Đọc truyện Bên Anh Mới Là Cả Thế Giới – Chương 10: Cuối cùng chúng ta cũng sống chung hợp pháp rồi
+++
Sáng dậy, tôi nhìn đồng hồ, đã sắp tám giờ, bèn lay Lâm Tri Dật đang nằm bên cạnh, “Mau dậy đi, sắp muộn rồi kìa.”
Anh ậm ừ rồi lật người ngủ tiếp.
Tôi thấy vậy, gọi tiếp: “Mau dậy đi! Nếu không sẽ thật sự không kịp đấy.”
Cuối cùng anh cũng đứng lên mặc quần áo.
Nhìn động tác lề mề của anh, tôi vừa đi về phía nhà tắm vừa dặn anh: “Anh nhanh lên một chút, tốc độ của báo ấy!”
Tôi vào nhà tắm, vừa bóp kem đang định đánh răng, bỗng có người ôm lấy tôi từ phía sau. Tôi nói: “Làm gì vậy? Bây giờ không phải lúc làm chuyện mờ ám đâu.”
Anh nói rất nghiêm túc: “Không phải em nói tốc độ của cái ôm sao, đây chính là tốc độ của cái ôm đấy!” [1]
“…”
* * *
Hôm ấy, khi ngồi trên xe buýt đến chỗ làm, tôi cứ nhớ đến cảnh Lâm Tri Dật ôm tôi nói “Đây chính là tốc độ của cái ôm”.
Vừa cảm thấy ấm áp, tôi vừa nhớ lại một chuyện khi còn đi học.
Có lần tôi và anh cùng đi dạo trong trường, chỉ thấy gió thu se lạnh, tôi co người lại, thu mình như nhím.
Lúc đó tôi cúi xuống nhìn lá cây dưới chân, trong đầu hiện lên một cảnh trong phim thần tượng: Bình thường khi nữ chính lạnh, nam chính sẽ cởi áo khoác của mình khoác lên người nữ chính.
Đang mơ mộng vẩn vơ, Lâm Tri Dật bỗng vươn tay kéo vai tôi, ôm chặt tôi vào ngực.
Hành động bất ngờ của anh khiến tôi hết hồn, tôi hỏi: “Anh làm gì vậy?”
Anh nói: “Em thử nghĩ lại xem, từ khi quen anh đến nay, anh đã mua bao nhiêu “nho thủy tinh” [1] cho em uống rồi. Người ta nói chịu ơn một giọt, phải ôm cả dòng [2], chính là ôm thế này này!”
“…” Dùng thành ngữ bậy bạ đủ lắm rồi đấy.
Nhưng mà, cái ôm của anh thật sự rất ấm áp.
Dựa vào lòng anh, nghĩ đến lời ca – “Hai người dựa vào nhau, hơi ấm không sợ lạnh giá.”
* * *
Khi yêu xa, mỗi lần chia li phải lâu lắm mới được gặp lại, hai người rất quý trọng thời gian bên nhau, nói toàn lời đường mật, không hề nói câu nào phật ý đối phương, Nhưng sau khi sống chung, tất cả mỷ cảm mông lung đều trở nên thẳng như củi gạo dầu muối, đồng thời, tôi cũng dần biết đến một mặt khác của Lâm Tri Dật ôn nhuận như ngọc.
Cuối tuần nọ, công ty tổ chức đi du lịch tại một làng ở Thiên Tân, để giảm bớt áp lực công việc. Vốn là một chuyện đáng mừng, nhưng nghe nói lịch trình chủ yếu là tắm suối nước nóng, bơi lội, tôi cũng có chút sợ hãi: Một là tôi không biết bơi, hai là dáng người này của tôi, cũng chẳng có gì khoe được cả?
Đồng nghiệp Tiểu P bảo tôi mang áo tắm theo. Tôi nói: “Mình không có áo tắm, cũng không biết bơi.” Cùng lúc đó tôi tưởng tượng ra cảnh mình mặc áo tắm hai mảnh, thấy có phần thê thảm, nên tôi hỏi: “Khi tắm nước nóng mình có thể mặc nhiều chút không?”
Tiểu P cười như điên, “Không lẽ cậu định mặc áo lông tắm nước nóng à?”
