. Trải qua một đêm tình và căn phòng trống rỗng vào sáng hôm sau nghĩa là gì. Tình một đêm. “Lần đầu tiên” của anh lại là tình một đêm.

Cô gái bí ẩn kia anh vẫn chưa nhìn thấy mặt, sáng ra thì đã chạy mất làm một người đàn ông tốt như anh cảm thấy có phần tội lỗi. Anh còn định chịu trách nhiệm với cô, cưới cô làm vợ hay làm bất cứ điều gì cô muốn, nhưng bây giờ người thì đã chạy mất, cũng không biết làm cách nào.

Sau khi mặc lại quần áo chỉnh tề, Minh Vũ liền kiểm tra tin nhắn. Cũng không phải việc gì quan trọng, chỉ là một thông báo đã đến nơi hưởng tuần trăng mật của Hải Anh mà thôi. Anh cũng thấy mừng cho bạn nên cũng không nỡ phá đám. Nếu là lúc bình thường anh đã nhanh chóng gọi cho hắn để chia sẻ về sự tội lỗi của mình.

Trước khi rời khỏi phòng, Minh Vũ kiểm tra lại mọi thứ một lần nữa. Một vệt máu đỏ nổi bật trên drap giường trắng muốt đập vào mắt anh khiến cho cảm giác tội lỗi của anh lại tăng lên gấp bội.

Minh Vũ mang một tậm trạng nặng nề mệt mỏi quay về nhà tắm rửa rồi lái xe đến bệnh viện. Bắt đầu một ngày làm việc mới của mình. Những chuyện đã xảy ra tối hôm qua cũng dần dần phai nhạt theo dòng xe đông đúc và nhịp sống tập nập chốn thị thành.

Bởi vì dòng chảy cuộc sống trôi qua rất nhanh, rất vội vã. Nếu như chúng ta không bắt kịp nó thì sẽ bị bỏ lại phía sau. Vì thế với những chuyện nghĩ mãi mà không thông suốt thì hãy quên đi cho nhẹ lòng.

Đối với đàn ông mà nói, tình một đêm chẳng qua cũng chỉ là giai thoại một thời phong lưu mà thôi…

Bệnh viện quốc tế Đông Anh, 4 giờ chiều.

Trong phòng khám khoa nhi, một cô bé ba tuổi sau khi nhận được viên kẹo đầy màu sắc từ tay Minh Vũ liền ngừng khóc và ngồi im cho anh khám bệnh. Chừng năm phút sau, Minh Vũ đẩy đơn thuốc đến trước mặt phụ huynh của cô bé để dặn dò thật kĩ về thời gian dùng thuốc cũng như những lưu ý quan trọng rồi lại lấy trong hộc tủ ra một viên kẹo khác đặt vào lòng bàn tay nhỏ của cô bé. Anh xoa đầu đứa trẻ đầy dịu dàng rồi nở một nụ cười ấm áp.

_ Ngoan thật.

_ Tina, chào bác sĩ rồi về.

Mẹ của Tina nhận lấy đơn thuốc, nói lời cảm ơn với Minh Vũ rồi bế con gái mình trên tay, quay sang dặn dò. Cô bé ngơ ngác nhìn mẹ mình một lúc, lại nhìn lên viên kẹo trên tay như nhận ra điều gì đó rồi nhìn về phía anh, vẫy vẫy cánh tay nhỏ xíu của mình.

_ Con chào bác sĩ.

Nghe giọng nói trẻ con trong trẻo vang lên, trong lòng Minh Vũ mềm hẳn. Anh mỉm cười giơ tay chào lại cô bé.


_ Bác sĩ chào con. Mau khỏi bệnh nhé.

Tina là bệnh nhân cuối cùng ngày hôm nay của Minh Vũ. Anh dọn dẹp mọi vật dụng trên bàn thật ngăn nắp rồi tháo chiếc áo blouse trắng của mình treo bên trong một chiếc tủ nhỏ gần đó. So với công việc bác sĩ ngoại khoa trước đây anh từng làm thì công việc hiện tại dễ dàng hơn rất nhiều. Không có quá nhiều áp lực, cũng không cần phải bận rộn suốt ngày lại còn có thể tiếp xúc với những thiên thần nhỏ bé đáng yêu như thế khiến tinh thần của anh lúc nào cũng thoải mái và vui vẻ.

Bình thường Minh Vũ sẽ làm việc đến tận khuya, chịu trách nhiệm cho những ca khám ngoài giờ nhưng hôm nay là một ngày đặc biệt rảnh rỗi. Vài ngày trước đồng nghiệp bận việc nhà nên nhờ anh trực giúp vì thế hôm nay cậu ta đổi ca lại với anh để trực bù phần mình hôm trước. Nên hôm nay là buổi tối hiếm hoi mà anh có thể kết thúc công việc từ lúc 4 giờ.

Ngày nào cũng vậy, cứ mỗi giờ tan làm sẽ là thời điểm khó khăn nhất trong ngày của Minh Vũ. Bởi vì sau khi rời bệnh viện anh lại phải đối diện với vấn đề vô cũng nghiêm trọng. Hôm nay ăn gì? Đó luôn là câu hỏi được anh đặt ra sau khi dọn dẹp phòng làm việc. Minh Vũ nhẩm lại torng đầu, tất cả những nhà hàng gần bệnh viện và căn hộ anh đều đã đến. Cách đây hai tuần ăn tối cùng vợ chồng Hải Anh, một tuần trước cũng đã ghé qua nhà Gia Huy, Gia Hưng lại đi nước ngoài, ba mẹ anh thì không ở nhà. Vậy hôm nay ăn gì nhỉ?

Đối với một người đàn ông 32 tuổi độc thân và không biết nấu ăn như Minh Vũ thì việc ăn uống mỗi ngày là một vấn đề vô cùng quan trọng. Buổi sáng thì ăn một ít gì đó kèm theo một tách café, trưa dùng cơm ở bệnh viện nhưng tối thì phải ăn uống cho đàng hoàng một chút. Nhưng có lẽ ông trời không tạo điều kiện thuận lợi cho anh về vấn đề này lắm. Anh không có năng khiếu về ẩm thực, cũng không có bạn gái vì mình chuẩn bị thức ăn, quay về nhà ăn cơm mẹ nấu cũng chỉ được vài lần trong một tuần. Vì thế mỗi bữa tối của Minh Vũ có được đều phải trải qua một quãng thời gian dài suy nghĩ và tính toán. Dù sao hôm nãy cũng được về sớm, anh quyết định mình sẽ dùng bữa ở một nhà hàng mới không trong phạm vi sống và làm việc của mình.

Bên ngoài đại sảnh đông đúc, hơn mười y tá di chuyển tới lui nhưng không ai chú ý đến một phụ nữ trẻ đang bế một bé trai vừa chạy vào. Chân mày cậu bé nhíu chặt, hai tay quờ quạng lung tung. An Thanh vừa vỗ lưng cho con vừa gọi các y tá xung quanh nhưng không ai để ý đến sự tồn tại của cô, họ vẫn lạnh lùng lướt qua mà không hề liếc mắt nhìn sang.

_ Mẹ ơi, con không thở được… Con…

Cậu bé khó khăn lên tiếng. Chưa kịp nói hết lời, miệng liền mở lớn cố gắng hớp lấy một ít không khí ít ỏi nhưng hoàn toàn vô dụng. Mỗi khi vừa muốn hít vào liền có một lớp dịch nhầy dưới cổ ngăn lại khiến cậu vô cùng chật vật, đôi tay bé nhỏ chỉ biết bám chặt áo mẹ. An Thanh nhìn con trai mình đau đớn, nước mắt chực trào. Cô ôm chặt đứa trẻ trong lòng không ngừng vỗ lưng cậu.

_ Nhật Phong, đừng làm mẹ sợ. Con cố lên. – Cô nói trong nước mắt, nhìn con trai dường như không thể nào chịu đựng được nữa, tim cô đau đớn đến rụng rời. – Chị ơi, giúp con tôi với.