Thật ra ý tôi là có thể mặc áo tắm kín đáo chút không.
Tôi kể chuyện này với Lâm Tri Dật, anh nói; “Không biết bơi thì có gì mà phải sợ, em có hai cái phao rồi[3], có thể nổi được mà!”
Ái chà, lớn mật nhỉ, bắt đầu từ khi nào lại dám độc miệng với tôi như vậy?
* * *
Tôi đón Trung Thu đầu tiên từ khi đến Bắc Kinh cùng với Lâm Tri Dật.
Từ nhỏ tôi đã thích ăn cá, tôm, cua, tối hôm ấy, anh mời tôi đến một nhà hàng có món cua cay rất ngon.
Khi còn nhỏ tôi sống ở quê hương của gạo và cá, Lâm Tri Dật sống ở vùng cao nguyên Vân Nam, Quý Châu, khác biệt địa lí cũng khiến thói quen ăn uống của chúng tôi khác nhau: Ví dụ như tôi thích ăn hải sản, anh chẳng có tí hứng thú nào với hải sản; tôi ăn thanh đạm, anh thì không cay không vui.
Hôm ấy tôi đang hăng say vật lộn với con cua, Lâm Tri Dật ngồi yên ở phía đối diện nhìn tôi ăn, “Anh không hiểu, sao em lại thích ăn cua? Tốn bao nhiêu hơi sức mới ăn được một tí thịt, công bỏ ra tỉ lệ nghịch với sản phẩm thu vào.”
Vì thịt cua tươi ngon, bàn tay đeo bao tay nilon của tôi bận bịu từ đầu đến cuối, tôi tranh thủ lúc ngơi tay trả lời anh: “Đây là niềm vui mà những người không thích ăn cua tươi mãi mãi không cảm nhận được.”
Anh thở dài: “Nếu khi dạo phố, em cũng có thể bỏ sức mà không mua nhiều đồ như thế này thì hay biết mấy.”
Tôi: “…”
Ăn cua xong, đổ thêm nước, gia vị đã ngấm vào thịt dê và rau cải, cuối cùng Lâm Tri Dật cũng thấy như được sống lại.
Ăn tối xong, chúng tôi đi bộ về nhà, phải đi hai mươi phút. Trên đường, tôi nói: “Mệt quá, rã hết cả chân đến nơi rồi. Anh cõng em được không?”
Lâm Tri Dật giật mình, nhìn xung quanh, “Không hay lắm đâu.”
Tôi dụ từ từ, “Tối rồi, người trên đường không nhiều lắm, hơn nữa không phải quê anh có tập tục cõng vợ trong ngày cưới sao? Coi như anh thử cảm giác làm chú rể trước đi.”
Anh đấu tranh nội tâm vài giây, cuối cùng hạ quyết tâm, ngồi xổm xuống, “Được thôi.”
Tôi không cười nữa, nhảy phốc lên lưng anh.
Anh “aiya” một tiếng, lề mề nửa ngày, mới đứng dậy.
Tôi tựa vào lưng anh, ghé vào tai anh, nói: “Không phải người ta vẫn hay nói “sau lưng mỗi người đàn ông thành công đều có một người phụ nữ vĩ đại” sao? Em đang tạo đà thành công cho anh đấy.”
Anh đáp: “…”Vĩ” này cũng “đại” quá rồi, ít nhất cũng phải béo lên hai cân rưỡi.”
“Hả, có phải ngứa gối rồi không, lâu lắm chưa quỳ bàn phím hả? Nào, em cho anh tí nhạc, cho tí động lực.” Nói xong, tôi bắt đầu ngâm nga bài Trư Bát Giới cõng dâu, “Đặng đẳng đặng đẳng đặng đặng, đẳng đẳng đặng đặng đặng đặng đặng…”
Bắc kinh về đêm sáng đèn, chúng tôi đi dọc theo đường Tam Hoàn về nhà.
Trước đây tôi toàn đón Trung Thu ở trường, mỗi năm đến dịp này, trong trường sẽ ngào ngạt mùi hoa quế.