Cô giữ lấy áo của một y tá vừa bước qua, lời nói phát ra dường như lời cầu xin.

_ Không thấy người ta đang bận sao?

Y tá nọ gạt tay cô ra, tiếp tục bước đi. An Thanh bị động tác gạt tay đầy lạnh lùng kia làm cho suýt ngã nhưng cô vẫn cố gắng giữ thăng bằng. Đôi tay gầy guộc kia chưa bao giờ rời khỏi tấm lưng yếu ớt của con trai mình, dù cho động tác vỗ lưng của cô không thể làm cho tình trạng của cậu bé tốt hơn nhưng cô vẫn không bao giờ dừng lại bởi vì ngay lúc này nó tượng trưng cho hi vọng, cho niềm tin và sức mạnh cô muốn truyền đến cho con.

_ Nhật Phong, Nhật Phong. Một chút nữa thôi con.

_ Mẹ… con… khó thở.

Mỗi lần cố gắng hít thở từ trong cổ cậu lại phát ra âm thanh rít khí đầy khó nhọc. Từng âm thanh chói tai phát ra như cào nát trái tim một người mẹ như cô. An Thanh vẫn tiếp tục bước đi dọc đại sảnh rộng lớn, trên tay cô ôm cả thế giới nhỏ bé của mình đang chìm trong sợ hãi.

Vừa mở cửa ra khỏi phòng, Minh Vũ đã chứng kiến toàn bộ những gì vừa xảy ra. Anh liền chạy đến đỡ lấy cậu bé trên tay của người phụ nữ, nhanh chóng bế cậu vào phòng làm việc riêng của mình.

_ Đi theo tôi. – Anh nói với cô gái vẫn còn đang bất ngờ phía sau.

Minh Vũ đi ngang qua bàn làm việc lấy ra một lọ thuốc. Sau đó anh ngồi lên chiếc giường nhỏ cạnh tường, đặt cậu bé ngồi vào lòng mình rồi mở lọ thuốc ra kề vào môi cậu.

_ Con ngậm lấy. Mỗi khi bác sĩ xịt thuốc, con cố gắng hít hết vào rồi thở ra bằng mũi thật chậm. Ba lần như thế.

Đặt đầu đứa trẻ tựa vào vai mình, dùng một tay để cố định, tay còn lại Minh Vũ cầm bình thuốc cho cậu bé ngậm vào.

_ Nhật Phong, nghe lời bác sĩ. Làm theo được không?

Người phụ nữ ngồi cạnh giường, nắm chặt cánh tay đang buông thõng của con trai mình. Nhật Phong nghe tiếng mẹ gọi liền nhìn Minh Vũ rồi khẽ gật đầu.

_ Bắt đầu nào.

Khi hơi thuốc đầu tiên được xịt ra, Nhật Phong cố gắng hút hết. Vị đắng và gắt làm cổ họng cậu đau rát nhưng vẫn kiên trì thực hiện theo lời chỉ dẫn của Minh Vũ. Sau ba lần như thế cậu đã dần dần điều chỉnh được hơi thở của mình. Cảm giác thắt ngực và bị chặn đường thở khi nãy đã giảm đi rất nhiều. Tuy rằng mỗi lần hít thở sâu thì lồng ngực sẽ đau rát nhưng nếu như thở từng hơi ngắn thì vẫn làm được.

Nhìn cậu bé vô lực dựa vào lòng mình cố gắng duy trì từng hơi thở yếu ớt, Minh Vũ không khỏi thấy đau lòng. Anh không đặt Nhật Phong nằm xuống giường mà vẫn giữ nguyên tư thế lúc nãy chờ cho đến khi tình trạng của cậu khá hơn.

_ Bây giờ thì ổn rồi. Cô rót dùm tôi một cốc nước ấm ở bình nước ngay góc phòng. Tiện thể lấy dùm tôi giấy bút ở ngăn kéo thứ hai bên phải.