Thành phố Bắc Kinh quá lớn, đi đến đâu cũng không ngửi thấy tí mùi hoa quế nào. Tôi không nén được nỗi nhớ mùi hương này, cũng bắt đầu nhớ lại mùa Trung Thu được cùng Lâm Tri Dật đón ở trường.
Hôm ấy, anh và tôi cùng tản bộ ngoài cổng tây của trường, sau khi tặng tín vật định tình lắc tay thủy tinh và hát Because Of You, chúng tôi về trường, đi ngang qua thư viện, anh đưa chìa khóa tủ đồ thư viện của anh cho tôi, “Trong tủ của anh có chai nước, em lấy hộ anh đi.”
Tôi không hiểu sao anh phải sai vặt tôi, nhưng vẫn vào thư viện, mở tủ của anh, nhìn thấy trong đó có một hộp bánh trung thu được gói rất đẹp.
Tôi cầm bánh trung thu ra khỏi thư viện, thấy anh đứng đó, cười thẹn thùng với tôi. Thì ra hộp bánh trung thu này là quà trung thu anh tặng tôi.
Tuy tôi không thích bánh trung thu lắm, nhưng khi nhận được món quà này cũng rất vui.
Trên đường anh đưa tôi về ký túc xá, một cơn gió thoảng qua, mang theo hương hoa quế, tôi nói: “Hồi nhỏ, có lần em đến đơn vị của ba, ba để em chơi với một chị. Phòng của chị kia rất thơm, em hỏi chị ấy đó là mùi gì, chị ấy chỉ lên lọ thủy tinh trên bàn, bên trong có một nhánh hoa màu vàng, chị ấy nói với em, đó là hương hoa quế. Sau đó chị ấy bẻ cho em một cành, em mang về ép vào sách giáo khoa, vậy nên khi đi học, lúc nào em cũng có thể ngửi được hương hoa quế thơm ngọt.”
Lâm Tri Dật nghe xong, nói: “Anh ngắt cho em một nhành hoa quế, em mang về cắm vào nước, vậy thì kí túc xá của em cũng sẽ rất thơm.”
Tôi định cản anh lại, nhưng anh vẫn chạy đến sau tòa học viện ngắt một nhành hoa quế tặng tôi. Nghe nói khi anh hái bị thầy giáo bắt gặp, sợ đến nỗi sau này hễ đến giờ của thầy giáo kia là lại phải trốn xuống băng ghế cuối cùng.
Anh nói đó là lần đầu anh ăn trộm.
Thật lâu sau đó, tôi nói với anh: “Thật ra lúc hái hoa quế là lần thứ hai anh ăn trộm, bởi vì lần đầu, anh đã trộm mất trái tim em.”
Nhớ lại từng chuyện trong quá khứ, lại nhìn chàng trai đang cõng tôi qua ngã tư nơi đất khách quê người, tôi tự nhủ: Mong rằng, mỗi mùa trung thu sau này, em đều được đón cùng anh.
* * *
Bạn của Lâm Tri Dật tặng anh hai vé xem ca nhạc, anh mượn hoa dâng phật mời tôi đi cùng.
“Concert của ai vậy?” Tôi vừa nghe đến ca nhạc là hưng phấn hẳn lên, đoán xem là Lưu Đức Hoa hay Châu Kiệt Luân.
“Thiên hậu của nước Pháp, tên là Cathy gì đó, tên dài quá, anh không nhớ được.” Anh nói.
“Mỗi tấm vé giá năm trăm tám mươi tám tệ, em không đi thì phí mất hơn một ngàn tệ! Huống hồ, hiếm khi thiên hậu nước Pháp mới đến Trung Quốc chúng ta một lần, em giữ thể diện cho người ta đi! Chưa kể quảng trường nhân dân rất đẹp! Em đi xem cũng có thể tích lũy thêm kiến thức, rất có lợi cho việc sáng tác của em!”
Hơn một ngàn tệ! Quảng trường nhân dân! Sáng tác! Mấy từ quan trọng này đã đủ làm tôi xiêu lòng rồi.
Băng qua quảng trường nhân dân rộng rãi sáng sủa, đi trên thảm đỏ mềm mại, tôi lâng lâng, cảm giác như đang đi trên thảm đỏ đám cưới.