Minh Vũ phân công. Đây là lần đầu tiên anh để người khác đến gần bàn làm việc của mình mà không cần suy nghĩ hay do dự. Nhưng tất cả đã không còn quan trọng nữa. Bây giờ tính mạng của cậu bé đang dựa vào người anh được ưu tiên hàng đầu. Minh Vũ lấy chiếc khăn tay trong túi áo sơ mi ra lau đi mồ hôi trên trán Nhật Phong. Động tác vô cùng ân cần và chậm rãi.


_ Con cảm thấy thế nào rồi?

_ Con thở được rồi. Con cảm ơn bác sĩ.

_ Thở được là tốt rồi.

Nhận lấy giấy và bút từ tay cô gái, Minh Vũ viết lên đó vài loại thuốc rồi đưa cho cô. Đồng thời cũng lấy cả tấm thẻ bác sĩ của mình đưa cho cô.

_ Thằng bé bị lên cơn hen đột ngột, tôi đã dùng thuốc ngắt cơn tạm thời rồi. Bây giờ cô ra ngoài quầy thuốc mua những tên thuốc tôi đã ghi ở đây. Sau đó tôi sẽ giải thích rõ hơn về tình trạng của bé lúc này. Nếu như bọn họ làm khó cô, cứ đưa chiếc thẻ này ra là được.

Minh Vũ nhìn chiếc thẻ trên tay An Thanh không khỏi nhíu mày. Anh không thích dùng thân phận của mình ra để giành lấy quyền ưu tiên. Nhưng qua sự việc hôm nay anh đã phần nào hiểu rõ tình hình của bệnh viện lúc này. Hơn mười y tá ở đại sảnh lại lạnh lùng bỏ mặc một đứa trẻ đang lên cơn hen suyễn thì anh không thể nào chắc chắn bọn họ có làm khó cô ở quầy thuốc khi không có toa thuốc đàng hoàng hay không.

An Thanh nghe lời dặn dò của Minh Vũ liền gật đầu rồi nhanh chóng rời khỏi phòng. Nhìn theo dáng người nhỏ bé của cô, đôi mắt xinh đẹp của Nhật Phong rũ xuống. Tuy rằng chỉ mới 5 tuổi nhưng suy nghĩ của cậu đã trưởng thành hơn tất cả bạn bè đồng trang lứa rất nhiều. Cậu hiểu được tất cả những khó khăn và vất vả của mẹ. Không những không giúp đỡ gì được, đằng này cậu càng khiến mẹ phải mệt mỏi lo lắng cho cậu.

_ Con sao vậy?

Nhận ra sự khác thường của cậu bé, Minh Vũ ân cần hỏi han. Trước câu hỏi của vị bác sĩ vừa cứu mạng mình, Nhật Phong hơi mím môi, không do dự liền trả lời.

_ Con lại làm khổ mẹ nữa rồi.

Bình thường cậu không dễ dàng nói chuyện với người lạ nhưng với Minh Vũ liền có một cảm giác thân thiết mơ hồ mà cậu không hề nhận ra. Nhưng khi nói chuyện với anh, cậu không hề phòng bị mà nói ra suy nghĩ của mình, điều mà một cậu bé luôn dè chừng với mọi thứ sẽ không làm.

Nhận được câu trả lời nằm ngoài dự đoán Minh Vũ không khỏi ngạc nhiên. Theo suy đoán của anh, cậu bé này chắc chắn chưa đến 10 tuổi nhưng vì sao lại có thể nói ra những lời như thế. Ở độ tuổi chỉ cần sống vui vẻ và vô lo, một đứa trẻ sẽ hiểu thế nào là làm khổ mẹ hay sao?

Tuy rằng trong lòng còn nhiều điểm chưa rõ nhưng Minh Vũ vẫn tin lời nói của Nhật Phong là từ tận đáy lòng cậu chứ không phải là một câu nói vô nghĩa. Anh im lặng một lúc rồi vỗ nhẹ lên vai cậu an ủi.

_ Nếu như con mau chóng hết bệnh thì mẹ sẽ không khổ nữa. Uống một chút nước đi. Nó sẽ làm loãng đi một phần chất dịch chặn đường thở của con lúc nãy. Uống từ từ, từng ngụm một.

Nhận lấy cốc nước ấm trên tay Minh Vũ, Nhật Phong răm rắp làm theo. Cậu uống thật chậm, từng ngụm một. Nước ấm đi qua vùng họng đau rát nhưng sau đó liền mang đến cảm giác ấm áp khắp người.

Minh Vũ không hiểu vì sao mình lại giải thích tác dụng của việc uống nước với một đứa trẻ nhưng anh lại tin rằng cậu có thể hiểu được phần nào. Và có lẽ là Nhật Phong hiểu thật.

Khi An Thanh mang thuốc vào, Minh Vũ liền đổi vị trí với cô. Để Nhật Phong ngồi cùng mẹ còn anh thì ra ngoài lấy máy xông chưa đầy 5 phút đã quay trở lại. Sau một vài thao tác đơn giản Minh Vũ đẩy máy xông đến cạnh giường đưa cho An Thanh ống xông khí dung rồi giải thích cho cô cách dùng.

Sau khi hướng dẫn xong, Minh Vũ đến bàn làm việc khởi động máy tính để tạo hồ sơ đồng thời in toa thuốc cho Nhật Phong. Cùng lúc đó, cậu bé ngồi trên giường liền nhanh chóng ghi nhớ những lời bác sĩ dặn dò rồi giành lấy ống xông từ tay mẹ để tự mình cầm.

_ Cậu bé tên gì vậy?

Minh Vũ đã đánh máy xong toàn bộ tên thuốc rồi quay sang hỏi An Thanh. Cô giật mình quay sang trả lời anh.

_ Nhật Phong. 5 tuổi.

_ Cô biết Phong bị hen suyễn không?

Rời khỏi bàn làm việc, Minh Vũ bước đến nơi đặt mấy in lấy toa thuốc vừa được in ra rồi dùng bút ghi chú thêm một vài ý.

_ Lúc nhỏ khi khám tổng quát thì có thông báo bị bệnh hen. Nhưng từ trước đến nay chưa lên cơn bao giờ.

_ Nếu vậy có lẽ là do yếu tố bên ngoài tác động. Khói bụi, thuốc lá, vận động mạnh… có nhiều yếu tố lắm. – Minh Vũ giải thích.

An Thanh sực nhớ ra điều gì, liền quay sang hỏi Nhật Phong.

_ Hôm nay trước khi mẹ đến chuyện gì đã xảy ra?

Bàn tay nhỏ đang cầm ống thuốc của Nhật Phong bỗng dưng siết chặt. Cậu hơi cúi đầu, không nhìn vào mắt cô. Qua một vài hành động nhỏ của cậu, An Thanh dễ dàng nhận ra hành động dấu diếm của con mình. Cô cũng phần nào đoán được những gì cậu đang nghĩ trong lòng, cũng không nỡ nào la mắng hay trách móc. Đứa con trai trưởng thành trước tuổi này, không lúc nào không nghĩ cho cô. Có lẽ lí do cậu không muốn nói là vì sợ cô lo lắng chứ không phải vì sợ hãi.

_ Con đừng giấu mẹ được không? – Cô nghiêm túc nhìn vào mắt Nhật Phong xem như đây là một lời khẩn cầu.

Nhật Phong do dự một lát, cậu hết nhìn xuống ống thuốc rồi lại nhìn khắp phòng, vẫn không trả lời câu hỏi của mẹ.

_ Bác sĩ, hết thuốc rồi.

Minh Vũ bước đến nhận lấy ống xông từ tay cậu, khẽ gật đầu.

_ Con ngồi nghỉ ngơi khoảng chừng một tiếng sau, bác sĩ sẽ cho xông tiếp một đợt nữa rồi ở lại theo dõi một chút. Sau đó về nhà uống thuốc là được.


Nói rồi Minh Vũ bước ra khỏi phòng, anh còn một số việc cần giải quyết ngay lập tức. Chờ Minh Vũ rời khi được một lúc An Thanh mới nhìn sang Nhật Phong chờ đợi câu trả lời từ cậu.