Vì vậy, tôi nói với Lâm Tri Dật: “Đi trên thảm đỏ khi cử hành hôn lễ ở giáo đường, chắc cũng không khác thế này là bao nhỉ?”
Anh nhìn tôi, nói: “Anh chưa đi bao giờ, sao mà biết được?”
Cũng phải, sao tôi lại hỏi một câu ngớ ngẩn như vậy cơ chứ?
Anh hỏi tôi: “Có phải em muốn kết hôn rồi không?”
“Hỏi bừa thôi.” Còn lâu tôi mới chủ động cầu hôn nhé!
Tuy thiên hậu nước Pháp hát nhạc Pháp, chúng tôi chẳng hiểu gì, tuy trước đây không biết đến ca sĩ này, vị trí cũng không tốt lắm, nhưng chúng tôi vẫn xem rất vui vẻ.
Tôi vẫn luôn cho rằng, cho dù là xem ca nhạc hay đi du lịch, bất kể buổi biểu diễn có hay hay không, phong cảnh có đẹp hay xấu, quan trọng là người đi cùng bạn có phải người ấy không.
Đôi khi, được làm một việc cùng với người trong lòng, cũng chính là một loại hạnh phúc.
* * *
Có lần Dư Kiều gọi điện hỏi tôi: “Cậu và Lâm Tri Dật đã yêu nhau nhiều năm như vậy rồi, có tính khi nào sẽ kết hôn chưa?”
“Chuyện này cậu đừng hỏi mình, người cần hỏi là anh ấy kìa. Mình tuyệt đối không hạ mình chủ động cầu hôn đâu.” Trước đây khi bàn đến chuyện kết hôn này tôi cũng phát cáu, lần nào Lâm Tri Dật cũng bảo không vội. Sau này tôi cũng nghĩ thông, kết hôn vội vàng không tốt, vì trước khi kết hôn mà chia tay thì bảo là thất tình, kết hôn rồi mà chia tay thì sẽ thành ly hôn. Tuy chỉ khác nhau một tờ giấy, nhưng đổi tên rồi, khác biệt rất lớn.
Sau đó không lâu, một ngày nọ, Lâm Tri Dật tan làm về nhà sớm hơn tôi, anh làm đầy một bàn đồ ăn phong phú, toàn là những món tôi thích nhất, tôi nghi hoặc, “Hôm nay là ngày gì vậy?”
“Không phải ngày gì hết, nhưng chỉ cần được bên em, với anh, mỗi ngày đều đặc biệt.” Lâm Tri Dật nói rất nghiêm túc.
Lâu rồi không nghe anh nói ngọt, không quen, tôi hỏi anh: “Có phải anh đã làm chuyện gì có lỗi với em rồi không?”
“Em nghĩ nhiều quá rồi đấy, anh tốt với em, em lại nghĩ là anh hư hỏng.”
Tuy vậy, tôi vẫn thấy nghi nghi, cứ thấy hôm nay có gì đó sai sai.
Đến khi tôi đã no bảy phần, Lâm Tri Dật bỗng hỏi tôi: “Em muốn làm dâu của anh hay là bà chủ gia đình?”
“Làm dâu của anh không phải cũng là bà chủ gia đình à? Có gì khác đâu?” Tôi buồn bực.
Nhưng mà, đây có phải là… đang cầu hôn tôi không?
Bà chủ gia đình là người phụ nữ phụ trách công việc nấu nướng, còn nàng dâu là người phụ nữ phụ trách giặt giũ.”
“Em không thèm!”
“Ý em là không muốn làm cô dâu của anh?”
“Nếu kết hôn là phải trở thành phụ nữ lớn tuổi có chồng, phải giặt quần áo nấu cơm, em không thèm kết hôn đâu! Bây giờ ngày nào cũng ăn cơm anh nấu, thấy rất thích.”
“Là em tự nói đấy nhé! Vậy sau này đừng hỏi mấy câu kiểu như “bao giờ kết hôn” nữa nha.”
“…” Có kiểu cầu hôn này nữa à? Chả có tí thành ý gì cả!