_ Giờ vận động ngoài trời, con bảo cô giáo con không chơi với mấy bạn được nhưng cô không chịu, cô bảo con không được tách rời với mấy bạn nên bắt con chơi. Mấy bạn bảo con là đồ không cha, họ vừa nói vừa chạy đi rất nhanh, còn cười nhạo con, bắt con phải đuổi theo. Sau đó con rất mệt, con xin cô nghỉ nhưng cô vẫn không cho, cô bảo con lười. Còn bảo sẽ đánh con nên con phải tiếp tục. Cuối cùng thì không thở được nữa. Cho đến khi mẹ đến.

Nghe xong lời kể của con trai, trong lòng An Thanh tràn ngập chua xót. Con trai cô, sinh ra đã không có cha, lại còn bị mọi người xung quanh chèn ép. Cô không nói gì chỉ lẳng lặng ôm con trai bé nhỏ vào lòng, nước mắt lại rơi.

_ Mẹ xin lỗi.

Nhật Phong có phần lúng túng trước động tác bất ngờ của mẹ. Cậu vô cùng ngạc nhiên khi nghe tiếng nấc nghẹn ngào của cô. Hai cánh tay nhỏ của Nhật Phong bỗng chốc trở nên vụng về chỉ biết vỗ lưng An Thanh như cô vẫn thường làm với cậu.

_ Tại sao? Không phải lỗi của mẹ mà.

An Thanh lắc đầu liên tục nhưng không nói gì. Mẹ xin lỗi vì không cho con một người cha, không cho con được một tình thương vẹn tròn, không cho con được một sự giáo dục toàn diện. Cũng như không cho con được một mái ấm đầy đủ để con có thể tự tin mà trưởng thành. Tất cả là mẹ nợ con.

Trong một căn phòng bệnh bỏ trống, Minh Vũ tay cầm một xấp hồ sơ, dựa người vào tường, lạnh lùng quét mắt qua mười y tá đang xếp thành một hàng ngang ở phía đối diện.

_ Các người biết mình làm sai cái gì không?

Một vài y tá chột dạ cúi đầu không dám nhìn Minh Vũ, một vài người không biết chuyện gì vẫn vô cùng thản nhiên.

_ Cô. Khi mẹ đứa trẻ đó gọi, cô bận việc gì?

Minh Vũ dùng tập hồ sơ đang cầm trên tay chỉ thẳng mặt cô y tá đứng giữa hàng, người còn đang ung dung thì thầm to nhỏ với người bên cạnh, hoàn toàn không xem anh ra gì.

_ Có một bệnh nhân nhờ tôi đi chuẩn bị xe lăn.

_ Giữa một đứa trẻ đang nguy kịch và một người đang cần xe lăn, cô nhẫn tâm bỏ mặc đứa trẻ mà còn quát lại người ta?

_ Nhưng ông ta là người có tiếng tăm…

Bốp!

Minh Vũ ném xấp hồ sơ vào cô y tá nọ khiến giấy tờ rơi rớt khắp sàn. Hai mắt anh tràn ngập lửa giận, ngực phập phồng, hai tay run run như muốn đánh người.

_ Im đi. Tốt nghiệp loại Giỏi đại học Y Dược nhưng không có lương tâm, y đức thì cô vào ngành Y làm gì. Bệnh viện chúng tôi vẫn tồn tại mấy chục năm nay mà không cần phải nể mặt bất kì nhân vật có tiếng tăm nào. Chúng tôi dựa vào y đức mà tồn tại. Cô nghĩ mình xứng đáng làm y tá sao? Uổng công cho ba tôi vẫn phải trả lương cho cô hơn hai năm qua. Còn không biết vì cô mà bao nhiêu mạng người rơi vào nguy kịch. Nếu như hôm nay tôi không nhìn thấy thì tình trạng này còn tiếp diễn đến bao giờ? Cô nghỉ việc ở bệnh viện đi. Tất cả những người nhìn thấy mà không giúp đỡ đều bị kỉ luật.