* * *
Khi viết bài tôi thường rất chuyên tâm, bình thường ngồi xuống máy tính là ngồi mấy tiếng liền, cuối cùng cơ thể cũng phản đối, tôi nói: “Đau cổ quá!”
Lâm Tri Dật đề nghị: “Đến bệnh viện khám đi.”
Tôi không chịu, “Chẳng phải bệnh gì ghê gớm, không cần đến bệnh viện.”
Vậy nên Lâm Tri Dật lên mạng hỏi baidu, “Uây, có người cũng bị đau cổ như em, chỉ cần khiêng bình ga thôi mà không trị cũng tự khỏi này. Em không cần phải khiêng bình ga, em xuống siêu thị dưới nhà vác mười cân gạo lên là đảm bảo không đau nữa.”
“…” Tôi liếc anh, “Đừng có tranh thủ lúc cháy nhà mà đi cướp của thế chứ?”
Anh cười, “Đùa chút thôi. Trên mạng bảo chườm nóng với dán cao Hoạt Huyết Ngàn Năm [4] là được. Để anh chườm nóng cho em trước, sau đó xuống dưới nhà mua cao dán sau.”
Tôi cười như điên, “Ha ha, lại còn chờ đợi ngàn năm nữa.”
Khi anh chườm nóng cho tôi, tôi nằm sấp trên giường, anh chườm khăn nóng lên cổ tôi, tiện mát xa lưng cho tôi luôn, sau đó hỏi lấy lòng: “Sao hả? Dễ chịu không? Có phải có cảm giác như được hưởng phục vụ đẳng cấp năm sao không?”
Tôi “ờ” một tiếng, anh tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, “Có một cơ hội để em có thể hưởng thụ đãi ngộ này cả đời, có muốn suy nghĩ không?”
“Gì cơ?” Tôi lờ mờ.
“Chúng ta chỉ cần đến cục dân chính bỏ ra chín tệ để lĩnh một tấm giấy chứng nhận là được.”
Thì ra đang cầu hôn vòng vo! Không thể nhận lời đơn giản vậy được, tôi hừ lạnh: “Hoa hồng đâu? Nhẫn đâu? Quỳ một gối đâu?”
Anh nói: “Bây giờ không phải anh đang quỳ xoa bóp cho em hay sao? Lúc ở trường không phải đã tặng hoa cho em rồi sao?”
Tôi nói: “Đấy mà là hoa hồng á? Rõ ràng là tường vi [5] mà?”
Anh giải thích: “Lần đầu tặng hoa không có kinh nghiệm, chứng tỏ khi ấy anh vô cùng thuần khiết!”
Tôi nói: “Qua cửa hoa hồng, cửa quỳ gối. Vậy nhẫn đâu?”
“Mấy món trang sức quá tầm thường, với lại anh cũng không thích trói buộc, mấy thứ vòng cổ, lắc tay, đồng hồ anh cũng không thích.”
“Là em đeo, không phải anh đeo, hiểu chưa? Còn nữa, anh không thích trói buộc, vậy anh có dám bỏ dây lưng không!”
“…” Anh im lặng một lát, nói, “Được, mai anh đưa em đến tiệm trang sức chọn nhẫn.”
Sao cứ thấy như lực mát-xa của anh lớn hơn trước ấy nhỉ?
* * *
Sau khi yêu Lâm Tri Dật, vào sinh nhật đầu tiên của tôi, đúng lúc đó anh phải đi phỏng vấn, không thể đón với tôi.
Tuy hôm ấy anh không đến, nhưng vẫn nhờ bạn gửi quà, bánh kem, thiệp mừng, khăn quàng đến cho tôi.
Trên thiệp viết: “Đại Ninh, tuy sinh nhật này không thể bên em, nhưng mỗi mùa sinh nhật sau này, anh đều sẽ ở bên em.”
Sau này, anh thật sự đã thực hiện lời hứa của mình, cho dù ở hai thành phố khác nhau, cũng sẽ chạy về, đón dinh nhất với tôi.
Chúng tôi sống chung ở Bắc Kinh bốn năm, mỗi dịp sinh nhật tôi, anh đều không quên, bánh kem, lời chúc sinh nhật đều không thể thiếu. Bình thường trên bánh kem chỉ viết qua quýt bốn chữ “chúc mừng sinh nhật”, nhưng có một lần trên bánh lại viết “Trọn đời yêu Ninh”.