Lời nói của Minh Vũ mỗi lúc càng trở nên gay gắt khiến y tá nọ tái mặt. Lời kết luận cuối cùng như một đòn đả kích tâm lí nặng nề khiến cô ta đứng không vững mà ngã quỵ xuống đất. Đây là bệnh viện danh giá nhất thành phố, vào được không dễ, nếu bị đuổi đi sẽ vô cùng mất mặt. Hơn nữa nếu như bị đuổi việc, cô sẽ sống như thế nào?

An Thanh im lặng bước vào phòng làm việc của Minh Vũ. Qua những gì cô nhìn thấy lúc nãy cộng thêm uy lực của tấm thẻ bác sĩ mà anh đưa cho cô đã chứng minh rằng thân phận của anh ở bệnh việc không hề tầm thường. Nhưng dù anh là ai đều không quan trọng. Đây là một bác sĩ tốt, là người vô cùng tận tụy với bệnh nhân của mình. Cô biết như thế là đủ.

Hàn Minh Vũ, người đàn ông này đã cứu con trai cô trong khi tất cả mọi người đều bỏ mặc. Cô sẽ ghi nhớ cái tên này thật sâu để sau này tìm cơ hội mà báo đáp.

_ Bác sĩ đâu rồi mẹ? Mẹ gặp được chưa?

_ Chưa. Mẹ tìm không gặp.

Lúc đầu An Thanh định tìm Minh Vũ để hỏi anh một số điểm cần lưu ý khác về sức khoẻ của Nhật Phong nhưng khi chứng kiến một màn đuổi việc và kỉ luật y tá của anh khiến cô hơi giật mình mà quay trở lại về phòng, quên mất mục đích ban đầu. Chừng vài phút sau, Minh Vũ cũng quay trở lại, anh chuẩn bị cho Nhật Phong xông thuốc đợt hai rồi đưa toa thuốc cho An Thanh, hướng dẫn cô cách xịt thuốc ở nhà cho cậu bé.

Sau khi mua thuốc và thanh toán toàn bộ những khoản cần thiết, An Thanh quay lại phòng chờ Minh Vũ kiểm tra lại cho Nhật Phong lần cuối cùng rồi chuẩn bị ra về. Lúc này cũng đã gần 9 giờ tối.

_ Bây giờ tình hình của Phong cũng khá ổn. Về nhà nếu có gì bất thường thì gọi ngay cho tôi. Còn nếu tái phát nặng phải đưa đến bệnh viện ngay lập tức.

_ Tôi nhớ rồi. Ngày hôm nay cảm ơn anh rất nhiều.

_ Không có gì. Nhiệm vụ của tôi mà.

Minh Vũ hơi cười. Vẫy tay chào tạm biệt Nhật Phong và An Thanh. Tuy rằng lần này anh không cho kẹo vì vấn đề sức khoẻ của bệnh nhân nhưng vẫn nhận lại một nụ cười rất tươi của cậu khiến Minh Vũ vô cùng hài lòng. Làm việc ở khoa Nhi cũng đơn giản lắm. Chỉ cần những đứa trẻ khoẻ mạnh và nhìn thấy sự nhẹ nhõm từ các bậc phụ huynh cùng những nụ cười hồn nhiên kia trong lòng sẽ cảm thấy vô cùng ấm áp.

Sau khi tiễn hai mẹ con An Thanh ra về, Minh Vũ nhìn lại đồng hồ. Bây giờ cũng đã khá trễ, có lẽ kế hoạch đi ăn xa phải hoãn lại.

Ánh mắt anh bỗng loé lên. Đúng rồi, còn một địa điểm ăn tối mà anh chưa hề ghé qua.

Dừng xe trước cửa hàng tiện lợi, Minh Vũ lựa một gói mì đẹp nhất mang đến quầy tính tiền rồi gọi thêm một ít thức ăn đi kèm. Ngồi trong xe ôtô thưởng thức ly mì nghi ngút khói, anh cảm thấy đôi khi ăn mì gói cũng không tệ. Làm đàn ông độc thân (ế vợ) cũng thật là khổ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.