Thổi nến, ước nguyện xong, tôi đang định cắt bánh như mọi khi, thì Lâm Tri Dật nói: “Anh muốn ăn hết bốn chữ này.”
Trước giờ khi ăn bánh kem Lâm Tri Dật chỉ ăn trái cây trang trí và bánh bông lan phía trong, chưa bao giờ ăn kem và mứt trái cây, anh bảo là ngọt quá.
Tôi ý kiến: “Nhưng mà, bốn chữ này viết bằng mứt dâu, anh không sợ ngọt à?”
Anh thề thốt chân thành: “Bốn chữ này là lời hứa của anh, vì cuộc sống ngọt ngào sau này, hôm nay ăn tí đồ ngọt thì có sao, chịu khổ cùng em anh còn chẳng sợ nữa là.”
Sao nghe cứ như “tương lai anh muốn chịu khổ cùng em” vậy nhỉ?
Anh ăn bốn chữ “Trọn đời yêu Ninh” xong, lấy một chiếc hộp màu đỏ khỏi túi áo.
Cũng lúc đó, môi mới để ý, hôm nay anh ăn mặc trang trọng hơn bình thường. Bỗng, tim tôi đập mạnh — hay là, anh muốn…
Anh mở hộp, bên trong là một chiếc nhẫn màu bạc được khảm một viên kim cương lấp lánh.
Anh nói: “Anh đã lén đo tay em rồi, không biết có vừa không. Em đeo thử đi.” Nói xong anh lấy nhẫn xuống, đeo lên ngón áp út tay phải của tôi.
Không lớn không nhỏ, vừa như in.
Một người đàn ông không thích trang sức, vì cầu hôn, âm thầm đoán cỡ tay của tôi, một mình đến tiệm trang sức mua nhẫn; một người đàn ông không thích đồ ngọt, vì để đón sinh nhật cùng tôi, năm nào cũng làm bánh kem cho tôi, cắm nến sinh nhật, ước nguyện cùng tôi; một người đàn ông không thích cuộc sống xô bồ ở thành phố lớn, vì giấc mơ văn học của tôi, tiên phong đến Bắc Kinh cố gắng làm việc, cùng tôi từng bước thực hiện ước mơ.
Anh không thích nhiều thứ như vậy, nhưng chỉ vì tôi thích, anh đều vui vẻ chấp nhận.
Nghĩ về những điều ấy, trong lòng tôi bỗng thấy ấm áp và cảm động.
Cho dù màn cầu hôn của anh có đến muộn cỡ nào đi chăng nữa, tôi vẫn sẽ nói với anh ba chữ: “Em bằng lòng.”
* * *
Ngày 9 tháng 9 năm ấy, chúng tôi đến cục dân chính, lĩnh hai giấy chứng nhận màu đỏ, trên giấy có hình chúng tôi mỉm cười, được đặt cạnh nhau.
Từ đó, cuối cùng chúng tôi cũng sống chung hợp pháp rồi.
+++++++++
Chú thích:
[1] Nho thủy tinh: Nho xanh, ở đây là tên một loại nước giải khát được làm từ nho, uống khá giống nước nho Kirin ở mình.
[2] Nhuyên văn là “tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo ” – “滴水之恩,涌泉相报。”Nhận ơn bằng giọt nước, trả ơn bằng cả dòng sông. Ý chỉ nhận ơn nghĩa dù nhỏ cũng phải ghi nhớ, trả lại gấp nhiều lần. Ở đây chữ “báo” trong “báo ơn” và chữ “ôm” đồng âm (bao) nên anh Lâm nhà mình đọc thành “Nhận ơn một giọt, phải ôm cả dòng”, ý là chị đã nhận nước nho của anh rồi thì phải ôm để đền bù.
[3] “Phao” trong ý của anh Lâm ở đây là, ừm, là… vòng 1 của chị em ấy (≧﹏≦)
[4] Tên một loại cao dán ở TQ
[5] Tường vi ở đây là một loại hồng Trung Hoa, nhìn khá giống hoa hồng bình thường